Sáng hôm sau, Diệu Phương, Hạ Lâm, Phương Thảo, Lan Nhi, Bảo Anh cùng nhau ngồi vào bàn ăn. Bảo Anh ngồi nhìn tờ báo mà gương mặt có chút kì quái.
-Sao vậy?-Phương Thảo thấy vậy hỏi.
-Tin tức mới: Kế hoạch thâu tóm Tập đoàn Royal của Tập đoàn King hoàn toàn thất bại!-Bảo Anh đọc tựa bài báo.
Nội dung trên bào báo chủ yếu nói về cổ phần ở Royal mà Âu Nhật Hào dùng thủ đoạn chiếm được, nhưng không ngờ là Âu Khắc Huy có phòng ngừa. Bài báo cũng nói thêm nói bớt rất nhiều thứ vì chuyện về Khắc Huy, ít có ai điều tra được cặn kẽ. Cuối bài báo còn có tấm hình Nhật Hào thất bại quay lưng ra khỏi Royal. Và câu hỏi cuối cùng của bài báo khiến người đọc sắc mặt có phần lạnh xuống: Âu Nhật Hào và Âu Khắc Huy, mối quan hệ giữa hai thiên tài kinh doanh vẫn làm một bí mật? Bên dưới là bức ảnh của Nhật Hào và Khắc Huy dưới hào quanh.
-Âu Nhật Hào và Âu Khắc Huy!?-Hạ Lâm nhìn tờ báo nói.-Thực sự mối quan hệ của hai người này thu hút mọi người quá!
-Thất bại của Âu Nhật Hào chắn chắc sẽ ảnh hưởng lớn đến Tập đoàn King!-Lan Nhi lắc đầu.-Lần này thực sự Nhật Hào đã rất bất cẩn!
-Tại sao lại vậy?-Diệu Phương nhìn mọi người với gương mặt ngây ngô không rõ.-Âu Nhật Hào là ai?
-Ừm…có thể gọi là đối thủ của Khắc Huy trong thương trường!-Bảo Anh suy nghĩ rồi nói.
-Hai người đều họ Âu?-Cô thắc mắc về họ của hai người.
-Trùng hợp thôi!-Bảo Anh bình thản trả lời.
Hạ Lâm, Lan Nhi Phương Thảo im lặng, ánh mắt chằm chằm vào mặt của Bảo Anh như cùng một thắc mắc. Bảo Anh nhún vai tỏ vẻ bình thường.
-Mọi người sao vậy?-Diệu Phương để ý đến thái độ của mọi người.
Mọi người lắc đầu trước câu hỏi của cô. Bảo Anh lúc này tuy cười nhưng trong lòng cực kì rồi. Hôm qua Khắc Huy gọi cho Bảo Anh bảo là giữ tuyệt mật về chuyện quá khứ, không được nói gì. Bảo Anh tuy không muốn lừa dối cô nhưng dù sao đây cũng là chuyện giữa anh và cô, không tiện xen vào. Bảo Anh cũng không nói gì nhiều chỉ qua loa.
***
Tin tức báo chí lan rộng khắp nơi, cổ phiếu Tập đoàn King bị hạ xuống trầm trọng.
Trong phòng Tổng giám đốc, Phúc Thanh quăng tờ báo lên bàn với vẻ tức giận. Nhật Hào bước vào căn phòng.
-Xem báo rồi chứ?
-Tất nhiên!-Nhật Hào khẽ nhếch môi.-Lần này tổn hại cho King nhỉ?
-Là tại anh!-Phúc Thanh nhìn chằm chằm vào người đối diện.
-Tại tôi?-Nhật Hào cười đểu.-Kế hoạch lần này do cô nghĩ ra, cô biên đạo, tôi chỉ giúp cô diễn thôi!
-Anh…
-Cô có thể cho sa khải tôi khỏi King!-Nhật Hào cười vẻ bình thản.-King dưới sự lãnh đạo của cô, e rằng chẳng đứng được ở đây bao lâu!
-Được! Vậy anh làm thế nào để cổ phiếu của King tăng lên như trước?
-Đây là cách của tôi!-Nhật Hào trả lời với thái độ bất cần.
Nhật Hào không hề xem đây là thất bại. King hay Royal đối với anh ta chẳng là gì! Thứ Nhật Hào muốn thì anh ta sẽ làm tất cả bất chấp cả thủ đoạn để đạt được.
***
Khắc Huy về Việt Nam sớm hơn dự kiến. Anh vừa về đã vào Royal vì anh biết cô sẽ ở đó. Bước vào không thấy cô anh có chút thất vọng, nhìn đồng hồ là giờ nghĩ trưa, có lẽ cô đang đi ăn trưa, anh muốn gọi di động cho cô nhưng rồi thôi. Ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch, một lần nữa, chuyện của ngày xưa hiện rõ ràng trong đầu anh.
*Năm năm trước*
Sau khi anh gặp cô và Bá Thông tại khách sạn, hầu như anh không gặp cô trong những ngày sau đó. Nếu muốn anh có thể đến trường tìm cô, nhưng anh đã không làm vậy. Lúc yêu nhau, họ hay liên lạc với nhau qua mạng xã hội là Facebook. Ngồi trước chiếc máy tính buồn chắn, anh vô thức vào đăng nhập vào Facebook. Nhìn thấy cô đang online, anh có phần ngạc nhiên. Bàn tay anh vô thức gửi cho cô một tin nhắn với nội dung.
-“Chúng ta chưa nói chia tay!”
Đã xem. Nhìn hai chữ này hiển thị phía dưới phần tin nhắn, lòng anh vui giận không rõ. Có trời làm chứng, lúc này anh chờ đợi cô trả lời đến nhường nào.
-“Được, vậy chúng ta chia tay!”
Nhìn tin nhắn của đối phương anh có phần hụt hẩn.
-“Tôi là người rõ ràng! Gặp nhau hãy nói!”
-“Được, gặp lại sẽ nói!”
Offline. Chữ này hiện lên nick cô khiến anh càng giận vô cớ. Cô rõ ràng trốn tránh anh! Vì sao? Vì thấy có xấu hổ nên không dám đối diện anh sao? Anh nhanh chống thoát khỏi Facebook. Đây là lần cuối cùng anh vào trang mạng xã hội đầy kỉ niệm này.
Anh khoác áo đi ra ngoài, dạo bộ xung quanh, đi qua những nơi anh và cô đã đi qua. Từng người, từng người bước qua con phố, đâu hay chàng trai đứng giữa dòng người vội vã rất đang cô liêu.
Đằng xa, hai cô gái đang nói chuyện với nhau bị tầm mắt của anh phát hiện, một trong hai đó chính là cô. Nhìn vẻ mặt của cô, anh chợt buồn bã. Anh bước đến, kéo tay cô đi hệt như không hề có sự tồn tại của cô gái đang nói chuyện với cô. Đến góc khác, anh thả tay cô ra, nhìn bàn tay ửng đỏ của cô, anh chợt có chút ân hận.
-Đúng như người đời nói: Chỉ cần có đủ tuyệt vọng thì có thể từ bỏ được tất thảy tình yêu.-Anh nói không chút cảm xúc, ôm cô từ phía sau vì anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt cô, nhìn thấy gương mặt cô lúc này, làm sao anh có thể nói những lời này được nữa.-Em lên giường với người đàn ông khác, đây là điều làm tôi tuyệt vọng. Và sự tuyệt vọng này đủ để tôi quên em!
-Mình chia tay nhé!
Giọng nói trong trẻo của cô thốt lên khiến tim anh đau đến mức không thể chịu đựng.
-Được thôi! Em có người khác tôi cũng chẳng muốn làm khó em!-Anh nói, anh cố tình quay đi để không nhìn thấy mặt cô.-Chỉ cần em hạnh phúc!
Nói rồi, anh nhanh chóng bước đi thật nhanh.
“Kít…” “Ầm…”
Anh có thể ngửi được mùi máu tanh của bản thân mình, bóng dáng cô vẫn thấp thoáng phía xa xa, mắt anh dần dần nhoè lại, mờ nhạt, rồi một màu đen phủ lấy tất cả, mọi người ùa lại từ phía sau, anh được đưa lên xe cứu thương.
Khi anh tỉnh dậy đã là ba ngày sau, nhìn mẹ ngồi bên cạnh lo lắng cho anh từng li từng tí, anh xót xa.
-Khắc Huy, con đã tỉnh rồi?
-Mẹ, có ai đến thăm con không?
-Có.-Bà Âu nói.-Tuấn Anh, Dương Thắng, Gia Minh, Bảo Anh, Phương Thảo thôi! Tin tức con bị tai nạn được giữ tuyệt mật!
Anh cười khổ, dù tuyệt mật đến mấy cô cũng là người chứng kiến cảnh anh bị tai nạn, cô không đến thăm anh, vậy mà vừa mới trong cơn mê mang tỉnh dậy, anh đã muốn gặp cô.
-Sức khoẻ con chưa ổn định!-Bà Âu tiếp tục nói.-Con cần qua Mỹ để tiếp tục điều trị!
-Được! Sau khi chữa trị, con sẽ du học ở Mỹ!
Bà Âu gật đầu hài lòng. Chân của Khắc Huy vẫn chưa thể cử động, nhân cơ hội này, bà Âu muốn Khắc Huy đến Mỹ để rời xa cô gái kia.
Khi lên máy bay tư nhân cùng Tuấn Anh, lòng anh trĩu nặng.
-Anh có nói với ai không?
-Không!-Tuấn Anh trả lời.-Cậu không nỡ sao?
-Biết sao được!-Giọng Khắc Huy trầm hẳn.-Cô ấy từ đầu đến cuối đều không phải là của tôi!
-Diệu Phương không phải người như vậy!-Tuấn Anh nói với giọng chắc chắn.-Tôi tin là như vậy!
-Tôi chỉ tin những gì mình nhìn và nghe thấy!
Khi đến Mỹ, sao khi chữa tri xong, anh làm thủ tục nhập học ở trường Harvard tại Mỹ. Có trời làm chứng, mỗi ngày trôi qua, anh nhớ cô đến mức nào. Anh nhớ đến nổi chỉ muốn nhanh chóng về Việt Nam gặp cô. Có nhiều lúc anh muốn gọi cho cô. Anh muốn nói là anh nhớ cô rất nhiêu. Rất tiếc, anh không còn đủ khả năng để làm việc đó. Anh thực sự mệt mỏi.
***
-Sao anh về sớm vậy?-Tiếng nói trong trẻo quen thuộc của người con gái trong phòng khiến suy nghĩ của anh khựng lại.