Tạm thời, cho dù màn diễn của Tôn Húc Dương là thật tâm hay giả ý, ít nhất màn diễn của ông ta cũng nhận được sự ủng hộ của dân chúng. Hơn nữa, đối với việc nắm chắc thời cơ, phán đoán thời cuộc đều đúng, vừa nhìn đã biết người này là một người có con mắt thật tinh tường.
Ti vi truyền hình trực tiếp từ hiện trường, chỉ chưa đến 15 phút, bốn bị Trưởng phòng đang lấy công chuộc tội, liền cử đến ba chiếc xe giải phóng mặt bằng và vài chục nhân viên cùng với mấy chiếc xe tải. Đầu tiên, các nhân viên đưa heo trong trang trại nuôi heo và tài sản riêng của Hoàng Bảo Trụ lần lượt chuyển lên xe tải, để tránh tổn thất về tài sản riêng của Hoàng Bảo Trụ. Sau đó, Liễu Kình Vũ ra lệnh xe giải phóng mặt bằng lập tức vào giải phóng mặt bằng.
Cùng với tiếng ầm ầm của xe giải phóng mặt bằng là tiếng vỗ tay của dân chúng tại hiện trường. Mọi người không ngừng chụp ảnh làm lưu niệm.
Mười mấy năm rồi, vấn đề môi trường phức tạp của dân chúng cuối cùng cũng được giải quyết rồi. Trong lòng dân chúng vô cùng vui mừng, thoải mái.
Việc giải phóng mặt bằng chỉ trong mười phút đã giải quyết xong. Phóng viên chụp ảnh hiện trường đã chia ra đứng ở hai bên đường. Một bên quay, chụp thời điểm giải phóng mặt bằng, một bên lại quay, chụp phản ứng của dân chúng, đồng thời còn có một nhà báo chịu trách nhiệm trực tiếp phỏng vấn, thu thập ý kiến của dân chúng, cũng truyền hình trực tiếp. Cuối cùng, điều khiến mọi người thực sự vui mừng là những người dân trước máy truyền hình và điện thoại nghe được tin sau khi kiến trúc vi phạm ở ven sông Thụy Nguyên bị giải phóng, tất cả đều hết sức vui mừng, rất hài lòng đối với Ủy ban nhân dân và Huyện ủy, còn thể hiện sự ủng hộ mạnh mẽ.
Xem xong chương trình truyền hình trực tiếp, sự hài lòng của dân chúng huyện Thụy Nguyên đối với Bí thư huyện ủy mới nhậm chức Liễu Kình Vũ càng tăng lên đáng kinh ngạc. Dường như tất cả dân chúng đã xem truyền hình khi trả lời phỏng vấn của phóng viên đều đánh giá cao về Liễu Kình Vũ, cho rằng Liễu Kình Vũ là một Bí thư thật sự làm việc vì dân.
Hơn nữa, có một người dân dùng một câu vè tự biên thuận miệng để bày tỏ tâm ý của mình:
– Người khác cưỡng chế phá dỡ thì dân giận, liều mạng để giữ, Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ phá dỡ, toàn dân ủng hộ.
Sau khi ông cụ đọc xong câu vè tự biên thuận miệng này, chương trình truyền hình trực tiếp chính thức kết thúc.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, hình ảnh Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào trả lời phỏng vấn của phóng viên xuất hiện trước truyền hình. Tăng Hồng Đào vừa xem truyền hình trực tiếp vừa trả lời phỏng vấn, phóng viên hỏi Tăng Hồng Đào có cảm xúc và đánh giá gì đối với chương trình trực tiếp hiện trường lần này.
Tăng Hồng Đào nói:
– Chương trình trực tiếp lần này là một sáng kiến mang lại lợi ích lớn, là do đồng chí Liễu Kình Vũ đề xuất. Theo như kết quả của chương trình trực tiếp này, các cán bộ Đảng viên chúng ta nên ý thức sâu sắc hơn về một vấn đề, đó chính là dân chúng đánh giá một vị quan chức tốt hay xấu không phải từ những thành tích của anh ta, mà là từ việc rốt cuộc anh ta đã làm được những việc thiết thực gì cho dân.
Vừa rồi, câu vè của ông cụ rất hay, đơn giản dễ hiểu nhưng lại ẩn chứa đạo lý sâu sắc. Tại sao cùng là việc giải phóng mặt bằng, một số người làm thì dân chúng liều mình phản đối, là vì mục đích áp chế phá dỡ của họ là vì lợi ích của bản thân, là làm tổn hại đến lợi ích của dân chúng, nhưng mục đích phá dỡ của Liễu Kình Vũ lại là vì phá vỡ lợi ích của một số người liên quan, thậm chí là lợi ích của một số cán bộ cấu kết với nhau, để trả lại cho dân chúng huyện Thụy Nguyên một dòng sông trong xanh, bảo vệ môi trường huyện Thụy Nguyên.
Nói tới đây, Tăng Hồng Đào có phần xúc động nói:
– Hy vọng tỉnh Bạch Vân chúng ta có nhiều hơn những đồng chí tốt như đồng chí Liễu Kình Vũ. Hy vọng các địa phương tăng cường bảo vệ môi trường, không vì theo đuổi phát triển một mặt hoặc thành tích của cá nhân mà không chú ý đến việc bảo vệ môi trường. Nếu thật sự như vậy, sẽ là có tội với con cháu đời sau của chúng ta.
Phỏng vấn đến đây là kết thúc, cũng coi như kết thúc hoàn mỹ cho chương trình truyền hình trực tiếp hiện trường.
Tuy nhiên, cuộc chấn động do chương trình truyền hình trực tiếp hiện trường này mang lại vẫn chưa kết thúc.
Người bị phê bình đầu tiên là Bí thư Thành ủy thành phố Nam Hoa Đới Giai Minh. Người thứ hai bị dân chúng gọi tên trên chương trình truyền hình trực tiếp hiện trường là Chủ tịch Thành phố Nam Hoa Hoàng Lập Hải.
Người trực tiếp phê bình Hoàng Lập Hải chính là người đứng đằng sau y, Lý Vạn Quân. Thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Lý Vạn Quân rất coi trọng danh tiếng của mình. Mặc dù Hoàng Lập Hải là người của ông ta, nhưng khi Hoàng Lập Hải bị dân chúng trực tiếp gọi tên, Lý Vạn Quân không thể kìm nén được sự tức giận, liền gọi điện thoại cho Hoàng Lập Hải, tức giận nói:
– Hoàng Lập Hải, anh nói cho tôi nghe. Chuyện Hoàng Bảo Trụ ở huyện Thụy Nguyên rốt cuộc là như thế nào? Tại sao nhiều dân chúng như vậy lại trực tiếp gọi tên anh trên truyền hình hả? Chẳng lẽ thân là Chủ tịch thành phố, anh lại là kẻ tư lợi như vậy sao? Chẳng lẽ anh lại tự lấy dây buộc mình như vậy sao?
Lúc này, Hoàng Lập Hải cũng đang buồn bực lắm rồi. Y vạn lần không ngờ, cái thị trấn nhỏ huyện Thụy Nguyên mà y trực tiếp quản lý lại dám gọi tên mình trên chương trình truyền hình trực tiếp. Đúng là coi trời bằng vung! Y cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thể lại ra oai ở huyện Thụy Nguyên, nhưng y không ngờ Lý Vạn Quân lại nghiêm túc phê bình y trước. Mặc dù y là một kẻ thông minh, nhưng đứng trước lời phê bình của Lý Vạn Quân, y chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, bởi vì y là một kẻ có dã tâm, y muốn leo lên chức Bí thư Thành ủy, phải dựa vào sự giúp đỡ của Ủy viên thường vụ Lý Vạn Quân này mới được, nếu không thì con đường quan chức của y chỉ có thể dừng lại ở vị trí Chủ tịch thành phố thôi.
Đợi sau khi Lý Vạn Quân mắng xong, Hoàng Lập Hải cười khổ nói:
– Bí thư Lý, tôi thật không ngờ huyện Thụy Nguyên lại dám xuất hiện trên chương trình truyền hình trực tiếp như vậy. Như vậy xem ra, người trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này cũng to gan thật.
Hoàng Lập Hải biết rằng có biện minh cũng vô dụng,chi bằng dùng gậy càn khôn dịch chuyển đất trời, chuyển hướng mâu thuẫn về phía Liễu Kình Vũ.
Chiến thuật của Hoàng Lập Hải quả nhiên hiệu quả, Lý Vạn Quân mặc dù hiểu rõ thủ đoạn của Hoàng Lập Hải nhưng không thể không thừa nhận. Người này rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý người khác, ông ta tin rằng, trong chuyện Hoàng Lập Hải bị đưa ra ánh sáng, tuyệt đối có bóng dáng của Liễu Kình Vũ. Ông ta hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đừng có đẩy chuyện này cho người khác! Anh cũng phải tự kiểm điểm bản thân mình đi! Vi phạm luật xây dựng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, so với thanh danh của anh rốt cuộc cái nào quan trọng hơn. Chẳng lẽ anh không suy nghĩ kỹ đến chuyện này? Anh lập tức xử lý chuyện này cho tôi, nhanh chóng cứu vãn lại thanh danh của mình đi!
Nghe được chỉ thị của Lý Vạn Quân, Hoàng Lập Hải vội vàng nói:
– Dạ được, Bí thư Lý, ngài yên tâm. Tôi sẽ lập tức giải quyết chuyện này. Nói thật thì trong chuyện này tôi rất oan uổng. Tên Hoàng Bảo Trụ ở huyện Thụy Nguyên là đứa cháu mà tôi không ưa nhất. Tên nhãi này từ nhỏ đã học không tốt, chỉ biết là xã hội đen, tôi cũng chưa từng quản hắn ta, chỉ là có một số cán bộ huyện Thụy Nguyên đã nể mặt tôi mà có phần dung túng với hắn ta rồi. Tôi sẽ nói chuyện với hắn ta.
Lý Vạn Quân gật gật đầu, ông ta tin tưởng một cán bộ có tính tiến thủ như Hoàng Lập Hải không thể vì một chút lợi ích nhỏ mà không để ý đến thanh danh của mình. Vấn đề chính của chuyện này chắc chắn xuất phát từ người cháu trai kia. Nghe Hoàng Lập Hải nói xong, ông ta cơ bản đã hiểu được 70-80%.
Hơi trầm ngâm một lát, Ly Vạn Quân nói tiếp:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải, trong lần truyền hình trực tiếp lần này, mặc dù huyện Thụy Nguyên đã có được sự khẳng định của đồng chí Tăng Hồng Đào, nhưng cách làm của họ có một chút cấp tiến, hơn nữa không có lợi gì đối với sự ổn định của huyện Thụy Nguyên, thậm chí cả thành phố Nam Hoa. Thật sự có lợi từ chương trình truyền hình trực tiếp này lại là Liễu Kình Vũ. Chỉ qua một câu nói, hắn đã có được lòng dân và cả sự chú ý của cấp trên. Đối với việc tổ chức vô kỷ luật của Liễu Kình Vũ, vì tư lợi và tiền đồ chính trị, không có tầm nhìn đại cục, thành phố Nam Hoa các anh phải tăng cường việc ràng buộc, tuyệt đối không thể để hắn tùy ý làm bậy, ảnh hưởng đến đoàn kết đại cục ở thành phố Nam Hoa. Nếu ai cũng làm giống như Liễu Kình Vũ, xã hội chúng ta làm sao giữ được sự hài hòa, ổn định.
Hoàng Lập Hải vội vàng nói:
– Bí thư Lý, ngài cứ yên tâm. Trong Hội nghị công tác Chính phủ, tôi sẽ nghiêm khắc phê bình huyện Thụy Nguyên, đặc biệt là Liễu Kình Vũ. Đồng thời, trong Hội nghị thường vụ, tôi cũng sẽ đưa ra đề xuất này.
Nghe Hoàng Lập Hải nói vậy, Lý Vạn Quân hài lòng gật đầu rồi mới cúp điện thoại.
Ngay tại thời điểm Hoàng Lập Hải bị Lý Vạn Quân khiển trách, ở huyện Thụy Nguyên, cháu trai của Hoàng Lập Hải là Hoàng Bảo Trụ cũng đang nổi cáu với Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm trên điện thoại.
Hoàng Bảo Trụ vô cùng tức giận quát:
– Chủ tịch Ngụy, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy hả? Tại sao lại cưỡng chế phá dỡ chuồng heo của tôi? Việc này gây thiệt hại kinh tế nghiêm trọng cho tôi! Bên cạnh đó, việc này cũng làm mất thể diện của chú tôi là Chủ tịch thành phố Hoàng. Việc này đúng là không nể mặt chú tôi chút nào!
Ngụy Hoành Lâm thân là người trung thành với Hoàng Lập Hải, lúc này đã chán ngấy Hoàng Bảo Trụ rồi, trong lòng mắng thầm: “Chết tiệt! Nếu không vì tên khốn nhà mày thì huyện Thụy Nguyên có cục diện như ngày hôm nay không? Liễu Kình Vũ có cơ hội lôi kéo lòng dân như này không? Nguồn nước sông Thụy Nguyên có ô nhiễm như thế này không? Bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu tao! Mày nghĩ mày là ai chứ!”
Tuy trong lòng Ngụy Hoành Lâm nghĩ vậy nhưng miệng lại nói:
– Đồng chí Hoàng Bảo Trụ, không nên lo lắng. Anh cũng biết, việc này là do một tay Liễu Kình Vũ chỉ đạo, tôi chỉ là người thứ hai, tôi cũng không có cách nào.
Hoàng Bảo Trụ biết không thể ép ngụy Hoành Lâm, dù sao người ta cũng đường đường là Chủ tịch huyện. Nếu như đối phương thực sự không bán đứng thể diện của bản thân, thì một chút biện pháp cũng không có. Bởi vậy gã nói:
– Chủ tịch Ngụy, tôi cũng biết việc này không liên quan gì đến anh, nhưng anh cũng biết, thiệt hại lần cưỡng chế phá dỡ này gây ra cho tôi là rất lớn. Anh xem, có phải huyện nên bồi thường giải phóng mặt bằng cho người dân chúng tôi hay không? Nếu không vạn nhất những người dân bị cưỡng chế phá dỡ như chúng tôi mà khiếu nại, tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng. Chúng tôi chỉ hy vọng có thể gửi gắm vào cấp trên. Đến lúc đó, đối với huyện chúng ta mà nói, cũng là một nhân tố ổn định, không phải sao?
Ti vi truyền hình trực tiếp từ hiện trường, chỉ chưa đến 15 phút, bốn bị Trưởng phòng đang lấy công chuộc tội, liền cử đến ba chiếc xe giải phóng mặt bằng và vài chục nhân viên cùng với mấy chiếc xe tải. Đầu tiên, các nhân viên đưa heo trong trang trại nuôi heo và tài sản riêng của Hoàng Bảo Trụ lần lượt chuyển lên xe tải, để tránh tổn thất về tài sản riêng của Hoàng Bảo Trụ. Sau đó, Liễu Kình Vũ ra lệnh xe giải phóng mặt bằng lập tức vào giải phóng mặt bằng.
Cùng với tiếng ầm ầm của xe giải phóng mặt bằng là tiếng vỗ tay của dân chúng tại hiện trường. Mọi người không ngừng chụp ảnh làm lưu niệm.
Mười mấy năm rồi, vấn đề môi trường phức tạp của dân chúng cuối cùng cũng được giải quyết rồi. Trong lòng dân chúng vô cùng vui mừng, thoải mái.
Việc giải phóng mặt bằng chỉ trong mười phút đã giải quyết xong. Phóng viên chụp ảnh hiện trường đã chia ra đứng ở hai bên đường. Một bên quay, chụp thời điểm giải phóng mặt bằng, một bên lại quay, chụp phản ứng của dân chúng, đồng thời còn có một nhà báo chịu trách nhiệm trực tiếp phỏng vấn, thu thập ý kiến của dân chúng, cũng truyền hình trực tiếp. Cuối cùng, điều khiến mọi người thực sự vui mừng là những người dân trước máy truyền hình và điện thoại nghe được tin sau khi kiến trúc vi phạm ở ven sông Thụy Nguyên bị giải phóng, tất cả đều hết sức vui mừng, rất hài lòng đối với Ủy ban nhân dân và Huyện ủy, còn thể hiện sự ủng hộ mạnh mẽ.
Xem xong chương trình truyền hình trực tiếp, sự hài lòng của dân chúng huyện Thụy Nguyên đối với Bí thư huyện ủy mới nhậm chức Liễu Kình Vũ càng tăng lên đáng kinh ngạc. Dường như tất cả dân chúng đã xem truyền hình khi trả lời phỏng vấn của phóng viên đều đánh giá cao về Liễu Kình Vũ, cho rằng Liễu Kình Vũ là một Bí thư thật sự làm việc vì dân.
Hơn nữa, có một người dân dùng một câu vè tự biên thuận miệng để bày tỏ tâm ý của mình:
– Người khác cưỡng chế phá dỡ thì dân giận, liều mạng để giữ, Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ phá dỡ, toàn dân ủng hộ.
Sau khi ông cụ đọc xong câu vè tự biên thuận miệng này, chương trình truyền hình trực tiếp chính thức kết thúc.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, hình ảnh Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào trả lời phỏng vấn của phóng viên xuất hiện trước truyền hình. Tăng Hồng Đào vừa xem truyền hình trực tiếp vừa trả lời phỏng vấn, phóng viên hỏi Tăng Hồng Đào có cảm xúc và đánh giá gì đối với chương trình trực tiếp hiện trường lần này.
Tăng Hồng Đào nói:
– Chương trình trực tiếp lần này là một sáng kiến mang lại lợi ích lớn, là do đồng chí Liễu Kình Vũ đề xuất. Theo như kết quả của chương trình trực tiếp này, các cán bộ Đảng viên chúng ta nên ý thức sâu sắc hơn về một vấn đề, đó chính là dân chúng đánh giá một vị quan chức tốt hay xấu không phải từ những thành tích của anh ta, mà là từ việc rốt cuộc anh ta đã làm được những việc thiết thực gì cho dân.
Vừa rồi, câu vè của ông cụ rất hay, đơn giản dễ hiểu nhưng lại ẩn chứa đạo lý sâu sắc. Tại sao cùng là việc giải phóng mặt bằng, một số người làm thì dân chúng liều mình phản đối, là vì mục đích áp chế phá dỡ của họ là vì lợi ích của bản thân, là làm tổn hại đến lợi ích của dân chúng, nhưng mục đích phá dỡ của Liễu Kình Vũ lại là vì phá vỡ lợi ích của một số người liên quan, thậm chí là lợi ích của một số cán bộ cấu kết với nhau, để trả lại cho dân chúng huyện Thụy Nguyên một dòng sông trong xanh, bảo vệ môi trường huyện Thụy Nguyên.
Nói tới đây, Tăng Hồng Đào có phần xúc động nói:
– Hy vọng tỉnh Bạch Vân chúng ta có nhiều hơn những đồng chí tốt như đồng chí Liễu Kình Vũ. Hy vọng các địa phương tăng cường bảo vệ môi trường, không vì theo đuổi phát triển một mặt hoặc thành tích của cá nhân mà không chú ý đến việc bảo vệ môi trường. Nếu thật sự như vậy, sẽ là có tội với con cháu đời sau của chúng ta.
Phỏng vấn đến đây là kết thúc, cũng coi như kết thúc hoàn mỹ cho chương trình truyền hình trực tiếp hiện trường.
Tuy nhiên, cuộc chấn động do chương trình truyền hình trực tiếp hiện trường này mang lại vẫn chưa kết thúc.
Người bị phê bình đầu tiên là Bí thư Thành ủy thành phố Nam Hoa Đới Giai Minh. Người thứ hai bị dân chúng gọi tên trên chương trình truyền hình trực tiếp hiện trường là Chủ tịch Thành phố Nam Hoa Hoàng Lập Hải.
Người trực tiếp phê bình Hoàng Lập Hải chính là người đứng đằng sau y, Lý Vạn Quân. Thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Lý Vạn Quân rất coi trọng danh tiếng của mình. Mặc dù Hoàng Lập Hải là người của ông ta, nhưng khi Hoàng Lập Hải bị dân chúng trực tiếp gọi tên, Lý Vạn Quân không thể kìm nén được sự tức giận, liền gọi điện thoại cho Hoàng Lập Hải, tức giận nói:
– Hoàng Lập Hải, anh nói cho tôi nghe. Chuyện Hoàng Bảo Trụ ở huyện Thụy Nguyên rốt cuộc là như thế nào? Tại sao nhiều dân chúng như vậy lại trực tiếp gọi tên anh trên truyền hình hả? Chẳng lẽ thân là Chủ tịch thành phố, anh lại là kẻ tư lợi như vậy sao? Chẳng lẽ anh lại tự lấy dây buộc mình như vậy sao?
Lúc này, Hoàng Lập Hải cũng đang buồn bực lắm rồi. Y vạn lần không ngờ, cái thị trấn nhỏ huyện Thụy Nguyên mà y trực tiếp quản lý lại dám gọi tên mình trên chương trình truyền hình trực tiếp. Đúng là coi trời bằng vung! Y cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào để có thể lại ra oai ở huyện Thụy Nguyên, nhưng y không ngờ Lý Vạn Quân lại nghiêm túc phê bình y trước. Mặc dù y là một kẻ thông minh, nhưng đứng trước lời phê bình của Lý Vạn Quân, y chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, bởi vì y là một kẻ có dã tâm, y muốn leo lên chức Bí thư Thành ủy, phải dựa vào sự giúp đỡ của Ủy viên thường vụ Lý Vạn Quân này mới được, nếu không thì con đường quan chức của y chỉ có thể dừng lại ở vị trí Chủ tịch thành phố thôi.
Đợi sau khi Lý Vạn Quân mắng xong, Hoàng Lập Hải cười khổ nói:
– Bí thư Lý, tôi thật không ngờ huyện Thụy Nguyên lại dám xuất hiện trên chương trình truyền hình trực tiếp như vậy. Như vậy xem ra, người trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này cũng to gan thật.
Hoàng Lập Hải biết rằng có biện minh cũng vô dụng,chi bằng dùng gậy càn khôn dịch chuyển đất trời, chuyển hướng mâu thuẫn về phía Liễu Kình Vũ.
Chiến thuật của Hoàng Lập Hải quả nhiên hiệu quả, Lý Vạn Quân mặc dù hiểu rõ thủ đoạn của Hoàng Lập Hải nhưng không thể không thừa nhận. Người này rất giỏi trong việc nắm bắt tâm lý người khác, ông ta tin rằng, trong chuyện Hoàng Lập Hải bị đưa ra ánh sáng, tuyệt đối có bóng dáng của Liễu Kình Vũ. Ông ta hừ lạnh một tiếng, nói:
– Đừng có đẩy chuyện này cho người khác! Anh cũng phải tự kiểm điểm bản thân mình đi! Vi phạm luật xây dựng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, so với thanh danh của anh rốt cuộc cái nào quan trọng hơn. Chẳng lẽ anh không suy nghĩ kỹ đến chuyện này? Anh lập tức xử lý chuyện này cho tôi, nhanh chóng cứu vãn lại thanh danh của mình đi!
Nghe được chỉ thị của Lý Vạn Quân, Hoàng Lập Hải vội vàng nói:
– Dạ được, Bí thư Lý, ngài yên tâm. Tôi sẽ lập tức giải quyết chuyện này. Nói thật thì trong chuyện này tôi rất oan uổng. Tên Hoàng Bảo Trụ ở huyện Thụy Nguyên là đứa cháu mà tôi không ưa nhất. Tên nhãi này từ nhỏ đã học không tốt, chỉ biết là xã hội đen, tôi cũng chưa từng quản hắn ta, chỉ là có một số cán bộ huyện Thụy Nguyên đã nể mặt tôi mà có phần dung túng với hắn ta rồi. Tôi sẽ nói chuyện với hắn ta.
Lý Vạn Quân gật gật đầu, ông ta tin tưởng một cán bộ có tính tiến thủ như Hoàng Lập Hải không thể vì một chút lợi ích nhỏ mà không để ý đến thanh danh của mình. Vấn đề chính của chuyện này chắc chắn xuất phát từ người cháu trai kia. Nghe Hoàng Lập Hải nói xong, ông ta cơ bản đã hiểu được 70-80%.
Hơi trầm ngâm một lát, Ly Vạn Quân nói tiếp:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải, trong lần truyền hình trực tiếp lần này, mặc dù huyện Thụy Nguyên đã có được sự khẳng định của đồng chí Tăng Hồng Đào, nhưng cách làm của họ có một chút cấp tiến, hơn nữa không có lợi gì đối với sự ổn định của huyện Thụy Nguyên, thậm chí cả thành phố Nam Hoa. Thật sự có lợi từ chương trình truyền hình trực tiếp này lại là Liễu Kình Vũ. Chỉ qua một câu nói, hắn đã có được lòng dân và cả sự chú ý của cấp trên. Đối với việc tổ chức vô kỷ luật của Liễu Kình Vũ, vì tư lợi và tiền đồ chính trị, không có tầm nhìn đại cục, thành phố Nam Hoa các anh phải tăng cường việc ràng buộc, tuyệt đối không thể để hắn tùy ý làm bậy, ảnh hưởng đến đoàn kết đại cục ở thành phố Nam Hoa. Nếu ai cũng làm giống như Liễu Kình Vũ, xã hội chúng ta làm sao giữ được sự hài hòa, ổn định.
Hoàng Lập Hải vội vàng nói:
– Bí thư Lý, ngài cứ yên tâm. Trong Hội nghị công tác Chính phủ, tôi sẽ nghiêm khắc phê bình huyện Thụy Nguyên, đặc biệt là Liễu Kình Vũ. Đồng thời, trong Hội nghị thường vụ, tôi cũng sẽ đưa ra đề xuất này.
Nghe Hoàng Lập Hải nói vậy, Lý Vạn Quân hài lòng gật đầu rồi mới cúp điện thoại.
Ngay tại thời điểm Hoàng Lập Hải bị Lý Vạn Quân khiển trách, ở huyện Thụy Nguyên, cháu trai của Hoàng Lập Hải là Hoàng Bảo Trụ cũng đang nổi cáu với Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm trên điện thoại.
Hoàng Bảo Trụ vô cùng tức giận quát:
– Chủ tịch Ngụy, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy hả? Tại sao lại cưỡng chế phá dỡ chuồng heo của tôi? Việc này gây thiệt hại kinh tế nghiêm trọng cho tôi! Bên cạnh đó, việc này cũng làm mất thể diện của chú tôi là Chủ tịch thành phố Hoàng. Việc này đúng là không nể mặt chú tôi chút nào!
Ngụy Hoành Lâm thân là người trung thành với Hoàng Lập Hải, lúc này đã chán ngấy Hoàng Bảo Trụ rồi, trong lòng mắng thầm: “Chết tiệt! Nếu không vì tên khốn nhà mày thì huyện Thụy Nguyên có cục diện như ngày hôm nay không? Liễu Kình Vũ có cơ hội lôi kéo lòng dân như này không? Nguồn nước sông Thụy Nguyên có ô nhiễm như thế này không? Bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu tao! Mày nghĩ mày là ai chứ!”
Tuy trong lòng Ngụy Hoành Lâm nghĩ vậy nhưng miệng lại nói:
– Đồng chí Hoàng Bảo Trụ, không nên lo lắng. Anh cũng biết, việc này là do một tay Liễu Kình Vũ chỉ đạo, tôi chỉ là người thứ hai, tôi cũng không có cách nào.
Hoàng Bảo Trụ biết không thể ép ngụy Hoành Lâm, dù sao người ta cũng đường đường là Chủ tịch huyện. Nếu như đối phương thực sự không bán đứng thể diện của bản thân, thì một chút biện pháp cũng không có. Bởi vậy gã nói:
– Chủ tịch Ngụy, tôi cũng biết việc này không liên quan gì đến anh, nhưng anh cũng biết, thiệt hại lần cưỡng chế phá dỡ này gây ra cho tôi là rất lớn. Anh xem, có phải huyện nên bồi thường giải phóng mặt bằng cho người dân chúng tôi hay không? Nếu không vạn nhất những người dân bị cưỡng chế phá dỡ như chúng tôi mà khiếu nại, tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng. Chúng tôi chỉ hy vọng có thể gửi gắm vào cấp trên. Đến lúc đó, đối với huyện chúng ta mà nói, cũng là một nhân tố ổn định, không phải sao?