-Trương Lan Nhi! Cô muốn đến cướp cha của con tôi sao?
Lan Nhi không nói gì, hiện tại đôi mắt đang tập trung ở Gia Minh, khẽ lắc đầu. Nước mắt rơi xuống má. Gia Minh định bước lại lau nước mắt nước mắt cho Lan Nhi thì bị Lan Nhi mạnh tay đẩy ra. Gia Minh do không phòng bị nên dễ dàng bị hất ra.
“Bốp…”
Đây là lần thứ hai Lan Nhi xuống tay với người mình yêu như vậy. Gia Minh biết là hiện tại, cô gái này rất thất vọng, nhưng Gia Minh này làm gì cũng có mục đích cả.
-Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Cô dưa vào đâu mà đánh anh ấy!-Ngọc Thy lên tiếng, bàn tay như đang vuốt ve má của Gia Minh.
-Không đến lượt cô lên tiếng!-Gia Minh hất mạnh tay Ngọc Thy ra.
Nước mắt Lan Nhi đã khô, bây giờ gương mặt Lan Nhi đang là nụ cười nữa miệng.
-Đôi cẩu nam nữ này, mấy người đừng diễn trò nữa!-Lan Nhi lấy ra trong túi sách một vài món đồ.-Đây là chìa khoá căn biệt thự của anh, tôi trả lại! Đây là nhẫn tỏ tình của anh, tôi cũng trả! Sau này tôi và anh không quen không biết!
Nói rồi Lan Nhi ném chìa khoá và hộp đựng nhẫn vào ngực Gia Minh. Chìa khoá là lúc trước Gia Minh đưa cho Lan Nhi, nhẫn là do Gia Minh tặng khi tỏ tình, mấy tháng giận dỗi, Lan Nhi cất chiếc nhẫn vào trong hộp với hy vọng sẽ đeo nó lại lần nữa. Nhưng rất tiếc… Lan Nhi vội vả chạy ra ngoài.
Cảm thấy vùng ngực đau đớn, Gia Minh định đuổi theo Lan Nhi thì Ngọc Thy nắm tay kéo lại, Gia Minh không hề thương hoa tiếc ngọc mà hất mạnh tay Ngọc Thy ra. Vội vả đuổi theo Lan Nhi.
Được một khoảng, Gia Minh cũng đuổi theo kịp Lan Nhi bắt lấy tay lại. Mưa đổ xuống nhanh chóng… Gia Minh nhìn Lan Nhi bằng ánh mắt mãnh liệt.
-Lan Nhi, anh là thật lòng!
Lan Nhi không trả lời, né tránh cái nhìn đầy mãnh liệt kia, muốn thoát khỏi bàn tay kia nhưng sức lực thì không thể, nước mắt hoà vào nước mưa. Nghe câu nói của Gia Minh, Lan Nhi chợt khinh bỉ người đàn ông trước mặt. Đúng là hai lòng!
Gia Minh ép Lan Nhi vào bức tường có mái hiên gần đó để Lan Nhi không bị ướt. Gia Minh bên ngoài bị mưa tạt vào, cơ thể Gia Minh như che chở cho Lan Nhi. Đôi môi mạnh mẽ chà xác lên môi Lan Nhi. Một cảm giác tê dại xuất hiện ở môi làm cơ thể Lan Nhi trở nên bủn rủn. Lan Nhi không phản kháng được, Gia Minh thừa cơ gậm nhẹ môi dưới Lan Nhi, từ từ tiến vào bên trong. Hai hàm trăng Lan Nhi như đã biết trước vội vã phòng ngừa nên Gia Minh không thể xâm nhập vào bên trong trong. Bàn tay Gia Minh không yên phận, di chuyển từ cổ Lan Nhi xuống đến phần vai, phần eo…
-Anh…-Lan Nhi bất mảng lên tiếng.
Vừa mở miệng ra, chiếc lưỡi hư hỏng kia đã thừa diệp tiến sâu vào miệng không chút chần chừ lấp đi tiếng nói của Lan Nhi. Lan Nhi với cơ thể bủn rủn do đầu lưỡi bị Gia Minh mạnh bạo khiêu khích không thể chuyển động, người như thể thiếu không khí, tay vòng qua cổ Gia Minh, xem như là một điểm tựa. Gia Minh là chuyên gia trong chuyện này, một cô gái mới đôi mươi làm sao chóng đỡ nổi!
Dưới mưa, chàng trai hôn người con gái mãnh liệt như thể tình yêu mãnh liệt của anh ta dành cho cô gái…
***
Sáng, Diệu Phương vẫn dùi đầu trong bờ ngực săn chắc của Khắc Huy. Điện thoại anh reo lên làm cho cô tỉnh giấc ngủ.
-Alo…-Anh lười biếng bắt máy, tay kia vẫn ôm lây cô.
-“Cậu đã nghe được gì chưa?”-Là giọng của Gia Minh.
-Chưa!-Anh trả lời.-Mà cậu đang ở đâu vậy?
-“Căn hộ của Lan Nhi!”-Gia Minh đắc ý.
-Huề à?-Anh như bừng tỉnh dậy.
-“Cũng có thể!”-Gia Minh khẽ cười.-“Cậu giúp tôi nghe ngóng nhé”
-Được!
-“Vậy có gì nói sau nhé!”
Gia Minh nói rồi nhanh chóng tắt máy.
-Sao vậy anh?-Diệu Phương mắt vẫn nhắm hỏi anh.
-Chuyện Gia Minh với Lan Nhi thôi!-Anh nằm xuống ôm cô.-Này, sau này gọi ông xã nhé!
-Được! Ông xã, còn sớm mà, anh đừng dậy sớm vậy chứ?-Cô khẽ nũng nịu anh.
-Ngủ với bà xã, làm sao anh dậy sớm được đây!-Anh cười, kéo cô sát vào lòng mình.
***
Lan Nhi nằm một góc trên giường, chăn trùm kín, quay lưng lại với Gia Minh. Đêm qua, Lan Nhi về căn hộ, Gia Minh cứ đi theo. Đến khi vào căn hộ chừng một tiếng thì vẫn thấy Gia Minh đứng bên ngoài, lúc nãy lại bị mắc mưa, sợ Gia Minh bị cảm lạnh nên Lan Nhi mở cửa. Sau khi tắm rửa, Gia Minh lại không có đồ mặc. Lan Nhi lấy một bộ đồ võ hồi trước ra, đối với Lan Nhi bộ đồ này rất rộng, nhưng đối với Gia Minh, bộ đồ này dường như rất chật, ôm sát cơ thể Gia Minh làm cơ thể khó chịu. Khuya lại không yên phần mà động chạm đến Lan Nhi. Gia Minh đem lại một cảm giác đê mê, thoải mái có phần khó chịu, đau đớn khiên Lan Nhi không thể thích nghi cũng chẳng thể phản kháng. Cơ thể như có một luồng điện chạy qua, không thể nào phản kháng. Hôm qua Lan Nhi đã mệt mỏi đến mức ngất đi.
Sáng dậy, nhìn một vết đỏ trên ga giường, Gia Minh có phần ân hận, tuy nhiên cũng có phần hài lòng. Cứ nghĩ Lan Nhi là hoa khôi của trường, lại từng có bạn trai nên đã từng trãi. Không ngờ được… Có lẽ phụ nữ Việt và phụ nữ bên Mỹ khác nhau rất nhiều! Nhưng phụ nữ Việt cũng có nhiều loại, chẳng hạn như Ngọc Thy, cô ta làm sao có thể so sánh với Lan Nhi của Gia Minh này! Tuy đã tỉnh lại, nhưng Lan Nhi không nói với Gia Minh câu nào, bỏ chăn ra, đi một mạch vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Thà Lan Nhi cứ mắng Gia Minh này, cứ đánh Gia Minh này, có lẽ sẽ dễ chịu hơn khi cứ im lặng thế này. Lòng Gia Minh chợt trở nên chua xót.
***
Hôm nay, Khắc Huy và Diệu Phương vẫn khoác tay nhau đến Royal như thường lệ. Những ánh mắt xăm xoi đã biến mất. Đến giờ ăn trưa, anh vẫn chăm chú nghe cái gì đó.
-Anh nghe gì mà tập trung thế?
-Có liên quan đến Gia Minh, nghe không?-Anh ôn nhu nhìn cô.
Cô gật đầu rồi đón cái headphone từ anh.
-“Playboy Gia Minh nổi tiếng một thời vậy mà tin em ư?”-Giọng một người đàn ông.
-“Hắn ta cũng là đàn ông, làm sao biết được!”-Giọng người phụ nữ.-“Dù sao cái thai này cũng là của anh, anh đừng bỏ rơi mẹ con em nhé!”
-“Tất nhiên, sau khi lấy được một ít gia tài của nhà họ Triệu đó!”
-“Anh hy sinh mẹ con em để lấy tiền à?”
-“Nào có! Chỉ là một chút bảo đảm sau này!”
Khi nghe đến đây, cô vội tháo headphone, cô nhìn anh như muốn hỏi. Anh giải thích với cô rồi gửi đoạn hội thoại đó qua e-mail của Gia Minh. Nghe xong cô cũng có chút tức giận, cùng là phụ nữ tại sao có người như vậy. Điện thoại anh đổ chuông…
-Alo…
-“Là dì đây!”-Là mẹ của Lan Nhi, dù Trương.-“Khắc Huy, con có biết Lan Nhi đòi về Mỹ không?”
-Lan Nhi đòi về Mỹ ạ?-Anh hơi bất ngờ, hôm qua nghe Gia Minh nói có thể huề nhau cơ mà.-Con không biết!
-“Nó nói đã đặt vé, còn 20 phút nữa sẽ lên máy bay!”-Giọng dì Trương có chút khẩn cấp.
-Vâng, con cúp máy!
Khắc Huy gọi ngay cho Gia Minh nói. Gia Minh vừa nghe xong vội chạy đến sân bay.
***
Lan Nhi đang chuẩn bị bước vào phòng cách ly, bàn tay run run bấm tin nhắn.
“Gia Minh à, có lẽ chúng ta chưa hiểu nhau! Em tin anh, nhưng em tin những gì mình nhìn thấy! Thời gian sẽ cho chúng ta một đáp án chính xác nhất! Nếu anh yêu em và em vẫn còn yêu anh, chắc chắn chúng ta sẽ quay lại! Em ra đi lúc này để em và anh cùng bình tĩnh và suy nghĩ lại! Đừng tìm em!”
Sau khi bấm “send”, Lan Nhi bước vào phòng cách ly.
Gia Minh chạy đến chỉ nhìn thấy bóng lưng Lan Nhi, Gia Minh định kêu thì điện thoại đang cầm trên tay có tin nhắn từ Lan Nhi. Sau khi đọc tin nhắn, Gia Minh không gọi cô, chỉ đứng lặng đó nhìn bóng lưng của Lan Nhi. Được, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Đến lúc đó, dù cho thế nào Gia Minh này cũng sẽ làm cho Lan Nhi yêu thêm lần nữa. Gia Minh đứng cho đến khi chuyến bay của Lan Nhi thông báo cất cánh rồi chậm rãi bước ra khỏi sân bay.