Hải Minh và Hạo mang theo Yên trở về căn biệt thự của Trương gia, đến nơi Hạo không muốn đánh thức Yên dậy, nên nhờ Hải Minh ôm cô ấy vào nhà giúp, nhưng Hải Minh vừa chạm đến thì Yên tỉnh giấc nhìn hành động ôm mình kì lạ của Hải Minh, cô nhìn anh không chớp mắt ý muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
- Sao nhìn anh với ánh mắt đó, là Hạo nhờ anh bế em dùm thôi, thấy em ngũ ngon nên không muốn đánh thức, chứ thân hình như em không hấp dẫn được anh đâu. – Hải Minh cười lớn, đặt nhẹ Yên xuống.
Yên quay sang Hạo, anh vẫn còn ngồi trong xe.
- Hình như em rất kém hấp dẫn thì phải, - Yên phụng mặt nói.
- Haha thôi nào, là cậu ta đui không có mắt nhìn người thì có, em rất hấp dẫn… nhất là đối với anh. – Hạo béo vào má Yên cười nói.
- Anh nghe thấy rồi đấy, là do anh không biết thưởng thức vật phẩm quý nghe không? – Yên tự mình bước xuống xe, nhưng khi bước chân vừa chạm đất thì bây giờ cô mới biết đau thật sự, bóng dáng lêu khêu sắp ngã, thì Hải Minh nhanh tay đỡ cô lên.
- Còn nói anh đui anh sẽ bỏ mặt em đấy, - Hải Minh trêu chọc.
- Không cần anh. – Yên giận dỗi đẩy Hải Minh ra, nhưng Hải Minh dù trêu chọc nhưng không có ý định buông Yên ra, vì anh biết rõ, chân cô ấy bây giờ chắc chắn rất đau.
- Giúp tớ mang cô ấy vào nhà đi. – Hạo nói, trong khi người làm đang giúp anh ngồi lên chiếc xe lăn.
Hải Minh trên tay ôm Yên và Hạo trên chiếc xe lăn được quản gia đẩy vào nhà, mọi người trong nhà từ trên xuống dưới đứng thành hai hàng cúi đầu chào, cậu chủ đã lâu chưa về, nên các cô gái người làm rất vui mừng, lúc đầu khi nghe tin cậu chủ bị tai nạn các cô rất lo lắng, nhưng thân phận người làm không thể nào đi thăm cậu chủ được mà chỉ có thể ở nhà đợi tin tức.
Rút cuộc bây giờ cậu ấy cũng về, khiến cho nỗi vui mừng trong lòng luôn reo vang không ngớt, nhưng khi họ ngước mắt lên, nhìn thấy Yên trở về cùng Hạo, thì bỗng chốc tất cả niềm vui như biến mất tất cả.
Họ thật sự rất ghét Yên, đó chỉ là đứa con gái được cậu chủ thương xót cứu ngoài đường về, ngày trước không hiểu vì sao mà cô ấy đột nhiên biến mất không lý do, nay thì đột ngột trở về, khiến cho họ một lần nữa cảm thấy càng ghét Yên hơn.
Yên nhìn thấy rất rõ những ánh mắt nơi đây dành cho cô là ánh mắt gì, nhưng cô không muốn để tâm quá nhiều tới, Yên rút đầu vào vai Hải Minh, cố gắng không muốn nhìn thấy họ.
Hải Minh đưa cô vào căn phòng khi trước cô đã từng ở, cánh cửa mở ra, Yên
nhìn mọi thứ xung quanh đã lâu rồi cô không trở về đây, tất cả vẫn còn nguyên vẹn như lúc cô còn ở đây, từng bức hình cô đã chụp chung với Hải Minh và Hạo.
Hải Minh đặt nhẹ cô lên giường rồi quay đi lấy thuốc để thoa cho cô, còn Hạo thì được đẩy sang căn phòng của anh để nghĩ ngơi, Hạo yên tâm vì nơi đây đã có Hải Minh cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho Yên hơn bất kỳ ai trong căn nhà này.
Yên liếc nhìn xung quanh, nơi này hình như được dọn dẹp mỗi ngày, nó rất sạch sẽ không có một hạt bụi nào cả, Yên nhìn qua chiếc bàn phía gần mép giường, nơi để đèn ngũ, nơi đó có đặt hai khung ảnh, một là cô, Hạo, Hải Minh chụp chung, còn bức kia là chỉ cô và Hạo.
Yên đưa tay cầm lấy bức hình của ba người lại xem, trong hình là nụ cười tươi của ba người trên bãi biển kỉ niệm hôm nào, cô lướt nhẹ những ngón tay trên khung ảnh rồi cô khẽ cười.
- Em nhớ những cái đó không? – Hải Minh vừa nói vừa đi lại ngồi bệch xuống đất đặt chân Yên lên đùi mình mà vệ sinh rồi thoa thuốc cho cô.
- Đương nhiên là em nhớ, đó là một kỉ niệm rất đẹp. – Yên cười nhẹ.
- Ừ, từ lúc em đi, cậu ấy đã rửa rất nhiều hình treo khắp căn phòng này, ngày nào cậu ấy cũng qua đây, nhiều lúc, cậu ấy ngũ quên trên giường của em, mà trên tay vẫn ôm lấy tấm hình của em rất chặt. – Hải Minh nói, miệng thổi vào vết thương trên chân cho mau khô thuốc.
- Anh ấy… luôn ở bên căn phòng này?. – Yên bỏ bức hình ra khỏi tầm mắt, cô nhìn xuống Hải Minh hỏi.
- Ừm, em không biết khi em đi, cậu ấy đã tự dằn vặt bản thân như thế nào, ngày nào cậu ấy cũng chỉ biết đi làm, khi về chỉ uống rượu rồi ngũ thiếp đi cho qua ngày, và vơi đi nỗi nhớ về em. – Hải Minh băng bó cho Yên xong thì chồm dậy ngồi trên giường kế bên cô.
- Em đã từng nghĩ… anh ấy chưa từng dành tình cảm cho em, ngày ấy khi thấy anh ấy bên người khác em rất đau, cũng như lúc đó anh ấy nói chưa từng dành tình cảm cho em. – Yên nói mi mắt cụp xuống.
- Là cậu ấy nói dối, em biết không? khi biết được Lãnh tổng là người thân của em, và em chính là vợ chưa cưới của anh ta, Hạo đã rất đau khổ, chỉ vì Hạo biết bản thân cậu ta không có tư cách giữ em bên cạnh, anh sống cùng cậu ấy từ nhỏ, từ khi biết chuyện, cậu ấy luôn luôn nghe theo lời chị, và luôn thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, nhưng khi em xuất hiện, cậu ấy đã thay đổi, ngay cả cho dù cãi lại lời của chị cậu ta cũng sẽ làm… vì cậu ấy xem em là quan trọng nhất. – Hải Minh chống tay lên giường lưng hơi ngã về phía sau.
- Vậy sao?. – dường như trong lòng Yên có một cảm giác rất vui len lỏi vào khi nghe Hải Minh nói vậy.
- Nhưng có thể nói em nghe về chị của Hạo… em đã từng hỏi… nhưng anh ấy chỉ im lặng. – Yên quay sang nắm lấy tay áo Hải Minh năn nỉ.
- Điều đó… tốt nhất… em không cần nên biết làm gì, nên… hãy sống thật vui… mọi chuyện hãy để anh và Hạo lo, em chỉ cần sống thật tốt mà thôi. – Hải Minh xoa đầu Yên cười.
Yên cũng rất muốn biết rốt cuộc chị của Hạo là người như thế nào, nhưng cả Hải Minh cũng nói như thế, cô cũng không biết nên nói gì thêm nên đành thôi, Yên và Hải Minh ở trong phòng nói chuyện cũng khá lâu, đến một lúc sau Yên cảm thấy mệt mõi cô nằm xuống giường ngũ từ lúc nào cũng không hay, Hải Minh thấy vậy thì bước nhẹ ra khỏi căn phòng cho Yên nghĩ ngơi.
- Cô ấy ngũ rồi sao? – Hạo ngồi trên xe lăn phía sau là bà quản gia.
- Trời… hết hồn, cậu cứ như quỷ ấy. – Hải Minh vừa đóng cửa thật nhẹ tránh gây tiếng động thì Hạo lên tiếng làm anh giật mình quay sang nơi phát ra âm thanh.
- Cô ấy ngũ rồi.
- Ừ, tối nay ở lại đây được không? – Hạo ra hiệu cho quản gia đẩy anh về phòng.
- Nếu có thưởng, haha. – Hải Minh đi theo Hạo.
- Đúng là hám của. – Hạo lườm Hải Minh một cái.
- Nếu không có tiền thì làm sao mà sống nổi, mà sáng giờ chưa tắm nữa, mượn đỡ quần áo và nhà tắm phòng cậu nhé. – Hải Minh nói xong thì đi rất nhanh vào phòng Hạo như phòng của mình, không quan tâm là Hạo có đồng ý hay chưa.
Hạo nhăn chân mày lại, sau đó lại cười nhẹ, thật là tính cậu ấy khó trị thật.
- Cậu chủ, cô ấy… sẽ ở đây? – bà quản gia Kim lên tiếng, bà chưa từng hề thích Yên ở lại đây, vì cô ấy mang đến cho bà cảm giác rất bất an, khuôn mặt đó, dường như bà đã từng thấy ở đâu, nhưng tuổi đã cao nên đầu óc có phần chậm nhớ thì phải.
- Có chuyện gì không tiện?
- À không, chỉ là tôi sợ khi cô chủ về nhìn thấy sẽ không vui. – Quản gia Kim biện minh cho lời nói của mình.
- Chuyện đó tôi có cách giải quyết, hình như lúc này bà hay quản lý nhiều vào chuyện riêng của tôi thì phải. – Hạo khó chịu nói.
- Tôi không dám. – bà cúi đầu nói nhỏ, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khinh thường và ghét Yên nhiều hơn.
Hạo không nói gì thêm, bà quản gia đẩy cậu vào phòng thì cậu lệnh bà đi ra rồi đóng cửa lại, bà nghe theo, khi bước qua căn phòng của Yên, bà liếc sang đó bằng ánh mắt khinh thường rồi bước đi tiếp.
Bà trở lại căn nhà bếp để chỉ đạo bọn người làm chuẩn bị làm đồ ăn tối cho cậu chủ, vì cậu ấy đã lâu không về nhà, nên phải chuẩn bị thật chu đáo cho cậu ấy bồi bổ lại sức khỏe sau tai nạn.
- Quản gia Kim, con nhỏ đó sẽ ở lại đây nữa hay sao? – một cô người hầu chạy đến bên bà Kim hỏi.
- Chuyện đó… có lẽ là vậy.
- Ôi, con không thích đâu, quản gia, bà tìm cách đuổi cổ con nhỏ đó ra khỏi nhà đi, con không thích nó ở đây, nó chính là hồ ly tinh quyến rũ cậu chủ nhà chúng ta, từ lần đầu thấy nó, con đã không thích nó rồi. – cô ta cầm tay bà quản gia lắc qua lắc lại nũng nịu nói.
- Yên tâm đi, nó sẽ không sống yên lành khi cậu chủ vắng nhà đâu. – Quản gia mỉm cười rồi bắt tay vào làm việc, trong đầu bà hiện ra những cách để làm khó Yên, ở đây không ai ưa nổi Yên nên chuyện ức hiếp Yên khi Hạo không có ở nhà đó là chuyện quá dễ dàng, nhưng chuyện này cũng phải làm thật cẩn thận nếu không sẽ gây động đến cậu chủ, như vậy thì mất việc như chơi.
Như chỉ chờ nghe thấy như vậy, mặt cô người hầu hí hửng, vừa đi vừa hát, mà làm phần công việc của mình, trong nhà, bọn con gái, không ai là không yêu thích cậu chủ, vì cậu ấy vừa tốt, vừa lại rất đẹp trai, nên dường như hớp hồn tất cả mọi đứa con gái ở đây.
Trước giờ bọn nó chưa thấy cậu chủ hẹn hò với một đứa con gái nào, nên bọn nó nuôi hy vọng, từ khi Yên xuất hiện, những ân cần mà cậu chủ dành cho con nhỏ đó, làm bọn nó đứng nhìn mà muốn điên tiết lên, nay nghe thấy bà quản gia nói vậy như tiếp thêm động lực cho bọn nó.
Mặt trời dần dần khuất sau những bóng cây, màn đêm bắt đầu buông xuống, Yên mệt mỏi mở mắt ra, cô nhìn ra cửa sổ, trăng đã lên rồi, ngồi dậy vươn người một cách uể oải, vì nằm có một tư thế nên bây giờ cổ có cảm giác khá đau.
Cổ Yên lắc qua lắc lại cho bớt đau rồi cô bước xuống giường hướng vào phòng vệ sinh, thì cũng đúng lúc Hạo gõ cửa.
- Tiểu Yên, em dậy chưa?, đã trễ rồi, xuống ăn cùng anh với Hải Minh nào.
- Em rửa mặt sẽ xuống ngay. – Yên nói vọng ra.
Hải Minh và Hạo không ai nhắc ai cả hai cùng nhìn nhau rồi cười, hai người xuống phía dưới trước không được bao lâu thì Yên cũng đi xuống, rồi yên vị vào chổ ngồi quen thuộc của mình lúc trước.
Nhìn bàn thức ăn thơm nức mũi, lại là những món ăn cô ưa thích, bây giờ mới có cảm giác đói bụng. Yên cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai, không hề chú ý xung quanh, hay để tâm đến là Hạo và Hải Minh có ăn hay chưa.
Hạo nhìn cô cười rồi cũng bắt đầu ăn, chỉ có bọn người làm và quản gia thì nhìn Yên với ánh mắt cô là một đứa ăn mày thì phải, ăn uống không giữ được phép tắc gì cả.
- Tối nay anh Hải Minh ở lại à? – Yên vừa nhai vừa hỏi.
- Ừ, là Hạo năn nĩ anh ở lại, nên anh đành miễng cưỡng vậy. – Hải Minh nhúng vai nói.
- Cậu có thể về ngay lúc này, tớ không tiễn. – Hạo nói.
- Thôi nào, đùa thôi, chứ về nhà một mình, ăn một mình, tớ cũng buồn lắm. – Hải Minh cười cười nhìn Hạo.
- Vậy anh dọn qua đây đi. – Yên mắt sáng rỡ nói, nếu có người ở đây không phải sẽ vui hơn sao.
- Tiểu thư, đây không phải do cô quyết định. – Quản gia Kim chen vào, bà thật sự quá bực bội về Yên.
Yên im lặng, cặm cụi ăn không nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
- Quản gia Kim, tôi đã nói như thế nào? – Hạo buông đũa xuống bàn một cách mạnh bạo.
- Tôi… tôi xin lỗi cậu chủ. – Bà kim cúi đầu nói.
Bữa ăn dường như mất ngon, tự dưng họ đang nói chuyện vui vẻ thì quản gia Kim chen vào, khiến cho bữa ăn trở nên ngột ngạt, không ai nói với ai thêm một lời nào nữa.
Hạo cũng rất bực bội về những lời quản gia Kim nói, nhưng anh không thể tức giận hay đuổi bà ta, cũng vì bà ta đã làm cho căn nhà này từ khi ba mẹ còn sống, và khi anh còn nhỏ chính tay bà ấy đã chăm sóc anh, nên cho dù tức giận như thế nào, anh cũng cố gắng kiềm nén lại.
Còn quản gia Kim dường như hiểu được vị trí của mình trong nhà, nên nhiều lúc Hạo không có nhà, mọi chuyện trên dưới là do bà ta làm chủ, y như rằng không có Hạo ở đây thì bà ấy chính là chủ mà quản lý mọi thứ.
Bữa ăn kết thúc, Hải Minh thì chống chân lên bàn ở phía ngoài phòng khác mà ngồi xem tin tức, đây là thói quen khó bỏ của anh mỗi khi ăn xong.
Còn Yên thì đẩy Hạo ra ngoài sau vườn, hít thở không khí bên ngoài.
Ngồi trên chiếc xích đu, hai người cùng nhìn ánh trăng đang soi sáng khu vườn rộng lớn, vì Yên thích xích đu và hoa, nên từ khi Yên ở đây, Hạo đã cho người xây dựng lại và trồng rất nhiều hoa trong vườn chính giữa là chiếc xích đu màu trắng, như một bức tranh trong truyện cổ tích.
Yên tựa đầu mình vào vai Hạo, cô nhắm mắt mơ màng, lắc lư theo nhịp điệu của xích đu.
- Tiểu Yên, chân còn đau không? – Hạo nhìn xuống chân Yên, khi nãy anh không muốn cô đẩy anh ra đây sợ cô sẽ còn đau, nhưng cô nói là đi được và nhất quyết đi cho bằng được, anh đành chiều theo ý cô.
Yên lắc đầu, chân chỉ bị cứa thôi chỉ những vết xước nhẹ, với lại Hải Minh đã bôi thuốc nên bây giờ đã đỡ rất nhiều.
Họ cùng nhau nói rất nhiều chuyện từ khi họ rời xa nhau, lâu lâu một cơn gió nhẹ thổi qua, Yên khẽ rùng mình, Hạo choàng tay qua ôm chặt lấy cô vào lòng, anh cảm thấy bây giờ chính là giờ phút bình yên nhất mà anh từng có, hạnh phúc thật mong manh, nên anh sẽ cố gắng hết khả năng mà giữ chặt lấy.
Trời đêm buông xuống, trăng càng ngày càng lên cao, Yên trở lại căn phòng của mình chuẩn bị ngũ.
Yên khép cánh cửa lại. Nhưng Hải Minh lấy tay mình ngăn lại.
- Ngũ một mình có sợ hay không?, hay để anh ngũ chung nhé, - Hải Minh cười gian xảo.
- Hải Minh. – Hạo gọi lớn.
- Hả?. – Hải Minh quay sang bắt gặp ánh mắt đang bốc lửa của Hạo đang dành cho mình, thì nụ cười méo xẹo.
- Cậu dám?. – Hạo gầm từng chữ.
- À, à không, tớ nói đùa ấy, tớ về phòng dành cho tớ đây. – Hải Minh nói xong thì chạy đi mất dạng.
Hạo nhìn thấy vậy thì muốn cười cũng không muốn, phải kiềm chế lại, anh nhìn sang Yên cười nhẹ.
- Ngũ ngon, tiểu Yên. – nói rồi Hạo lăn bánh xe đi.
Yên gật nhẹ đầu rồi cánh cửa lại, Yên dựa vào cánh cửa thở dài, mắt cô nhìn trần nhà, ánh mắt lạnh lùng như ánh mắt của một Tịnh Yên của 5 năm về trước.
Bước về chiếc bàn, Yên mở laptop ra, bàn tay nhanh như chớp lướt trên bàn phím.
Một cuộc trò chuyện được mở lên.
- Đã xong việc, sau này, tất cả nhờ vào người.
Bên kia hiện lên đã xem, người ấy nhắn lại ngắn gọn “ Ok “.
Tiểu Yên dỡ ra một trang mạng lưới khác, cô lần dò trong đó những con số, cố gắng tháo bỏ tất cả những mật mã trong đó, nhưng nó báo hiệu ở một nơi bí mật không thể mở mà phải cần dùng đến dấu vân tay của chính chủ nhân.
Yên khẽ cười, thật ra cũng thông minh, dùng đến biện pháp này để bảo mật tất cả, nhưng không khó đối với Yên, một khi cô đã làm thì nhất định sẽ giải được tất cả, cho dù là cái khó khăn nhất.
Yên đóng laptop lại, ánh sáng màn hình vụt tắt, trong phòng chỉ còn ánh sáng của trăng chiếu vào, còn lại tất cả đều tối om lại, bàn tay Yên đan vào nhau, ánh mắt sắt bén nhìn xoáy vào màn đêm đen kịn ấy.
Yên ngã lưng vào chiếc ghế, ánh mắt trở nên vô hồn, bây giờ cô đang nhớ đến người đó, mặc dù mới chia tay, nhưng tâm trí cô lại luôn nhắc bảo, lại vang lên từng lời nói của người đó.
Yên cố gắng xua đi tất cả những gì đang suy nghĩ, bước đến giường nhắm mắt lại, Yên cố gắng ngũ để không muốn suy nghĩ thêm quá nhiều chuyện nữa.
Căn phòng trở lại im lặng đến đáng sợ, trong căn phòng dường như chỉ còn mỗi tiếng thở đều đều của Yên.
Trên bãi cát vàng, gió thổi, lại là khung cảnh một bãi biển yên bình và giản dị, Yên nhìn xung quanh tìm kiếm người, nhưng nơi đây cô hoàn toàn không thấy ai cả.
Yên bước thật chậm trên làn cát, dấu chân hằn in dưới mặt cát rồi cũng rất nhanh bị nước biển cuốn trôi đi.
Yên đang đi, chợt giật mình khi có bàn tay đầy máu nắm lấy hai vai mình.
- Mày đã đến đây, thì mày sẽ phải chết, ngày đó, chính vì mày tao phải chết, chính vì mày, mà tao mất đi hạnh phúc, chính vì mày, chính là vì mày. – giọng nói vang vọng làm cho sóng biển ngày càng đập mạnh hơn, hơi khí mang theo là khí của địa ngục, lửa bắt đầu cháy khắp nơi.
Yên nhìn lại phía sau, lại chính là người con gái với mái tóc dài, đôi mắt không có tròng, máu lúc nào cũng tuôn ra, Yên khiếp sợ, cố gắng thoát ra khỏi cánh tay kinh khủng đó, Yên chạy đi, nhưng càng chạy, cô ta càng theo sát phía sau, mặt cô ta kế sát bên Yên, miệng cô ta hả ra cắn vào vai Yên.
Yên bật dậy, mồ hôi ướt đẫm người, cô thở khó khăn, vớ tay, Yên bật đèn ngũ sáng lên, giấc mơ kì quái đó ngày nào cũng xuất hiện kể từ khi cô trở về lại đây ở.
Yên dựa lưng vào mép giường, hô hấp bắt đầu đều đều lại, cô lấy tay lau đi những giọt mồ hôi, Yên không hiểu người luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ là ai, theo trí nhớ Yên chưa từng giết một ai, hay hại bất cứ ai trực tiếp, nhưng sao cô ta lại nói chính vì Yên và cô ta chết.
Xoa xoa thái dương mệt mõi, Yên nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trời cũng đã gần sáng, bây giờ có ngũ, cũng không thể ngũ lại được nữa, Yên bước xuống giường ngồi trên thành cửa sổ, co hai chân lên mà ôm lấy.
Đầu cô dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn xa xăm. Trong mắt Yên có gì ươn ướt chảy dài trên khuôn mặt, là một nỗi nhớ, dành cho một người.
Hải Minh và Hạo mang theo Yên trở về căn biệt thự của Trương gia, đến nơi Hạo không muốn đánh thức Yên dậy, nên nhờ Hải Minh ôm cô ấy vào nhà giúp, nhưng Hải Minh vừa chạm đến thì Yên tỉnh giấc nhìn hành động ôm mình kì lạ của Hải Minh, cô nhìn anh không chớp mắt ý muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
- Sao nhìn anh với ánh mắt đó, là Hạo nhờ anh bế em dùm thôi, thấy em ngũ ngon nên không muốn đánh thức, chứ thân hình như em không hấp dẫn được anh đâu. – Hải Minh cười lớn, đặt nhẹ Yên xuống.
Yên quay sang Hạo, anh vẫn còn ngồi trong xe.
- Hình như em rất kém hấp dẫn thì phải, - Yên phụng mặt nói.
- Haha thôi nào, là cậu ta đui không có mắt nhìn người thì có, em rất hấp dẫn… nhất là đối với anh. – Hạo béo vào má Yên cười nói.
- Anh nghe thấy rồi đấy, là do anh không biết thưởng thức vật phẩm quý nghe không? – Yên tự mình bước xuống xe, nhưng khi bước chân vừa chạm đất thì bây giờ cô mới biết đau thật sự, bóng dáng lêu khêu sắp ngã, thì Hải Minh nhanh tay đỡ cô lên.
- Còn nói anh đui anh sẽ bỏ mặt em đấy, - Hải Minh trêu chọc.
- Không cần anh. – Yên giận dỗi đẩy Hải Minh ra, nhưng Hải Minh dù trêu chọc nhưng không có ý định buông Yên ra, vì anh biết rõ, chân cô ấy bây giờ chắc chắn rất đau.
- Giúp tớ mang cô ấy vào nhà đi. – Hạo nói, trong khi người làm đang giúp anh ngồi lên chiếc xe lăn.
Hải Minh trên tay ôm Yên và Hạo trên chiếc xe lăn được quản gia đẩy vào nhà, mọi người trong nhà từ trên xuống dưới đứng thành hai hàng cúi đầu chào, cậu chủ đã lâu chưa về, nên các cô gái người làm rất vui mừng, lúc đầu khi nghe tin cậu chủ bị tai nạn các cô rất lo lắng, nhưng thân phận người làm không thể nào đi thăm cậu chủ được mà chỉ có thể ở nhà đợi tin tức.
Rút cuộc bây giờ cậu ấy cũng về, khiến cho nỗi vui mừng trong lòng luôn reo vang không ngớt, nhưng khi họ ngước mắt lên, nhìn thấy Yên trở về cùng Hạo, thì bỗng chốc tất cả niềm vui như biến mất tất cả.
Họ thật sự rất ghét Yên, đó chỉ là đứa con gái được cậu chủ thương xót cứu ngoài đường về, ngày trước không hiểu vì sao mà cô ấy đột nhiên biến mất không lý do, nay thì đột ngột trở về, khiến cho họ một lần nữa cảm thấy càng ghét Yên hơn.
Yên nhìn thấy rất rõ những ánh mắt nơi đây dành cho cô là ánh mắt gì, nhưng cô không muốn để tâm quá nhiều tới, Yên rút đầu vào vai Hải Minh, cố gắng không muốn nhìn thấy họ.
Hải Minh đưa cô vào căn phòng khi trước cô đã từng ở, cánh cửa mở ra, Yên
nhìn mọi thứ xung quanh đã lâu rồi cô không trở về đây, tất cả vẫn còn nguyên vẹn như lúc cô còn ở đây, từng bức hình cô đã chụp chung với Hải Minh và Hạo.
Hải Minh đặt nhẹ cô lên giường rồi quay đi lấy thuốc để thoa cho cô, còn Hạo thì được đẩy sang căn phòng của anh để nghĩ ngơi, Hạo yên tâm vì nơi đây đã có Hải Minh cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho Yên hơn bất kỳ ai trong căn nhà này.
Yên liếc nhìn xung quanh, nơi này hình như được dọn dẹp mỗi ngày, nó rất sạch sẽ không có một hạt bụi nào cả, Yên nhìn qua chiếc bàn phía gần mép giường, nơi để đèn ngũ, nơi đó có đặt hai khung ảnh, một là cô, Hạo, Hải Minh chụp chung, còn bức kia là chỉ cô và Hạo.
Yên đưa tay cầm lấy bức hình của ba người lại xem, trong hình là nụ cười tươi của ba người trên bãi biển kỉ niệm hôm nào, cô lướt nhẹ những ngón tay trên khung ảnh rồi cô khẽ cười.
- Em nhớ những cái đó không? – Hải Minh vừa nói vừa đi lại ngồi bệch xuống đất đặt chân Yên lên đùi mình mà vệ sinh rồi thoa thuốc cho cô.
- Đương nhiên là em nhớ, đó là một kỉ niệm rất đẹp. – Yên cười nhẹ.
- Ừ, từ lúc em đi, cậu ấy đã rửa rất nhiều hình treo khắp căn phòng này, ngày nào cậu ấy cũng qua đây, nhiều lúc, cậu ấy ngũ quên trên giường của em, mà trên tay vẫn ôm lấy tấm hình của em rất chặt. – Hải Minh nói, miệng thổi vào vết thương trên chân cho mau khô thuốc.
- Anh ấy… luôn ở bên căn phòng này?. – Yên bỏ bức hình ra khỏi tầm mắt, cô nhìn xuống Hải Minh hỏi.
- Ừm, em không biết khi em đi, cậu ấy đã tự dằn vặt bản thân như thế nào, ngày nào cậu ấy cũng chỉ biết đi làm, khi về chỉ uống rượu rồi ngũ thiếp đi cho qua ngày, và vơi đi nỗi nhớ về em. – Hải Minh băng bó cho Yên xong thì chồm dậy ngồi trên giường kế bên cô.
- Em đã từng nghĩ… anh ấy chưa từng dành tình cảm cho em, ngày ấy khi thấy anh ấy bên người khác em rất đau, cũng như lúc đó anh ấy nói chưa từng dành tình cảm cho em. – Yên nói mi mắt cụp xuống.
- Là cậu ấy nói dối, em biết không? khi biết được Lãnh tổng là người thân của em, và em chính là vợ chưa cưới của anh ta, Hạo đã rất đau khổ, chỉ vì Hạo biết bản thân cậu ta không có tư cách giữ em bên cạnh, anh sống cùng cậu ấy từ nhỏ, từ khi biết chuyện, cậu ấy luôn luôn nghe theo lời chị, và luôn thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, nhưng khi em xuất hiện, cậu ấy đã thay đổi, ngay cả cho dù cãi lại lời của chị cậu ta cũng sẽ làm… vì cậu ấy xem em là quan trọng nhất. – Hải Minh chống tay lên giường lưng hơi ngã về phía sau.
- Vậy sao?. – dường như trong lòng Yên có một cảm giác rất vui len lỏi vào khi nghe Hải Minh nói vậy.
- Nhưng có thể nói em nghe về chị của Hạo… em đã từng hỏi… nhưng anh ấy chỉ im lặng. – Yên quay sang nắm lấy tay áo Hải Minh năn nỉ.
- Điều đó… tốt nhất… em không cần nên biết làm gì, nên… hãy sống thật vui… mọi chuyện hãy để anh và Hạo lo, em chỉ cần sống thật tốt mà thôi. – Hải Minh xoa đầu Yên cười.
Yên cũng rất muốn biết rốt cuộc chị của Hạo là người như thế nào, nhưng cả Hải Minh cũng nói như thế, cô cũng không biết nên nói gì thêm nên đành thôi, Yên và Hải Minh ở trong phòng nói chuyện cũng khá lâu, đến một lúc sau Yên cảm thấy mệt mõi cô nằm xuống giường ngũ từ lúc nào cũng không hay, Hải Minh thấy vậy thì bước nhẹ ra khỏi căn phòng cho Yên nghĩ ngơi.
- Cô ấy ngũ rồi sao? – Hạo ngồi trên xe lăn phía sau là bà quản gia.
- Trời… hết hồn, cậu cứ như quỷ ấy. – Hải Minh vừa đóng cửa thật nhẹ tránh gây tiếng động thì Hạo lên tiếng làm anh giật mình quay sang nơi phát ra âm thanh.
- Cô ấy ngũ rồi.
- Ừ, tối nay ở lại đây được không? – Hạo ra hiệu cho quản gia đẩy anh về phòng.
- Nếu có thưởng, haha. – Hải Minh đi theo Hạo.
- Đúng là hám của. – Hạo lườm Hải Minh một cái.
- Nếu không có tiền thì làm sao mà sống nổi, mà sáng giờ chưa tắm nữa, mượn đỡ quần áo và nhà tắm phòng cậu nhé. – Hải Minh nói xong thì đi rất nhanh vào phòng Hạo như phòng của mình, không quan tâm là Hạo có đồng ý hay chưa.
Hạo nhăn chân mày lại, sau đó lại cười nhẹ, thật là tính cậu ấy khó trị thật.
- Cậu chủ, cô ấy… sẽ ở đây? – bà quản gia Kim lên tiếng, bà chưa từng hề thích Yên ở lại đây, vì cô ấy mang đến cho bà cảm giác rất bất an, khuôn mặt đó, dường như bà đã từng thấy ở đâu, nhưng tuổi đã cao nên đầu óc có phần chậm nhớ thì phải.
- Có chuyện gì không tiện?
- À không, chỉ là tôi sợ khi cô chủ về nhìn thấy sẽ không vui. – Quản gia Kim biện minh cho lời nói của mình.
- Chuyện đó tôi có cách giải quyết, hình như lúc này bà hay quản lý nhiều vào chuyện riêng của tôi thì phải. – Hạo khó chịu nói.
- Tôi không dám. – bà cúi đầu nói nhỏ, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khinh thường và ghét Yên nhiều hơn.
Hạo không nói gì thêm, bà quản gia đẩy cậu vào phòng thì cậu lệnh bà đi ra rồi đóng cửa lại, bà nghe theo, khi bước qua căn phòng của Yên, bà liếc sang đó bằng ánh mắt khinh thường rồi bước đi tiếp.
Bà trở lại căn nhà bếp để chỉ đạo bọn người làm chuẩn bị làm đồ ăn tối cho cậu chủ, vì cậu ấy đã lâu không về nhà, nên phải chuẩn bị thật chu đáo cho cậu ấy bồi bổ lại sức khỏe sau tai nạn.
- Quản gia Kim, con nhỏ đó sẽ ở lại đây nữa hay sao? – một cô người hầu chạy đến bên bà Kim hỏi.
- Chuyện đó… có lẽ là vậy.
- Ôi, con không thích đâu, quản gia, bà tìm cách đuổi cổ con nhỏ đó ra khỏi nhà đi, con không thích nó ở đây, nó chính là hồ ly tinh quyến rũ cậu chủ nhà chúng ta, từ lần đầu thấy nó, con đã không thích nó rồi. – cô ta cầm tay bà quản gia lắc qua lắc lại nũng nịu nói.
- Yên tâm đi, nó sẽ không sống yên lành khi cậu chủ vắng nhà đâu. – Quản gia mỉm cười rồi bắt tay vào làm việc, trong đầu bà hiện ra những cách để làm khó Yên, ở đây không ai ưa nổi Yên nên chuyện ức hiếp Yên khi Hạo không có ở nhà đó là chuyện quá dễ dàng, nhưng chuyện này cũng phải làm thật cẩn thận nếu không sẽ gây động đến cậu chủ, như vậy thì mất việc như chơi.
Như chỉ chờ nghe thấy như vậy, mặt cô người hầu hí hửng, vừa đi vừa hát, mà làm phần công việc của mình, trong nhà, bọn con gái, không ai là không yêu thích cậu chủ, vì cậu ấy vừa tốt, vừa lại rất đẹp trai, nên dường như hớp hồn tất cả mọi đứa con gái ở đây.
Trước giờ bọn nó chưa thấy cậu chủ hẹn hò với một đứa con gái nào, nên bọn nó nuôi hy vọng, từ khi Yên xuất hiện, những ân cần mà cậu chủ dành cho con nhỏ đó, làm bọn nó đứng nhìn mà muốn điên tiết lên, nay nghe thấy bà quản gia nói vậy như tiếp thêm động lực cho bọn nó.
Mặt trời dần dần khuất sau những bóng cây, màn đêm bắt đầu buông xuống, Yên mệt mỏi mở mắt ra, cô nhìn ra cửa sổ, trăng đã lên rồi, ngồi dậy vươn người một cách uể oải, vì nằm có một tư thế nên bây giờ cổ có cảm giác khá đau.
Cổ Yên lắc qua lắc lại cho bớt đau rồi cô bước xuống giường hướng vào phòng vệ sinh, thì cũng đúng lúc Hạo gõ cửa.
- Tiểu Yên, em dậy chưa?, đã trễ rồi, xuống ăn cùng anh với Hải Minh nào.
- Em rửa mặt sẽ xuống ngay. – Yên nói vọng ra.
Hải Minh và Hạo không ai nhắc ai cả hai cùng nhìn nhau rồi cười, hai người xuống phía dưới trước không được bao lâu thì Yên cũng đi xuống, rồi yên vị vào chổ ngồi quen thuộc của mình lúc trước.
Nhìn bàn thức ăn thơm nức mũi, lại là những món ăn cô ưa thích, bây giờ mới có cảm giác đói bụng. Yên cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai, không hề chú ý xung quanh, hay để tâm đến là Hạo và Hải Minh có ăn hay chưa.
Hạo nhìn cô cười rồi cũng bắt đầu ăn, chỉ có bọn người làm và quản gia thì nhìn Yên với ánh mắt cô là một đứa ăn mày thì phải, ăn uống không giữ được phép tắc gì cả.
- Tối nay anh Hải Minh ở lại à? – Yên vừa nhai vừa hỏi.
- Ừ, là Hạo năn nĩ anh ở lại, nên anh đành miễng cưỡng vậy. – Hải Minh nhúng vai nói.
- Cậu có thể về ngay lúc này, tớ không tiễn. – Hạo nói.
- Thôi nào, đùa thôi, chứ về nhà một mình, ăn một mình, tớ cũng buồn lắm. – Hải Minh cười cười nhìn Hạo.
- Vậy anh dọn qua đây đi. – Yên mắt sáng rỡ nói, nếu có người ở đây không phải sẽ vui hơn sao.
- Tiểu thư, đây không phải do cô quyết định. – Quản gia Kim chen vào, bà thật sự quá bực bội về Yên.
Yên im lặng, cặm cụi ăn không nói thêm bất cứ một lời nào nữa.
- Quản gia Kim, tôi đã nói như thế nào? – Hạo buông đũa xuống bàn một cách mạnh bạo.
- Tôi… tôi xin lỗi cậu chủ. – Bà kim cúi đầu nói.
Bữa ăn dường như mất ngon, tự dưng họ đang nói chuyện vui vẻ thì quản gia Kim chen vào, khiến cho bữa ăn trở nên ngột ngạt, không ai nói với ai thêm một lời nào nữa.
Hạo cũng rất bực bội về những lời quản gia Kim nói, nhưng anh không thể tức giận hay đuổi bà ta, cũng vì bà ta đã làm cho căn nhà này từ khi ba mẹ còn sống, và khi anh còn nhỏ chính tay bà ấy đã chăm sóc anh, nên cho dù tức giận như thế nào, anh cũng cố gắng kiềm nén lại.
Còn quản gia Kim dường như hiểu được vị trí của mình trong nhà, nên nhiều lúc Hạo không có nhà, mọi chuyện trên dưới là do bà ta làm chủ, y như rằng không có Hạo ở đây thì bà ấy chính là chủ mà quản lý mọi thứ.
Bữa ăn kết thúc, Hải Minh thì chống chân lên bàn ở phía ngoài phòng khác mà ngồi xem tin tức, đây là thói quen khó bỏ của anh mỗi khi ăn xong.
Còn Yên thì đẩy Hạo ra ngoài sau vườn, hít thở không khí bên ngoài.
Ngồi trên chiếc xích đu, hai người cùng nhìn ánh trăng đang soi sáng khu vườn rộng lớn, vì Yên thích xích đu và hoa, nên từ khi Yên ở đây, Hạo đã cho người xây dựng lại và trồng rất nhiều hoa trong vườn chính giữa là chiếc xích đu màu trắng, như một bức tranh trong truyện cổ tích.
Yên tựa đầu mình vào vai Hạo, cô nhắm mắt mơ màng, lắc lư theo nhịp điệu của xích đu.
- Tiểu Yên, chân còn đau không? – Hạo nhìn xuống chân Yên, khi nãy anh không muốn cô đẩy anh ra đây sợ cô sẽ còn đau, nhưng cô nói là đi được và nhất quyết đi cho bằng được, anh đành chiều theo ý cô.
Yên lắc đầu, chân chỉ bị cứa thôi chỉ những vết xước nhẹ, với lại Hải Minh đã bôi thuốc nên bây giờ đã đỡ rất nhiều.
Họ cùng nhau nói rất nhiều chuyện từ khi họ rời xa nhau, lâu lâu một cơn gió nhẹ thổi qua, Yên khẽ rùng mình, Hạo choàng tay qua ôm chặt lấy cô vào lòng, anh cảm thấy bây giờ chính là giờ phút bình yên nhất mà anh từng có, hạnh phúc thật mong manh, nên anh sẽ cố gắng hết khả năng mà giữ chặt lấy.
Trời đêm buông xuống, trăng càng ngày càng lên cao, Yên trở lại căn phòng của mình chuẩn bị ngũ.
Yên khép cánh cửa lại. Nhưng Hải Minh lấy tay mình ngăn lại.
- Ngũ một mình có sợ hay không?, hay để anh ngũ chung nhé, - Hải Minh cười gian xảo.
- Hải Minh. – Hạo gọi lớn.
- Hả?. – Hải Minh quay sang bắt gặp ánh mắt đang bốc lửa của Hạo đang dành cho mình, thì nụ cười méo xẹo.
- Cậu dám?. – Hạo gầm từng chữ.
- À, à không, tớ nói đùa ấy, tớ về phòng dành cho tớ đây. – Hải Minh nói xong thì chạy đi mất dạng.
Hạo nhìn thấy vậy thì muốn cười cũng không muốn, phải kiềm chế lại, anh nhìn sang Yên cười nhẹ.
- Ngũ ngon, tiểu Yên. – nói rồi Hạo lăn bánh xe đi.
Yên gật nhẹ đầu rồi cánh cửa lại, Yên dựa vào cánh cửa thở dài, mắt cô nhìn trần nhà, ánh mắt lạnh lùng như ánh mắt của một Tịnh Yên của năm về trước.
Bước về chiếc bàn, Yên mở laptop ra, bàn tay nhanh như chớp lướt trên bàn phím.
Một cuộc trò chuyện được mở lên.
- Đã xong việc, sau này, tất cả nhờ vào người.
Bên kia hiện lên đã xem, người ấy nhắn lại ngắn gọn “ Ok “.
Tiểu Yên dỡ ra một trang mạng lưới khác, cô lần dò trong đó những con số, cố gắng tháo bỏ tất cả những mật mã trong đó, nhưng nó báo hiệu ở một nơi bí mật không thể mở mà phải cần dùng đến dấu vân tay của chính chủ nhân.
Yên khẽ cười, thật ra cũng thông minh, dùng đến biện pháp này để bảo mật tất cả, nhưng không khó đối với Yên, một khi cô đã làm thì nhất định sẽ giải được tất cả, cho dù là cái khó khăn nhất.
Yên đóng laptop lại, ánh sáng màn hình vụt tắt, trong phòng chỉ còn ánh sáng của trăng chiếu vào, còn lại tất cả đều tối om lại, bàn tay Yên đan vào nhau, ánh mắt sắt bén nhìn xoáy vào màn đêm đen kịn ấy.
Yên ngã lưng vào chiếc ghế, ánh mắt trở nên vô hồn, bây giờ cô đang nhớ đến người đó, mặc dù mới chia tay, nhưng tâm trí cô lại luôn nhắc bảo, lại vang lên từng lời nói của người đó.
Yên cố gắng xua đi tất cả những gì đang suy nghĩ, bước đến giường nhắm mắt lại, Yên cố gắng ngũ để không muốn suy nghĩ thêm quá nhiều chuyện nữa.
Căn phòng trở lại im lặng đến đáng sợ, trong căn phòng dường như chỉ còn mỗi tiếng thở đều đều của Yên.
Trên bãi cát vàng, gió thổi, lại là khung cảnh một bãi biển yên bình và giản dị, Yên nhìn xung quanh tìm kiếm người, nhưng nơi đây cô hoàn toàn không thấy ai cả.
Yên bước thật chậm trên làn cát, dấu chân hằn in dưới mặt cát rồi cũng rất nhanh bị nước biển cuốn trôi đi.
Yên đang đi, chợt giật mình khi có bàn tay đầy máu nắm lấy hai vai mình.
- Mày đã đến đây, thì mày sẽ phải chết, ngày đó, chính vì mày tao phải chết, chính vì mày, mà tao mất đi hạnh phúc, chính vì mày, chính là vì mày. – giọng nói vang vọng làm cho sóng biển ngày càng đập mạnh hơn, hơi khí mang theo là khí của địa ngục, lửa bắt đầu cháy khắp nơi.
Yên nhìn lại phía sau, lại chính là người con gái với mái tóc dài, đôi mắt không có tròng, máu lúc nào cũng tuôn ra, Yên khiếp sợ, cố gắng thoát ra khỏi cánh tay kinh khủng đó, Yên chạy đi, nhưng càng chạy, cô ta càng theo sát phía sau, mặt cô ta kế sát bên Yên, miệng cô ta hả ra cắn vào vai Yên.
Yên bật dậy, mồ hôi ướt đẫm người, cô thở khó khăn, vớ tay, Yên bật đèn ngũ sáng lên, giấc mơ kì quái đó ngày nào cũng xuất hiện kể từ khi cô trở về lại đây ở.
Yên dựa lưng vào mép giường, hô hấp bắt đầu đều đều lại, cô lấy tay lau đi những giọt mồ hôi, Yên không hiểu người luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ là ai, theo trí nhớ Yên chưa từng giết một ai, hay hại bất cứ ai trực tiếp, nhưng sao cô ta lại nói chính vì Yên và cô ta chết.
Xoa xoa thái dương mệt mõi, Yên nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trời cũng đã gần sáng, bây giờ có ngũ, cũng không thể ngũ lại được nữa, Yên bước xuống giường ngồi trên thành cửa sổ, co hai chân lên mà ôm lấy.
Đầu cô dựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn xa xăm. Trong mắt Yên có gì ươn ướt chảy dài trên khuôn mặt, là một nỗi nhớ, dành cho một người.