Yên đứng trước biển khơi mênh mông, nó không biết nó đã khóc bao lâu, ở bên cạnh bà bao lâu, nó không muốn xa bà, nên nó đã đem xác bà thêu đi, nó muốn bà mãi mãi ở bên cạnh nó, mãi mãi không rời xa nó.
- Ngoại nơi nào có biển.... nơi đó sẽ có Ngoại đúng không?, Ngoại hứa sẽ mãi ở bên con nên cách này có lẽ sẽ là cách tốt nhất…. để Ngoại… mãi mãi…. Mãi mãi bên cạnh con. Một giọt nước mắt, 2 giọt , rất rất nhiều giọt nước trong veo theo nhau rớt xuống, đôi bàn tay mỏng manh đang rải tro cốt của người bà xuống, rất lâu , rất lâu như muốn níu kéo một thứ gì đó đã mãi mãi ra đi.
Yên nhắm chặt đôi mắt, nó ngồi ngay cạnh giường nơi mà vết máu còn đọng lại nhưng đã khô lại hết, nó nhìn cảnh trước mắt, nó khắc cốt lại những gì đang được nhìn thấy.
- 2 nhát vào tim, 3 nhát vào đầu, 6 nhát vào cánh tay, 3 nhát vào đôi chân…. Ngước mắt lên nhìn trần nhà. Tròng mắt Yên vô hồn, “ một cụ già không có sức chống trả, các người lại ra tay tàn độc như thế…….” Nắm chặt sợi dây chuyền có vết máu của người bà, Yên đưa lên rồi thả xuống, mặt dây có khắc hình hoa văn màu đen rơi ngay tầm nhìn của nó, Yên ngiêng đầu khẽ cười một nụ cười lạnh, sợi dây này nó nhìn thấy trên đôi tay gầy yếu của bà, bà đã nắm rất chặt sợi dây này.
- Các người là ác quỷ không có máu người, … nắm một cái bình thủy tinh nằm bên cạnh bên mình, Yên ném chiếc bình xuống đất, “ xoảng “ tiếng thủy tinh vỡ nghe chói tay, “ các người sẽ phải trả giá những gì mà tôi chịu đựng ngày hôm nay, tất cả, tất cả các người, các người sẽ phải chết, phải chết thảm hơn Ngoại, tất cả các người, aaaaaaaaaaa….. “ giữa màn đêm lạnh lẽo tiếng hét của Yên làm dậy cả một vùng biển vắng người, trong thâm tâm một cô bé trước đây vô cùng ngây thơ, bây giờ trong cô bé chỉ toàn thù hận, nơi đó cô bé mất đi thứ quan trọng nhất, mất đi tính ngây thơ, mất tất cả, trong cô bé chỉ có nỗi thù hận lấn át trái tim nhỏ bé đó.
Trong biệt thự cao lớn.
- Đã làm? Người đàn ông xoay lưng với thuộc hạ trong tay cầm điếu thuốc ngữa cổ phả ra những làn khói trong mờ mờ ảo ảo.
- Dạ tất cả đã làm theo kế hoạch của chủ nhân, bây giờ trong con bé đang rất đau khổ, có lẽ thù hận sẽ lát át trái tim trong sáng kia, bây giờ tôi có thể nhìn thấy trong mắt con bé, có gì đó….. gọi là …. Khát máu.
- Hahaha… làm rất tốt, đó là điều ta muốn, nó sẽ còn phải trả cái giá đắt hơn như thế, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi…. Ngươi lui đi. Ra lệnh một cách dứt khoát, trong lòng ông bây giờ cảm thấy thật thoải mái, nước mắt của nó, là niềm vui của ông.
- Vâng thưa ông chủ…. Cúi đầu lễ phép, thuộc hạ của ông lui ra khỏi phòng.
Trong phòng trở lại yên tĩnh đến nổi chỉ nghe thấy tiếng thở của ông, “ thấy không tiểu Kỳ, chỉ mới bắt đầu thôi, hãy từ trên cao mà nhìn xuống cho rõ, … cho thật rõ “ bóng đêm, cái lạnh thấu xương nơi rất xa, 2 trái tim cùng nhảy chung một nhịp đập đó là ……… HẬN THÙ.
Ngày hôm sau mặc cho những mệt mõi, Yên vẫn đi học, không ai biết, con bé đã phải trải qua những chuyện gì, mọi người vẫn thay phiên nhau chọc ghẹo Yên, nhưng….
- Này Yên, hôm nay cậu trực lớp nha, tớ vừa mới làm móng hôm qua nên hôm nay không thể động tay động chân nhiều được, mà tớ nghĩ công việc đó chỉ thích hợp với những người hèn mọn thôi.
Yên đứng trước biển khơi mênh mông, nó không biết nó đã khóc bao lâu, ở bên cạnh bà bao lâu, nó không muốn xa bà, nên nó đã đem xác bà thêu đi, nó muốn bà mãi mãi ở bên cạnh nó, mãi mãi không rời xa nó.
- Ngoại nơi nào có biển.... nơi đó sẽ có Ngoại đúng không?, Ngoại hứa sẽ mãi ở bên con nên cách này có lẽ sẽ là cách tốt nhất…. để Ngoại… mãi mãi…. Mãi mãi bên cạnh con. Một giọt nước mắt, giọt , rất rất nhiều giọt nước trong veo theo nhau rớt xuống, đôi bàn tay mỏng manh đang rải tro cốt của người bà xuống, rất lâu , rất lâu như muốn níu kéo một thứ gì đó đã mãi mãi ra đi.
Yên nhắm chặt đôi mắt, nó ngồi ngay cạnh giường nơi mà vết máu còn đọng lại nhưng đã khô lại hết, nó nhìn cảnh trước mắt, nó khắc cốt lại những gì đang được nhìn thấy.
- nhát vào tim, nhát vào đầu, nhát vào cánh tay, nhát vào đôi chân…. Ngước mắt lên nhìn trần nhà. Tròng mắt Yên vô hồn, “ một cụ già không có sức chống trả, các người lại ra tay tàn độc như thế…….” Nắm chặt sợi dây chuyền có vết máu của người bà, Yên đưa lên rồi thả xuống, mặt dây có khắc hình hoa văn màu đen rơi ngay tầm nhìn của nó, Yên ngiêng đầu khẽ cười một nụ cười lạnh, sợi dây này nó nhìn thấy trên đôi tay gầy yếu của bà, bà đã nắm rất chặt sợi dây này.
- Các người là ác quỷ không có máu người, … nắm một cái bình thủy tinh nằm bên cạnh bên mình, Yên ném chiếc bình xuống đất, “ xoảng “ tiếng thủy tinh vỡ nghe chói tay, “ các người sẽ phải trả giá những gì mà tôi chịu đựng ngày hôm nay, tất cả, tất cả các người, các người sẽ phải chết, phải chết thảm hơn Ngoại, tất cả các người, aaaaaaaaaaa….. “ giữa màn đêm lạnh lẽo tiếng hét của Yên làm dậy cả một vùng biển vắng người, trong thâm tâm một cô bé trước đây vô cùng ngây thơ, bây giờ trong cô bé chỉ toàn thù hận, nơi đó cô bé mất đi thứ quan trọng nhất, mất đi tính ngây thơ, mất tất cả, trong cô bé chỉ có nỗi thù hận lấn át trái tim nhỏ bé đó.
Trong biệt thự cao lớn.
- Đã làm? Người đàn ông xoay lưng với thuộc hạ trong tay cầm điếu thuốc ngữa cổ phả ra những làn khói trong mờ mờ ảo ảo.
- Dạ tất cả đã làm theo kế hoạch của chủ nhân, bây giờ trong con bé đang rất đau khổ, có lẽ thù hận sẽ lát át trái tim trong sáng kia, bây giờ tôi có thể nhìn thấy trong mắt con bé, có gì đó….. gọi là …. Khát máu.
- Hahaha… làm rất tốt, đó là điều ta muốn, nó sẽ còn phải trả cái giá đắt hơn như thế, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi…. Ngươi lui đi. Ra lệnh một cách dứt khoát, trong lòng ông bây giờ cảm thấy thật thoải mái, nước mắt của nó, là niềm vui của ông.
- Vâng thưa ông chủ…. Cúi đầu lễ phép, thuộc hạ của ông lui ra khỏi phòng.
Trong phòng trở lại yên tĩnh đến nổi chỉ nghe thấy tiếng thở của ông, “ thấy không tiểu Kỳ, chỉ mới bắt đầu thôi, hãy từ trên cao mà nhìn xuống cho rõ, … cho thật rõ “ bóng đêm, cái lạnh thấu xương nơi rất xa, trái tim cùng nhảy chung một nhịp đập đó là ……… HẬN THÙ.
Ngày hôm sau mặc cho những mệt mõi, Yên vẫn đi học, không ai biết, con bé đã phải trải qua những chuyện gì, mọi người vẫn thay phiên nhau chọc ghẹo Yên, nhưng….
- Này Yên, hôm nay cậu trực lớp nha, tớ vừa mới làm móng hôm qua nên hôm nay không thể động tay động chân nhiều được, mà tớ nghĩ công việc đó chỉ thích hợp với những người hèn mọn thôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Yên đứng trước biển khơi mênh mông, nó không biết nó đã khóc bao lâu, ở bên cạnh bà bao lâu, nó không muốn xa bà, nên nó đã đem xác bà thêu đi, nó muốn bà mãi mãi ở bên cạnh nó, mãi mãi không rời xa nó.
- Ngoại nơi nào có biển.... nơi đó sẽ có Ngoại đúng không?, Ngoại hứa sẽ mãi ở bên con nên cách này có lẽ sẽ là cách tốt nhất…. để Ngoại… mãi mãi…. Mãi mãi bên cạnh con. Một giọt nước mắt, 2 giọt , rất rất nhiều giọt nước trong veo theo nhau rớt xuống, đôi bàn tay mỏng manh đang rải tro cốt của người bà xuống, rất lâu , rất lâu như muốn níu kéo một thứ gì đó đã mãi mãi ra đi.
Yên nhắm chặt đôi mắt, nó ngồi ngay cạnh giường nơi mà vết máu còn đọng lại nhưng đã khô lại hết, nó nhìn cảnh trước mắt, nó khắc cốt lại những gì đang được nhìn thấy.
- 2 nhát vào tim, 3 nhát vào đầu, 6 nhát vào cánh tay, 3 nhát vào đôi chân…. Ngước mắt lên nhìn trần nhà. Tròng mắt Yên vô hồn, “ một cụ già không có sức chống trả, các người lại ra tay tàn độc như thế…….” Nắm chặt sợi dây chuyền có vết máu của người bà, Yên đưa lên rồi thả xuống, mặt dây có khắc hình hoa văn màu đen rơi ngay tầm nhìn của nó, Yên ngiêng đầu khẽ cười một nụ cười lạnh, sợi dây này nó nhìn thấy trên đôi tay gầy yếu của bà, bà đã nắm rất chặt sợi dây này.
- Các người là ác quỷ không có máu người, … nắm một cái bình thủy tinh nằm bên cạnh bên mình, Yên ném chiếc bình xuống đất, “ xoảng “ tiếng thủy tinh vỡ nghe chói tay, “ các người sẽ phải trả giá những gì mà tôi chịu đựng ngày hôm nay, tất cả, tất cả các người, các người sẽ phải chết, phải chết thảm hơn Ngoại, tất cả các người, aaaaaaaaaaa….. “ giữa màn đêm lạnh lẽo tiếng hét của Yên làm dậy cả một vùng biển vắng người, trong thâm tâm một cô bé trước đây vô cùng ngây thơ, bây giờ trong cô bé chỉ toàn thù hận, nơi đó cô bé mất đi thứ quan trọng nhất, mất đi tính ngây thơ, mất tất cả, trong cô bé chỉ có nỗi thù hận lấn át trái tim nhỏ bé đó.
Trong biệt thự cao lớn.
- Đã làm? Người đàn ông xoay lưng với thuộc hạ trong tay cầm điếu thuốc ngữa cổ phả ra những làn khói trong mờ mờ ảo ảo.
- Dạ tất cả đã làm theo kế hoạch của chủ nhân, bây giờ trong con bé đang rất đau khổ, có lẽ thù hận sẽ lát át trái tim trong sáng kia, bây giờ tôi có thể nhìn thấy trong mắt con bé, có gì đó….. gọi là …. Khát máu.
- Hahaha… làm rất tốt, đó là điều ta muốn, nó sẽ còn phải trả cái giá đắt hơn như thế, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi…. Ngươi lui đi. Ra lệnh một cách dứt khoát, trong lòng ông bây giờ cảm thấy thật thoải mái, nước mắt của nó, là niềm vui của ông.
- Vâng thưa ông chủ…. Cúi đầu lễ phép, thuộc hạ của ông lui ra khỏi phòng.
Trong phòng trở lại yên tĩnh đến nổi chỉ nghe thấy tiếng thở của ông, “ thấy không tiểu Kỳ, chỉ mới bắt đầu thôi, hãy từ trên cao mà nhìn xuống cho rõ, … cho thật rõ “ bóng đêm, cái lạnh thấu xương nơi rất xa, 2 trái tim cùng nhảy chung một nhịp đập đó là ……… HẬN THÙ.
Ngày hôm sau mặc cho những mệt mõi, Yên vẫn đi học, không ai biết, con bé đã phải trải qua những chuyện gì, mọi người vẫn thay phiên nhau chọc ghẹo Yên, nhưng….
- Này Yên, hôm nay cậu trực lớp nha, tớ vừa mới làm móng hôm qua nên hôm nay không thể động tay động chân nhiều được, mà tớ nghĩ công việc đó chỉ thích hợp với những người hèn mọn thôi.