-"Khắc Huy, em yêu anh nhiều lắm!!"-Một cô gái cười híp mắt trong rất tinh nghịch và đáng yêu.-"Anh sẽ mãi yêu em chứ?"
-"Anh sẽ yêu em mãi mãi!"-Người con trai nhu tình nắm tay cô gái.-"Dù cho kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa em vẫn sẽ là cô nhóc của anh!"
-"Tại sao anh cứ gọi em là cô nhóc vậy?"-Cô phụng phịu.
-"Từ cái nhìn đầu tiên, đối với anh, em là một cô nhóc tinh nghịch, bướng bỉnh!"-Anh cười ôn nhu.-"Và định mệnh đã định sẵn, nhóc mãi chỉ có thể là của anh!"
Bỗng nhiên giông tố kéo đến, bầu trời xám xịt, mưa nhanh chóng rút xuống. Vẫn là đôi trai gái ấy...
-"Mình chia tay đi!"-Cô gái nói với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
-"Được thôi! Anh cũng chẳng muốn làm khó em!"-Anh cố gượng cười.-"Chỉ cần em hạnh phúc!"
Nói rồi người con trai lướt qua cô gái...
"Kít..." "Ầm..."
Một tai nạn giao thông xảy ra trong lúc trời mưa dữ dội tuyến đường giữa trung tâm thành phố. Một cảnh tượng máu me làm mọi người khiếp sợ...
-Khắc Huy!!!!
Một cô gái nằm trên giường, trán đầy mồ hôi, cô chống tay bật dậy.
-Chỉ là mơ... là mơ thôi...
Cô tự an ủi mình rồi lấy lại bình tĩnh...
Cô là Hạ Diệu Phương, năm nay 23 tuổi, một cô gái không có gì đặc biệt từ ngoại hình đến gia thế. Chiếc điện thoại nhỏ nhắn của cô reo lên...
-Alo...
-"Diệu Phương, cậu vẫn đang ở nhà à?"-Dầu dây bên kia là một giọng nữ.-"Mình ra ngoài ăn sáng!"
-Mình ở nhà!-Cô trả lời.
Là Đồng Hạ Lâm, bạn thân của cô từ năm cấp ba.
-"Hôm nay là sinh nhật Dương Thắng!"-Hạ Lâm nghẹn ngào hỏi.-"Cậu đi với mình chứ?"
Dương Thắng là bạn trai của Hạ Lâm. Cô chợt khựng người, Dương Thắng là bạn trai của Hạ Lâm và cũng là bạn của anh... Sinh nhật của Dương Thắng... Ngày này sáu năm trước chẳng phải...
-"Đi với mình chứ?"-Hạ Lâm hỏi lại.
-Để mình xem lại.-Cô nói rồi cúp máy ngay.
*Vào ngày này sáu năm trước, theo trí nhớ của Diệu Phương*
Các cô gái phục vụ ở nhà hàng Five Star thực sự rất vất vả. Hôm nay là sinh nhật của một đại thiếu gia nào đó, bao hết cả nhà hàng, nhưng khách của anh ta còn đông gấp mấy lần bình thường. Hôm nay là ngày đầu cô đến trường cấp 3, cô nhận được học bổng vào trường danh tiếng vào học năm lớp 11, đồ đạc vừa chuyển đến căn trọ, thực sự rất mệt nhưng vẫn đi làm.
-Diệu Phương, bàn số 4 gọi món, có chưa vậy?-Một cô gái phục vụ khác hỏi.
-À... mình mang ra ngay!-Cô bưng khai thức ăn ra.
Đang đi thì mọi thứ trước mắt nhoè đi, cô có cảm giác mình đụng trúng ai đó rồi ngất xỉu.
Tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ. Thoáng giật mình khi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, đến khi cô giật mình giở chăn lên nhìn thấy mình vẫn mặt đồng phục phục vụ thì an tâm được phần nào.
Tiếng nước chảy tắt, một anh chàng thanh niên bước ra. Trên người chiếc quần bò và áo sơ mi trắng.
-Cô tỉnh rồi à!? Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với thân hình...-Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.-Chưa trưởng thành của cô đâu!
-Anh...-Câu đầu tiên nói không hề có chút thiện cảm nào.-Anh là ai?
-Giữ gìn sức khoẻ đi, không thì cái mạng nhỏ của cô cũng chẳng giữ nổi!-Anh nói rồi đẩy cửa phòng bước ra, để mặc cho cô ngơ ngác nhìn anh.
Cô bước ra định đi ra ngoài thì thấy một cái áo trắng có màu đỏ vắt trong phòng tắm thì dừng lại. Anh là người cô đụng vào ư!? Đã không xin lỗi mà còn... Cô bật cười, bước vào trong lấy cái áo sơ mi vào phòng giặc ủi...
-"Khắc Huy, em yêu anh nhiều lắm!!"-Một cô gái cười híp mắt trong rất tinh nghịch và đáng yêu.-"Anh sẽ mãi yêu em chứ?"
-"Anh sẽ yêu em mãi mãi!"-Người con trai nhu tình nắm tay cô gái.-"Dù cho kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa em vẫn sẽ là cô nhóc của anh!"
-"Tại sao anh cứ gọi em là cô nhóc vậy?"-Cô phụng phịu.
-"Từ cái nhìn đầu tiên, đối với anh, em là một cô nhóc tinh nghịch, bướng bỉnh!"-Anh cười ôn nhu.-"Và định mệnh đã định sẵn, nhóc mãi chỉ có thể là của anh!"
Bỗng nhiên giông tố kéo đến, bầu trời xám xịt, mưa nhanh chóng rút xuống. Vẫn là đôi trai gái ấy...
-"Mình chia tay đi!"-Cô gái nói với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
-"Được thôi! Anh cũng chẳng muốn làm khó em!"-Anh cố gượng cười.-"Chỉ cần em hạnh phúc!"
Nói rồi người con trai lướt qua cô gái...
"Kít..." "Ầm..."
Một tai nạn giao thông xảy ra trong lúc trời mưa dữ dội tuyến đường giữa trung tâm thành phố. Một cảnh tượng máu me làm mọi người khiếp sợ...
-Khắc Huy!!!!
Một cô gái nằm trên giường, trán đầy mồ hôi, cô chống tay bật dậy.
-Chỉ là mơ... là mơ thôi...
Cô tự an ủi mình rồi lấy lại bình tĩnh...
Cô là Hạ Diệu Phương, năm nay tuổi, một cô gái không có gì đặc biệt từ ngoại hình đến gia thế. Chiếc điện thoại nhỏ nhắn của cô reo lên...
-Alo...
-"Diệu Phương, cậu vẫn đang ở nhà à?"-Dầu dây bên kia là một giọng nữ.-"Mình ra ngoài ăn sáng!"
-Mình ở nhà!-Cô trả lời.
Là Đồng Hạ Lâm, bạn thân của cô từ năm cấp ba.
-"Hôm nay là sinh nhật Dương Thắng!"-Hạ Lâm nghẹn ngào hỏi.-"Cậu đi với mình chứ?"
Dương Thắng là bạn trai của Hạ Lâm. Cô chợt khựng người, Dương Thắng là bạn trai của Hạ Lâm và cũng là bạn của anh... Sinh nhật của Dương Thắng... Ngày này sáu năm trước chẳng phải...
-"Đi với mình chứ?"-Hạ Lâm hỏi lại.
-Để mình xem lại.-Cô nói rồi cúp máy ngay.
Vào ngày này sáu năm trước, theo trí nhớ của Diệu Phương
Các cô gái phục vụ ở nhà hàng Five Star thực sự rất vất vả. Hôm nay là sinh nhật của một đại thiếu gia nào đó, bao hết cả nhà hàng, nhưng khách của anh ta còn đông gấp mấy lần bình thường. Hôm nay là ngày đầu cô đến trường cấp , cô nhận được học bổng vào trường danh tiếng vào học năm lớp , đồ đạc vừa chuyển đến căn trọ, thực sự rất mệt nhưng vẫn đi làm.
-Diệu Phương, bàn số gọi món, có chưa vậy?-Một cô gái phục vụ khác hỏi.
-À... mình mang ra ngay!-Cô bưng khai thức ăn ra.
Đang đi thì mọi thứ trước mắt nhoè đi, cô có cảm giác mình đụng trúng ai đó rồi ngất xỉu.
Tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ. Thoáng giật mình khi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, đến khi cô giật mình giở chăn lên nhìn thấy mình vẫn mặt đồng phục phục vụ thì an tâm được phần nào.
Tiếng nước chảy tắt, một anh chàng thanh niên bước ra. Trên người chiếc quần bò và áo sơ mi trắng.
-Cô tỉnh rồi à!? Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với thân hình...-Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.-Chưa trưởng thành của cô đâu!
-Anh...-Câu đầu tiên nói không hề có chút thiện cảm nào.-Anh là ai?
-Giữ gìn sức khoẻ đi, không thì cái mạng nhỏ của cô cũng chẳng giữ nổi!-Anh nói rồi đẩy cửa phòng bước ra, để mặc cho cô ngơ ngác nhìn anh.
Cô bước ra định đi ra ngoài thì thấy một cái áo trắng có màu đỏ vắt trong phòng tắm thì dừng lại. Anh là người cô đụng vào ư!? Đã không xin lỗi mà còn... Cô bật cười, bước vào trong lấy cái áo sơ mi vào phòng giặc ủi...