Liễu Kình Vũ cũng không ngờ, ngày đầu tiên hắn nhậm chức đã biến thành tiêu điểm chú ý của công chúng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.
Về việc này, Ngụy Hoành Lâm tự nhiên cũng đã biết được thông tin, bởi vì sau khi Cao Quốc Cường và Phương Hải Phong rời khỏi phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, việc trước tiên họ làm là báo cáo cho y.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe hai người báo cáo xong, hài lòng đáp:
– Ừ, các anh làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.
Cao Quốc Cường và Phương Hải Phong nghe lời khen của Ngụy Hoành Lâm trong lòng cảm thấy phấn khởi, liền cung kính nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định chỉ nghe theo lệnh của ngài.
Ngụy Hoành Lâm càng hài lòng hơn, thầm nhủ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, anh chẳng hề có một quân một tốt nào ở huyện Thụy Nguyên thì dù anh có là Bí thư uy quyền thì đã sao, không có sự phối hợp của tôi, anh đừng mơ triển khai được công tác ở huyện Thụy Nguyên. Tôi muốn xem xem anh không tốn tiền thì làm thế nào thực hiện được vấn đề vệ sinh môi trường ở huyện Thụy Nguyên. Nên nhớ, vấn đề này ngay cả Ngụy Hoành Lâm tôi có tốn tiền cũng không thể thực hiện được”.
Sau khi Hồ Lập Giang trở về, việc đầu tiên cũng là báo cáo tình hình với Phó bí thư Huyện ủy Tôn Húc Dương. Sau khi Tôn Húc Dương nhận được báo cáo của Hồ Lập Giang, trầm ngâm một chút, sau đó đập nhẹ tay xuống bàn nói:
– Ừ, có lý, quả là có lý, xem ra tên Liễu Kình Vũ quả không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tên nhãi này quả thực rất tài giỏi.
Hồ Lập Giang sửng sốt nói:
– Phó bí thư Tôn, sao ngài lại nói như vậy, lẽ nào Liễu Kình Vũ muốn làm công tác vệ sinh môi trường còn có nguyên nhân sâu xa nào nữa?
Hồ Lập Giang là người của phe Tôn Húc Dương, Tôn Húc Dương rất khen ngợi Hồ Lập Giang, cho nên đối với Hồ Lập Giang ông ta cũng không có gì phải giấu giếm, trực tiếp nói lên suy nghĩ của mình:
– Lão Hồ à, bất kỳ việc gì xảy ra anh cũng không nên chỉ quan sát hiện tượng bên ngoài, phải đi sâu vào bản chất thông qua hiện tượng. Liễu Kình Vũ đưa ra vấn đề phải thực hiện vệ sinh môi trường của huyện Thụy Nguyên, chuyện này cũng không có vấn đề gì, nhưng anh phải quan sát kỹ một chút, vì sao Liễu Kình Vũ muốn thực hiện vệ sinh môi trường mà không phải là vấn đề khác?
Hắn đường đường là Bí thư Huyện ủy, công tác nhân sự là việc chính của hắn, nhưng hắn lại cố tình không để ý gì tới việc này, điều này cho thấy Liễu Kình Vũ biết rất rõ thực lực của mình. Hắn biết nếu đi lên từ công tác nhân sự sẽ rất dễ gây mâu thuẫn với tôi và Ngụy Hoành Lâm, hơn nữa bây giờ hắn lại không có nhân tài nào có thể dùng được ở huyện Thụy Nguyên, cho nên dù là hắn muốn bắt tay vào mảng nhân sự cũng không khả quan, chỉ khiến người khác đổ tội cho hắn mà thôi.
Nghe được những lời phân tích này của Tôn Húc Dương, Hồ Lập Giang gật đầu nói:
– Phó bí thư Tôn, Liễu Kình Vũ làm như vậy chỉ chứng minh rằng hắn đã hiểu vị trí của mình, nhưng sao hắn lại tiến hành từ mảng xây dựng môi trường? Hắn có thâm ý gì chăng?
Tôn Húc Dương gật đầu:
– Đương nhiên, điểm này chính là điểm mà tôi tán thưởng Liễu Kình Vũ nhất. Theo tôi, Liễu Kình Vũ phải dốc sức bố trí kiến thiết môi trường nên phải suy xét ở ba điểm. Một là, nếu hắn ta có thể chỉnh đốn môi trường tốt thì sẽ nhận được sự tôn kính của người dân huyện Thụy Nguyên, bởi vì việc này quả thực là chuyện đại sự có lợi cho dân cho nước, liên quan trực tiếp tới lợi ích thiết thực của người dân, bình thường người dân rất sợ môi trường huyện Thụy Nguyên, chẳng qua đến nay huyện Thụy Nguyên chúng ta vẫn chưa có ai có thể giải quyết vấn đề này thực sự mà thôi, ngay cả tôi cũng không thể giải quyết được. Nếu Liễu Kình Vũ thực sự giải quyết được, chắc chắn hắn sẽ giành được lòng dân.
Hai là, nếu Liễu Kình Vũ có thể giải quyết được vấn đề môi trường, vậy thì chắc chắn sẽ thu hút sự quan tâm của thành phố thậm chí là tỉnh. Điều này cũng được xem là thành tích chính trị nhỏ rồi.
Ba là, nếu Liễu Kình Vũ có thể giải quyết vấn đề môi trường, vậy thì hắn chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ và tôn trọng của một bộ phận nhân sỹ trung lập của huyện Thụy Nguyên, điều này sẽ là nền tảng vững chắc cho hắn sau này lập lên bè cánh của mình ở huyện Thụy Nguyên.
Nghe xong phân tích của Tôn Húc Dương, Hồ Lập Giang bỗng trợn tròn mắt ngạc nhiên, bất giác đã giơ ngón tay cái lên nói:
– Cao minh, quả là cao minh. Xem ra tên Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này dù trẻ tuổi song không thể coi thường được, chỉ có điều xác suất thành công của hắn không lớn lắm.
Tôn Húc Dương cười, đối với câu nói này của Hồ Lập Giang cũng không nói thêm. Bởi vì chính ông ta bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc Liễu Kình Vũ đang có dự tính gì.
Trong văn phòng Bí thư Huyện ủy, Liễu Kình Vũ cho gọi Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân tới.
Tống Hiểu Quân có chút ấm ức, hôm nay Bí thư Liễu có chuyện gì thế, vừa mới gặp gỡ ba vị Trưởng phòng xong, chẳng lẽ còn có chuyện gì cần mình ra mặt nữa sao?
Trong lòng nghi hoặc, Tống Hiểu Quân ngồi đối diện Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Bí thư Liễu, ngài có điều gì dặn dò chăng?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Tống Hiểu Quân, tôi có chuyện muốn anh giúp đỡ.
Tống Hiểu Quân giật mình. Nhưng anh ta biết, hiện Liễu Kình Vũ đang muốn làm công tác vệ sinh môi trường, trong Huyện ủy ai ai cũng biết điều này rồi, Tống Hiểu Quân thầm nghĩ: “Không phải là muốn tôi nghĩ cách giúp đấy chứ?”
Nhưng dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ, ngoài mặt Tống Hiểu Quân vẫn cười nói:
– Bí thư Liễu, có chuyện gì ngài cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Tống Hiểu Quân, anh cũng biết chuyện Đỗ Hướng Kiệt bị cách chức trong cuộc họp hôm nay rồi.
Tống Hiểu Quân gật đầu đáp.
Liễu Kình Vũ nói tiếp:
– Bây giờ Đỗ Hướng Kiệt bị cách chức rồi, vị trí Chủ nhiệm Phòng tin tức cũng đã có chỗ trống rồi. Mặc dù vị trí này xem ra cũng không có thực quyền gì nhiều, nhưng lại rất quan trọng, điều này liên quan tới tình hình xây dựng thông tin hóa Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên, thậm chí còn liên quan tới chiến lược an toàn thông tin của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên chúng ta, cho nên vị trí này cần phải có một người hiểu công nghệ thông tin mà lại biết quản lý đảm nhiệm. Vấn đề này tôi đã nói chuyện qua với đồng chí Ngụy Hoành Lâm rồi, chọn người chủ nhiệm Phòng thông tin này cần phải qua được vòng phỏng vấn của tôi mới được ngồi vào vị trí đó.
Tuy nhiên, tôi vừa mới tới huyện Thụy Nguyên, cũng không biết ai với ai, không biết ai có thể đảm nhận được cương vị này. Tôi thấy anh là Chánh văn phòng Huyện ủy nên cũng hiểu về phương diện nhân sự, cho nên tôi muốn anh giúp tôi đề cử một người có nhân phẩm và năng lực đảm nhận cương vị này.
Nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ, trong lòng Tống Hiểu Quân chính là vừa động. Anh ta không ngờ Liễu Kình Vũ cho gọi mình tới là để tặng cho mình món quà gặp mặt này. Dù vị trí Chủ nhiệm phòng thông tin cũng không hiển hách gì, nhưng tốt xấu gì thì đây cũng là một cương vị cấp phòng, nếu quả thực muốn nói ra thì chắc chắn có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí này. Nếu bằng năng lực của mình thì chắc chắn không thể lấy được vị trí này, nhưng Liễu Kình Vũ đang cho mình đề cử ứng viên, cũng có nghĩa là Liễu Kình Vũ đã nắm chắc được vị trí này rồi. Mặt khác nghe những lời Liễu Kình Vũ vừa nói, e rằng Liễu Kình Vũ đã bàn bạc xong với Ngụy Hoành Lâm rồi. Nếu quả đúng như vậy, mặc kệ Tôn Húc Dương có đồng ý hay không, vị trí chủ nhiệm Phòng thông tin này về cơ bản Liễu Kình Vũ đã nắm chắc rồi.
Nghĩ tới đây, Tống Hiểu Quân đã hiểu ý của Liễu Kình Vũ, hắn làm như vậy một là muốn thể hiện thiện ý với mình, muốn lôi kéo mình. Hai là muốn thể hiện chút thành quả đầu tiên của quan mới lên nhậm chức với mình.
Lúc này, Tống Hiểu Quân không thể không thừa nhận, cây đuốc thứ nhất này của Liễu Kình Vũ quả thực rất thành thạo, rất có kỹ xảo, rất có ma lực. Hắn chỉ nghe mình thuận miệng nói như vậy liền làm bố cục, sau đó phá cục, tập kích Ngụy Hoành Lâm đột ngột, không thể không ký hiệp ước cầu hòa được.
Trong lòng Tống Hiểu Quân có chút tính toán, dù trước mắt anh ta vẫn chưa có ý nghiêng về phía Liễu Kình Vũ, nhưng vẫn đón nhận ý tốt của Liễu Kình Vũ, anh ta trầm giọng nói:
– Bí thư Liễu, Phó trưởng phòng thư ký Huyện ủy Dương Trạch Thành của chúng ta tốt nghiệp chuyên ngành công nghệ thông tin trường đại học khoa học kỹ thuật Tây Bắc, năng lực rất tốt, tôi thấy có thể đảm nhiệm vị trí này.
Liễu Kình Vũ gật đầu, ngay trước mặt Tống Hiểu Quân liền gọi điện thoại cho Hoàng Tuấn Nghị – Trưởng ban tổ chức Huyện ủy:
– Trưởng ban Hoàng à, tôi là Liễu Kình Vũ, vị trí Chủ nhiệm Phòng thông tin chẳng phải đang còn khuyết sao? Ban tổ chức các anh mau chóng tổ chức khảo sát tìm ra một cán bộ phù hợp với vị trí này. Tôi thấy đồng chí Phó trưởng phòng thư ký Huyện ủy Dương Trạch Thành tốt nghiệp chuyên ngành công nghệ thông tin trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Tây Bắc, là nhân tài cả về kỹ thuật và quản lý, Ban tổ chức các anh có thể liệt anh ta vào đối tượng khảo sát để quan sát xem.
Nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, Hoàng Tuấn Nghị hơi sửng sốt. Gã không ngờ Liễu Kình Vũ vừa mới lên đảm nhiệm vị trí Bí thư Huyện ủy đã nhúng tay vào việc bố trí nhân sự rồi, hơn nữa còn lật đổ cậu em vợ của Ngụy Hoành Lâm xuống, sau đó còn đề bạt nhân tài lên.
Dù Hoàng Tuấn Nghị thấy hành động này của Liễu Kình Vũ rất có thể sẽ gặp phải sự phản bác của Ngụy Hoành Lâm, song trong lòng lại không nói ra, hơn nữa trước mắt gã cũng không muốn rơi vào cuộc chiến giữa hai vị đại thụ này. Nếu Bí thư có chỉ thị, gã liền gật đầu nói:
– Được thôi, Bí thư Liễu, tôi sẽ bố trí lực lượng tiến hành khảo sát.
Hoàng Tuấn Nghị nói chuyện rất có chừng mực, chỉ có điều biểu lộ sẽ tiến hành khảo sát, cũng không nói có thông qua khảo sát hay không, như vậy gã sẽ giữ lại được khoảng cách an toàn có thể ung dung ứng phó với mọi chuyện.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Được rồi, vậy bên các anh khẩn trương khảo sát nhé, trong cuộc họp thường vụ lần sau chúng ta sẽ bàn bạc một chút để xác định ứng cử viên của vị trí này.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ cười nói với Tống Hiểu Quân:
– Đồng chí Tống Hiểu Quân, phiền đồng chí một việc, lát nữa đồng chí thông báo các Ủy viên thường vụ để mọi người phát động các đơn vị của mình tự quản tổ chức thảo luận một lần, tập hợp trí tuệ của mọi người thảo luận một vấn đề, làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề vệ sinh môi trường bẩn thỉu yếu kém của huyện Thụy Nguyên chúng ta vừa nhanh vừa tốt. Tốt nhất là ý kiến không phải tốn tiền bạc, để mọi người đều chuẩn bị một phương án. Cuộc họp thường vụ lần sau mọi người tập trung thảo luận một chút, xác định phương án hành động cuối cùng, tranh thủ giải quyết vấn đề vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên chúng ta một cách nhanh chóng.
Tống Hiểu Quân nghe xong chỉ thị thứ hai của Liễu Kình Vũ, bỗng ngây người ra, Anh ta không ngờ Liễu Kình Vũ lại đưa việc chỉnh đốn vệ sinh môi trường vào nhật trình, lẽ nào hắn ta không sợ bị thất bại hoàn toàn sao? Nên biết vấn đề này bao nhiêu lãnh đạo đã từng hấp tấp làm qua, nhưng cuối cùng đều phải lặng lẽ rút lui rồi.
Liễu Kình Vũ liệu có thể thành công không?
Về việc này, Ngụy Hoành Lâm tự nhiên cũng đã biết được thông tin, bởi vì sau khi Cao Quốc Cường và Phương Hải Phong rời khỏi phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, việc trước tiên họ làm là báo cáo cho y.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe hai người báo cáo xong, hài lòng đáp:
– Ừ, các anh làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.
Cao Quốc Cường và Phương Hải Phong nghe lời khen của Ngụy Hoành Lâm trong lòng cảm thấy phấn khởi, liền cung kính nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định chỉ nghe theo lệnh của ngài.
Ngụy Hoành Lâm càng hài lòng hơn, thầm nhủ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, anh chẳng hề có một quân một tốt nào ở huyện Thụy Nguyên thì dù anh có là Bí thư uy quyền thì đã sao, không có sự phối hợp của tôi, anh đừng mơ triển khai được công tác ở huyện Thụy Nguyên. Tôi muốn xem xem anh không tốn tiền thì làm thế nào thực hiện được vấn đề vệ sinh môi trường ở huyện Thụy Nguyên. Nên nhớ, vấn đề này ngay cả Ngụy Hoành Lâm tôi có tốn tiền cũng không thể thực hiện được”.
Sau khi Hồ Lập Giang trở về, việc đầu tiên cũng là báo cáo tình hình với Phó bí thư Huyện ủy Tôn Húc Dương. Sau khi Tôn Húc Dương nhận được báo cáo của Hồ Lập Giang, trầm ngâm một chút, sau đó đập nhẹ tay xuống bàn nói:
– Ừ, có lý, quả là có lý, xem ra tên Liễu Kình Vũ quả không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tên nhãi này quả thực rất tài giỏi.
Hồ Lập Giang sửng sốt nói:
– Phó bí thư Tôn, sao ngài lại nói như vậy, lẽ nào Liễu Kình Vũ muốn làm công tác vệ sinh môi trường còn có nguyên nhân sâu xa nào nữa?
Hồ Lập Giang là người của phe Tôn Húc Dương, Tôn Húc Dương rất khen ngợi Hồ Lập Giang, cho nên đối với Hồ Lập Giang ông ta cũng không có gì phải giấu giếm, trực tiếp nói lên suy nghĩ của mình:
– Lão Hồ à, bất kỳ việc gì xảy ra anh cũng không nên chỉ quan sát hiện tượng bên ngoài, phải đi sâu vào bản chất thông qua hiện tượng. Liễu Kình Vũ đưa ra vấn đề phải thực hiện vệ sinh môi trường của huyện Thụy Nguyên, chuyện này cũng không có vấn đề gì, nhưng anh phải quan sát kỹ một chút, vì sao Liễu Kình Vũ muốn thực hiện vệ sinh môi trường mà không phải là vấn đề khác?
Hắn đường đường là Bí thư Huyện ủy, công tác nhân sự là việc chính của hắn, nhưng hắn lại cố tình không để ý gì tới việc này, điều này cho thấy Liễu Kình Vũ biết rất rõ thực lực của mình. Hắn biết nếu đi lên từ công tác nhân sự sẽ rất dễ gây mâu thuẫn với tôi và Ngụy Hoành Lâm, hơn nữa bây giờ hắn lại không có nhân tài nào có thể dùng được ở huyện Thụy Nguyên, cho nên dù là hắn muốn bắt tay vào mảng nhân sự cũng không khả quan, chỉ khiến người khác đổ tội cho hắn mà thôi.
Nghe được những lời phân tích này của Tôn Húc Dương, Hồ Lập Giang gật đầu nói:
– Phó bí thư Tôn, Liễu Kình Vũ làm như vậy chỉ chứng minh rằng hắn đã hiểu vị trí của mình, nhưng sao hắn lại tiến hành từ mảng xây dựng môi trường? Hắn có thâm ý gì chăng?
Tôn Húc Dương gật đầu:
– Đương nhiên, điểm này chính là điểm mà tôi tán thưởng Liễu Kình Vũ nhất. Theo tôi, Liễu Kình Vũ phải dốc sức bố trí kiến thiết môi trường nên phải suy xét ở ba điểm. Một là, nếu hắn ta có thể chỉnh đốn môi trường tốt thì sẽ nhận được sự tôn kính của người dân huyện Thụy Nguyên, bởi vì việc này quả thực là chuyện đại sự có lợi cho dân cho nước, liên quan trực tiếp tới lợi ích thiết thực của người dân, bình thường người dân rất sợ môi trường huyện Thụy Nguyên, chẳng qua đến nay huyện Thụy Nguyên chúng ta vẫn chưa có ai có thể giải quyết vấn đề này thực sự mà thôi, ngay cả tôi cũng không thể giải quyết được. Nếu Liễu Kình Vũ thực sự giải quyết được, chắc chắn hắn sẽ giành được lòng dân.
Hai là, nếu Liễu Kình Vũ có thể giải quyết được vấn đề môi trường, vậy thì chắc chắn sẽ thu hút sự quan tâm của thành phố thậm chí là tỉnh. Điều này cũng được xem là thành tích chính trị nhỏ rồi.
Ba là, nếu Liễu Kình Vũ có thể giải quyết vấn đề môi trường, vậy thì hắn chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ và tôn trọng của một bộ phận nhân sỹ trung lập của huyện Thụy Nguyên, điều này sẽ là nền tảng vững chắc cho hắn sau này lập lên bè cánh của mình ở huyện Thụy Nguyên.
Nghe xong phân tích của Tôn Húc Dương, Hồ Lập Giang bỗng trợn tròn mắt ngạc nhiên, bất giác đã giơ ngón tay cái lên nói:
– Cao minh, quả là cao minh. Xem ra tên Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này dù trẻ tuổi song không thể coi thường được, chỉ có điều xác suất thành công của hắn không lớn lắm.
Tôn Húc Dương cười, đối với câu nói này của Hồ Lập Giang cũng không nói thêm. Bởi vì chính ông ta bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc Liễu Kình Vũ đang có dự tính gì.
Trong văn phòng Bí thư Huyện ủy, Liễu Kình Vũ cho gọi Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân tới.
Tống Hiểu Quân có chút ấm ức, hôm nay Bí thư Liễu có chuyện gì thế, vừa mới gặp gỡ ba vị Trưởng phòng xong, chẳng lẽ còn có chuyện gì cần mình ra mặt nữa sao?
Trong lòng nghi hoặc, Tống Hiểu Quân ngồi đối diện Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Bí thư Liễu, ngài có điều gì dặn dò chăng?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Tống Hiểu Quân, tôi có chuyện muốn anh giúp đỡ.
Tống Hiểu Quân giật mình. Nhưng anh ta biết, hiện Liễu Kình Vũ đang muốn làm công tác vệ sinh môi trường, trong Huyện ủy ai ai cũng biết điều này rồi, Tống Hiểu Quân thầm nghĩ: “Không phải là muốn tôi nghĩ cách giúp đấy chứ?”
Nhưng dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ, ngoài mặt Tống Hiểu Quân vẫn cười nói:
– Bí thư Liễu, có chuyện gì ngài cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Đồng chí Tống Hiểu Quân, anh cũng biết chuyện Đỗ Hướng Kiệt bị cách chức trong cuộc họp hôm nay rồi.
Tống Hiểu Quân gật đầu đáp.
Liễu Kình Vũ nói tiếp:
– Bây giờ Đỗ Hướng Kiệt bị cách chức rồi, vị trí Chủ nhiệm Phòng tin tức cũng đã có chỗ trống rồi. Mặc dù vị trí này xem ra cũng không có thực quyền gì nhiều, nhưng lại rất quan trọng, điều này liên quan tới tình hình xây dựng thông tin hóa Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên, thậm chí còn liên quan tới chiến lược an toàn thông tin của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên chúng ta, cho nên vị trí này cần phải có một người hiểu công nghệ thông tin mà lại biết quản lý đảm nhiệm. Vấn đề này tôi đã nói chuyện qua với đồng chí Ngụy Hoành Lâm rồi, chọn người chủ nhiệm Phòng thông tin này cần phải qua được vòng phỏng vấn của tôi mới được ngồi vào vị trí đó.
Tuy nhiên, tôi vừa mới tới huyện Thụy Nguyên, cũng không biết ai với ai, không biết ai có thể đảm nhận được cương vị này. Tôi thấy anh là Chánh văn phòng Huyện ủy nên cũng hiểu về phương diện nhân sự, cho nên tôi muốn anh giúp tôi đề cử một người có nhân phẩm và năng lực đảm nhận cương vị này.
Nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ, trong lòng Tống Hiểu Quân chính là vừa động. Anh ta không ngờ Liễu Kình Vũ cho gọi mình tới là để tặng cho mình món quà gặp mặt này. Dù vị trí Chủ nhiệm phòng thông tin cũng không hiển hách gì, nhưng tốt xấu gì thì đây cũng là một cương vị cấp phòng, nếu quả thực muốn nói ra thì chắc chắn có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí này. Nếu bằng năng lực của mình thì chắc chắn không thể lấy được vị trí này, nhưng Liễu Kình Vũ đang cho mình đề cử ứng viên, cũng có nghĩa là Liễu Kình Vũ đã nắm chắc được vị trí này rồi. Mặt khác nghe những lời Liễu Kình Vũ vừa nói, e rằng Liễu Kình Vũ đã bàn bạc xong với Ngụy Hoành Lâm rồi. Nếu quả đúng như vậy, mặc kệ Tôn Húc Dương có đồng ý hay không, vị trí chủ nhiệm Phòng thông tin này về cơ bản Liễu Kình Vũ đã nắm chắc rồi.
Nghĩ tới đây, Tống Hiểu Quân đã hiểu ý của Liễu Kình Vũ, hắn làm như vậy một là muốn thể hiện thiện ý với mình, muốn lôi kéo mình. Hai là muốn thể hiện chút thành quả đầu tiên của quan mới lên nhậm chức với mình.
Lúc này, Tống Hiểu Quân không thể không thừa nhận, cây đuốc thứ nhất này của Liễu Kình Vũ quả thực rất thành thạo, rất có kỹ xảo, rất có ma lực. Hắn chỉ nghe mình thuận miệng nói như vậy liền làm bố cục, sau đó phá cục, tập kích Ngụy Hoành Lâm đột ngột, không thể không ký hiệp ước cầu hòa được.
Trong lòng Tống Hiểu Quân có chút tính toán, dù trước mắt anh ta vẫn chưa có ý nghiêng về phía Liễu Kình Vũ, nhưng vẫn đón nhận ý tốt của Liễu Kình Vũ, anh ta trầm giọng nói:
– Bí thư Liễu, Phó trưởng phòng thư ký Huyện ủy Dương Trạch Thành của chúng ta tốt nghiệp chuyên ngành công nghệ thông tin trường đại học khoa học kỹ thuật Tây Bắc, năng lực rất tốt, tôi thấy có thể đảm nhiệm vị trí này.
Liễu Kình Vũ gật đầu, ngay trước mặt Tống Hiểu Quân liền gọi điện thoại cho Hoàng Tuấn Nghị – Trưởng ban tổ chức Huyện ủy:
– Trưởng ban Hoàng à, tôi là Liễu Kình Vũ, vị trí Chủ nhiệm Phòng thông tin chẳng phải đang còn khuyết sao? Ban tổ chức các anh mau chóng tổ chức khảo sát tìm ra một cán bộ phù hợp với vị trí này. Tôi thấy đồng chí Phó trưởng phòng thư ký Huyện ủy Dương Trạch Thành tốt nghiệp chuyên ngành công nghệ thông tin trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Tây Bắc, là nhân tài cả về kỹ thuật và quản lý, Ban tổ chức các anh có thể liệt anh ta vào đối tượng khảo sát để quan sát xem.
Nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, Hoàng Tuấn Nghị hơi sửng sốt. Gã không ngờ Liễu Kình Vũ vừa mới lên đảm nhiệm vị trí Bí thư Huyện ủy đã nhúng tay vào việc bố trí nhân sự rồi, hơn nữa còn lật đổ cậu em vợ của Ngụy Hoành Lâm xuống, sau đó còn đề bạt nhân tài lên.
Dù Hoàng Tuấn Nghị thấy hành động này của Liễu Kình Vũ rất có thể sẽ gặp phải sự phản bác của Ngụy Hoành Lâm, song trong lòng lại không nói ra, hơn nữa trước mắt gã cũng không muốn rơi vào cuộc chiến giữa hai vị đại thụ này. Nếu Bí thư có chỉ thị, gã liền gật đầu nói:
– Được thôi, Bí thư Liễu, tôi sẽ bố trí lực lượng tiến hành khảo sát.
Hoàng Tuấn Nghị nói chuyện rất có chừng mực, chỉ có điều biểu lộ sẽ tiến hành khảo sát, cũng không nói có thông qua khảo sát hay không, như vậy gã sẽ giữ lại được khoảng cách an toàn có thể ung dung ứng phó với mọi chuyện.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Được rồi, vậy bên các anh khẩn trương khảo sát nhé, trong cuộc họp thường vụ lần sau chúng ta sẽ bàn bạc một chút để xác định ứng cử viên của vị trí này.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ cười nói với Tống Hiểu Quân:
– Đồng chí Tống Hiểu Quân, phiền đồng chí một việc, lát nữa đồng chí thông báo các Ủy viên thường vụ để mọi người phát động các đơn vị của mình tự quản tổ chức thảo luận một lần, tập hợp trí tuệ của mọi người thảo luận một vấn đề, làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề vệ sinh môi trường bẩn thỉu yếu kém của huyện Thụy Nguyên chúng ta vừa nhanh vừa tốt. Tốt nhất là ý kiến không phải tốn tiền bạc, để mọi người đều chuẩn bị một phương án. Cuộc họp thường vụ lần sau mọi người tập trung thảo luận một chút, xác định phương án hành động cuối cùng, tranh thủ giải quyết vấn đề vệ sinh môi trường huyện Thụy Nguyên chúng ta một cách nhanh chóng.
Tống Hiểu Quân nghe xong chỉ thị thứ hai của Liễu Kình Vũ, bỗng ngây người ra, Anh ta không ngờ Liễu Kình Vũ lại đưa việc chỉnh đốn vệ sinh môi trường vào nhật trình, lẽ nào hắn ta không sợ bị thất bại hoàn toàn sao? Nên biết vấn đề này bao nhiêu lãnh đạo đã từng hấp tấp làm qua, nhưng cuối cùng đều phải lặng lẽ rút lui rồi.
Liễu Kình Vũ liệu có thể thành công không?