Nghe được những lời này của ông nội, Liễu Kình Vũ bỗng giật mình trợn mắt há hốc mồm:
– Không thể trùng hợp thế được.
Lưu Phong Vũ cười chua xót nói:
– Đó chính là sự thực, bây giờ, cháu nên hiểu được khó khăn trong đó. Cháu nghĩ là hai tỉnh đó có tích cực phối hợp với tỉnh Bạch Vân để thực hiện dự án này hay không? Cấp dưới có lẽ không biết được thân phận của cháu. Tuy nhiên, họ có thể không biết sao? Nếu họ biết thân phận của cháu, theo cháu thì dự án này các cháu có phối hợp thành công không?
Liễu Kình Vũ nhíu mày nói:
– Ông nội, theo cháu họ sẽ không phản đối đâu. Dù sao cán bộ làm tới cấp bậc nhất định, trong lòng họ muốn là lợi ích của người dân. Hầu như họ không thể vì cháu là con trai của Lưu Phi mà khó xử với cháu.
Lưu Phong Vũ vỗ nhẹ tay lên bờ vai Liễu Kình Vũ nói:
– Kình Vũ à, trong chốn quan trường không có chuyện tuyệt đối, càng không có sự đúng, sai tuyệt đối. Tất cả đều là tương đối, thân là lãnh đạo chính, ánh mắt của họ tự nhiên sẽ có tầm nhìn xa hơn, tấm lòng rộng mở hơn. Tuy nhiên, cháu có thể bảo đảm cấp dưới của họ cũng giống như họ không? Mà người chấp hành thực sự chắc chắn là cấp dưới. Hơn nữa với thân phận của cháu, cháu cũng không thể tiếp xúc được với những lãnh đạo chính của hai tỉnh khác.
Lưu Phong Vũ nói xong, trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu trầm lắng. Cho đến giờ hắn vẫn luôn tập trung vào việc thúc đẩy bản thân dự án, ngược lại không để ý nhiều tới tính chính trị phía sau dự án.
Lúc này, Lưu Phong Vũ lại nói:
– Kình Vũ à, cháu nên nhớ trong chốn quan trường, làm bất kỳ chuyện gì, đặc biệt là can thiệp tới chuyện hợp tác, mãi mãi không cần chỉ dựa vào tình cảm để làm việc. Bởi vì, cháu làm việc có tình cảm không có nghĩa là người khác cũng có tình cảm. Theo cháu thì cháu làm việc vì người dân, nhưng người khác lại chưa chắc lã nghĩ như vậy. Cho nên, trước khi cháu làm bất cứ việc gì đều phải suy nghĩ một chút về phương diện chính trị, ví dụ nói việc này cháu đã làm dù có lợi cho người dân, nhưng liệu có lợi cho một số người nào đó hay không? Có lợi cho ai? Người này liệu có phản tác dụng với việc mà cháu muốn làm hay không? Liệu có gây trở ngại cho việc của cháu hay không?
Những điều này cháu đều phải tính đến. Nếu cháu không suy nghĩ tới, chờ tới khi cháu làm việc tới 7, 8 phần rồi, chắc chắn sẽ có người nhảy ra làm trái lại với cháu, thậm chí còn cố ý cản trở. Cũng giống như bây giờ cháu muốn thúc đẩy dự án này, dù chưa có ai phản ứng với cháu, nhưng điều đó không có nghĩa là không ai chú ý gì tới chuyện này. Sở dĩ những người đó không làm khó cháu là vì việc này vẫn chưa dừng lại, căn bản không có khả năng thành công, bởi vì dự án này cần hơn 120 tỉ, không ai nghĩ là huyện Thụy Nguyên các cháu có thể gom góp được số tiền này.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là huyện Thụy Nguyên các cháu có thể vô tư được. Giả dụ nói huyện Thụy Nguyên các cháu thực sự đã gom góp được số tiền này đi, vậy cháu thử xem xem, những chuyện rắc rối từ nay về sau còn nhiều không?
Nghe những lời này của ông nội, sắc mặt Liễu Kình Vũ bỗng biến đổi. Hắn hít một hơi thật sâu. Mặc dù tự cho mình là một người suy nghĩ chu toàn, nhưng nghe được lời này của ông nội, hắn mới ý thức được mình vẫn còn rất non nớt, suy xét vấn đề vẫn chưa được chu toàn cho lắm.
Song Liễu Kình Vũ cũng thông minh hơn người, hắn nghiến chặt răng lại nói:
– Nếu sự việc đã thúc đẩy tới bước này, cháu cũng đã không còn đường lui nữa rồi. Ông nội, cháu sẽ tiếp tục đẩy mạnh việc này. Sau này dù có gặp khó khăn gì, cháu cũng gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, kiên quyết tiến lên, tuyệt đối không lùi bước.
Lưu Phong Vũ nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói:
– Kình Vũ à, ông có thể cho cháu biết, dù nguy cơ của dự án này hiện tại vẫn chưa lộ rõ, nhưng chờ một thời gian nữa, một khi dự án này cháu thúc đẩy thất bại, như vậy tuyệt đối có rất nhiều người sẽ xông ra làm khó cháu, chỉ trích cháu. Tới khi đó, kết quả mà cháu chờ đợi chỉ có một cách duy nhất đó chính là nhận lỗi từ chức. Từ đó về sau bị mất con đường quan lạc, cháu đã chuẩn bị tâm lý chưa?
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
– Quân tử có cái nên làm có cái không nên làm. Dù sao chuyện này đối với huyện Thụy Nguyên chúng cháu mà nói có lợi cho người dân, vì vậy cháu sẽ kiên quyết tiếp tục đẩy mạnh, chỉ cần cháu còn ở vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên một ngày, thì cháu sẽ không từ bỏ.
Lưu Phong Vũ bỗng bật cười ha hả, cầm ly trà lên uống một ngụm, hài lòng nói:
– Hay, hay cho một Liễu Kình Vũ, không hổ là cháu của Lưu Phong Vũ ta. Người nhà họ Lưu chúng ta phải có hoài bão vì dân vì nước, phải có tinh thần cúc cung tận tụy chết thì mới dừng. Việc này cháu cứ làm mạnh tay đi, ta muốn xem xem rốt cuộc ai dám đi ngược lại với lợi ích của người dân?
Nói chuyện một cách sâu sắc với ông nội khiến cho Liễu Kình Vũ ý thức được tình hình nghiêm trọng mà dự án đầu mối giao thông ba tỉnh đang phải đối mặt. Đồng thời cũng khiến cho tầm nhìn của hắn càng rộng mở hơn. Tuy nhiên sự tự tin của hắn vẫn không hề dao động.
Buổi trưa, Lưu Phi chạy tới. Sau khi người nhà Liễu Kình Vũ ăn xong cơm trưa, Liễu Kình Vũ liền cáo biệt ra đi. Hắn trở về chuẩn bị cuộc họp triển khai dự án vào lúc 4 giờ chiều.
Sau khi Liễu Kình Vũ đi rồi, Lưu Phi nhìn theo bóng dáng của Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Ba, Kình Vũ gần đây lại bắt đầu giằng co nữa rồi.
Lưu Phong Vũ cười gật đầu:
– Đúng vậy, dính tới dự án tổng kim ngạch đầu tư hơn 120 tỉ của 3 tỉnh, nếu không gây sức ép cho nó thì không thể làm được. Tên nhóc con này có vài phần ngây ngô như con năm đó, thậm chí còn hơn chứ không kém nữa ấy chứ.
Lưu Phi cười nói:
– Ba à, năm đó con không có ngơ ngẩn như vậy.
Lưu Phong Vũ chế nhạo:
– Không ngơ ngẩn như vậy, năm đó con bị gây sức ép ở huyện Sơn Tây còn không hăng hái đấy ư? Đặc biệt là khi ở thành phố Nhạc Dương, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy con cũng gây sức ép xuống đài, con còn không ngây ngô.
Nghe cha nhắc lại chuyện của mình năm đó, Lưu Phi bất giác cười ha hả. Bây giờ ông sớm đã không còn là chàng cán bộ trẻ đấu đá lung tung năm đó nữa rồi, mà là một người kiên nghị, một lòng vì dân, thủ pháp đấu tranh lão luyện, kinh nghiệm quản lý hành chính cũng đã phong phú hơn rồi.
Đó chính là ma lực của năm tháng. Thời gian có thể tôi luyện một con người trưởng thành hơn. Tuy nhiên, mỗi lần Lưu Phi thấy Liễu Kình Vũ hiện tại, lại nhớ tới mình thời trẻ, hơn nữa còn thấy Liễu Kình Vũ còn gây sức ép hơn mình thời đó. Mặc kệ Liễu Kình Vũ có thành công hay không, nhưng ma lực và dũng khí này lại khiến ông rất thích thú.
3h chiều, Liễu Kình Vũ cùng Tống Hiểu Quân và các cán bộ cấp dưới bắt đầu kiểm tra lại trong và ngoài phòng họp một chút. Tuy nhiên, điều khiến họ cảm thấy càng thêm bất an chính là hiện giờ còn cách thời gian họp chưa tới một giờ đồng hồ mà vẫn chưa có một phóng viên nào tới hiện trường. Điều này khiến cho hắn lo lắng trong lòng, nhìn xuống hiện trường rộng lớn, sắc mặt Liễu Kình Vũ có chút khó coi.
Đúng lúc đó, cách đám người Liễu Kình Vũ chưa tới 10m, trong một phòng họp khác có tên gọi là Thiên Văn Các lại không ít người đi ra đi vào.
Ở cửa phòng họp, có mấy người đàn ông mang giày tây nhìn đầy khí chất của người làm quan chức đang đứng ở đó. Mọi người liên tiếp tới tham dự cuộc họp hàn huyên với nhau, nét mặt luôn nở nụ cười tươi tắn, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía đám người Liễu Kình Vũ, cố ý cười giễu cợt.
Tống Hiểu Quân có vẻ khó chịu nhìn lại, có giọng nói nhỏ nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, không biết rốt cuộc trong phòng họp đối diện là của đơn vị nào đây? Từ trước khi chúng ta bố trí cuộc họp này hai ngày trước, họ cũng bắt đầu xuất hiện rồi, không ngờ thời gian họ bắt đầu cuộc họp lại giống như chúng ta, thật tức chết đi được.
Liễu Kình Vũ nghe được lời nói của Tống Hiểu Quân, bất giác quay lại nhìn, đúng lúc đối diện với một người đàn ông hơn 40 tuổi cũng đang nhìn về phía họ. Ánh mắt của hai người gặp nhau, trên mặt đối phương bỗng hiện lên nụ cười khinh thường, tiếp đến lại có người tới, trên mặt lập tức lại chuyển sang dáng vẻ tươi cười chân thành. Khuôn mặt đối phương biến sắc quá nhanh khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu suy nghĩ: “Mình đắc tội với đối phương sao? Hẳn là không rồi. Vì sao thần mắt của đối phương nhìn mình hình như lại có thái độ thù địch như vậy??
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ liền rút điện thoại ra gọi cho Tổng giám đốc nhà hàng Hoa Hằng – Lư Tự Lập:
– Giám đốc Lư à, tôi muốn hỏi anh một chuyện, phòng họp lầu 8, phòng họp Thiên Văn Các đối diện với Thiên Tâm Các của chúng tôi rốt cuộc là ai đang sử dụng thế?
Lư Tự Lập nhìn thấy cuộc điện thoại gọi tới của Liễu Kình Vũ, liền vừa cười vừa nói:
– Bên đó là người của huyện Cát An đang sử dụng. Hình như là họ muốn mở cuộc họp báo xúc tiến đầu tư dự án.
Liễu Kình Vũ bất giác nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Sao lại cũng là Hội nghị xúc tiến đầu tư, điều này rõ ràng là giống như huyện Thụy Nguyên chúng ta rồi.”
Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Kình Vũ bất giác dâng lên một cảm giác khác thường. Nghĩ tới đây, hắn nhìn tới bảng hiệu trước cửa phòng họp Thiên Tâm Các, trên đó có viết mấy chữ lớn: “Họp báo giới thiệu dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên”. Mặc dù kiểu chữ vẫn được bố trí gọn gàng, rõ ràng, theo lý mà nói không thể không nhìn rõ được.
Vì sao lại không có một ai chứ?
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ liền bước về phía phòng họp Thiên Văn Các của huyện Cát An, chỉ thấy bên cạnh phòng họp Thiên Văn Các đặt một tấm bảng lớn gấp 3 lần tấm bảng bên này của huyện Thụy Nguyên. Trên bảng sử dụng chữ màu đỏ viết rất rõ ràng “Hội trường duy nhất cuộc họp báo thúc đẩy dự án”.
Nhìn đến mấy chữ này, trong lòng Liễu Kình Vũ bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng. Bên mình cũng là cuộc họp giới thiệu dự án. Bên họ cũng là cuộc họp giới thiệu dự án. Song, họ lại dùng loại chữ nổi bật như vậy đã chú thích rõ mấy chữ hiện trường duy nhất giới thiệu dự án. Đặc biệt là hai chữ duy nhất đó được tô đậm hơn mấy lần, còn thêm dấu ngoặc kép nữa. Điều này hình như là có ý muốn tranh giành hiện trường giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên bên mình rồi, không thể là đối phương cố ý làm như vậy chứ.
– Không thể trùng hợp thế được.
Lưu Phong Vũ cười chua xót nói:
– Đó chính là sự thực, bây giờ, cháu nên hiểu được khó khăn trong đó. Cháu nghĩ là hai tỉnh đó có tích cực phối hợp với tỉnh Bạch Vân để thực hiện dự án này hay không? Cấp dưới có lẽ không biết được thân phận của cháu. Tuy nhiên, họ có thể không biết sao? Nếu họ biết thân phận của cháu, theo cháu thì dự án này các cháu có phối hợp thành công không?
Liễu Kình Vũ nhíu mày nói:
– Ông nội, theo cháu họ sẽ không phản đối đâu. Dù sao cán bộ làm tới cấp bậc nhất định, trong lòng họ muốn là lợi ích của người dân. Hầu như họ không thể vì cháu là con trai của Lưu Phi mà khó xử với cháu.
Lưu Phong Vũ vỗ nhẹ tay lên bờ vai Liễu Kình Vũ nói:
– Kình Vũ à, trong chốn quan trường không có chuyện tuyệt đối, càng không có sự đúng, sai tuyệt đối. Tất cả đều là tương đối, thân là lãnh đạo chính, ánh mắt của họ tự nhiên sẽ có tầm nhìn xa hơn, tấm lòng rộng mở hơn. Tuy nhiên, cháu có thể bảo đảm cấp dưới của họ cũng giống như họ không? Mà người chấp hành thực sự chắc chắn là cấp dưới. Hơn nữa với thân phận của cháu, cháu cũng không thể tiếp xúc được với những lãnh đạo chính của hai tỉnh khác.
Lưu Phong Vũ nói xong, trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu trầm lắng. Cho đến giờ hắn vẫn luôn tập trung vào việc thúc đẩy bản thân dự án, ngược lại không để ý nhiều tới tính chính trị phía sau dự án.
Lúc này, Lưu Phong Vũ lại nói:
– Kình Vũ à, cháu nên nhớ trong chốn quan trường, làm bất kỳ chuyện gì, đặc biệt là can thiệp tới chuyện hợp tác, mãi mãi không cần chỉ dựa vào tình cảm để làm việc. Bởi vì, cháu làm việc có tình cảm không có nghĩa là người khác cũng có tình cảm. Theo cháu thì cháu làm việc vì người dân, nhưng người khác lại chưa chắc lã nghĩ như vậy. Cho nên, trước khi cháu làm bất cứ việc gì đều phải suy nghĩ một chút về phương diện chính trị, ví dụ nói việc này cháu đã làm dù có lợi cho người dân, nhưng liệu có lợi cho một số người nào đó hay không? Có lợi cho ai? Người này liệu có phản tác dụng với việc mà cháu muốn làm hay không? Liệu có gây trở ngại cho việc của cháu hay không?
Những điều này cháu đều phải tính đến. Nếu cháu không suy nghĩ tới, chờ tới khi cháu làm việc tới 7, 8 phần rồi, chắc chắn sẽ có người nhảy ra làm trái lại với cháu, thậm chí còn cố ý cản trở. Cũng giống như bây giờ cháu muốn thúc đẩy dự án này, dù chưa có ai phản ứng với cháu, nhưng điều đó không có nghĩa là không ai chú ý gì tới chuyện này. Sở dĩ những người đó không làm khó cháu là vì việc này vẫn chưa dừng lại, căn bản không có khả năng thành công, bởi vì dự án này cần hơn 120 tỉ, không ai nghĩ là huyện Thụy Nguyên các cháu có thể gom góp được số tiền này.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là huyện Thụy Nguyên các cháu có thể vô tư được. Giả dụ nói huyện Thụy Nguyên các cháu thực sự đã gom góp được số tiền này đi, vậy cháu thử xem xem, những chuyện rắc rối từ nay về sau còn nhiều không?
Nghe những lời này của ông nội, sắc mặt Liễu Kình Vũ bỗng biến đổi. Hắn hít một hơi thật sâu. Mặc dù tự cho mình là một người suy nghĩ chu toàn, nhưng nghe được lời này của ông nội, hắn mới ý thức được mình vẫn còn rất non nớt, suy xét vấn đề vẫn chưa được chu toàn cho lắm.
Song Liễu Kình Vũ cũng thông minh hơn người, hắn nghiến chặt răng lại nói:
– Nếu sự việc đã thúc đẩy tới bước này, cháu cũng đã không còn đường lui nữa rồi. Ông nội, cháu sẽ tiếp tục đẩy mạnh việc này. Sau này dù có gặp khó khăn gì, cháu cũng gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, kiên quyết tiến lên, tuyệt đối không lùi bước.
Lưu Phong Vũ nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói:
– Kình Vũ à, ông có thể cho cháu biết, dù nguy cơ của dự án này hiện tại vẫn chưa lộ rõ, nhưng chờ một thời gian nữa, một khi dự án này cháu thúc đẩy thất bại, như vậy tuyệt đối có rất nhiều người sẽ xông ra làm khó cháu, chỉ trích cháu. Tới khi đó, kết quả mà cháu chờ đợi chỉ có một cách duy nhất đó chính là nhận lỗi từ chức. Từ đó về sau bị mất con đường quan lạc, cháu đã chuẩn bị tâm lý chưa?
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
– Quân tử có cái nên làm có cái không nên làm. Dù sao chuyện này đối với huyện Thụy Nguyên chúng cháu mà nói có lợi cho người dân, vì vậy cháu sẽ kiên quyết tiếp tục đẩy mạnh, chỉ cần cháu còn ở vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên một ngày, thì cháu sẽ không từ bỏ.
Lưu Phong Vũ bỗng bật cười ha hả, cầm ly trà lên uống một ngụm, hài lòng nói:
– Hay, hay cho một Liễu Kình Vũ, không hổ là cháu của Lưu Phong Vũ ta. Người nhà họ Lưu chúng ta phải có hoài bão vì dân vì nước, phải có tinh thần cúc cung tận tụy chết thì mới dừng. Việc này cháu cứ làm mạnh tay đi, ta muốn xem xem rốt cuộc ai dám đi ngược lại với lợi ích của người dân?
Nói chuyện một cách sâu sắc với ông nội khiến cho Liễu Kình Vũ ý thức được tình hình nghiêm trọng mà dự án đầu mối giao thông ba tỉnh đang phải đối mặt. Đồng thời cũng khiến cho tầm nhìn của hắn càng rộng mở hơn. Tuy nhiên sự tự tin của hắn vẫn không hề dao động.
Buổi trưa, Lưu Phi chạy tới. Sau khi người nhà Liễu Kình Vũ ăn xong cơm trưa, Liễu Kình Vũ liền cáo biệt ra đi. Hắn trở về chuẩn bị cuộc họp triển khai dự án vào lúc 4 giờ chiều.
Sau khi Liễu Kình Vũ đi rồi, Lưu Phi nhìn theo bóng dáng của Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Ba, Kình Vũ gần đây lại bắt đầu giằng co nữa rồi.
Lưu Phong Vũ cười gật đầu:
– Đúng vậy, dính tới dự án tổng kim ngạch đầu tư hơn 120 tỉ của 3 tỉnh, nếu không gây sức ép cho nó thì không thể làm được. Tên nhóc con này có vài phần ngây ngô như con năm đó, thậm chí còn hơn chứ không kém nữa ấy chứ.
Lưu Phi cười nói:
– Ba à, năm đó con không có ngơ ngẩn như vậy.
Lưu Phong Vũ chế nhạo:
– Không ngơ ngẩn như vậy, năm đó con bị gây sức ép ở huyện Sơn Tây còn không hăng hái đấy ư? Đặc biệt là khi ở thành phố Nhạc Dương, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy con cũng gây sức ép xuống đài, con còn không ngây ngô.
Nghe cha nhắc lại chuyện của mình năm đó, Lưu Phi bất giác cười ha hả. Bây giờ ông sớm đã không còn là chàng cán bộ trẻ đấu đá lung tung năm đó nữa rồi, mà là một người kiên nghị, một lòng vì dân, thủ pháp đấu tranh lão luyện, kinh nghiệm quản lý hành chính cũng đã phong phú hơn rồi.
Đó chính là ma lực của năm tháng. Thời gian có thể tôi luyện một con người trưởng thành hơn. Tuy nhiên, mỗi lần Lưu Phi thấy Liễu Kình Vũ hiện tại, lại nhớ tới mình thời trẻ, hơn nữa còn thấy Liễu Kình Vũ còn gây sức ép hơn mình thời đó. Mặc kệ Liễu Kình Vũ có thành công hay không, nhưng ma lực và dũng khí này lại khiến ông rất thích thú.
3h chiều, Liễu Kình Vũ cùng Tống Hiểu Quân và các cán bộ cấp dưới bắt đầu kiểm tra lại trong và ngoài phòng họp một chút. Tuy nhiên, điều khiến họ cảm thấy càng thêm bất an chính là hiện giờ còn cách thời gian họp chưa tới một giờ đồng hồ mà vẫn chưa có một phóng viên nào tới hiện trường. Điều này khiến cho hắn lo lắng trong lòng, nhìn xuống hiện trường rộng lớn, sắc mặt Liễu Kình Vũ có chút khó coi.
Đúng lúc đó, cách đám người Liễu Kình Vũ chưa tới 10m, trong một phòng họp khác có tên gọi là Thiên Văn Các lại không ít người đi ra đi vào.
Ở cửa phòng họp, có mấy người đàn ông mang giày tây nhìn đầy khí chất của người làm quan chức đang đứng ở đó. Mọi người liên tiếp tới tham dự cuộc họp hàn huyên với nhau, nét mặt luôn nở nụ cười tươi tắn, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía đám người Liễu Kình Vũ, cố ý cười giễu cợt.
Tống Hiểu Quân có vẻ khó chịu nhìn lại, có giọng nói nhỏ nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, không biết rốt cuộc trong phòng họp đối diện là của đơn vị nào đây? Từ trước khi chúng ta bố trí cuộc họp này hai ngày trước, họ cũng bắt đầu xuất hiện rồi, không ngờ thời gian họ bắt đầu cuộc họp lại giống như chúng ta, thật tức chết đi được.
Liễu Kình Vũ nghe được lời nói của Tống Hiểu Quân, bất giác quay lại nhìn, đúng lúc đối diện với một người đàn ông hơn 40 tuổi cũng đang nhìn về phía họ. Ánh mắt của hai người gặp nhau, trên mặt đối phương bỗng hiện lên nụ cười khinh thường, tiếp đến lại có người tới, trên mặt lập tức lại chuyển sang dáng vẻ tươi cười chân thành. Khuôn mặt đối phương biến sắc quá nhanh khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu suy nghĩ: “Mình đắc tội với đối phương sao? Hẳn là không rồi. Vì sao thần mắt của đối phương nhìn mình hình như lại có thái độ thù địch như vậy??
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ liền rút điện thoại ra gọi cho Tổng giám đốc nhà hàng Hoa Hằng – Lư Tự Lập:
– Giám đốc Lư à, tôi muốn hỏi anh một chuyện, phòng họp lầu 8, phòng họp Thiên Văn Các đối diện với Thiên Tâm Các của chúng tôi rốt cuộc là ai đang sử dụng thế?
Lư Tự Lập nhìn thấy cuộc điện thoại gọi tới của Liễu Kình Vũ, liền vừa cười vừa nói:
– Bên đó là người của huyện Cát An đang sử dụng. Hình như là họ muốn mở cuộc họp báo xúc tiến đầu tư dự án.
Liễu Kình Vũ bất giác nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Sao lại cũng là Hội nghị xúc tiến đầu tư, điều này rõ ràng là giống như huyện Thụy Nguyên chúng ta rồi.”
Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Kình Vũ bất giác dâng lên một cảm giác khác thường. Nghĩ tới đây, hắn nhìn tới bảng hiệu trước cửa phòng họp Thiên Tâm Các, trên đó có viết mấy chữ lớn: “Họp báo giới thiệu dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên”. Mặc dù kiểu chữ vẫn được bố trí gọn gàng, rõ ràng, theo lý mà nói không thể không nhìn rõ được.
Vì sao lại không có một ai chứ?
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ liền bước về phía phòng họp Thiên Văn Các của huyện Cát An, chỉ thấy bên cạnh phòng họp Thiên Văn Các đặt một tấm bảng lớn gấp 3 lần tấm bảng bên này của huyện Thụy Nguyên. Trên bảng sử dụng chữ màu đỏ viết rất rõ ràng “Hội trường duy nhất cuộc họp báo thúc đẩy dự án”.
Nhìn đến mấy chữ này, trong lòng Liễu Kình Vũ bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng. Bên mình cũng là cuộc họp giới thiệu dự án. Bên họ cũng là cuộc họp giới thiệu dự án. Song, họ lại dùng loại chữ nổi bật như vậy đã chú thích rõ mấy chữ hiện trường duy nhất giới thiệu dự án. Đặc biệt là hai chữ duy nhất đó được tô đậm hơn mấy lần, còn thêm dấu ngoặc kép nữa. Điều này hình như là có ý muốn tranh giành hiện trường giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên bên mình rồi, không thể là đối phương cố ý làm như vậy chứ.