Sáng hôm sau, Diệu Nhiên và Tuấn Huy được Tuấn Anh và Bảo Anh đưa đi học. Khi trong căn nhà chỉ còn có mình cô, cô bỗng thấy lạnh lẽo. Cô cũng rất muốn con gái mình được tình yêu thương của ba như mọi đứa trẻ khác. Tuấn Anh quay về lúc này rất tốt, Diệu Nhiên có thêm người quan tâm đến con bé. Một lúc sau, Diệu Phương cũng đi làm. Mấy năm nay, cô làm việc ở công ty Blue Rose, một công ty điều chế nước hoa lớn, có sự hợp tác với Tập đoàn King II của Nhật Hào.
Tuấn Anh sau khi đưa Diệu Nhiên và Tuấn Huy đến nhà trẻ thì đưa Bảo Anh đến chỗ làm. Bảo Anh làm việc tại một chi nhánh lớn của Royal ở Pháp. Sự xuất hiện của Khắc Huy tại công ty làm cho Bảo Anh khá bất ngờ.
-Người anh em! Mừng anh trở lại!
Sau đó là một cái bắt tay thân thiết của Tuấn Anh và Khắc Huy. Thật ra trong khoảng thời gian Tuấn Anh chữa trị anh cũng đến thăm nhưng không nhiều. Người bên cạnh chăm sóc chủ yếu là Anna và người giúp việc.
-Qua thăm Diệu Phương sao? Có điều bất ngờ cho cậu đấy!
-Không! Tôi qua để tham dự buổi tiệc của một tập đoàn lớn!-Khắc Huy nói.-Anh nên chuẩn bị trở về Royal, chức Phó tổng vẫn đang chờ anh!
-Tôi sẽ quay lại cùng Bảo Anh!-Tuấn Anh cười cười.
-Sao? Về Việt Nam?-Bảo Anh hơi bất ngờ.
-Không muốn về à?-Tuấn Anh cười yêu chiều.
-Không phải! Nhưng cả Phương Thảo và Diệu Phương…-Nói đến đây, Bảo Anh hơi liếc Khắc Huy.
-Phương Thảo đã có Nhật Hào lo lắng!-Tuấn Anh phân tích không hề ngại rằng Khắc Huy biết chuyện, là cố tình tác hợp cho anh và cô.-Còn Diệu Phương thì anh sẽ thiết phục mẹ con cô ấy về Việt Nam!
Bảo Anh thì khẽ gật đầu. Bốn từ “mẹ con cô ấy” đánh thẳng vào tâm lí của Khắc Huy. Nếu, như Tuấn Anh nói, vậy là Diệu Phương không có người đàn ông nào bên cạnh. Vậy Diệu Nhiên là…
***
Chạng vạng, Khắc Huy đến một nhà trẻ. Anh lưỡng lự một hồi rồi bước vào tìm gặp cô bé tên Diệu Nhiên và muốn gặp cô bé ở công viên trường một chút. Lúc đầu giáo viên hơi ngần ngại, nhưng khi anh nói anh là cha của Diệu Nhiên thì các giáo viên mới chấp nhận, họ còn nói Diệu Nhiên rất có nét giống anh. Diệu Nhiên được dẫn ra, cô bé chào anh một cách lịch sự.
-Chào chú ạ! Chú tìm Diệu Nhiên ạ?
Khắc Huy nhìn cô bé, lòng dâng lên một cảm xúc kì lạ, anh vô thức bất động. Anh nói anh là cha của Diệu Nhiên, các giáo viên tin tưởng anh ngay vì anh rất giống Diệu Nhiên, và điều đó khẳng định rằng bên cạnh cô, không hề có người đàn ông nào khác.
-Chú à, chú sao vậy?-Diệu Nhiên khẽ khuề người anh.
-Con tên gì?-Khắc Huy cúi người xuống, khẽ vuốt tóc cô bé.
-Con là Rose!-Đây là tên tiếng anh, có giáo viên hay gọi cô bé như vậy.
-Vậy còn tên Việt Nam?-Anh hỏi.
-Dạ, tên con là Hạ Diệu Nhiên!-Cô bé cười cười với anh.
Hạ Diệu Nhiên, sao lại là họ Hạ? Lúc đầu anh còn có chúc vọng tưởng rằng Diệu Nhiên mang họ Âu. Nhưng bây giờ nghĩ lại hoang đường quá, Diệu Nhiên theo họ mẹ là họ Hạ. Vậy… tất cả đã quá rõ ràng!
-Nhưng chú là ai vậy? Sao giáo viên nói với cháu là chú tìm con?
Diệu Nhiên với vẻ mặt ngây ngô cộng với má lún đồng tiền làm anh ngay lúc này chỉ muốn ôm và nhấc bỗng cô bé lên, nói với cô bé, anh là cha của Diệu Nhiên. Nhưng anh giữ lại những cảm xúc này bên người.
-Ba con là ai?-Anh vuốt tóc cô bé.
-Con chưa gặp! Nhưng mẹ nói ba là người đàn ông rất tuyệt vời! Ba rất yêu con và mẹ!-Diệu Nhiên cười cười ngây thơ.-Mẹ còn nói, ba trở về sẽ cho con kẹo và đồ chơi!
Tuyệt vời? Anh là một thằng đàn ông khốn nạn. Mười năm trước, lúc bắt đầu yêu anh, cô đã chịu nhiều uất ức từ rất nhiều phía. Anh cũng không thể che chở cô, nên đã dẫn đến sự chia xa. Nhưng sự chia xa đó, cô là người chịu đựng uất ức, còn anh chỉ là sự căm ghét cô. Năm năm sau khi gặp lại nhau, anh quấy nhiễu cuộc sống của cô. Lợi dụng lúc cô mất trí nhớ tìm mọi cách để cô thuộc về mình anh. Chỉ vì anh không tin tưởng cô, khi cô đi gặp Bá Thông mà đã vô tình làm mất đi đứa con đầu lòng của cô. Khi cô nhớ lại tất cả, anh vì không muốn cha ruột mình hại chết cô chỉ vì số cổ phần ở Royal là anh đã nhượng cho cô mà tìm mọi cách ly hôn với cô. Sau khi ly hôn, cô biết mình mang thai nên đã qua Pháp và hạ sinh ra Diệu Nhiên. Cuộc sống của cô chắc không có khó khăn về tài chính, nhưng vẫn còn thiếu một người đàn ông để hai mẹ con nương tựa.
-Con thích đồ chơi gì vậy?-Anh ân cần hỏi.
-Dạ con thích gấu teddy!-Cô bé cười cười.
Nghe cô bé nói, một đoạn đối thoại và hình ảnh của mười năm trước hiện lên trong đầu anh.
-“Em thích gấu teddy lắm sao?”-Một người con trai tay cầm con gấu teddy ngắm nghía.
-“Không đâu! Thứ này xa xỉ quá, không hợp với em!”-Cô gái gương mặt điểm chút tiếc nuối nhưng kiên quyết.
-“Ngốc quá! Nhóc của anh xinh thế cơ mà!”-Anh khẽ gõ đầu cô khẽ đùa giỡn.-“Em xinh giống gấu teddy đấy!”
-“Anh… nói em xinh giống gấu?”-Cô có phần không đầu ý.
Chàng trai thấy không ổn nên quay người, khẽ bước đi. Cô gái phía sau đuổi theo, anh nhanh chóng chạy đi. Một màng rượt đuổi dùa giỡn của cặp nam nữ tại siêu thị làm mọi người xung quanh khẽ cười. Sau khi thấy cô có vẻ mệt, anh vờ thua, sau khi bị cô trách mắng, anh ôm cô vào lòng. Đôi khi như vậy thật tốt!
Chuyện đã rất lâu, anh cũng bất ngờ khi mình nhớ rõ như vậy. Diệu Nhiên có lẽ giống cô, thích gấu teddy.
-Vậy lần sau gặp lại, chú sẽ tặng Diệu Nhiên gấu teddy nhé!-Anh cười gần gũi.
-Dạ vâng! Con cảm ơn chú ạ!-Cô bé cười, má lún đồng tiền hiện ra rõ ràng.
Có một lần, đã lâu lắm rồi, Diệu Phương nói với anh rằng, khi nhỏ cô cũng đã từng có đồng tiền ở má. Nhưng càng lớn thì càng có nhiều việc lo lắng nên càng ít cười. Vì vậy mà đồng tiền bay mất. Anh nhất định sẽ không để Diệu Nhiên mất đi nụ cười đáng yêu của mình. Anh sẽ bên cạnh cô, chăm sóc cho mẹ con cô.
***
Tối đến, anh phải đi dự tiện của Tập đoàn lớn, là Tập đoàn Blue Rose. Phong cách ăn mặt của anh đơn giản nhưng rất sang trọng, quý phái. Nhật Hào cũng dẫn Phương Thảo đến. Nhật Hào đang nói chuyện với một phu nhân khá lớn tuổi.
-Âu tổng, đây là phu nhân anh sao?-Bà ta nhìn Phương Thảo không rời mắt.
-Vâng! Cô ấy là Phương Thảo, phu nhân của tôi!-Nhật Hào nói.
Ít khi Nhật Hào đi dự tiệc nên lần này đi, dắt theo phu nhân làm hắn như là tâm điểm. Phương Thảo được trang điểm rất đẹp với trang phục đậm nét người Paris.
-Sao anh không dẫn con của mình theo?-Bà nói tiếp.
-À, Từ Khánh và Từ Uyên còn quá nhỏ! Người giúp việc chăm sóc giúp!-Nhật Hào nói.-Tôi đưa phu nhân của mình đi dự tiệc để thay đổi chút không khí!
-Âu tổng anh đúng thật là người chồng tốt!-Bà nói.-Âu phu nhân đây hẳn rất có phước nên mới gặp anh!
-Xin phu nhân đừng nói vậy!-Nhật Hào cười, nhưng giọng nói không hài lòng.-Tôi rất may mắn khi gặp cô ấy!
Khắc Huy sau khi nói chuyện với một vài người thì cũng tiến đến gặp Nhật Hào. Khắc Huy lịch sự bắt tay với Phương Thảo và Nhật Hào.
-Hai người xem ra rất xứng đôi!-Khắc Huy nói.-Chúc phúc!
-Cảm ơn cậu!-Nhật Hào nói.
-Khắc Huy, Diệu Phương… cũng cần cậu!-Phương Thảo nói.
-Được rồi! Tôi biết!-Khắc Huy nói để cho qua việc.
Sau đó có tiếng miro mời mọi người vào ghế để lắng nghe thuyết trình về Blue Rose cũng như các mục tiêu phía trước. Nhật Hào, Khắc Huy và Phương Thảo cũng vào ghế. Người thuyết trình bước ra làm cho ba người ngạc nhiên. Diệu Phương nhìn xuống hàng ghế, nhìn thấy gương mặt người đàn ông quen thuộc, tim bỗng lỗi nhịp nhưng cô nhanh chóng tập trung chuẩn bị buổi thuyết trình.
Thuyết trình chủ yếu nói về hoạt động của Blue Rose trong thời gian qua, phương hương sắp tới và các thương hiệu nước hoa nổi tiếng của Blue Rose. Diệu Phương nói thuyết trình rất trôi chảy và suông sẻ, điều này cho thấy cô đã trưởng thành lên rất nhiều.
Sau khi thuyết trình xong, cô đi xuống bục và một người đàn ông ôm lấy cô.
-Làm tốt lắm!
-Cảm ơn giám đốc!
Một cái ôm ở Pháp chẳng qua chỉ là lịch sự, nhưng lúc này trong mắt Khắc Huy lại là khác. Anh vô cớ tức giận. Sau một hồi, mọi người trong buổi tiệc cũng cùng nhau khiêu vũ. Giám đốc của Blue Rose, Cryan, mời Diệu Phương nhảy. Cảm thấy bản thân chẳng có lý do từ chối, với lại cô muốn cho Khắc Huy anh biết, cuộc sống của cô rất tốt nên cô đã đồng ý nhảy. Đó là một bản nhạc mền mại. Cryan và Diệu Phương nhảy rất hợp nhau. Anh nhìn thấy sự phối hợp ăn ý đó, nhìn thấy sự va chạm trên cơ thể cô và người đàn ông đó, nhìn thấy nụ cười của cô dành cho một người đàn ông khác. Lúc này anh chỉ muốn nắm tay cô, kéo cô ra khỏi buổi lễ.
Cuối cùng bài nhạc đã kết thúc. Cô rời khỏi Cryan và gặp Phương Thảo, nói chuyện với Phương Thảo một chút thì Khắc Huy đến.
-Lâu ngày không gặp!-Giọng nói của anh đầy sự lạnh nhạt.
-Chào anh!
Chỉ hai chữ võn vẹn nhưng có trời mới biết, để nói ra hai chữ đó, cô đã phải rất khó khăn, cô không còn lí trí khi ở trước mặt anh, trái tim cô vô cớ lỗi nhịp. Anh là một người đàn ông, đã khắc sâu vào tận xương tuỷ cô, khiến cô không thể nào quên được. Anh là một người đàn ông của quá khứ.
-Không biết tôi có vinh dự được nhảy cùng em!-Anh mời.
-Xin lỗi! Nhưng tôi vừa nhảy vào nên còn khá mệt!-Cô nói, nhìn vào ánh mắt của anh, chợt cô cảm thấy lạnh thấu.
-Điệu nhảy lúc nãy không mất nhiều sức cho lắm! Với lại tôi muốn bàn bạc với em một chút về thị trường nước hoa!-Anh nói.
-Cũng được!-Cô cảm thấy có lý nên gật đầu, nhưng sau khi gật đầu lại ân hận.
Anh bước lại nói với DJ của buổi tiệc một cái gì đó, anh DJ chỉ gật đầu. Sau đó thì nhạc của buổi tiệc được thay đổi. Nghe điệu nhạc cô biết có lẽ là điệu nhảy tango, đã lâu không nhảy, cô chỉ sợ không thể phối hợp.
-Muốn lui sao?-Nhìn thấy sự lưỡng lự của cô, anh hỏi.
-Không! Chỉ là lâu rồi không nhảy điệu này!-Cô nói.
-Không sao, tôi sẽ dẫn dắt em!-Anh nói.
Anh nhẹ nhàng dẫn dắt cô vào điệu nhảy này. Về học nhảy, cô đã qua trường lớp, đã từng đi thi và đạt giải cao, nhưng đây không phải là đam mê, mà chỉ là năng lực nên cô đã không theo đuổi đến cùng. Anh và cô nhảy nhanh chậm theo điệu nhạc. Từng ánh mắt, từng di chuyển, từng hơi thở cơ hồ chạm vào nhau. Mọi người xung quanh phải ngừng lại để thưởng thức anh và cô nhảy. Có những lúc lỗi nhịp, nhưng cô nhanh chống được sự phối hợp của anh, bài nhảy kết thúc hoàn hào. Cô bước ra khỏi sàn cùng anh, khuôn ngực thở phập phồng, anh lại vô thức nhìn vào. Anh chợt nhận ra, cô ốm hơn trước nhưng sự đẫy đà trên cơ thể thì tăng lên. Cô nhóc ngày xưa của anh tuy có thay đổi nhưng vẫn giống ngày xưa.