Trong căn phòng mật, Yên đang soạn thảo văn bản cắt chúng ra sau đó dùng tất cả tên trong đó đổi thành một cái tên khác, sau đó bỏ vào phong bì dán tên người nhận, cô đứng dậy chuẩn bị giao món đồ quan trọng này.
Bước ra đến cửa, Mạc Vũ đã đứng đó tự khi nào và giờ thì đang cản trước mặt cô, Yên liếc nhìn lên sau đó lách sang phía khác, nhưng Mạc Vũ cũng lách sang hướng của cô ý không muốn cho cô qua.
-Đây là công sức và là cả một tính mạng cháu đánh đổi, nên suy nghĩ kỹ, khi cái này được tung ra thì kế hoạch sẽ phải làm sớm hơn dự định, có phải đó là điều là cháu muốn?. – Mạc Vũ liếc nhìn thứ đồ trên tay Yên rồi quay sang nói với cô.
Yên không nói gì, mắt hướng xuống bàn tay đang cầm vật đó, đây là quyết định của cô, chỉ có người đó mới có thể tiêu diệt Trương Thị một cách dễ dàng hơn là cô, điều này cô làm có thể gây nguy hiểm cho người đó, nhưng cô sẽ kết thúc chuyện này sớm hơn, trước khi bọn chúng kịp đánh hơi ra chuyện gì.
-Cháu biết bản thân mình đang làm gì. – nói xong thí Yên đẩy Mạc Vũ sang một bên mà bước đi.
Đó là điều Mạc Vũ không hề muốn, số cổ phần đó ông đã phải rất vất vả mới có được nay lại để cho người khác ngồi không mà nhận lấy, như thế không phải quá bất công hay sao? nhưng nếu Yên đã muốn như vậy, có lẽ con bé có kế hoạch riêng, thôi thì đành vậy.
Yên lái xe thẳng đến Lãnh Thị, giao món đồ cho quầy tiếp tân sau đó thì rời đi nhanh chóng, cô sợ nếu ở lâu Phong sẽ nhận ra cô.
Thư kí của Phong cũng đúng lúc bước qua bên đó, nhìn thấy như vậy thì nhẹ nhàng đến bên cạnh Yên.
-Hay để tôi đem lên cho Lãnh Tổng, anh ấy cũng vừa mới đến, tôi sẽ nói có cô đây đợi phía dưới khi ngài ấy xem xong những thứ trong này.
Yên gật đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm, ngay khi cô thư kí của Phong vừa bước vào thang máy, thì Yên cũng giả vờ nghe điện thoại mà đi ra ngoài sau đó thì lái xe đi mất.
Phong đang làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh gọi vào, cô thư kí cúi đầu chào anh sau đó thì đặt túi đồ màu nâu lên trên bàn.
Phong vẫn tiếp tục làm việc, cho thư kí lui ra trước lát nữa anh sẽ xem sau.
Khi thư kí cúi đầu đi ra, thì Phong cũng ngưng cây viết trên tay xuống,, mắt anh nhìn sang bên cạnh, là ai gửi? tại sao lại không để địa chỉ rõ ràng.
Anh vớ tay lấy sau đó xé toạt túi đồ lôi ra trong đó rất nhiều xấp giấy, những tờ đầu tiên chính là bản hợp đồng giữa Trương Thị và Lạc Thiên Huy cùng nhau dựng lên trong đó ghi là sẽ cùng liên kết với nhau để khai trừ Lãnh thị sau đó thì mua lại tất cả công ty và gọp chung vào với công ty của Trương Thị.
Chân mày anh tuấn nheo lại thật chặt, tiếp theo những mảnh giấy chính là cổ phần của Trương Thị, trong đó ghi hơn 48% cổ phần Trương Thị đã được mua vào, theo anh điều tra được, số cổ phần trong tay Minh Hạo là 22% còn Minh Hà là 30%, còn những cổ phần còn lại là của cổ đông.
Nhưng sao người này lại có thể thâu tóm số cổ phần lớn như thế của Trương thị, quả là không phải tay vừa, rất đa mưu nên mới có thể vượt mặt được cả Minh Hà, cho dù là chủ tịch của công ty, nhưng phần lớn cổ phần đều chia nhỏ ra.
Anh nhìn xuống phía dưới, từ tên một người đàn ông bên nước ngoài, đã nhờ luật sư chuyển tất cả cổ phần mang tên…Lãnh Phong Tổng giám đốc công ty Lãnh Thị.
Giờ thì anh chuyển từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, rút cuộc người đàn ông này là ai, tại sao lại có thể giao thứ quan trọng này cho anh, lại là mang tên anh.
Anh nhấc điện thoại lên.
-Giữ người khi nãy mang thứ này đến cho tôi ngay.
-…………..
-Đi mất rồi sao, bao lâu rồi?....
-………………
-Được rồi. – Phong cúp máy, sau đó cầm lấy áo khoác trên tay và bản hợp đồng mà rời đi nhanh chóng.
Trên đường lái xe anh điện thoại lệnh cho bọn thuộc hạ mau chóng tìm ra chiếc xe màu trắng biển số…lúc nãy đã dừng trước Trương Thị để đưa cái này cho anh.
Phong có một linh cảm rất lạ, lúc nãy tiếp tân nói chính là do một cô gái rất xinh đẹp mang thứ này đến, anh muốn tìm ra cô gái đó, nếu tìm ra sẽ rất nhanh biết được ngọn ngành của sự việc.
Yên lái xe về phía vùng biển ngày mà cô đã bị tai nạn, cô muốn đến đây nói vài lời cuối với Ngoại, có thể sau vài ngày nữa, cô sẽ không còn có thể đến đây.
Yên bỏ đôi giầy dưới chân ra, cô thích đi bàn chân trần trên cát hơn, nó mang cho cô một cảm giác rất khác.
Bàn chân chạm vào mặt nước biển lạnh, một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người, Yên ngồi xuống, nắm một nắm cát dưới lòng nước xanh lên.
Khẽ mở bàn tay, làn cát từ từ trôi đi, mắt Yên không cảm xúc buông lỏng tay ra.
-Con xin lỗi, đã lâu rồi mới có thể đi thăm Ngoại, bây giờ…Ngoại có khỏe hay không? – giọng nói Yên trầm xuống, nỗi buồn ngay càng buồn hơn.
-Tiểu…Yên.
Một giọng nói quen thuộc khiến Yên thoáng giật mình, cô không muốn quay đầu lại, cô sợ người đứng phía sau…không… đây là ảo giác không phải sự thật. Yên từ từ đứng dậy, hô hấp cô có phần hơi nhanh.
-Tại sao em trốn tránh ta, em chưa chết, rõ ràng em chưa chết, tại sao em lừa ta. – Phong sợ rằng người con gái này sẽ biến mất một lần nữa, anh nhanh chóng bước đến ôm chầm lấy cô vào lòng, mùi hương trên người cô nhắc anh biết đây là sự thật không phải là giả.
-Ta đã chờ từng giây phút một để được như bây giờ, xin em, đừng bao giờ rời xa ta. – Phong ôm chặt cô hơn, như muốn nhốt cả thân hình trước mắt vào ngay trong thân thể, anh không muốn thêm một lần nào nữa mất cô trong cuộc đời này.
Bàn tay Yên run run đưa lên đặt trên bàn tay Phong, trong vòng tay của anh, cô cảm nhận được cái hơi ấm mà cô ao ước từng đêm, nghe thấy hơi thở anh, cô biết rằng anh ở bên cô là thật, đây không phải ảo giác.
-Xin lỗi Phong..chúng ta đến với nhau…là sai… - Yên nói nhỏ, cố kìm chế tối đa cảm xúc đang cuộc trào trong trái tim, nó làm cô rất đau, vốn dĩ cô không muốn nhìn thấy Phong vì cô mà đau khổ, nhìn thấy cô mà vui sướng như thế, cô không xứng.
-Cho dù là đúng là sai, mặc cho tất cả sự việc trên đời này, cho dù em làm tổn thương ta, cho dù em phản bội lại ta, tất cả chỉ là quá khứ, ta không muốn nhớ, ta chỉ biết em chính là Tịnh Yên, người mà ta yêu nhất.
Phong vịn vai Yên xoay người cô lại, gương mặt Yên hằng rõ trong con mắt màu hổ phách của anh, là Tiểu Yên bằng xương bằng thịt đang đứng trước anh.
Anh thầm cảm ơn, chính do lúc nãy con đường lớn kia bị tai nạn xe nên xe không thể qua được, bắt buộc anh phải đi theo con đường này, và anh nhìn thấy bóng dáng một người con gái, rất giống Yên, anh bước xuống phía dưới càng bước gần thì cảm xúc cho anh biết đó chính là Yên, anh đã cất tiếng gọi cô, và sự thật chính là cô.
Anh cứ ngỡ đây chính là giấc mơ, anh cứ ngỡ đây không phải sự thật, nhưng không, khi ôm trọn cô trong lòng cảm nhận hơi ấm của cô, cho anh biết được, người anh yêu thương vẫn còn hiện hữu trên cõi đời này.
Phong cúi người đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi nhỏ, nụ hôn ngọt ngào của cô làm anh nhớ, phải, anh rất nhớ.
Nước mắt Yên rơi ra, lăn dài chảy xuống tay Phong, Yên nhắm mắt lại, cảnh hoàng hôn dưới ánh mặt trời phả từng tia nắng xuống dưới mặt biển xanh khiến nó sóng sánh lấp lánh hơn.
Hạnh phúc bây giờ không thể đem thứ gì ra diễn tả.
Phong đẩy nhẹ Yên ra, đặt một nụ hôn tiếp theo lên trán cô rồi ôm cô vào lòng, tay Yên muốn đưa lên nhưng ngại ngùng, sau đó thì Yên nhắm mắt lại, bàn tay vòng ra sau ôm lấy thân hình to lớn của anh, ấm…ngực anh rất ấm.
Phong nắm tay Yên lên trên chổ xe đậu, cũng đã gần tối, gió lại lạnh, lúc nãy áo khoác để trong xe, nên anh sợ rằng Yên sẽ lạnh tốt nhất là đưa cô vào trong xe, như thế sẽ ấm hơn ngoài này.
Phong nhìn thấy chiếc xe màu trắng, biển số y như lúc nãy tiếp tân thông báo cho anh, không lẽ người đó chính là Yên.
Anh quay sang, nhìn Yên bằng con mắt rất khác, Yên thấy anh nhìn xe mình rồi lại nhìn mình thì đoán ra được, cô cười nhẹ.
-Đúng là em…chính em mang đến tập tài liệu đó cho anh, nhưng rất tiếc vì hành động này mà anh phát hiện ra em. Thật bất cẩn mà. – Yên lấy tay cốc nhẹ đầu mình.
Phong nhanh chóng bắt lấy tay cô lại đặt vào nơi trái tim đang thổn thức của anh.
-Em biết không, em cười rất đẹp, đây là nụ cười sau bấy nhiêu năm qua ta được nhìn thấy ở em. – Phong rất vui vì cuối cùng cái ước muốn được nhìn thấy cô cười hiền dịu bên cạnh anh, rút cuộc cũng thành sự thật.
Yên nghe thấy, cô giật mình nhận ra chính bản thân mình đã quá tàn nhẫn với anh, cô có thể mỉm cười với kẻ thù mà không thể nở nụ cười đối với người yêu cô như thế trong suốt bao nhiêu năm qua.
Tình yêu anh, sự hi sinh của anh, cô rất cảm động, nếu như…sau chuyện này, cô còn có thể quay trở về, cô nguyện sẽ bên cạnh anh trọn đời này, không bao giờ làm cho anh buồn nữa.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, Phong chỉ vào chiếc xe trắng.
-Tiểu Yên…em không biết chạy xe. – Phong nói giọng trêu đùa, nhưng lại thể hiện trên gương mặt như đang rất nghiêm túc.
Yên như muốn phì cười khi nhìn thái thái độ nghiêm túc của Phong, vốn dĩ như anh nói, đúng là lúc trước cô không biết chạy xe thật, nhưng sau bấy nhiêu chuyện xảy ra thì cái sợ trong cô nó không còn tồn tại nữa, cái điều cô lo sợ duy nhất chính là bản thân không vượt ra được chính cái rào cản do chính mình tạo ra.
Yên nhướn người lên phía trên, lấy bàn tay phải nhéo vào má Phong một cái thật mạnh, Phong bất ngờ trước hành động trẻ con của Yên, anh gạt nhẹ chân cô một cái, khiến Yên không đề phòng mà ngã ra sau.
Phong nhanh chóng luồn tay ra phía sau eo Yên đỡ người cô, gương mặt anh gần sát mặt cô, bốn mắt nhìn nhau mà không nói gì thêm.
Anh cúi người sát vào cô hơn..
-Hắt..xì…- Yên nhảy mũi, không khí biển về đêm lại trong lớp áo mỏng manh này quả là rất lạnh.
Phong mỉm cười béo vào mũi cô coi như trừng phạt sau đó đỡ cô đứng dậy.
-Giờ thì, ta đưa em về, xe em ta sẽ cho người đến lái về…- Phong nói xong thì nắm tay Yên lôi vào xe không đợi cho cô phản kháng.
Yên đành miễn cưỡng chấp nhận, cô hiểu rõ anh ấy đang sợ nếu để cô đi một mình, cô nhất định sẽ chạy trốn, vốn dĩ ban đầu cô đã có ý định đó, nhưng giờ thì….cô muốn tận hưởng những ngày cuối cùng bên cạnh người cô yêu, coi như cô ích kỉ một lần vậy.
Chiếc xe màu đen mạnh mẽ do Phong lái nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó.
Chiếc xe của Phong vừa đi cũng là lúc chiếc máy chụp hình trong tay tên áo đen hạ xuống, hắn leo lên chiếc mô tô cạnh bên sau đó cũng chạy vút đi nhưng hướng hắn chạy ngược chiều với Phong.
Trong một căn biệt thự rộng lớn của Lạc Thiên Huy, ông đang ngồi trong phòng làm việc xem lại những thứ quan trọng, ông đã mất một số tiền lớn từ Huyết Bảo Ngọc, nay phải kiếm lại từ thứ khác, đó không ai khác chính là công ty Trương, Lãnh.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lạc Thiên Huy nói vọng ra gọi kẻ đó vào.
Tên áo đen bước vào, trên tay là xấp hình.
Hắn cúi người chào Lạc Thiên Huy sau đó bước đến dâng hai tay xấp hình trước mắt ông.
Ông buông cây bút xuống, đón lấy những tấm hình của tên thuộc hạ, vốn ông muốn cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lãnh Phong, nhưng không ngờ hôm nay lại thu về thêm một tin khác.
Tịnh Yên còn sống.
Đúng là cho dù dùng cách nào nó cũng có thể kiên cường giành lại sự sống từ tay thần chết như vậy, miệng nâng lên nụ cười, ông huơ tay lệnh cho tên thuộc hạ lui.
Ông châm một điếu thuốc sau đó hút vào rồi nhả ra những làn khói trắng, ông nhìn vào tấm hình, Tịnh Yên đúng là càng ngày càng xinh đẹp, nó khiến ông nhắc đến nỗi đau của ông.
-Nếu như còn sống, như thế cũng tốt, nhìn thấy từng người từng người bên cạnh mình xuống địa ngục trước khi chết…đó là món quà cuối cùng tao dành trọn cho mày….Tịnh Yên. – bàn tay ông bóp nát tấm hình trong tay.
Trong lòng Lạc Thiên Huy mặc dù lập ra toàn kế hoạch để hại Yên, nhưng chính bản thân ông cũng không hề biết rằng ông hận người phụ nữ từng là vợ ông bấy nhiêu thì ông càng nhớ bà ấy bấy nhiêu.
Nhìn thấy Yên, ông như nhìn thấy người vợ bạc tình của ông, nhưng ông cũng không nhận ra, chính khi biết Yên còn sống…ông đã cười.
Trong căn phòng mật, Yên đang soạn thảo văn bản cắt chúng ra sau đó dùng tất cả tên trong đó đổi thành một cái tên khác, sau đó bỏ vào phong bì dán tên người nhận, cô đứng dậy chuẩn bị giao món đồ quan trọng này.
Bước ra đến cửa, Mạc Vũ đã đứng đó tự khi nào và giờ thì đang cản trước mặt cô, Yên liếc nhìn lên sau đó lách sang phía khác, nhưng Mạc Vũ cũng lách sang hướng của cô ý không muốn cho cô qua.
-Đây là công sức và là cả một tính mạng cháu đánh đổi, nên suy nghĩ kỹ, khi cái này được tung ra thì kế hoạch sẽ phải làm sớm hơn dự định, có phải đó là điều là cháu muốn?. – Mạc Vũ liếc nhìn thứ đồ trên tay Yên rồi quay sang nói với cô.
Yên không nói gì, mắt hướng xuống bàn tay đang cầm vật đó, đây là quyết định của cô, chỉ có người đó mới có thể tiêu diệt Trương Thị một cách dễ dàng hơn là cô, điều này cô làm có thể gây nguy hiểm cho người đó, nhưng cô sẽ kết thúc chuyện này sớm hơn, trước khi bọn chúng kịp đánh hơi ra chuyện gì.
-Cháu biết bản thân mình đang làm gì. – nói xong thí Yên đẩy Mạc Vũ sang một bên mà bước đi.
Đó là điều Mạc Vũ không hề muốn, số cổ phần đó ông đã phải rất vất vả mới có được nay lại để cho người khác ngồi không mà nhận lấy, như thế không phải quá bất công hay sao? nhưng nếu Yên đã muốn như vậy, có lẽ con bé có kế hoạch riêng, thôi thì đành vậy.
Yên lái xe thẳng đến Lãnh Thị, giao món đồ cho quầy tiếp tân sau đó thì rời đi nhanh chóng, cô sợ nếu ở lâu Phong sẽ nhận ra cô.
Thư kí của Phong cũng đúng lúc bước qua bên đó, nhìn thấy như vậy thì nhẹ nhàng đến bên cạnh Yên.
-Hay để tôi đem lên cho Lãnh Tổng, anh ấy cũng vừa mới đến, tôi sẽ nói có cô đây đợi phía dưới khi ngài ấy xem xong những thứ trong này.
Yên gật đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm, ngay khi cô thư kí của Phong vừa bước vào thang máy, thì Yên cũng giả vờ nghe điện thoại mà đi ra ngoài sau đó thì lái xe đi mất.
Phong đang làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh gọi vào, cô thư kí cúi đầu chào anh sau đó thì đặt túi đồ màu nâu lên trên bàn.
Phong vẫn tiếp tục làm việc, cho thư kí lui ra trước lát nữa anh sẽ xem sau.
Khi thư kí cúi đầu đi ra, thì Phong cũng ngưng cây viết trên tay xuống,, mắt anh nhìn sang bên cạnh, là ai gửi? tại sao lại không để địa chỉ rõ ràng.
Anh vớ tay lấy sau đó xé toạt túi đồ lôi ra trong đó rất nhiều xấp giấy, những tờ đầu tiên chính là bản hợp đồng giữa Trương Thị và Lạc Thiên Huy cùng nhau dựng lên trong đó ghi là sẽ cùng liên kết với nhau để khai trừ Lãnh thị sau đó thì mua lại tất cả công ty và gọp chung vào với công ty của Trương Thị.
Chân mày anh tuấn nheo lại thật chặt, tiếp theo những mảnh giấy chính là cổ phần của Trương Thị, trong đó ghi hơn % cổ phần Trương Thị đã được mua vào, theo anh điều tra được, số cổ phần trong tay Minh Hạo là % còn Minh Hà là %, còn những cổ phần còn lại là của cổ đông.
Nhưng sao người này lại có thể thâu tóm số cổ phần lớn như thế của Trương thị, quả là không phải tay vừa, rất đa mưu nên mới có thể vượt mặt được cả Minh Hà, cho dù là chủ tịch của công ty, nhưng phần lớn cổ phần đều chia nhỏ ra.
Anh nhìn xuống phía dưới, từ tên một người đàn ông bên nước ngoài, đã nhờ luật sư chuyển tất cả cổ phần mang tên…Lãnh Phong Tổng giám đốc công ty Lãnh Thị.
Giờ thì anh chuyển từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, rút cuộc người đàn ông này là ai, tại sao lại có thể giao thứ quan trọng này cho anh, lại là mang tên anh.
Anh nhấc điện thoại lên.
-Giữ người khi nãy mang thứ này đến cho tôi ngay.
-…………..
-Đi mất rồi sao, bao lâu rồi?....
-………………
-Được rồi. – Phong cúp máy, sau đó cầm lấy áo khoác trên tay và bản hợp đồng mà rời đi nhanh chóng.
Trên đường lái xe anh điện thoại lệnh cho bọn thuộc hạ mau chóng tìm ra chiếc xe màu trắng biển số…lúc nãy đã dừng trước Trương Thị để đưa cái này cho anh.
Phong có một linh cảm rất lạ, lúc nãy tiếp tân nói chính là do một cô gái rất xinh đẹp mang thứ này đến, anh muốn tìm ra cô gái đó, nếu tìm ra sẽ rất nhanh biết được ngọn ngành của sự việc.
Yên lái xe về phía vùng biển ngày mà cô đã bị tai nạn, cô muốn đến đây nói vài lời cuối với Ngoại, có thể sau vài ngày nữa, cô sẽ không còn có thể đến đây.
Yên bỏ đôi giầy dưới chân ra, cô thích đi bàn chân trần trên cát hơn, nó mang cho cô một cảm giác rất khác.
Bàn chân chạm vào mặt nước biển lạnh, một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người, Yên ngồi xuống, nắm một nắm cát dưới lòng nước xanh lên.
Khẽ mở bàn tay, làn cát từ từ trôi đi, mắt Yên không cảm xúc buông lỏng tay ra.
-Con xin lỗi, đã lâu rồi mới có thể đi thăm Ngoại, bây giờ…Ngoại có khỏe hay không? – giọng nói Yên trầm xuống, nỗi buồn ngay càng buồn hơn.
-Tiểu…Yên.
Một giọng nói quen thuộc khiến Yên thoáng giật mình, cô không muốn quay đầu lại, cô sợ người đứng phía sau…không… đây là ảo giác không phải sự thật. Yên từ từ đứng dậy, hô hấp cô có phần hơi nhanh.
-Tại sao em trốn tránh ta, em chưa chết, rõ ràng em chưa chết, tại sao em lừa ta. – Phong sợ rằng người con gái này sẽ biến mất một lần nữa, anh nhanh chóng bước đến ôm chầm lấy cô vào lòng, mùi hương trên người cô nhắc anh biết đây là sự thật không phải là giả.
-Ta đã chờ từng giây phút một để được như bây giờ, xin em, đừng bao giờ rời xa ta. – Phong ôm chặt cô hơn, như muốn nhốt cả thân hình trước mắt vào ngay trong thân thể, anh không muốn thêm một lần nào nữa mất cô trong cuộc đời này.
Bàn tay Yên run run đưa lên đặt trên bàn tay Phong, trong vòng tay của anh, cô cảm nhận được cái hơi ấm mà cô ao ước từng đêm, nghe thấy hơi thở anh, cô biết rằng anh ở bên cô là thật, đây không phải ảo giác.
-Xin lỗi Phong..chúng ta đến với nhau…là sai… - Yên nói nhỏ, cố kìm chế tối đa cảm xúc đang cuộc trào trong trái tim, nó làm cô rất đau, vốn dĩ cô không muốn nhìn thấy Phong vì cô mà đau khổ, nhìn thấy cô mà vui sướng như thế, cô không xứng.
-Cho dù là đúng là sai, mặc cho tất cả sự việc trên đời này, cho dù em làm tổn thương ta, cho dù em phản bội lại ta, tất cả chỉ là quá khứ, ta không muốn nhớ, ta chỉ biết em chính là Tịnh Yên, người mà ta yêu nhất.
Phong vịn vai Yên xoay người cô lại, gương mặt Yên hằng rõ trong con mắt màu hổ phách của anh, là Tiểu Yên bằng xương bằng thịt đang đứng trước anh.
Anh thầm cảm ơn, chính do lúc nãy con đường lớn kia bị tai nạn xe nên xe không thể qua được, bắt buộc anh phải đi theo con đường này, và anh nhìn thấy bóng dáng một người con gái, rất giống Yên, anh bước xuống phía dưới càng bước gần thì cảm xúc cho anh biết đó chính là Yên, anh đã cất tiếng gọi cô, và sự thật chính là cô.
Anh cứ ngỡ đây chính là giấc mơ, anh cứ ngỡ đây không phải sự thật, nhưng không, khi ôm trọn cô trong lòng cảm nhận hơi ấm của cô, cho anh biết được, người anh yêu thương vẫn còn hiện hữu trên cõi đời này.
Phong cúi người đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi nhỏ, nụ hôn ngọt ngào của cô làm anh nhớ, phải, anh rất nhớ.
Nước mắt Yên rơi ra, lăn dài chảy xuống tay Phong, Yên nhắm mắt lại, cảnh hoàng hôn dưới ánh mặt trời phả từng tia nắng xuống dưới mặt biển xanh khiến nó sóng sánh lấp lánh hơn.
Hạnh phúc bây giờ không thể đem thứ gì ra diễn tả.
Phong đẩy nhẹ Yên ra, đặt một nụ hôn tiếp theo lên trán cô rồi ôm cô vào lòng, tay Yên muốn đưa lên nhưng ngại ngùng, sau đó thì Yên nhắm mắt lại, bàn tay vòng ra sau ôm lấy thân hình to lớn của anh, ấm…ngực anh rất ấm.
Phong nắm tay Yên lên trên chổ xe đậu, cũng đã gần tối, gió lại lạnh, lúc nãy áo khoác để trong xe, nên anh sợ rằng Yên sẽ lạnh tốt nhất là đưa cô vào trong xe, như thế sẽ ấm hơn ngoài này.
Phong nhìn thấy chiếc xe màu trắng, biển số y như lúc nãy tiếp tân thông báo cho anh, không lẽ người đó chính là Yên.
Anh quay sang, nhìn Yên bằng con mắt rất khác, Yên thấy anh nhìn xe mình rồi lại nhìn mình thì đoán ra được, cô cười nhẹ.
-Đúng là em…chính em mang đến tập tài liệu đó cho anh, nhưng rất tiếc vì hành động này mà anh phát hiện ra em. Thật bất cẩn mà. – Yên lấy tay cốc nhẹ đầu mình.
Phong nhanh chóng bắt lấy tay cô lại đặt vào nơi trái tim đang thổn thức của anh.
-Em biết không, em cười rất đẹp, đây là nụ cười sau bấy nhiêu năm qua ta được nhìn thấy ở em. – Phong rất vui vì cuối cùng cái ước muốn được nhìn thấy cô cười hiền dịu bên cạnh anh, rút cuộc cũng thành sự thật.
Yên nghe thấy, cô giật mình nhận ra chính bản thân mình đã quá tàn nhẫn với anh, cô có thể mỉm cười với kẻ thù mà không thể nở nụ cười đối với người yêu cô như thế trong suốt bao nhiêu năm qua.
Tình yêu anh, sự hi sinh của anh, cô rất cảm động, nếu như…sau chuyện này, cô còn có thể quay trở về, cô nguyện sẽ bên cạnh anh trọn đời này, không bao giờ làm cho anh buồn nữa.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, Phong chỉ vào chiếc xe trắng.
-Tiểu Yên…em không biết chạy xe. – Phong nói giọng trêu đùa, nhưng lại thể hiện trên gương mặt như đang rất nghiêm túc.
Yên như muốn phì cười khi nhìn thái thái độ nghiêm túc của Phong, vốn dĩ như anh nói, đúng là lúc trước cô không biết chạy xe thật, nhưng sau bấy nhiêu chuyện xảy ra thì cái sợ trong cô nó không còn tồn tại nữa, cái điều cô lo sợ duy nhất chính là bản thân không vượt ra được chính cái rào cản do chính mình tạo ra.
Yên nhướn người lên phía trên, lấy bàn tay phải nhéo vào má Phong một cái thật mạnh, Phong bất ngờ trước hành động trẻ con của Yên, anh gạt nhẹ chân cô một cái, khiến Yên không đề phòng mà ngã ra sau.
Phong nhanh chóng luồn tay ra phía sau eo Yên đỡ người cô, gương mặt anh gần sát mặt cô, bốn mắt nhìn nhau mà không nói gì thêm.
Anh cúi người sát vào cô hơn..
-Hắt..xì…- Yên nhảy mũi, không khí biển về đêm lại trong lớp áo mỏng manh này quả là rất lạnh.
Phong mỉm cười béo vào mũi cô coi như trừng phạt sau đó đỡ cô đứng dậy.
-Giờ thì, ta đưa em về, xe em ta sẽ cho người đến lái về…- Phong nói xong thì nắm tay Yên lôi vào xe không đợi cho cô phản kháng.
Yên đành miễn cưỡng chấp nhận, cô hiểu rõ anh ấy đang sợ nếu để cô đi một mình, cô nhất định sẽ chạy trốn, vốn dĩ ban đầu cô đã có ý định đó, nhưng giờ thì….cô muốn tận hưởng những ngày cuối cùng bên cạnh người cô yêu, coi như cô ích kỉ một lần vậy.
Chiếc xe màu đen mạnh mẽ do Phong lái nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó.
Chiếc xe của Phong vừa đi cũng là lúc chiếc máy chụp hình trong tay tên áo đen hạ xuống, hắn leo lên chiếc mô tô cạnh bên sau đó cũng chạy vút đi nhưng hướng hắn chạy ngược chiều với Phong.
Trong một căn biệt thự rộng lớn của Lạc Thiên Huy, ông đang ngồi trong phòng làm việc xem lại những thứ quan trọng, ông đã mất một số tiền lớn từ Huyết Bảo Ngọc, nay phải kiếm lại từ thứ khác, đó không ai khác chính là công ty Trương, Lãnh.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Lạc Thiên Huy nói vọng ra gọi kẻ đó vào.
Tên áo đen bước vào, trên tay là xấp hình.
Hắn cúi người chào Lạc Thiên Huy sau đó bước đến dâng hai tay xấp hình trước mắt ông.
Ông buông cây bút xuống, đón lấy những tấm hình của tên thuộc hạ, vốn ông muốn cho người theo dõi nhất cử nhất động của Lãnh Phong, nhưng không ngờ hôm nay lại thu về thêm một tin khác.
Tịnh Yên còn sống.
Đúng là cho dù dùng cách nào nó cũng có thể kiên cường giành lại sự sống từ tay thần chết như vậy, miệng nâng lên nụ cười, ông huơ tay lệnh cho tên thuộc hạ lui.
Ông châm một điếu thuốc sau đó hút vào rồi nhả ra những làn khói trắng, ông nhìn vào tấm hình, Tịnh Yên đúng là càng ngày càng xinh đẹp, nó khiến ông nhắc đến nỗi đau của ông.
-Nếu như còn sống, như thế cũng tốt, nhìn thấy từng người từng người bên cạnh mình xuống địa ngục trước khi chết…đó là món quà cuối cùng tao dành trọn cho mày….Tịnh Yên. – bàn tay ông bóp nát tấm hình trong tay.
Trong lòng Lạc Thiên Huy mặc dù lập ra toàn kế hoạch để hại Yên, nhưng chính bản thân ông cũng không hề biết rằng ông hận người phụ nữ từng là vợ ông bấy nhiêu thì ông càng nhớ bà ấy bấy nhiêu.
Nhìn thấy Yên, ông như nhìn thấy người vợ bạc tình của ông, nhưng ông cũng không nhận ra, chính khi biết Yên còn sống…ông đã cười.