***
Chiều, Khắc Huy dẫn Diệu Phương đến bệnh viện thăm gia đình cô. Ông Hạ đã phẩu thuật xong, phẩu thuật khá thành công, nhưng cũng không thể trở về như ngày tháng trước. Mặc dù không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng ở bên ông bà Hạ, cô có cảm giác thân thuộc nên rất tự nhiên. Họ cũng không phát hiện ra cô mất trí nhớ. Khắc Huy chỉ nói chuyện với bác sĩ, không vào gặp họ. Vì vậy, ông bà Hạ không biết được chuyện hai người đã kết hôn.
Trời gần tối, Khắc Huy đưa cô về. Anh và cô vào nhà xe thì gặp Chính Phong.
-Chị hai!
Cô nhìn Chính Phong bắt gặp được ánh mắt quen thuộc, nhưng không nhớ được. Nhìn cô, chợt Chính Phong hiểu ra điều gì đó.
-Tôi muốn nói chuyện với anh, Khắc Huy!-Chính Phong quay qua nhìn anh.
-Được!-Anh quay qua cô.-Em vào xe chờ anh!
Cô gật đầu rồi quay qua Chính Phong.
-Có thể cho tôi biết tên?
-Hạ Chính Phong!-Giọng nói chậm rãi từng chữ, lại chứa sự diệu dàng.-Khi khác em sẽ gặp chị sau!
-Chào em!
Cô nói rồi bước vào trong xe. Bên ngoài xe, không khí có phần căn thẳng.
-Khắc Huy, anh hãy chăm sóc tốt cho chị tôi!
Anh khẽ nhíu mày nhìn Chính Phong. Xem ra Chính Phong không hề đơn giản như chị của cậu ta. Liệu cậu nhóc này đã biết được điều gì?
-Tôi biết anh và chị tôi kết hôn hai tháng trước!-Chính Phong nói.-Chị tôi bị mất trí nhớ nên anh mới thừa cơ hội làm cho chị ấy yêu anh rồi sau đó kết hôn với anh! Dù sao chị tôi cũng đã lấy anh, nếu chị ấy biết được quá khứ anh từng lợi dụng gia đình để cưỡng đoạt chị ấy. Chị ấy sẽ thế nào?
-Tôi biết tự lo liệu!-Tuy hơi ngạc nhiên khi Chính Phong biết được điều này nhưng anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, bất cần.
-Tôi biết anh yêu chị ấy!-Chính Phong với giọng điềm đạm.-Vì vậy tôi tin anh! Tôi hy vọng chị ấy sẽ hạnh phúc bên anh!
-Được!-Anh hơi nhếch môi.
-Dù sao tôi cũng cảm ơn anh vì chi phí phẩu thuật của ba tôi!-Chính Phong giọng nhẹ lại.
-Đừng khách sáo! Người nhà cả mà!-Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “người nhà”.
-Được rồi! Tôi chỉ muốn nói có vậy thôi!-Chính Phong nói.-Chào anh, tôi phải đi!
Trước khi rời, Chính Phong vẫy tay chào Diệu Phương đang ngồi trong xe.
-Đó là em trai em phải không?-Khi anh vừa mở cửa xe bước vào, cô hỏi ngay.
Anh chỉ gật đầu.
-Có chuyện gì vậy?-Cô hỏi.
-Không! Lần sau chị em em sẽ gặp nhau nhiều hơn! Bây giờ trễ rồi, anh đưa em về nhé!
Cô gật đầu cười. Anh không nhịn được, hôn nhẹ lên trán cô, mắt cô rồi hôn lướt qua môi. Rồi anh nhanh chống buông ra.
-Về nhà, ở đây không tiện chút nào!
Anh nói rồi cười. Cô đỏ mặt lên vì câu nói của anh. Chẳng đứng đắng chút nào!
***
Trước đây, Khắc Huy và Lan Nhi sống ở căn biệt thự họ Âu. Nhưng lúc sau anh dọn đến căn biệt thự của mình ở cùng cô. Lan Nhi cũng không sống ở đó nữa nên căn biệt thự họ Âu bây giờ để trống, nhưng vẫn có người đến dọn thường xuyên. Lan Nhi chuyển đến một căn hộ gần với căn hộ của Tuấn Anh mà Bảo Anh đang sống. Gia Minh thường xuyên đến tìm Lan Nhi nhưng Lan Nhi lại không chịu gặp. Hôm nay, Lan Nhi ghé sang Bảo Anh. Bảo Anh phần bụng nhô lên một chút, đã hơn bốn tháng rồi.
-Chị, bé con ngày càng lớn! Không biết cảm giác làm mẹ như thế nào nhỉ?
-Hạnh phúc!
Đó là hai chữ duy nhất Bảo Anh miêu tả được, nhưng có lẽ sẽ hạnh phúc hơn nếu có Tuấn Anh bên cạnh.
-Thích thì bảo Gia Minh, sinh một đứa!-Bảo Anh đùa.
-Chị này! Lại đùa!-Lan Nhi thoáng cười nhưng nụ cười nhanh chóng tắt.-Em và anh ấy chia tay rồi!
-Sao? Chị cứ tưởng là hai người huề nhau rồi chứ!-Bảo Anh khá ngạc nhiên.
-Huề sao được! Người tình của anh ấy đến tận trường em học nói là em hãy buông tha cho Gia Minh bởi vì cô ta đã mang thai con của anh ta!-Lan Nhi kể.-Anh ta cũng chưa nói với em cách giải quyết của anh ấy! Làm sao em tin tưởng!
-Em cứ tin đi! Playboy mà không giải quyết được vấn đề này thì chắc có lẽ sẽ có con rơi ngoài đường rất nhiều!-Bảo Anh nữa đùa nữa thật.
-Chẳng lẽ anh ấy bắt cô ta bỏ thai! Như thế tàn nhẫn quá!-Lan Nhi hỏi nhăn mặt.
-Vậy nếu không như vậy thì em sẽ tình nguyện nuôi con của chồng và tình nhân sao?-Bảo Anh nghiêm túc nói.-Hay em nhường cả chồng của mình cho cô ta?
-Chồng gì chứ? Dù sao tụi em cũng chưa có gì ràng buộc nhau! Còn cô ta lại có con với anh ta!-Giọng pha lẫn buồn và tức giận.
-Em biết tên?-Bảo Anh hỏi.
-Lâm Ngọc Thy!-Lan Nhi nhớ rõ khi cô ta đến trường gây sự, cô ta nói rất rõ.
-À…-Bảo Anh chợt nhớ ra.-Lâm Ngọc Thy từng làm việc ở Royal, chính chị đã sa khải cô ta! Lịch sử của cô ta rất hoành tráng!
Nhìn Bảo Anh khẽ cười khinh bỉ, Lan Nhi cũng tò mò.
-Cô ta làm ở phòng Marketing, Gia Minh lại là Giám đốc Marketing. Lúc trước cô ta tìm mọi cách leo lên cái chức thư ký Chủ tịch bằng cách quyến rũ Khắc Huy nhưng thất bại. Sau, cô ta lại tìm cách quyến rũ Gia Minh để lên chức Trưởng phòng Marketing nhưng xem ra cũng thất bại.-Bảo Anh cười nữa miệng.
-Vậy mà lại thất bại sao?-Lan Nhi có phần khinh bỉ người phụ nữ này.
-Chi sa khải cô ta cách đây cũng hai tháng với lý do là thường xuyên vi phạm điều lệ của Tập đoàn!-Bảo Anh nói.
-Gia Minh không can thiệp sao chị?-Lan Nhi chờ đợi câu trả lời.
-Không! Chính cậu ấy là người bảo chị sa khải cô ta nữa là!-Bảo Anh nói.-Gia Minh không tìm ra được lý do sa khải nên nhờ chị giúp!
Lan Nhi có phần vui, ít ra Gia Minh không bảo vệ cho cô ta.
-Lâm Ngọc Thy không phải chỉ với một hai người đàn ông! Vì vậy cái thai chưa chắc là của Gia Minh!-Bảo Anh không phải bênh Gia Minh, nhưng đó là sự thật.
-Nhưng chính miệng Gia Minh nói là thời gian trùng khớp!-Lan Nhi hơi nhếch môi.-Playboy như anh ta cũng cũng bị gạt được sao?
-Biết đâu được!-Bảo Anh cũng cười.-Lâm Ngọc Thy không phải là người đơn giản! Tring khi đó Gia Minh cũng chỉ là người đàn ông bình thường!
-Thôi được! Em sẽ tìm anh ấy nói về vấn đề này xem sau!-Suy tư một chút, Lan Nhi trả lời.
Bảo Anh khẽ cười, thế là Gia Minh có cơ hội rồi! Lan Nhi định gọi cho Gia Minh, nhưng vừa nhìn thì thấy có 27 tin nhắn mới. Chợt nhớ ra thời gian này tin nhắn mới từ Gia Minh Lan Nhi không bao giờ động đến. Nhìn nội dụng tin nhắn, Lan Nhi khẽ cười.
“Lan Nhi à, từ khi quen em anh thề anh không có qua lại với bất kỳ cô gái nào hết! Cô ta là thời gian trước nữa cơ! Em phải tin anh chứ!”
“Lan Nhi, sao em không trả lời tin nhắn anh vậy! Có biết anh nhớ em lắm không?”
“Sao ở trường lại xem anh như người xa lạ vậy! Có biết tim anh đau lắm không?”
……
Những tin nhắn của Gia Minh chỉ đại loại như vậy nhưng cũng khiến Lan Nhi cười. Cất điện thoại vào, quyết định sẽ không gọi cho Gia Minh nữa. Ra khỏi nhà Bảo Anh, Lan Nhi nhanh chóng leo lên một chiếc taxi.
***
Gia Minh đang ở ngôi biệt thự nhỏ do chính Gia Minh mua, ngồi dựa vào chiếc ghế sofa. Tay cầm điện thoại…
-“Xem ra cậu cũng có bản lĩnh!”-Là giọng của Khắc Huy trong điện thoại.
-Tất nhiên! Thu xếp ổn thoả chuyện này tôi sẽ giải thích với Lan Nhi một thể!-Gia Minh cười.-À, nhờ cậu tìm hiểu tình nhân của Lâm Ngọc Thy trong bức ảnh!
-“Xong rồi!”-Khắc Huy khẽ cười.
Tiếng chuông cửa vang lên…
-Xem ra đã đến lúc rồi! Chào cậu!-Nói rồi Gia Minh tắt máy.
Bước ra ngoài mở cửa. Là một người phụ nữ với phần bụng nhô lên. Gia Minh khẽ nhếch môi. Ngọc Thy tiến lại mạnh bạo ôm lấy Gia Minh. Gia Minh cũng không đẩy ra. Hai người bước vào trong.
Vừa ngồi vào sofa, Ngọc Thy cố tình mở hai nút đầu tiên của chiếc áo dành cho phụ nữ mang thai, tô son đâm lại. Gia Minh cười khinh bỉ nhưng Ngọc Thy không nhận ra. Ngọc Thy tiến gần Gia Minh, gỡ hai cúc áo của chiếc áo sơ mi, bàn tay cố tình vuốt những sợi tóc nhuộm vàng.
-Anh yêu, con chúng ta ngày càng lớn rồi!
Gia Minh không trả lời, nhìn người phụ nữ ngày lại khẽ cười khinh bỉ. Gia Minh vòng tay qua cổ Ngọc Thy, thoạt nhìn cứ tưởng như đang vuốt ve nhau…
-Hai người…!!!
Túi xách trên tay rơi xuống đất. Lan Nhi không tin được những gì đang xảy ra trước mắt. Cách đây không đến mười phút, Lan Nhi còn hy vọng hai người sẽ như trước. Nhưng không ngờ…