-Chị Phương Thảo?-Cô gái cầm đầu hốt hoảng.-Các người dừng lại!
Là Phương Thảo, nghe một đám đàn em lớp dưới nói hôm nay có người sẽ bị đánh vì giúp Phương Thảo đòi lại công bằng gì đó. Phương Thảo không thể làm ngơ! Cô cũng có thể nhận ra người này là Phương Thảo
-Bọn em giúp chị đòi lại công bằng…-Một nữ sinh nói, giọng có chút sợ sệt.
-Tôi có thể tự lo cho bản thân! Không phiền đến các người!
Phương Thảo bước đến đỡ cô đứng dậy.
Anh cũng nhanh chống đến nơi, nhìn thấy áo cô bị rách nhiều chỗ, trên người có vết thương, má ửng hồng in năm dấu tay. Anh nhìn trên bảng tên, nói tên từng người rồi nói tiếp.
-Chuyện này… các người sẽ lãnh lấy hậu quả!
Anh bước đến, bế cô từ tay Phương Thảo đến phòng y tế. Cảm thấy có một bàn tay cứng rắn mà ấm áp đang bế mình lên, cô cố gắng ngước lên nhìn. Là anh sao? Anh cũng đến!
Anh và Phương Thảo đứng bên ngoài cho cô y tá kiểm tra vết thương trên người cô.
-Khắc Huy, chúng ta nói chuyện rõ nhé! Dù sao đây cũng chỉ là thoả thuận!
-Được!
Anh và Phương Thảo là bạn, do bị làm phiền từ những người gọi là “hâm mộ” nên hai người thoả thuận với nhau sẽ “yêu nhau” trên danh nghĩa cho đến khi có người tìm được người mình yêu thật sự.
-Tôi đã nói chuyện với Diệu Phương của cậu!-Phương Thảo nhúng vai.
-Cậu nói gì?-Anh nhíu mày.
-Không tin tôi sao?-Phương Thảo cười cười.-Cô ấy hiền lành đấy, không tự bảo vệ mình được đâu! Tốt nhất cậu nên bảo vệ cô ấy! Chứ cứ như chuyện hôm nay cô ấy có 10 cái mạng cũng chịu không nổi!
-Tôi sẽ tự lo liệu!-Anh không muốn nói nhiều vấn đề tình cảm cho người khác nghe.
-Cô gái của cậu cũng chẳng phải dạng vừa nhỉ?-Phương Thảo hơi nhếch môi.-Trả lại cho cô gái kia một cái tát!
-Như thế chưa xong đâu! Tôi sẽ đích thân xử lý bọn họ!-Anh nói.
Anh và Phương Thảo đều để ý bọn nữ sinh kia trên người cũng có vài vết trầy. Gương mặt một cô gái cũng bị in dấu năm ngón tay đỏ chót.
-Được rồi! Chúng ta chia tay!-Phương Thảo nói gương mặt cười cười.-Khắc Huy, bạn tốt của tôi!
-Tất nhiên!-Anh đưa tay ra muốn bắt tay chứng tỏ là bạn bè.
Phương Thảo bắt tay với anh.
-Tôi lên lớp trả lại yên tĩnh cho hai người!-Phương Thảo nói.-Tôi sẽ xin phép cho cậu nghĩ!
-Tiện thể cậu ghé lớp 11 chuyên xin cho Hạ Diệu Phương nghĩ một buổi nhé!-Anh nói đều đều, vẻ quan tâm.
-Được!-Phương Thảo môi hơi nhếch lên, lần đầu anh quan tâm đến một nữ sinh, đây cũng không phải là không tốt.-Yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên à?
-Cứ cho là thế!-Anh nhún vai.
Lần đầu gặp cô ở nhà hàng, cô để lại ấn tượng sâu sắc cho anh. Nhưng anh nhủ lòng có duyên sẽ gặp lại. Bây giờ gặp lại đó hẳng là do duyên, định mệnh đã cho anh gặp cô!
Khắc Huy bước vào phòng y tế.
-Khắc Huy, em…
Cô y tá khá ngạc nhiên vì đây là Âu Khắc Huy, Hội trưởng Hội học sinh! Lúc nãy do anh bế cô vào, tình huống gấp gáp nên không nhìn rõ gương mặt.
-Bạn ấy có sao?-Anh điềm đạm hỏi.
-Chỉ bị thương ngoài gia, trầy một vài chỗ!-Cô y tá nhìn cô đang đấp chăn trên giường.-Tuy nhiên đồng phục của em ấy đã bị rách!
Cô y tá nói rồi bước đi vì có việc gấp. Anh bước vào nhìn cô. Lòng anh chợt thắt lại, khẽ nhói. Vì anh nên cô mới bị đám nữ sinh đánh!
-Xin lỗi, áo của anh bị rách rồi!-Cô mở mắt, gương mặt mệt mỏi.
-Không sao…
-Anh muốn gì có thể nói nhanh! Hiện tại bây giờ tôi muốn nhanh chống cắt đứt quan hệ với anh!-Cô khẽ nhắm mắt lại.
-Bọn họ sẽ không dám động đến em! Tôi đảm bảo điều này!-Anh ngồi xuống cái ghế gần đó.
-Anh không thể phản bội chị Phương Thảo, chị ấy rất tốt!
Anh nhếch môi cười nhẹ. Thì ra cô lo lắng điều đó.
-Anh cười điều gì?-Cô nhìn thấy khẽ cau mày.
-Tôi thích em!-Anh nhìn cô, gương mặt chất chứa chân thật.
Cô im lặng ngước lên nhìn anh, đôi mắt sắc bén, gương mặt điển trai chất chứa sự chân thật…
-Chỉ cần em có để mắt đến tôi, những chuyện khác quả thực không quan trọng!-Mặt anh ghé sát gương mặt cô.
Cô quay qua tránh cái nhìn của anh nhưng bị anh giữ lại.
-Nói xem! Có để ý hay không?-Anh vẫn giữ cô, mặt cười giang.
-Này! Tôi đang bị thương đấy!!-Cô đẩy anh ra, kéo chăn ngồi dậy mạnh miệng nói.-Còn việc anh nói, anh đang tỏ tình với tôi à? Tôi chưa bao giờ bị người khác tỏ tình nên không biết phải ứng thế nào!
-Cô nhóc này! Em muốn sao mới chịu đây!-Anh khẽ cau mày.-Quen với tôi, em thiệt lắm sao?
Thật ra anh rất gỏi kiềm chế cảm xúc. Nhưng trước mặt cô gái này, anh không thể và cũng không muốn.
-Phải.-Cô gật đầu ấm ức.-Vừa quen biết anh tôi đã bị đánh!
-Chỉ cần bên cạnh tôi, sẽ không như thế nữa!-Anh ôn nhu nhìn cô.-Bỏ qua miệng lưỡi người đời nhé!
-Nhưng…
-Em chỉ cần trả lời. Có để ý đến tôi không?-Anh nhìn vào đôi mắt cô.
Cô lúng túng không biết trả lời như thế nào, lại vô thức gật đầu vì thực sự là tim cô bị lỗi nhịp bởi nụ hôn của anh. Anh rất hài lòng với biểu hiện của cô. Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, khoá môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng như minh chứng tất cả.
Kể từ bữa hôm đó, cô và anh thân thiết hơn, cô được đàn em của anh để mắt mọi lúc mọi nơi vì anh không muốn chuyện đó xảy ra lần nào nữa. Cô cũng kết thân được với một số bạn bè của anh.
*Hiện thực*
-Diệu Phương, cậu sao vậy?-Thấy cô thẩn thờ, người bạn kế bên, Gia Tuệ lên tiếng hỏi.
-Mình không sao!-Cô giật mình, nhưng vẫn giữ chất giọng bình thản.
-Diệu Phương, mình nghe mọi người trong Tập đoàn nói…
-Sao?-Cô không hề biết chuyện gì xảy ra.
-Cậu có quan hệ đang qua lại không trong với giám đốc Triệu và Âu tổng!-Gia Tuệ nhìn cô như muốn biết câu trả lời.
Âu tổng là anh. Còn giám đốc Triệu… À, cô nhớ ra Gia Minh họ Triệu, là Triệu Gia Minh là giám đốc Marketing. Nhưng… cô và anh cũng như Gia Minh qua lại thì thì nhưng không hề có quan hệ không trong sạch.
-Làm gì có!-Cô chối một mực.
-Lúc cậu mới vào đã được sự quan tâm của giám đốc Triệu! Có người trong phòng thấy cậu nói chuyện với Âu tổng, còn lên xe của anh ấy! Và…-Gia Tuệ nói đều đều, nhìn phản ứng trên gương mặt cô.-…người mẫu Jenny Yến, bạn gái Âu tổng cảnh cáo cậu không đến gần anh ấy! Họ còn suy đoán cậu phá hoại tình cảm của cô Jenny Yến và Âu tổng!
Cô cười khổ. Hình như tất cả đều là sự thật trừ cái phá hoại tình cảm kia nhưng mà như thế thì đã bị nói là không trong sạch thì quả thực oan ức. Nhưng mặc kệ, cô đã sớm không quan tâm đến miệng lưỡi người đời. Nếu quan tâm đến miệng lưỡi thế gian, sáu năm trước cô đã từ chối anh.
-Cậu muốn nghĩ sao thì tuỳ, nhưng mình hoàn toàn trong sạch!-Cô không muốn tiết lộ nhiều với cô bạn mới này.
-Được rồi! Làm việc tiếp đi, đừng thẩn thờ thế nữa!-Gia Tuệ khẽ cười rồi nhìn chăm chăm vào máy tính.
Cô cũng nhìn chăm chăm vào máy tính nhưng nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu. Sáu năm trước cô bị nói là người thứ ba phá hoại tình cảm của anh và Phương Thảo. Sáu năm sau lại bị nói là người phá hoại tình cảm của anh và cô người mẫu kia. Cô lúc nào cũng là người thứ ba, người đến sau!
Nhưng có mấy ai hiểu rằng: Trong tình yêu, đến trước hay đến sau không hề quan trọng, chỉ quan trọng là bạn thực lòng yêu người ấy và người ấy cũng như vậy…
***