Hàng lông mi dài cong vút rung nhẹ, nó chớp chớp mắt mấy lần cho quen với ánh sáng rồi mới mở hẳn ra. Trước mắt nó là cái trần nhà màu trắng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Nó chống tay để ngồi dậy nhưng không được, đầu nặng trịch và đau như búa bổ.
- Em nên nằm yên thì hơn.
Một giọng nói trầm và lạnh vang lên bên tai. Nó từ từ quay sang phía phát ra tiếng nói thì thấy hắn đang ngồi đó, đôi mắt lạnh thường ngày giờ đây ngập tràn sự lo lắng. Nói ngây ra mấy giây và cảnh hắn hôn nó lại hiện lên trong đầu như một thước phim quay chậm, tự nhiên nó muốn thử lại cảm giác ấm nóng và mềm mại lúc môi hắn chạm vào môi nó. Khuôn mặt nhợt nhạt bỗng chốc đỏ bừng lên, trái tim nhỏ bé nhảy tưng tưng trong lồng ngực.
"Chết tiệt Hàn Thiên Di mày đang nghĩ cái quái gì thế này??? Phải bình tĩnh, thật bình tĩnh"
- Hạo Dân đâu? - nó cố gắng dùng chất giọng tự nhiên nhất để hỏi.
- Về nhà rồi. - Ánh mắt hắn khi nghe nó hỏi câu đó có chút khác lạ nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Cậu ấy bị thương có nặng không? - giường như không nhận ra sự khác lạ đó, nó vẫn tiếp tục hỏi.
- Gãy tay bó bột, nhẹ hơn em.
- Anh đang tiết kiệm chữ đấy à?
Nó đến phát bực vì cách trả lời cộc lốc của hắn nhưng ngay sau câu nói to hơn mức bình thường đó nó vội vàng giơ tay lên ôm đầu vì một cơn đau ập đến. Hắn cũng đưa tay lên xoa xoa đầu nó, ánh mắt đã bớt lạnh đi một chút, môi hơi nhếch lên.
- Mấy ngày này em không nên vận động mạnh cũng không nên nói nhiều hoặc nói to, sẽ bị đau đầu.
Nó lại ngây ra nhìn hắn, trái tim vừa mới đập đều lại bắt đầu nhảy tưng tưng lên.
- Đừng có ngây ra như thế để tôi đỡ em ngồi dậy.
Lần này thì hắn đã cười thật, một nụ cười đẹp hơn hoa, một nụ cười tỏa nắng.
Khi thoát khỏi sức mê hoặc chết người của nụ cười đó, nó giật mình nhận ra hắn đã đứng sát bên mình và đang từ từ cúi xuống, một tay luồn qua gáy nâng đầu nó dậy, một tay dựng cái gối lên để nó dựa vào. Mùi hương bạc hà mát lạnh tràn vào mũi nó thật dễ chịu và giọng nói trầm lạnh đầy mê hoặc vang lên bên tai:
- Muốn tôi hôn em lần nữa?
"Cái...cái gì chứ hắn...hắn đang quyến rũ mình sao??? Thật là...điên mất!!!" Mặt nó đỏ bừng lên, miệng lắp bắp:
- Ai...ai thèm...hôn anh...anh chứ! - nó nói rồi quay ngoắt sang phía khác để hắn không nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ như quả cà chua của mình.
- Muốn ăn gì tôi đi mua? - hắn khẽ nhếch môi cười rồi đổi chủ đề.
- Ưm...cơm cuộn rong biển và bánh gạo cay, thêm một ly capuchino nữa.
- Em đang ốm chỉ được ăn cháo.
Nó đang cười thầm vì được ăn một bữa ngon thì hắn chốt lại một câu làm nó tụt hết cả cảm xúc, liền quay ra lườm hắn và quát với âm lượng vừa đủ:
- Vậy anh còn hỏi tôi làm gì?
- Hỏi cho có.
Dứt lời hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, để lại nó đang nghiến răng kèn kẹt vì tức.
Khoảng 5 phút sau hắn quay lại với một bát cháo nghi ngút khói trên tay và đặt xuống chiếc bàn bên cạnh giường.
- Em mau ăn đi còn uống thuốc.
Mặt nó đột nhiên nhăn lại, người khẽ run lên, không giám nhìn vào mắt hắn nó ngượng ngùng nói:
- Anh có thể giúp tôi...vào nhà vệ sinh không?
Vừa mới dứt lời thì nó đã thấy mình được nhấc bổng lên, đầu tựa vào ngực hắn. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nó ngước lên nhìn hắn, sợ hắn nghe thấy tiếng tim mình đập quá mạnh. Thình thịch! Thình thịch! "Hình như tim hắn cũng đang đập rất mạnh" - Nó nghĩ và khẽ mỉm cười, một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
- Em nên nằm yên thì hơn.
Một giọng nói trầm và lạnh vang lên bên tai. Nó từ từ quay sang phía phát ra tiếng nói thì thấy hắn đang ngồi đó, đôi mắt lạnh thường ngày giờ đây ngập tràn sự lo lắng. Nói ngây ra mấy giây và cảnh hắn hôn nó lại hiện lên trong đầu như một thước phim quay chậm, tự nhiên nó muốn thử lại cảm giác ấm nóng và mềm mại lúc môi hắn chạm vào môi nó. Khuôn mặt nhợt nhạt bỗng chốc đỏ bừng lên, trái tim nhỏ bé nhảy tưng tưng trong lồng ngực.
"Chết tiệt Hàn Thiên Di mày đang nghĩ cái quái gì thế này??? Phải bình tĩnh, thật bình tĩnh"
- Hạo Dân đâu? - nó cố gắng dùng chất giọng tự nhiên nhất để hỏi.
- Về nhà rồi. - Ánh mắt hắn khi nghe nó hỏi câu đó có chút khác lạ nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày.
- Cậu ấy bị thương có nặng không? - giường như không nhận ra sự khác lạ đó, nó vẫn tiếp tục hỏi.
- Gãy tay bó bột, nhẹ hơn em.
- Anh đang tiết kiệm chữ đấy à?
Nó đến phát bực vì cách trả lời cộc lốc của hắn nhưng ngay sau câu nói to hơn mức bình thường đó nó vội vàng giơ tay lên ôm đầu vì một cơn đau ập đến. Hắn cũng đưa tay lên xoa xoa đầu nó, ánh mắt đã bớt lạnh đi một chút, môi hơi nhếch lên.
- Mấy ngày này em không nên vận động mạnh cũng không nên nói nhiều hoặc nói to, sẽ bị đau đầu.
Nó lại ngây ra nhìn hắn, trái tim vừa mới đập đều lại bắt đầu nhảy tưng tưng lên.
- Đừng có ngây ra như thế để tôi đỡ em ngồi dậy.
Lần này thì hắn đã cười thật, một nụ cười đẹp hơn hoa, một nụ cười tỏa nắng.
Khi thoát khỏi sức mê hoặc chết người của nụ cười đó, nó giật mình nhận ra hắn đã đứng sát bên mình và đang từ từ cúi xuống, một tay luồn qua gáy nâng đầu nó dậy, một tay dựng cái gối lên để nó dựa vào. Mùi hương bạc hà mát lạnh tràn vào mũi nó thật dễ chịu và giọng nói trầm lạnh đầy mê hoặc vang lên bên tai:
- Muốn tôi hôn em lần nữa?
"Cái...cái gì chứ hắn...hắn đang quyến rũ mình sao??? Thật là...điên mất!!!" Mặt nó đỏ bừng lên, miệng lắp bắp:
- Ai...ai thèm...hôn anh...anh chứ! - nó nói rồi quay ngoắt sang phía khác để hắn không nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ như quả cà chua của mình.
- Muốn ăn gì tôi đi mua? - hắn khẽ nhếch môi cười rồi đổi chủ đề.
- Ưm...cơm cuộn rong biển và bánh gạo cay, thêm một ly capuchino nữa.
- Em đang ốm chỉ được ăn cháo.
Nó đang cười thầm vì được ăn một bữa ngon thì hắn chốt lại một câu làm nó tụt hết cả cảm xúc, liền quay ra lườm hắn và quát với âm lượng vừa đủ:
- Vậy anh còn hỏi tôi làm gì?
- Hỏi cho có.
Dứt lời hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, để lại nó đang nghiến răng kèn kẹt vì tức.
Khoảng 5 phút sau hắn quay lại với một bát cháo nghi ngút khói trên tay và đặt xuống chiếc bàn bên cạnh giường.
- Em mau ăn đi còn uống thuốc.
Mặt nó đột nhiên nhăn lại, người khẽ run lên, không giám nhìn vào mắt hắn nó ngượng ngùng nói:
- Anh có thể giúp tôi...vào nhà vệ sinh không?
Vừa mới dứt lời thì nó đã thấy mình được nhấc bổng lên, đầu tựa vào ngực hắn. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, nó ngước lên nhìn hắn, sợ hắn nghe thấy tiếng tim mình đập quá mạnh. Thình thịch! Thình thịch! "Hình như tim hắn cũng đang đập rất mạnh" - Nó nghĩ và khẽ mỉm cười, một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.