Tại biệt thự màu tím, cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc suôn dài màu hạt dẻ, chiếc mũi vừa thon vừa cao cùng với đôi môi mọng màu đỏ tươi tạo nên khuôn mặt thiên thần.
Chàng trai đi phía trước dáng vẻ cao ngạo, ánh mắt ẩn chứa sự tà ác cùng một chút hưng phấn. Không lâu nữa mối thù của hắn ta sẽ được trả bởi chính người đã đem đau khổ đến cho hắn.
Lã Uyển Như đứng ngồi không yên, vừa nghe tin đã tìm được đứa con gái mất tích 10 năm trước bà ta vội vàng bỏ hết công việc mà chạy về nhà, lòng vừa rạo rực lo lắng lại vừa hạnh phúc.
Vừa thấy bóng dáng cô gái nhỏ bước vào sân bà vội vàng chạy ra ngoài, đến trước mặt cô bé mà kiểm chứng xem có đúng là con gái của mình không.
- Thiên...Thiên! - Lã Uyển Như tay run run xoa mặt cô gái nhỏ, giong nói nghẹn ngào vì quá hạnh phúc.
- M...Mẹ. - Cô gái kia cũng tỏ ra ngại ngùng kiểu thiếu tự nhiên khi gọi người phụ nữ trước mặt này là mẹ.
- Thiên Thiên. - Lã Uyển Như xúc động ôm chầm lấy cô gái, tay vuốt vuốt mái tóc màu hạt dẻ. - Mẹ xin lỗi Thiên Thiên, thời gian qua đã khiến con cực khổ ở cô nhi viện.
- Không...không sao đâu mẹ, ở đó rất tốt con...con sống rất tốt. - Thiên Thiên run rẩy ôm lấy mẹ, giọng nghèn nghẹn.
- Mau...mau vào nhà...kể cho mẹ về cuộc sống của con.
- Vâng!
Cùng lúc đó ở nhà Bội Doanh nó mới bắt đầu lơ mơ tỉnh lại, đầu choáng váng vì thuốc ngủ. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng thân thuộc mà nó đã ở hai năm, không có ai ở đây cả, trong lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn cùng nỗi nhớ nhung một người nào đó.
- Cạch! - Cửa nhà tắm trước mặt bật mở.
Nó mở to mắt nhìn người vừa bước ra. Mái tóc vàng ướt sũng rủ xuống mặt, trên cổ vắt một chiếc khăn lông trắng, nước nhỏ từng giọt xuống thân hình rắn chắc.
Nó mấp máy môi nhưng không nói lên lời, người đã biến mất hơn một tháng nay đột nhiên lại xuất hiện, nhất thời không biết nói hay làm gì.
Đột nhiên hắn nở một nụ cười, nụ cười hắn vẫn thường dành cho nó mỗi buổi sáng.
- Hy...Hy Thần!
Nó như bị kích động bởi nụ cười đó, gạt chăn sang một bên, lao về phía hắn.
Nó quỳ sụp xuống sàn nhà, tay vô thức đưa về phía trước, người đang đứng trước mặt nó đang mờ dần mờ dần, giờ đây chỉ còn lại hình ảnh mờ nhạt với nụ cười ấm áp, đôi mắt đen láy hiện lên sự tuyệt vọng cùng đau đớn. Và lần thứ hai trong một tháng qua, nó khóc.
Một giọt rồi lại một giọt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại chẳng có một âm thanh nào thoát ra từ cổ họng. Khóc, là một cách để giảm bớt sự đau đớn nhưng khóc mà không thể khóc thành tiếng lại khiến bản thân đau khổ gấp trăm lần.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần giấu đi cảm xúc của mình thì sẽ không đau nữa vậy mà ảo ảnh về hắn vừa rồi đã phá vỡ rào cản cuối cùng của nó, khiến trái tim nó đau đến điên dại. Vừa nhớ lại vừa đau, vừa khao khát gặp hắn lại vừa tuyệt vọng, nửa muốn đi tìm hắn ngay lúc này nửa lại sợ sẽ vĩnh viễn không tìm được hắn.
- Thiên Di! - Giọng nói dịu dàng cùng với vòng tay ấm áp bao phủ lấy nó.
Cảm nhận được sự ấm áp từ Hoàng Nguyên, nó vội vàng quay lại, tay bám chặt vạt áo cậu, đầu gục vào vòm ngực rắn chắc tìm kiếm chút hơi ấm để xua đi cái lạnh trong lòng.
- Em...sắp không...chịu đựng được...nữa rồi!
Chàng trai đi phía trước dáng vẻ cao ngạo, ánh mắt ẩn chứa sự tà ác cùng một chút hưng phấn. Không lâu nữa mối thù của hắn ta sẽ được trả bởi chính người đã đem đau khổ đến cho hắn.
Lã Uyển Như đứng ngồi không yên, vừa nghe tin đã tìm được đứa con gái mất tích 10 năm trước bà ta vội vàng bỏ hết công việc mà chạy về nhà, lòng vừa rạo rực lo lắng lại vừa hạnh phúc.
Vừa thấy bóng dáng cô gái nhỏ bước vào sân bà vội vàng chạy ra ngoài, đến trước mặt cô bé mà kiểm chứng xem có đúng là con gái của mình không.
- Thiên...Thiên! - Lã Uyển Như tay run run xoa mặt cô gái nhỏ, giong nói nghẹn ngào vì quá hạnh phúc.
- M...Mẹ. - Cô gái kia cũng tỏ ra ngại ngùng kiểu thiếu tự nhiên khi gọi người phụ nữ trước mặt này là mẹ.
- Thiên Thiên. - Lã Uyển Như xúc động ôm chầm lấy cô gái, tay vuốt vuốt mái tóc màu hạt dẻ. - Mẹ xin lỗi Thiên Thiên, thời gian qua đã khiến con cực khổ ở cô nhi viện.
- Không...không sao đâu mẹ, ở đó rất tốt con...con sống rất tốt. - Thiên Thiên run rẩy ôm lấy mẹ, giọng nghèn nghẹn.
- Mau...mau vào nhà...kể cho mẹ về cuộc sống của con.
- Vâng!
Cùng lúc đó ở nhà Bội Doanh nó mới bắt đầu lơ mơ tỉnh lại, đầu choáng váng vì thuốc ngủ. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng thân thuộc mà nó đã ở hai năm, không có ai ở đây cả, trong lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn cùng nỗi nhớ nhung một người nào đó.
- Cạch! - Cửa nhà tắm trước mặt bật mở.
Nó mở to mắt nhìn người vừa bước ra. Mái tóc vàng ướt sũng rủ xuống mặt, trên cổ vắt một chiếc khăn lông trắng, nước nhỏ từng giọt xuống thân hình rắn chắc.
Nó mấp máy môi nhưng không nói lên lời, người đã biến mất hơn một tháng nay đột nhiên lại xuất hiện, nhất thời không biết nói hay làm gì.
Đột nhiên hắn nở một nụ cười, nụ cười hắn vẫn thường dành cho nó mỗi buổi sáng.
- Hy...Hy Thần!
Nó như bị kích động bởi nụ cười đó, gạt chăn sang một bên, lao về phía hắn.
Nó quỳ sụp xuống sàn nhà, tay vô thức đưa về phía trước, người đang đứng trước mặt nó đang mờ dần mờ dần, giờ đây chỉ còn lại hình ảnh mờ nhạt với nụ cười ấm áp, đôi mắt đen láy hiện lên sự tuyệt vọng cùng đau đớn. Và lần thứ hai trong một tháng qua, nó khóc.
Một giọt rồi lại một giọt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại chẳng có một âm thanh nào thoát ra từ cổ họng. Khóc, là một cách để giảm bớt sự đau đớn nhưng khóc mà không thể khóc thành tiếng lại khiến bản thân đau khổ gấp trăm lần.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần giấu đi cảm xúc của mình thì sẽ không đau nữa vậy mà ảo ảnh về hắn vừa rồi đã phá vỡ rào cản cuối cùng của nó, khiến trái tim nó đau đến điên dại. Vừa nhớ lại vừa đau, vừa khao khát gặp hắn lại vừa tuyệt vọng, nửa muốn đi tìm hắn ngay lúc này nửa lại sợ sẽ vĩnh viễn không tìm được hắn.
- Thiên Di! - Giọng nói dịu dàng cùng với vòng tay ấm áp bao phủ lấy nó.
Cảm nhận được sự ấm áp từ Hoàng Nguyên, nó vội vàng quay lại, tay bám chặt vạt áo cậu, đầu gục vào vòm ngực rắn chắc tìm kiếm chút hơi ấm để xua đi cái lạnh trong lòng.
- Em...sắp không...chịu đựng được...nữa rồi!