Gần 11h đêm, khi tất cả những công dân mẫu mực trong thành phố đã lên giường đắp chăn đi ngủ trong cái thời tiết lạnh căm căm này thì những cuộc thác loạn mới bắt đầu ở phố Đen.
Có lẽ dân anh chị hay dân chơi trong thành phố sẽ chẳng lạ lẫm gì với con phố này. Phố Đen thuộc địa bàn quản lí của Black trên thực tế tên gọi thực sự của nó là tên một vị anh hùng nào đó thời phong kiến nhưng từ sau khi trở thành nơi ăn chơi của hàng loạt con người thuộc thế giới đêm nó được đổi tên thành phố Đen.
Ban ngày, phố Đen khá yên bình với những quán cafe nho nhỏ mang nhiều phong cách khác nhau. Ban đêm mới là thời khắc náo nhiệt với hàng loạt quán bar lớn nhỏ. Không thể phủ nhận phố Đen là thiên đường của những cuộc thác loạn. Paradise là một trong những quán bar hàng đầu ở đó.
Tại một góc của Paradise, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, hai chân gác lên bàn, tay lắc lắc ly rượu màu đỏ hồng, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ mệt mỏi khó chịu.
Mấy ngày nay bọn con gái trong trường cùng bọn con gái các trường khác chẳng chịu để nó yên. Hết nhóm này đến nhóm khác chặn đường nó đe dọa, tất cả cũng chỉ tại hắn đi công khai quan hệ giữa hai người nên nó mới khổ sở thế này. Thật ra mấy đứa kia cũng chẳng làm gì được nó mà nói thẳng là nó chẳng sợ đứa nào nhưng cứ 5 phút lại có người đến xả một tràng vào mặt thử hỏi có tức không???
Nó đã ngồi đây được hai tiếng, uống gần hết một chai Hennessy nhưng bực bội trong người vẫn chưa được giải tỏa. Đang dốc nốt số rượu còn lại trong chai ra ly thì có một con nhỏ không biết đến từ đâu xông ra đứng trước mặt nó, tỏ vẻ đàn chị hỏi:
- Mày là Hàn Thiên Di?
Nó đến một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, tiếp tục rót rượu ra ly. Con nhỏ kia chờ một lúc không thấy phản ứng gì của nó, tức giận nói to hơn:
- Này con kia mày điếc à? Tại sao anh Hy Thần có thể yêu một đứa điếc như mày cơ chứ.
Không biết vì giọng nói của con nhỏ đó quá to hay do nhạc trong bar hơi nhỏ hay do sức hút của hai từ "Hy Thần" mà hầu như mọi người đều quay ra nhìn về phía nó. Biết mình không thể giả ngơ được nữa, nó đặt mạnh chai rượu xuống bàn, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn con nhỏ kia, giọng nói lạnh băng kèm theo sự đe dọa.
- Muốn gì?
-... - con nhỏ kia đơ ra mất mấy giây rồi mới hắng giọng nói - Muốn mày chia tay với anh Hy Thần.
Câu nói vừa kết thúc thì cả quán bar rộ lên tiếng bàn tán xôn xao, nhạc không biết đã tắt từ bao giờ.
- Tại sao tao phải chia tay? - Nó nhướn mày hỏi, giọng lạnh lẽo đến rợn người.
- Vì...mày...không...không xứng. - Con nhỏ kia người đã run lên bần bật nhưng vì thể diện nên vẫn cố nói.
- KHÔNG XỨNG! - Nó gằn giọng, tay nắm chặt ly rượu, đôi mắt tối sầm lại, bầu không khí trở nên thật đáng sợ.
Mấy tên đàn em trong quán định lôi con nhỏ đó đi nhưng nó phẩy tay ý bảo không cần. Sau đó từ từ đứng dậy tiến lại chỗ con nhỏ kia đang đứng.
Khi nó chỉ còn cách con nhỏ kia vài bước chân thì có một nhóm có cả trai và gái đứng chắn trước mặt nó. Nó nhìn mấy đứa trước mặt môi hơi nhếch lên. Vui thật! đang muốn tìm mấy đứa để trút giận không ngờ lại tự dẫn xác đến.
- Muốn làm gì thì ra ngoài trong này còn phải kinh doanh. - Nó nói rồi quay lưng đi ra ngoài, không quên bảo mấy tên đàn em trong bar không được đi theo.
Dừng lại ở đoạn đường vắng phía sau quán bar, nó lướt mắt nhìn đám người trước mắt một lượt, cười cười hỏi:
- Tất cả cùng lên hay từng đứa lên một?
Mấy đứa kia nhìn nhau rồi mấy thằng con trai đồng loạt xông lên, nó nhếch môi, nhanh như chớp đạp cho tên chạy đến đầu tiên một phát vào bụng khiến hắn lùi lại mấy bước. Những tên sau cũng chịu chung số phận và thậm chí còn nặng hơn. Chỉ trong vòn 10 phút nó đã cho năm thằng con trai nằm bẹp dưới đất, miệng không ngừng rên rỉ vì đau. Mấy đứa con gái sợ hãi đứng sát lại với nhau, mồm cứ há hốc cả ra.
- Thế nào! có muốn chơi nữa không? - Nó nhướn mày hỏi bọn con gái, mắt ánh lên tia nhìn chết chóc.
- Xin...xin lỗi! - Con nhỏ vừa nãy chửi nó trong bar lắp bắp nói.
- Xin lỗi gì chứ, chưa giải quyết xong mà.
- Xin lỗi chị Thiên Di là con bạn em không biết điều đã xúc phạm chị mong chị bỏ qua cho nó lần này. - Mấy đứa con gái còn lại đồng thanh nói, mặt đứa nào đứa nấy tái nhợt.
- Lẽ ra nên bỏ đi ngay từ đầu có lẽ tao sẽ bỏ qua nhưng bây giờ thì muộn rồi. - Nó nhếch môi, người hơi lảo đảo. Rượu bây giờ mới bắt đầu ngấm.
- Cứ để cho nó đánh tao không tin nó có đủ sức để đánh hết bọn mình.
- Bốp
Con nhỏ vừa xin lỗi nó lúc trước giờ lại vênh váo nói nhưng vừa dứt lời đã ăn ngay một phát tát như trời giáng của nó. Đúng lúc nó giơ định tát thêm cái nữa thì có một bàn tay lạnh nắm lấy tay nó từ phía sau, nhẹ nhàng kéo nó vào lòng cùng với giọng nói trầm lạnh.
- Đủ rồi Tiểu Di!
Mùi hương bạc hà quen thuộc, lồng ngực ấm áp cùng với nhịp tim đập thình thình mỗi khi nó dựa vào người hắn. Thật dễ chịu...nhưng hắn vừa gọi nó là Tiểu Di, mà nó - không phải là Tiểu Di. Cơn say khiến đầu óc nó chếnh choáng, đẩy mạnh hắn ra, nó lạnh lùng nói:
- Tôi là Hàn Thiên Di, không phải là Hoàng Tử Di...tôi không muốn làm người thay thế...KHÔNG BAO GIỜ! - Nó hét lên, đôi mắt long lanh đầy nước, hình ảnh hắn trước mặt cũng nhòe đi.
- Hàn Hy Thần! Tôi yêu anh như thế tại sao anh không yêu tôi...anh lúc nào cũng nhớ con nhỏ Tử Di kia...Tại Sao??? - Nó túm lấy cổ áo hắn, gằn giọng hỏi, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt - Tôi không muốn làm người thay thế của cô ta. Tại sao tôi lại giống cô ta? Không...không là con nhỏ đáng ghét đó giống tôi mới đúng...Hy Thần...anh nói đi...Tại sao hả?
- Em im ngay! - Hắn gạt tay nó ra, giọng lạnh băng - Tôi không cho phép em nói Tử Di như thế...em...không đáng.
Nó ngồi thụp xuống mặt đường lạnh lẽo, đôi mắt chứa đầy sự tổn thương và đau đớn, mọi cố gắng của nó chỉ đổi lại câu nói vừa rồi của hắn. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, lồng ngực đau buốt, hơi thở cũng đứt quãng. Tại sao tim nó lại đau thế này?
Nó ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn hắn, giọng run run:
- Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?...Tôi là gì của anh?
Hắn im lặng trước câu hỏi của nó, hai bàn tay nắm chặt rồi quay lưng bỏ đi.
"Em là người tôi yêu nhưng cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Xin lỗi em! bất cứ ai cũng không được xúc phạm đến cô ấy."
Có lẽ dân anh chị hay dân chơi trong thành phố sẽ chẳng lạ lẫm gì với con phố này. Phố Đen thuộc địa bàn quản lí của Black trên thực tế tên gọi thực sự của nó là tên một vị anh hùng nào đó thời phong kiến nhưng từ sau khi trở thành nơi ăn chơi của hàng loạt con người thuộc thế giới đêm nó được đổi tên thành phố Đen.
Ban ngày, phố Đen khá yên bình với những quán cafe nho nhỏ mang nhiều phong cách khác nhau. Ban đêm mới là thời khắc náo nhiệt với hàng loạt quán bar lớn nhỏ. Không thể phủ nhận phố Đen là thiên đường của những cuộc thác loạn. Paradise là một trong những quán bar hàng đầu ở đó.
Tại một góc của Paradise, cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, hai chân gác lên bàn, tay lắc lắc ly rượu màu đỏ hồng, khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ mệt mỏi khó chịu.
Mấy ngày nay bọn con gái trong trường cùng bọn con gái các trường khác chẳng chịu để nó yên. Hết nhóm này đến nhóm khác chặn đường nó đe dọa, tất cả cũng chỉ tại hắn đi công khai quan hệ giữa hai người nên nó mới khổ sở thế này. Thật ra mấy đứa kia cũng chẳng làm gì được nó mà nói thẳng là nó chẳng sợ đứa nào nhưng cứ 5 phút lại có người đến xả một tràng vào mặt thử hỏi có tức không???
Nó đã ngồi đây được hai tiếng, uống gần hết một chai Hennessy nhưng bực bội trong người vẫn chưa được giải tỏa. Đang dốc nốt số rượu còn lại trong chai ra ly thì có một con nhỏ không biết đến từ đâu xông ra đứng trước mặt nó, tỏ vẻ đàn chị hỏi:
- Mày là Hàn Thiên Di?
Nó đến một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, tiếp tục rót rượu ra ly. Con nhỏ kia chờ một lúc không thấy phản ứng gì của nó, tức giận nói to hơn:
- Này con kia mày điếc à? Tại sao anh Hy Thần có thể yêu một đứa điếc như mày cơ chứ.
Không biết vì giọng nói của con nhỏ đó quá to hay do nhạc trong bar hơi nhỏ hay do sức hút của hai từ "Hy Thần" mà hầu như mọi người đều quay ra nhìn về phía nó. Biết mình không thể giả ngơ được nữa, nó đặt mạnh chai rượu xuống bàn, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn con nhỏ kia, giọng nói lạnh băng kèm theo sự đe dọa.
- Muốn gì?
-... - con nhỏ kia đơ ra mất mấy giây rồi mới hắng giọng nói - Muốn mày chia tay với anh Hy Thần.
Câu nói vừa kết thúc thì cả quán bar rộ lên tiếng bàn tán xôn xao, nhạc không biết đã tắt từ bao giờ.
- Tại sao tao phải chia tay? - Nó nhướn mày hỏi, giọng lạnh lẽo đến rợn người.
- Vì...mày...không...không xứng. - Con nhỏ kia người đã run lên bần bật nhưng vì thể diện nên vẫn cố nói.
- KHÔNG XỨNG! - Nó gằn giọng, tay nắm chặt ly rượu, đôi mắt tối sầm lại, bầu không khí trở nên thật đáng sợ.
Mấy tên đàn em trong quán định lôi con nhỏ đó đi nhưng nó phẩy tay ý bảo không cần. Sau đó từ từ đứng dậy tiến lại chỗ con nhỏ kia đang đứng.
Khi nó chỉ còn cách con nhỏ kia vài bước chân thì có một nhóm có cả trai và gái đứng chắn trước mặt nó. Nó nhìn mấy đứa trước mặt môi hơi nhếch lên. Vui thật! đang muốn tìm mấy đứa để trút giận không ngờ lại tự dẫn xác đến.
- Muốn làm gì thì ra ngoài trong này còn phải kinh doanh. - Nó nói rồi quay lưng đi ra ngoài, không quên bảo mấy tên đàn em trong bar không được đi theo.
Dừng lại ở đoạn đường vắng phía sau quán bar, nó lướt mắt nhìn đám người trước mắt một lượt, cười cười hỏi:
- Tất cả cùng lên hay từng đứa lên một?
Mấy đứa kia nhìn nhau rồi mấy thằng con trai đồng loạt xông lên, nó nhếch môi, nhanh như chớp đạp cho tên chạy đến đầu tiên một phát vào bụng khiến hắn lùi lại mấy bước. Những tên sau cũng chịu chung số phận và thậm chí còn nặng hơn. Chỉ trong vòn 10 phút nó đã cho năm thằng con trai nằm bẹp dưới đất, miệng không ngừng rên rỉ vì đau. Mấy đứa con gái sợ hãi đứng sát lại với nhau, mồm cứ há hốc cả ra.
- Thế nào! có muốn chơi nữa không? - Nó nhướn mày hỏi bọn con gái, mắt ánh lên tia nhìn chết chóc.
- Xin...xin lỗi! - Con nhỏ vừa nãy chửi nó trong bar lắp bắp nói.
- Xin lỗi gì chứ, chưa giải quyết xong mà.
- Xin lỗi chị Thiên Di là con bạn em không biết điều đã xúc phạm chị mong chị bỏ qua cho nó lần này. - Mấy đứa con gái còn lại đồng thanh nói, mặt đứa nào đứa nấy tái nhợt.
- Lẽ ra nên bỏ đi ngay từ đầu có lẽ tao sẽ bỏ qua nhưng bây giờ thì muộn rồi. - Nó nhếch môi, người hơi lảo đảo. Rượu bây giờ mới bắt đầu ngấm.
- Cứ để cho nó đánh tao không tin nó có đủ sức để đánh hết bọn mình.
- Bốp
Con nhỏ vừa xin lỗi nó lúc trước giờ lại vênh váo nói nhưng vừa dứt lời đã ăn ngay một phát tát như trời giáng của nó. Đúng lúc nó giơ định tát thêm cái nữa thì có một bàn tay lạnh nắm lấy tay nó từ phía sau, nhẹ nhàng kéo nó vào lòng cùng với giọng nói trầm lạnh.
- Đủ rồi Tiểu Di!
Mùi hương bạc hà quen thuộc, lồng ngực ấm áp cùng với nhịp tim đập thình thình mỗi khi nó dựa vào người hắn. Thật dễ chịu...nhưng hắn vừa gọi nó là Tiểu Di, mà nó - không phải là Tiểu Di. Cơn say khiến đầu óc nó chếnh choáng, đẩy mạnh hắn ra, nó lạnh lùng nói:
- Tôi là Hàn Thiên Di, không phải là Hoàng Tử Di...tôi không muốn làm người thay thế...KHÔNG BAO GIỜ! - Nó hét lên, đôi mắt long lanh đầy nước, hình ảnh hắn trước mặt cũng nhòe đi.
- Hàn Hy Thần! Tôi yêu anh như thế tại sao anh không yêu tôi...anh lúc nào cũng nhớ con nhỏ Tử Di kia...Tại Sao??? - Nó túm lấy cổ áo hắn, gằn giọng hỏi, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt - Tôi không muốn làm người thay thế của cô ta. Tại sao tôi lại giống cô ta? Không...không là con nhỏ đáng ghét đó giống tôi mới đúng...Hy Thần...anh nói đi...Tại sao hả?
- Em im ngay! - Hắn gạt tay nó ra, giọng lạnh băng - Tôi không cho phép em nói Tử Di như thế...em...không đáng.
Nó ngồi thụp xuống mặt đường lạnh lẽo, đôi mắt chứa đầy sự tổn thương và đau đớn, mọi cố gắng của nó chỉ đổi lại câu nói vừa rồi của hắn. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, lồng ngực đau buốt, hơi thở cũng đứt quãng. Tại sao tim nó lại đau thế này?
Nó ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn hắn, giọng run run:
- Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?...Tôi là gì của anh?
Hắn im lặng trước câu hỏi của nó, hai bàn tay nắm chặt rồi quay lưng bỏ đi.
"Em là người tôi yêu nhưng cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Xin lỗi em! bất cứ ai cũng không được xúc phạm đến cô ấy."