- Chào ngài Lạc, đã lâu không gặp. – một người trung niên đứng dậy lịch thiệp đưa tay kéo ghế ra khi thấy người đàn ông cao lớn và uy nghiêm đó xuất hiện.
Lạc Thiên Huy ngồi vào chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, đôi mắt rảo quanh một vòng, đây là thói quen không bao giờ bỏ được, tính chất công việc và vì an toàn bản thân luôn luôn nhắc nhở ông phải đề cao cảnh giác cho dù là thuộc hạ thân thuộc bên cạnh cũng chỉ chiếm cao nhất là 40% sự tin tưởng của ông.
Đối với ông, ngoại trừ bản thân mình ra, một khi ông đã muốn làm gì không ai có thể cản, nhưng nếu có bất kỳ một kẻ nào dám phản bội lại, ông sẽ trừng trị kẻ đó sống không bằng chết.
Bóng tối che đi gần hết khuôn mặt uy nghiêm của Lạc Thiên Huy, một ánh sáng duy nhất của căn phòng cũng chỉ là một chiếc đèn treo lơ lửng không cách cao hơn chiếc bàn là mấy.
- Hôm nay gọi tôi đến đây có phải là có việc gì quan trọng? – một tay Lạc Thiên Huy để trên bàn gõ những nhịp nhẹ nhàng nhưng cũng khiến cho bọn người kia không dám hít thở mạnh.
- Việc Lãnh Phong… ra nước ngoài chắc có lẽ ngài đã biết? – người đàn ông khép nép nói, mặc dù ở trong bang ông là người có chức không hề nhỏ nhưng một khi đối diện với Lạc Thiên Huy thì ông giống như chuột nhắc đứng trước manh vuốt của đại bàng.
- Tôi biết, chả lẽ ông muốn…. – Lạc Thiên Huy ngưng hành động ngón tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia.
- Đúng, tôi muốn nhân cơ hội hắn ta chưa trở về, tôi sẽ chiếm trọn tất cả, nhưng ngài Lạc cũng hiểu rõ, nếu như chỉ một mình tôi không thể nào làm tốt công việc này… nên.. nếu như…. khi tôi thành công mà chiếm hết tất cả của Lãnh Phong, đương nhiên lợi nhuận mà ngài Lạc nhận được sẽ không hề nhỏ, ngài cũng dư sức biết rõ, khối tài sản đó lớn như thế nào, và còn rất nhiều thế lực phía sau. – hắn ta cười một nụ cười đểu giả.
Lạc Thiên Huy mỉm cười, nụ cười mang khí lạnh của kẻ sát nhân, thật tình hắn ta là ai? Muốn mượn tay ông để giành những thứ tốt nhất về mình hay sao?.
Rồi đến một khi hắn ta thực sự chiếm được tất cả, một khi con người có tiền bạc và địa vị trong tay thì ngu ngốc gì phải đi chia sẻ cho người khác, con người ông trước nay chưa hề làm việc gì mà không suy nghĩ trước.
Ông đứng dậy, đi vòng phía sau tên người đàn ông kia, ông cúi nhẹ đầu nói nhỏ vào tai ông vài chữ, rồi Lạc Thiên Huy đứng thẳng tấp dậy, bước chân oai hùng bước đi và khuất sau bóng tối.
Chỉ còn người đàn ông trung niên và lũ thuộc hạ, mồ hôi hột trên trán ông ta bắt đầu rỉ ra, những lời nói của Lạc Thiên Huy chả lẽ là thật?
- Nhanh, lập tức… lập tức nhanh rời khỏi đây. – tiếng ông ta hét lên kinh sợ.
Lạc Thiên Huy vừa bước ra khỏi căn nhà thì bên trong bắt đầu có tiếng rên la thảm thiết, sau đó là tiếng nổ dậy trời, tất cả chìm trong biển lửa, bọn người đó không có đến 1% cơ hội sống sót.
- Kẻ bất tài, thì nên nhận lấy kết quả này. – Lạc Thiên Huy nói xong thì bước đi.
Ban nãy ông nói với hắn ta ngắn gọn ‘ 15s để đi gặp tử thần, sẽ rất nhanh thôi ‘.
Một kẻ nhu nhược bất tài, lại đi tìm ông để mượn tay ông, sau đó thì một tay che trời, ông không phải một người có thể dễ dàng hợp tác với bất kỳ ai khi chưa biết rõ về họ, huống chi hắn ta,…. Tất cả những gì của hắn ta Lạc Thiên Huy ông nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chiếc xe rời khỏi khu rừng để lại phía sau là ngọn lửa bốc rất cao và khói bay kín cả bầu trời.
Hôm nay tại công ty có cuộc họp quan trọng, Hạo không thể nén lại mà ăn sáng cùng Yên, anh đến công ty rất sớm, những tài liệu anh tranh thủ ngồi trên xe mà xem qua tất cả, những con số này sao có thể như thế, ngoài anh và Hải Minh ra thì chưa từng có ai biết được, anh chắc chắn rằng dự án lần này sẽ thuộc về công ty mình, nhưng tại sao bên đó lại nắm rõ như là biết công ty anh sẽ đi những bước gì, mà một cách dễ dàng dành lấy hợp đồng trị giá cả khối tài sản như thế.
Hạo bước vào phòng họp, anh ngồi phía trên chiếc ghế dành cho Tổng giám đốc phía bên phải anh là Hải Minh gương mặt cũng đang rất căng thẳng.
- Trương tổng, chẳng phải người nói chắc chắn như đinh đóng cột rằng dự án này chúng ta sẽ thành công, tại sao đến phút cuối lại rơi vào tay của người khác?. – Một người đàn ông đập bàn đứng dậy nói, ông thật hết kiên nhẫn bao nhiêu vốn liến, bao nhiêu tâm huyết ông dành tất cả vào dự án, rốt cuộc bây giờ, tất cả lại như không khí mà bay mất đi.
- Đúng, Trương tổng, chúng tôi cần một lời giải thích. – hội đồng bắt đầu nhốn nháo.
Hạo chấp tay vào nhau để trên bàn, mắt nhìn bãi chiến trường hỗn độn đang xảy ra, ngay cả anh bây giờ cũng không thể giải thích với họ ra sao, sau khi
biết tin là bản hợp đồng đã mất, anh gần như không thể tin và không thể nào chấp nhận được.
Hải Minh nhìn thấy thái độ của Hạo chỉ im lặng mà không nói gì, anh có phần hơi sốt ruột.
- Mọi người bình tĩnh, chúng ta cần im lặng lại và lắng nghe ý kiến từng người, không phải cứ nhốn nháo lên như thế là có thể giải quyết được vấn đề đang xảy ra. – Hải Minh đứng dậy nói lớn, trước hết nếu như muốn Hạo bình tĩnh mà giải quyết chuyện này thì trước hết phải dẹp yên bọn người mất trật tự này.
- Hạo. – Hải Minh gõ vào bàn phía Hạo gây sự chú ý của anh.
Hạo như chợt tỉnh ra khỏi những suy nghĩ của mình, anh nhìn Hải Minh đang ra hiệu cho mình biết đang phải làm gì, anh nhìn mọi người trong phòng, anh hít một hơi thật sâu.
- Trước hết tôi xin gửi lời xin lỗi tới tất cả các cổ đông và hội đồng quản trị, nhưng sự việc này, bên ta gần như đã có thể chiến thắng một cách hoàn mỹ nhất, nhưng không hiểu sao bên công ty Lãnh thị lại biết được những bước đi của chúng ta mà hớt tay trên của công ty ta, tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này.
- Ngài Tổng có lẽ ngài đã quá lơ là trong việc quản lý thật chặt chẽ bí mật của công ty thì phải. – một giọng nói trong trẻo vang lên ngay cửa ra vào của căn phòng.
Giọng nói ấy, làm cho mọi người tò mò mà quay lại, không ngoại trừ Hải Minh và Hạo.
Tròng mắt cả hai mở to, dường như không thể tin được người đang đứng trước cửa là…. Minh Hà, Chủ tịch của công ty và cũng là chị của Hạo, bấy lâu nay Minh Hà chưa từng xuất hiện, vì cô phải tiếp quản cơ ngơi bên Mỹ, nay cô bay về đây chắc có lẽ biết công ty đang gặp một việc lớn nên mới về mà không hề báo trước như thế.
Cả hội đồng đứng dậy chào chủ tịch, Minh Hà cũng cúi đầu lịch thiệp chào lại, cô bước đến phía gần bên Hạo.
- Em trai… đã lâu không gặp. – Minh Hà nở một nụ cười lạnh lùng.
Còn Hạo anh nhìn người trước mắt, bây giờ đã trở thành một mỹ nhân và cũng là một người vô cùng lạnh lùng, đã lâu chưa gặp lại, Hạo dường như muốn quên đi mất, mình thật sự có một người chị.
Người thư kí của Minh Hà đem một chiếc ghế khác lớn hơn đặt kế bên chiếc ghế của Hạo cho Minh Hà ngồi.
Minh Hà nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô khẽ cười.
- Trước hết tôi cũng xin lỗi vì sự vắng mặt của tôi trong một thời gian dài như thế, vì tôi đã tin, người đứng bên cạnh tôi có thể quản lý tốt những gì mà tôi giao phó, nhưng cậu ấy dường như đã làm các vị thất vọng thì phải. – Minh Hà nhìn xung quanh rồi quay sang Hạo nhìn anh bằng một ánh mắt xa lạ, không giống ánh mắt của một người chị dành cho đứa em trai của mình.
Hạo gần như không thể tin những việc đang xảy ra, anh cứ đứng như thế mà nhìn thẳng vào Minh Hà và nghe những gì Minh Hà đang nói, không phải ý chị ấy là nói anh là kẻ bất tài đã làm chị ấy thất vọng hay sao.
Hạo nắm chặt tay thánh nắm đấm, anh bước ra khỏi căn phòng.
- Hạo. – Hải Minh đứng dậy muốn chạy theo.
- Ngồi xuống, Phó giám đốc, có phải anh cũng muốn thừa nhận mình là kẻ bất tài? – Minh Hà nói mắt nhìn thẳng.
Hải Minh nghe như vậy thì cũng đành ngồi xuống, anh hiểu rất rõ con người Minh Hà thật sự rất nguy hiểm, nhưng dù sao Hạo bỏ đi như thế cũng tốt… vì cậu ta yêu người chị này, không muốn cãi nhau với chị ấy, nhưng chị ấy thì… lạnh lùng như tảng băng bắc cực.
Cuộc họp diễn ra với sự lãnh đạo của Minh Hà, những kế hoạch cô đưa ra cho những dự án sắp tới một phần nào lấy lại được những tổn thất mà Hạo đã mắc phải, cô làm cho hội đồng quản trị thật sự khâm phục tài lãnh đạo của cô.
Cuộc họp kết thúc mọi người bước ra, không ai là không bàn tán và hết lời khen ngợi Minh Hà.
Hạo đứng trong phòng làm việc, anh nhìn xuống phía làn xe đông đúc kia, trong đầu bây giờ như tơ rối, chuyện nghiêm trọng như thế, không ngờ rất nhanh lại tới tai chị ấy.
Nhưng lần này chị ấy về đây không phải chỉ vì công ty.
Tay cầm ly rượu Hạo ngửa cổ uống một hơi hết tất cả, bàn tay nắm chặt lấy ly rượu anh vẫn còn nhớ như in những lời chị nói lúc trước, bây giờ Yên vẫn còn ở lại Trương gia, nhất định chiều nay sẽ đụng mặt với Minh Hà, anh phải làm sao để bảo vệ cô ấy khỏi tay người chị ác độc đó đây.
Đang suy nghĩ, cửa phòng anh khẽ mở, tiếng giầy cao gót bước vào, Hạo không cần nhìn lại cũng biết chính xác tiếng bước chân đó là của ai.
- Tổng giám, ngài đang suy tư? – Minh Hà đi đến chiếc ghế salon thả người ngồi xuống.
Hạo không đáp, ánh mắt anh cũng không hề dời khỏi làn xe phía dưới tòa nhà.
- Ngài xem tôi như không khí? – Minh Hà một lần nữa cất tiếng, giọng nói lạnh lùng.
- Lần này chị về đây không phải vì việc của công ty? – Hạo nhắm mắt hỏi.
- Đúng là chị em của nhau, dù không sống cùng nhau nhưng vẫn có thể đọc được suy nghĩ của nhau. – Minh hà lấy trong túi ra một xấp hình quăng bừa bãi trên bàn, có vài tấm rơi xuống sàn, là hình đi chơi của Yên và Hạo có cả hình của cô ngay trong biệt thự của Trương gia, trong hình tất cả tấm nào cũng nhìn thấy rõ hai người thật sự rất hạnh phúc.
Những bức hình gây sự chú ý của Hạo, anh bước nhanh đến, chiếc ly đặt mạnh xuống bàn, Hạo cầm những xấp hình xem, mắt anh hiện rõ những tia đỏ, thì ra bấy lâu nay Minh Hà luôn cho người theo dõi anh, chuyện của anh và Yên chị ấy nắm trong lòng bàn tay vậy nếu như bây giờ chị ấy quay về đây… không lẽ nào.
Hạo tức giận xé nát những tấm hình, tay nắm chặt lại, Hạo nhìn Minh Hà như một kẻ xa lạ và hơn hết là như một kẻ thù.
- Là vì con bé chẳng ra gì đó, dám nhìn chị bằng ánh mắt đó.- Minh Hà nói, giọng vẫn bình thường không hề có cảm xúc trong đó.
- Nếu như dám đụng đến cô ấy, đừng trách em sẽ đối xử độc ác với ngay cả người chị ruột thịt của mình. – Hạo cầm lấy chiếc áo khoác, bước ra khỏi căn phòng, anh muốn về nhà thật nhanh, anh muốn chắc chắn rằng ở nhà Yên sẽ không sao.
- Muốn về xem con bé đó à, vậy hai ta cùng về, cho dù bây giờ em có mọc cánh về cũng đã muộn, nó không còn ở đó đâu. – Minh hà ung dung cầm túi xách đứng lên bước về phía Hạo.
- Chị nói gì?, bây giờ cô ấy đang ở đâu?, nói em biết. – Hạo đóng chặt cánh cửa phòng ngăn cản bước chân của Minh Hà.
- Vì một đứa con hoang của chính người cha đã bỏ rơi mình và vì người tình của ông ta mà ông ta đã hại người mẹ mà em yêu thương nhất, em lại đi yêu? – Tròng mắt Minh Hà hằn lên những tia căm phẫn, cô luôn tỏ thái độ bình thường trước tất cả mọi người, nhưng một khi nhắc đến mẹ cô, cô dường như biến thành con người khác, ác độc và nhẫn tâm.
- Chị nói… cái… gì… - Bước chân Hạo chao đảo về phía sau.
- Chị nói…. Nó chính là người em cùng cha khác mẹ của em… chính mẹ nó ngày xưa đã hủy hoại gia đình ta, chính mẹ nó mà mẹ chúng ta đã chết, chính nó, đứa con hoang đó, đã làm hạnh phúc gia đình chúng ta tan nát, khiến chúng ta trở thành cô nhi không cha không mẹ. Chẳng lẽ em đã quên tất cả mọi thứ hay sao? – Minh Hà tiến lên phía trước, giọng nói càng ngày càng lớn, bao nhiêu uất hận cô gần như muốn trút tất cả vào người cái đứa con hoang chết tiệt kia.
- Không…. Đó… không phải sự thật…. nói dối… tất cả là… nối dối. – Hạo lắc đầu phủ nhận, anh không tin, người con gái đó, chính là em cùng cha khác mẹ của mình, là con của nhân tình đáng chết kia, Hạo vịnh vào ghế để giữ thăng bằng, anh bây giờ thật sự rất mất bình tĩnh.
- Chị đã nghi ngờ từ khi nhìn thấy gương mặt con bé đó, nhưng chị nghĩ rằng em sẽ sớm phát hiện ra, và chị đã cho em thời gian, nhưng tình yêu mù quáng đã làm mờ mắt em, em không hề phát hiện ra, có lẽ em vẫn còn nhớ, ngày đó khi tình nhân của ba sinh đứa con ra, dưới bàn chân nó có 3 nốt ruồi son màu đỏ thằng hàng, chuyện đó, em vẫn còn nhớ?, chị tin trí nhớ của đứa trẻ 6 tuổi thông minh như em sẽ không thể dễ dàng quên như vậy.
Hạo giờ đây không còn có thể đứng vững, anh buông tay, ngã từ từ xuống dưới nền nhà, mắt Hạo giờ đây hoàn toàn vô hồn, anh không thể tin sự thật trước mắt, nếu như Minh Hà muốn biết chính xác điều gì, thì chưa bao giờ đem về kết quả sai dù là chi tiết nhỏ nhất, giờ đây chị ấy lại nói như đinh đóng cột như thế.
- Cô ấy…. bây giờ ở đâu? – Hạo nói trong khi tiềm thức trống rỗng.
Minh Hà không nói, xoay bước chân rời khỏi căn phòng.
- Nói tôi biết cô ấy đang ở đâu?. – Hạo hét lên.
Minh Hà xoay lại nhìn phía sau, cô nhìn Hạo thấy thật đáng thương vì tình yêu mà mù quáng, không xem xét trước những gì đang xảy ra, nên dù sao cũng nên cho Hạo biết rõ bộ mặt thật của con bé đó, Minh Hà quăng một mảnh giấy lại sau đó rời khỏi.
Hạo nhìn thấy mảnh giấy trên sàn nhà, hơi thở bắt đầu nặng nề, nếu như đó là sự thật, sau này anh phải đối xử với tiểu Yên như thế nào đây?, anh đã từng thề nếu như gặp lại người tình nhân khốn kiếp đó anh sẽ băm bà ta ra thành trăm mảnh để trả thù cho mẹ, nhưng nay chính anh lại đi yêu chính con gái của bà ta, và đó… cũng chính là đứa em gái cùng cha khác mẹ với anh.
Anh không muốn tin, anh không muốn tin sự thật trước mắt mình là thật.
Hải Minh bước vào phòng nhìn thấy Hạo ngồi thất thần dưới sàn, khi nãy anh đứng bên ngoài đã nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng người ta cũng thường nói, người ngoài chính là những lúc này luôn thông minh sáng suốt hơn những người trong cuộc.
Anh nhặt mảnh giấy mà Minh Hà đã ném lại, đưa lên tầm mắt nhìn, là địa chỉ phía bên ngoài cánh rừng, nhưng Minh Hà đưa tiểu Yên đến đây làm gì?
Trong lòng dâng lên một cõi lo lắng, Hải Minh định xoay lưng đi tìm Yên thì nghe giọng nói rất nhỏ của Hạo cất lên.
- Giúp tớ… tớ không biết nên làm gì lúc này.
Hải Minh quay lại, thật sự khi nãy khi nghe những lời nói đó anh cũng rất sốc, anh hiểu tình cảm Hạo dành cho Yên rất lớn, nhưng nay khi biết rõ được hai người chính là anh em, Hạo thành ra như thế cũng không thể trách được cậu ấy.
- Nếu cậu muốn giải đáp thắc mắc trong lòng thì đi theo tớ. – Hải Minh bước đến nắm lấy cánh tay Hạo kéo lên.
Hải Minh kéo Hạo theo, anh nhìn Hạo bây giờ như cái xác không hồn, nếu như cứ thế này có thể cậu ấy vì suy nghĩ linh tinh mà điên mất.
Trên xe không ai nói với ai một lời nào, không khí trên xe căng thẳng đến cực độ, xe Hải Minh lái với tốc độ nhanh nhất ra phía ngoại ô thành phố.
Dừng lại trước một căn nhà gỗ phía trung tâm cánh rừng, Hạo bước xuống xe, bước chân dường như dán thêm cả ngàn ký, khiến anh không thể nào bước nổi, trong khi đó thì Hải Minh đã bước đến cánh cửa, phía trong là những tiếng đánh đập rất dã man, nhưng không hề có tiếng than khóc phát ra.
Trong lòng như lửa đốt, Hải Minh đạp tung cánh cửa ra, phía bên trong là Yên bị trói hai tay treo lên trần nhà, phía dưới là bọn nữ sát thủ đang hành hạ cô ấy, nhưng…. Yên cắn chặt răng, trên người cô toàn những vệt máu loang lổ đến nhứt mắt.
- Các người…. – Hải Minh hét lên.
Tiếng Hải Minh làm Hạo như chợt tỉnh khỏi suy nghĩ, anh chạy nhanh đến cửa phía Hải Minh đang đứng, nhìn vào phía bên trong, người con gái anh yêu, bọn chúng hành hạ cố ấy tàn nhẫn như thế, mặt Yên trắng bệch ra. Hàm răng cắn chặt vào môi không cho phát bất kì âm thanh đau đớn nào ra.
Hạo lách người làm Hải Minh bị đẩy sang một bên, Hạo chạy đến xô bọn người đang cầm cây đánh Yên ra.
- Bọn khốn kiếp, chúng mày đang làm gì. – Hạo gầm lên, anh nhướng người cởi trói cho Yên, giờ thì cô ấy như một cái xác, thân thể mềm nhũng ra, những vết thương trên người chảy máu thấm vào làn váy trắng, Hạo nhìn thấy như thế, anh mất bình tĩnh, ánh mắt đỏ ngầu lên, nhìn những bọn kia như muốn giết chết tất cả.
- Chính là cô chủ đã sai chúng tôi làm như vậy, cậu chủ không thể can thiệp vào. – Thư kí của Minh Hà bước lên phía trước nói, ánh mắt lạnh lùng không khác nào Minh Hà, đúng như người ta thường nói, chủ nào thì tớ nấy.
Khầu súng dí sát đầu cô thư kí ấy, Hải Minh cũng như Hạo khi nhìn thấy Yên như thế, anh không thể nào giữ nổi bình tĩnh thường ngày của mình.
- Nếu như muốn bước lên thêm một bước, ngươi sẽ chầu diêm vương ngay tức khắc. – Hải Minh lạnh lùng nói.
Hạo ôm Yên vào lòng chạy ra cửa, hơi thở cô ấy bây giờ rất yếu, cô ấy dường như mất hết ý thức.
Hải Minh cũng theo phía sau, nhưng khẩu súng vẫn nhắm thẳng về phía cô thư kí đó, nhưng cô ấy không hề có chút run sợ, mà khác hơn nữa một nụ cười hiểm độc lại hiện diện trên khóe môi.
- Chào ngài Lạc, đã lâu không gặp. – một người trung niên đứng dậy lịch thiệp đưa tay kéo ghế ra khi thấy người đàn ông cao lớn và uy nghiêm đó xuất hiện.
Lạc Thiên Huy ngồi vào chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, đôi mắt rảo quanh một vòng, đây là thói quen không bao giờ bỏ được, tính chất công việc và vì an toàn bản thân luôn luôn nhắc nhở ông phải đề cao cảnh giác cho dù là thuộc hạ thân thuộc bên cạnh cũng chỉ chiếm cao nhất là % sự tin tưởng của ông.
Đối với ông, ngoại trừ bản thân mình ra, một khi ông đã muốn làm gì không ai có thể cản, nhưng nếu có bất kỳ một kẻ nào dám phản bội lại, ông sẽ trừng trị kẻ đó sống không bằng chết.
Bóng tối che đi gần hết khuôn mặt uy nghiêm của Lạc Thiên Huy, một ánh sáng duy nhất của căn phòng cũng chỉ là một chiếc đèn treo lơ lửng không cách cao hơn chiếc bàn là mấy.
- Hôm nay gọi tôi đến đây có phải là có việc gì quan trọng? – một tay Lạc Thiên Huy để trên bàn gõ những nhịp nhẹ nhàng nhưng cũng khiến cho bọn người kia không dám hít thở mạnh.
- Việc Lãnh Phong… ra nước ngoài chắc có lẽ ngài đã biết? – người đàn ông khép nép nói, mặc dù ở trong bang ông là người có chức không hề nhỏ nhưng một khi đối diện với Lạc Thiên Huy thì ông giống như chuột nhắc đứng trước manh vuốt của đại bàng.
- Tôi biết, chả lẽ ông muốn…. – Lạc Thiên Huy ngưng hành động ngón tay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia.
- Đúng, tôi muốn nhân cơ hội hắn ta chưa trở về, tôi sẽ chiếm trọn tất cả, nhưng ngài Lạc cũng hiểu rõ, nếu như chỉ một mình tôi không thể nào làm tốt công việc này… nên.. nếu như…. khi tôi thành công mà chiếm hết tất cả của Lãnh Phong, đương nhiên lợi nhuận mà ngài Lạc nhận được sẽ không hề nhỏ, ngài cũng dư sức biết rõ, khối tài sản đó lớn như thế nào, và còn rất nhiều thế lực phía sau. – hắn ta cười một nụ cười đểu giả.
Lạc Thiên Huy mỉm cười, nụ cười mang khí lạnh của kẻ sát nhân, thật tình hắn ta là ai? Muốn mượn tay ông để giành những thứ tốt nhất về mình hay sao?.
Rồi đến một khi hắn ta thực sự chiếm được tất cả, một khi con người có tiền bạc và địa vị trong tay thì ngu ngốc gì phải đi chia sẻ cho người khác, con người ông trước nay chưa hề làm việc gì mà không suy nghĩ trước.
Ông đứng dậy, đi vòng phía sau tên người đàn ông kia, ông cúi nhẹ đầu nói nhỏ vào tai ông vài chữ, rồi Lạc Thiên Huy đứng thẳng tấp dậy, bước chân oai hùng bước đi và khuất sau bóng tối.
Chỉ còn người đàn ông trung niên và lũ thuộc hạ, mồ hôi hột trên trán ông ta bắt đầu rỉ ra, những lời nói của Lạc Thiên Huy chả lẽ là thật?
- Nhanh, lập tức… lập tức nhanh rời khỏi đây. – tiếng ông ta hét lên kinh sợ.
Lạc Thiên Huy vừa bước ra khỏi căn nhà thì bên trong bắt đầu có tiếng rên la thảm thiết, sau đó là tiếng nổ dậy trời, tất cả chìm trong biển lửa, bọn người đó không có đến % cơ hội sống sót.
- Kẻ bất tài, thì nên nhận lấy kết quả này. – Lạc Thiên Huy nói xong thì bước đi.
Ban nãy ông nói với hắn ta ngắn gọn ‘ s để đi gặp tử thần, sẽ rất nhanh thôi ‘.
Một kẻ nhu nhược bất tài, lại đi tìm ông để mượn tay ông, sau đó thì một tay che trời, ông không phải một người có thể dễ dàng hợp tác với bất kỳ ai khi chưa biết rõ về họ, huống chi hắn ta,…. Tất cả những gì của hắn ta Lạc Thiên Huy ông nắm rõ trong lòng bàn tay.
Chiếc xe rời khỏi khu rừng để lại phía sau là ngọn lửa bốc rất cao và khói bay kín cả bầu trời.
Hôm nay tại công ty có cuộc họp quan trọng, Hạo không thể nén lại mà ăn sáng cùng Yên, anh đến công ty rất sớm, những tài liệu anh tranh thủ ngồi trên xe mà xem qua tất cả, những con số này sao có thể như thế, ngoài anh và Hải Minh ra thì chưa từng có ai biết được, anh chắc chắn rằng dự án lần này sẽ thuộc về công ty mình, nhưng tại sao bên đó lại nắm rõ như là biết công ty anh sẽ đi những bước gì, mà một cách dễ dàng dành lấy hợp đồng trị giá cả khối tài sản như thế.
Hạo bước vào phòng họp, anh ngồi phía trên chiếc ghế dành cho Tổng giám đốc phía bên phải anh là Hải Minh gương mặt cũng đang rất căng thẳng.
- Trương tổng, chẳng phải người nói chắc chắn như đinh đóng cột rằng dự án này chúng ta sẽ thành công, tại sao đến phút cuối lại rơi vào tay của người khác?. – Một người đàn ông đập bàn đứng dậy nói, ông thật hết kiên nhẫn bao nhiêu vốn liến, bao nhiêu tâm huyết ông dành tất cả vào dự án, rốt cuộc bây giờ, tất cả lại như không khí mà bay mất đi.
- Đúng, Trương tổng, chúng tôi cần một lời giải thích. – hội đồng bắt đầu nhốn nháo.
Hạo chấp tay vào nhau để trên bàn, mắt nhìn bãi chiến trường hỗn độn đang xảy ra, ngay cả anh bây giờ cũng không thể giải thích với họ ra sao, sau khi
biết tin là bản hợp đồng đã mất, anh gần như không thể tin và không thể nào chấp nhận được.
Hải Minh nhìn thấy thái độ của Hạo chỉ im lặng mà không nói gì, anh có phần hơi sốt ruột.
- Mọi người bình tĩnh, chúng ta cần im lặng lại và lắng nghe ý kiến từng người, không phải cứ nhốn nháo lên như thế là có thể giải quyết được vấn đề đang xảy ra. – Hải Minh đứng dậy nói lớn, trước hết nếu như muốn Hạo bình tĩnh mà giải quyết chuyện này thì trước hết phải dẹp yên bọn người mất trật tự này.
- Hạo. – Hải Minh gõ vào bàn phía Hạo gây sự chú ý của anh.
Hạo như chợt tỉnh ra khỏi những suy nghĩ của mình, anh nhìn Hải Minh đang ra hiệu cho mình biết đang phải làm gì, anh nhìn mọi người trong phòng, anh hít một hơi thật sâu.
- Trước hết tôi xin gửi lời xin lỗi tới tất cả các cổ đông và hội đồng quản trị, nhưng sự việc này, bên ta gần như đã có thể chiến thắng một cách hoàn mỹ nhất, nhưng không hiểu sao bên công ty Lãnh thị lại biết được những bước đi của chúng ta mà hớt tay trên của công ty ta, tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này.
- Ngài Tổng có lẽ ngài đã quá lơ là trong việc quản lý thật chặt chẽ bí mật của công ty thì phải. – một giọng nói trong trẻo vang lên ngay cửa ra vào của căn phòng.
Giọng nói ấy, làm cho mọi người tò mò mà quay lại, không ngoại trừ Hải Minh và Hạo.
Tròng mắt cả hai mở to, dường như không thể tin được người đang đứng trước cửa là…. Minh Hà, Chủ tịch của công ty và cũng là chị của Hạo, bấy lâu nay Minh Hà chưa từng xuất hiện, vì cô phải tiếp quản cơ ngơi bên Mỹ, nay cô bay về đây chắc có lẽ biết công ty đang gặp một việc lớn nên mới về mà không hề báo trước như thế.
Cả hội đồng đứng dậy chào chủ tịch, Minh Hà cũng cúi đầu lịch thiệp chào lại, cô bước đến phía gần bên Hạo.
- Em trai… đã lâu không gặp. – Minh Hà nở một nụ cười lạnh lùng.
Còn Hạo anh nhìn người trước mắt, bây giờ đã trở thành một mỹ nhân và cũng là một người vô cùng lạnh lùng, đã lâu chưa gặp lại, Hạo dường như muốn quên đi mất, mình thật sự có một người chị.
Người thư kí của Minh Hà đem một chiếc ghế khác lớn hơn đặt kế bên chiếc ghế của Hạo cho Minh Hà ngồi.
Minh Hà nhẹ nhàng ngồi xuống. Cô khẽ cười.
- Trước hết tôi cũng xin lỗi vì sự vắng mặt của tôi trong một thời gian dài như thế, vì tôi đã tin, người đứng bên cạnh tôi có thể quản lý tốt những gì mà tôi giao phó, nhưng cậu ấy dường như đã làm các vị thất vọng thì phải. – Minh Hà nhìn xung quanh rồi quay sang Hạo nhìn anh bằng một ánh mắt xa lạ, không giống ánh mắt của một người chị dành cho đứa em trai của mình.
Hạo gần như không thể tin những việc đang xảy ra, anh cứ đứng như thế mà nhìn thẳng vào Minh Hà và nghe những gì Minh Hà đang nói, không phải ý chị ấy là nói anh là kẻ bất tài đã làm chị ấy thất vọng hay sao.
Hạo nắm chặt tay thánh nắm đấm, anh bước ra khỏi căn phòng.
- Hạo. – Hải Minh đứng dậy muốn chạy theo.
- Ngồi xuống, Phó giám đốc, có phải anh cũng muốn thừa nhận mình là kẻ bất tài? – Minh Hà nói mắt nhìn thẳng.
Hải Minh nghe như vậy thì cũng đành ngồi xuống, anh hiểu rất rõ con người Minh Hà thật sự rất nguy hiểm, nhưng dù sao Hạo bỏ đi như thế cũng tốt… vì cậu ta yêu người chị này, không muốn cãi nhau với chị ấy, nhưng chị ấy thì… lạnh lùng như tảng băng bắc cực.
Cuộc họp diễn ra với sự lãnh đạo của Minh Hà, những kế hoạch cô đưa ra cho những dự án sắp tới một phần nào lấy lại được những tổn thất mà Hạo đã mắc phải, cô làm cho hội đồng quản trị thật sự khâm phục tài lãnh đạo của cô.
Cuộc họp kết thúc mọi người bước ra, không ai là không bàn tán và hết lời khen ngợi Minh Hà.
Hạo đứng trong phòng làm việc, anh nhìn xuống phía làn xe đông đúc kia, trong đầu bây giờ như tơ rối, chuyện nghiêm trọng như thế, không ngờ rất nhanh lại tới tai chị ấy.
Nhưng lần này chị ấy về đây không phải chỉ vì công ty.
Tay cầm ly rượu Hạo ngửa cổ uống một hơi hết tất cả, bàn tay nắm chặt lấy ly rượu anh vẫn còn nhớ như in những lời chị nói lúc trước, bây giờ Yên vẫn còn ở lại Trương gia, nhất định chiều nay sẽ đụng mặt với Minh Hà, anh phải làm sao để bảo vệ cô ấy khỏi tay người chị ác độc đó đây.
Đang suy nghĩ, cửa phòng anh khẽ mở, tiếng giầy cao gót bước vào, Hạo không cần nhìn lại cũng biết chính xác tiếng bước chân đó là của ai.
- Tổng giám, ngài đang suy tư? – Minh Hà đi đến chiếc ghế salon thả người ngồi xuống.
Hạo không đáp, ánh mắt anh cũng không hề dời khỏi làn xe phía dưới tòa nhà.
- Ngài xem tôi như không khí? – Minh Hà một lần nữa cất tiếng, giọng nói lạnh lùng.
- Lần này chị về đây không phải vì việc của công ty? – Hạo nhắm mắt hỏi.
- Đúng là chị em của nhau, dù không sống cùng nhau nhưng vẫn có thể đọc được suy nghĩ của nhau. – Minh hà lấy trong túi ra một xấp hình quăng bừa bãi trên bàn, có vài tấm rơi xuống sàn, là hình đi chơi của Yên và Hạo có cả hình của cô ngay trong biệt thự của Trương gia, trong hình tất cả tấm nào cũng nhìn thấy rõ hai người thật sự rất hạnh phúc.
Những bức hình gây sự chú ý của Hạo, anh bước nhanh đến, chiếc ly đặt mạnh xuống bàn, Hạo cầm những xấp hình xem, mắt anh hiện rõ những tia đỏ, thì ra bấy lâu nay Minh Hà luôn cho người theo dõi anh, chuyện của anh và Yên chị ấy nắm trong lòng bàn tay vậy nếu như bây giờ chị ấy quay về đây… không lẽ nào.
Hạo tức giận xé nát những tấm hình, tay nắm chặt lại, Hạo nhìn Minh Hà như một kẻ xa lạ và hơn hết là như một kẻ thù.
- Là vì con bé chẳng ra gì đó, dám nhìn chị bằng ánh mắt đó.- Minh Hà nói, giọng vẫn bình thường không hề có cảm xúc trong đó.
- Nếu như dám đụng đến cô ấy, đừng trách em sẽ đối xử độc ác với ngay cả người chị ruột thịt của mình. – Hạo cầm lấy chiếc áo khoác, bước ra khỏi căn phòng, anh muốn về nhà thật nhanh, anh muốn chắc chắn rằng ở nhà Yên sẽ không sao.
- Muốn về xem con bé đó à, vậy hai ta cùng về, cho dù bây giờ em có mọc cánh về cũng đã muộn, nó không còn ở đó đâu. – Minh hà ung dung cầm túi xách đứng lên bước về phía Hạo.
- Chị nói gì?, bây giờ cô ấy đang ở đâu?, nói em biết. – Hạo đóng chặt cánh cửa phòng ngăn cản bước chân của Minh Hà.
- Vì một đứa con hoang của chính người cha đã bỏ rơi mình và vì người tình của ông ta mà ông ta đã hại người mẹ mà em yêu thương nhất, em lại đi yêu? – Tròng mắt Minh Hà hằn lên những tia căm phẫn, cô luôn tỏ thái độ bình thường trước tất cả mọi người, nhưng một khi nhắc đến mẹ cô, cô dường như biến thành con người khác, ác độc và nhẫn tâm.
- Chị nói… cái… gì… - Bước chân Hạo chao đảo về phía sau.
- Chị nói…. Nó chính là người em cùng cha khác mẹ của em… chính mẹ nó ngày xưa đã hủy hoại gia đình ta, chính mẹ nó mà mẹ chúng ta đã chết, chính nó, đứa con hoang đó, đã làm hạnh phúc gia đình chúng ta tan nát, khiến chúng ta trở thành cô nhi không cha không mẹ. Chẳng lẽ em đã quên tất cả mọi thứ hay sao? – Minh Hà tiến lên phía trước, giọng nói càng ngày càng lớn, bao nhiêu uất hận cô gần như muốn trút tất cả vào người cái đứa con hoang chết tiệt kia.
- Không…. Đó… không phải sự thật…. nói dối… tất cả là… nối dối. – Hạo lắc đầu phủ nhận, anh không tin, người con gái đó, chính là em cùng cha khác mẹ của mình, là con của nhân tình đáng chết kia, Hạo vịnh vào ghế để giữ thăng bằng, anh bây giờ thật sự rất mất bình tĩnh.
- Chị đã nghi ngờ từ khi nhìn thấy gương mặt con bé đó, nhưng chị nghĩ rằng em sẽ sớm phát hiện ra, và chị đã cho em thời gian, nhưng tình yêu mù quáng đã làm mờ mắt em, em không hề phát hiện ra, có lẽ em vẫn còn nhớ, ngày đó khi tình nhân của ba sinh đứa con ra, dưới bàn chân nó có nốt ruồi son màu đỏ thằng hàng, chuyện đó, em vẫn còn nhớ?, chị tin trí nhớ của đứa trẻ tuổi thông minh như em sẽ không thể dễ dàng quên như vậy.
Hạo giờ đây không còn có thể đứng vững, anh buông tay, ngã từ từ xuống dưới nền nhà, mắt Hạo giờ đây hoàn toàn vô hồn, anh không thể tin sự thật trước mắt, nếu như Minh Hà muốn biết chính xác điều gì, thì chưa bao giờ đem về kết quả sai dù là chi tiết nhỏ nhất, giờ đây chị ấy lại nói như đinh đóng cột như thế.
- Cô ấy…. bây giờ ở đâu? – Hạo nói trong khi tiềm thức trống rỗng.
Minh Hà không nói, xoay bước chân rời khỏi căn phòng.
- Nói tôi biết cô ấy đang ở đâu?. – Hạo hét lên.
Minh Hà xoay lại nhìn phía sau, cô nhìn Hạo thấy thật đáng thương vì tình yêu mà mù quáng, không xem xét trước những gì đang xảy ra, nên dù sao cũng nên cho Hạo biết rõ bộ mặt thật của con bé đó, Minh Hà quăng một mảnh giấy lại sau đó rời khỏi.
Hạo nhìn thấy mảnh giấy trên sàn nhà, hơi thở bắt đầu nặng nề, nếu như đó là sự thật, sau này anh phải đối xử với tiểu Yên như thế nào đây?, anh đã từng thề nếu như gặp lại người tình nhân khốn kiếp đó anh sẽ băm bà ta ra thành trăm mảnh để trả thù cho mẹ, nhưng nay chính anh lại đi yêu chính con gái của bà ta, và đó… cũng chính là đứa em gái cùng cha khác mẹ với anh.
Anh không muốn tin, anh không muốn tin sự thật trước mắt mình là thật.
Hải Minh bước vào phòng nhìn thấy Hạo ngồi thất thần dưới sàn, khi nãy anh đứng bên ngoài đã nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng người ta cũng thường nói, người ngoài chính là những lúc này luôn thông minh sáng suốt hơn những người trong cuộc.
Anh nhặt mảnh giấy mà Minh Hà đã ném lại, đưa lên tầm mắt nhìn, là địa chỉ phía bên ngoài cánh rừng, nhưng Minh Hà đưa tiểu Yên đến đây làm gì?
Trong lòng dâng lên một cõi lo lắng, Hải Minh định xoay lưng đi tìm Yên thì nghe giọng nói rất nhỏ của Hạo cất lên.
- Giúp tớ… tớ không biết nên làm gì lúc này.
Hải Minh quay lại, thật sự khi nãy khi nghe những lời nói đó anh cũng rất sốc, anh hiểu tình cảm Hạo dành cho Yên rất lớn, nhưng nay khi biết rõ được hai người chính là anh em, Hạo thành ra như thế cũng không thể trách được cậu ấy.
- Nếu cậu muốn giải đáp thắc mắc trong lòng thì đi theo tớ. – Hải Minh bước đến nắm lấy cánh tay Hạo kéo lên.
Hải Minh kéo Hạo theo, anh nhìn Hạo bây giờ như cái xác không hồn, nếu như cứ thế này có thể cậu ấy vì suy nghĩ linh tinh mà điên mất.
Trên xe không ai nói với ai một lời nào, không khí trên xe căng thẳng đến cực độ, xe Hải Minh lái với tốc độ nhanh nhất ra phía ngoại ô thành phố.
Dừng lại trước một căn nhà gỗ phía trung tâm cánh rừng, Hạo bước xuống xe, bước chân dường như dán thêm cả ngàn ký, khiến anh không thể nào bước nổi, trong khi đó thì Hải Minh đã bước đến cánh cửa, phía trong là những tiếng đánh đập rất dã man, nhưng không hề có tiếng than khóc phát ra.
Trong lòng như lửa đốt, Hải Minh đạp tung cánh cửa ra, phía bên trong là Yên bị trói hai tay treo lên trần nhà, phía dưới là bọn nữ sát thủ đang hành hạ cô ấy, nhưng…. Yên cắn chặt răng, trên người cô toàn những vệt máu loang lổ đến nhứt mắt.
- Các người…. – Hải Minh hét lên.
Tiếng Hải Minh làm Hạo như chợt tỉnh khỏi suy nghĩ, anh chạy nhanh đến cửa phía Hải Minh đang đứng, nhìn vào phía bên trong, người con gái anh yêu, bọn chúng hành hạ cố ấy tàn nhẫn như thế, mặt Yên trắng bệch ra. Hàm răng cắn chặt vào môi không cho phát bất kì âm thanh đau đớn nào ra.
Hạo lách người làm Hải Minh bị đẩy sang một bên, Hạo chạy đến xô bọn người đang cầm cây đánh Yên ra.
- Bọn khốn kiếp, chúng mày đang làm gì. – Hạo gầm lên, anh nhướng người cởi trói cho Yên, giờ thì cô ấy như một cái xác, thân thể mềm nhũng ra, những vết thương trên người chảy máu thấm vào làn váy trắng, Hạo nhìn thấy như thế, anh mất bình tĩnh, ánh mắt đỏ ngầu lên, nhìn những bọn kia như muốn giết chết tất cả.
- Chính là cô chủ đã sai chúng tôi làm như vậy, cậu chủ không thể can thiệp vào. – Thư kí của Minh Hà bước lên phía trước nói, ánh mắt lạnh lùng không khác nào Minh Hà, đúng như người ta thường nói, chủ nào thì tớ nấy.
Khầu súng dí sát đầu cô thư kí ấy, Hải Minh cũng như Hạo khi nhìn thấy Yên như thế, anh không thể nào giữ nổi bình tĩnh thường ngày của mình.
- Nếu như muốn bước lên thêm một bước, ngươi sẽ chầu diêm vương ngay tức khắc. – Hải Minh lạnh lùng nói.
Hạo ôm Yên vào lòng chạy ra cửa, hơi thở cô ấy bây giờ rất yếu, cô ấy dường như mất hết ý thức.
Hải Minh cũng theo phía sau, nhưng khẩu súng vẫn nhắm thẳng về phía cô thư kí đó, nhưng cô ấy không hề có chút run sợ, mà khác hơn nữa một nụ cười hiểm độc lại hiện diện trên khóe môi.