Nếu không phải lo lắng sau này Thẩm Ngạn còn gặp người ta, Khương Thanh Thời đã muốn “bạo lực gia đình” với người trước mặt.
Nghe thấy lời anh nói, cô tức giận lườm anh rồi phủ nhận với đôi tai đỏ bừng: “Em không hề…. muốn.” Cô chọc vào ngực anh, thì thầm, “Rõ ràng là anh——”
Còn chưa kịp mới dứt câu đã bị Thẩm Ngạn cắt ngang: “Ừm.”
Anh ung dung thừa nhận, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: “Là anh muốn.”
“…”
Thẩm Ngạn thẳng thắn như vậy lại khiến Khương Thanh Thời không biết nên nói gì mới phải.
Im lặng vài giây, cô phát hiện tiếng gõ cửa đã dừng lại.
Khương Thanh Thời lập tức phản ứng lại, đẩy người trước mặt ra: “Anh… anh đi mở cửa nhanh đi.”
Cô đứng dậy khỏi đùi anh, lùi lại hai bước, vành tai hơi nóng lên: “Em đến phòng nghỉ đây.”
Nói xong, cô cũng không đợi Thẩm Ngạn phản ứng lại đã vội vàng chạy về phía phòng nghỉ.
Nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của cô, Thẩm Ngạn lặng lẽ mỉm cười. Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo vừa bị làm loạn rồi mới quay trở lại bàn làm việc, gọi vào điện thoại của trợ lý: “Vào đi.”
Phùng Hạng Minh: “…”
Nếu không phải trường hợp khẩn cấp, anh ấy cũng không muốn gõ cửa.
Mấy phút sau, Phùng Hạng Minh báo cáo xong công việc liền rời đi.
Thẩm Ngạn nhìn tài liệu khẩn cấp anh ấy vừa đặt xuống, sau đó liếc nhìn cánh cửa phòng nghỉ, miễn cưỡng cầm di động lên hỏi người bên trong: [Ngủ rồi à?]
Khương Thanh Thời mới thay xong quần áo được chuẩn bị trong phòng nghỉ của Thẩm Ngạn, vừa nằm xuống đã thấy tin nhắn của anh, cô khẽ nhướng mày trả lời anh: [Tổng giám đốc Thẩm, làm việc đi, không được lười biếng!]
Thẩm Ngạn nhếch môi: [Được rồi, em ngủ đi, anh xong việc sẽ gọi em.]
Khương Thanh Thời: [Ừm.]
Trò chuyện vài câu đơn giản xong, Thẩm Ngạn bận rộn làm việc, Khương Thanh Thời đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng nghỉ thoang thoảng một mùi hương dễ chịu khiến cô rất an tâm, Khương Thanh Thời vốn tưởng rằng phải rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngờ vừa nhắm mắt lại không lâu, cô đã nặng nề thiếp đi.
Lúc Khương Thanh Thời tỉnh lại thì trời đã tối.
Cô ngơ ngác vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu, đưa tay lên dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, sau đó cầm điện thoại lên xem, đã sáu giờ rưỡi.
Khương Thanh Thời nằm trên giường thêm một lúc rồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mở cửa ra khỏi phòng nghỉ.
Thẩm Ngạn vẫn đang bận rộn, ánh đèn phía trên chiếu lên người anh, khiến các đường nét tuấn tú trên mặt anh trở nên thâm thúy lập thể, càng khiến anh hấp dẫn cô hơn.
Không biết đứng đó bao lâu, khi Khương Thanh Thời sắp giật mình tỉnh lại, người ở cách đó không xa khẽ cười thành tiếng: “Cô Thẩm còn định đứng đó bao lâu nữa?”
“…”
Khương Thanh Thời đối diện với ánh mắt anh, chậm rãi đến gần anh: “Sao anh vẫn chưa xong việc? Gần đây có nhiều việc lắm sao?”
Thẩm Ngạn khẽ nói: “Vẫn ổn.”
Khương Thanh Thời nhướng mặt, trên gương mặt lộ ra biểu cảm: Vậy sao anh còn phải tăng ca?
Thẩm Ngạn mỉm cười, chờ cô đến gần, anh liền vươn tay đỡ lấy cô, để cô ngồi nghiêng trên đùi anh.
Khương Thanh Thời không kịp đề phòng, bắt lấy cánh tay của anh để giữ cơ thể ổn định, dở khóc dở cười: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải anh còn bận việc sao?”
Thẩm Ngạn: “Không gấp lắm.”
Sỡ dĩ anh còn tăng ca là vì Khương Thanh Thời vẫn chưa thức, anh cũng không đành lòng đánh thức cô. Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa là khi Khương Thanh Thời thức dậy sẽ rất cáu gắt, cô ngủ không ngon giấc là cô sẽ tức giận.
Vì để không chọc giận Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn cảm thấy vẫn nên để cô tự thức dậy thì hay hơn.
Dù sao hai người cũng không vội về nhà.
Nghe Thẩm Ngạn nói vậy, Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Lúc em thức dậy cũng đâu có cáu gắt đến mức đó.”
“Không đến mức.” Thẩm Ngạn nhướng mày, giơ tay nhéo má cô, trêu chọc cô: “Ít nhất là đối với người khác thì không đến mức.”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời tức giận lườm anh, cố ý hỏi: “Thế nào, anh muốn em thức dậy với người khác rồi ——”
Cô còn chưa kịp nói xong hai chữ cáu gắt thì đã bị người đàn ông keo kiệt nào đó chặn môi lại. Khương Thanh Thời vốn muốn đẩy người nọ ra, nhưng không biết vì cảm thấy k1ch thích hay luyến tiếc mà cô lại chủ động ngẩng cổ lên, hơi hé môi ra để anh thuận lơi tiến vào, dây dưa với đầu lưỡi của cô.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng cơ thể của đối phương.
Khương Thanh Thời nhắm mắt lại, cảm nhận được bàn tay to lớn của Thẩm Ngạn đang đặt lên eo cô, chậm rãi di chuyển xuống dưới. Trên người cô đang mặc áo sơ mi của anh, tà áo sơ mi chỉ phủ đến ngang đùi cô.
Hai người hôn nhau rất sâu, cũng rất mãnh liệt.
Khương Thanh Thời không hề nhận ra bản thân đã bị Thẩm Ngạn ôm thành một tư thế khác, chỉ biết là đến khi cô hoàn hồn lại, cô đã dạng ch@n ngồi ngang trong lòng người nọ. Đầu óc tỉnh táo trong hai giây, cô muốn lên tiếng nhắc nhở anh đây là văn phòng.
Nhưng vừa mới mở miệng, Thẩm Ngạn lại một lần nữa thuận thế tiến vào, bắt lấy đầu lưỡi cô rồi hôn m*t.
Đã qua giờ tan làm từ lâu, trợ lý bên ngoài cũng đã sớm rời đi.
Tầng văn phòng tổng giám đốc trở nên yên tĩnh. Những lúc yên tĩnh thế này, mọi hơi thở đều được khếch đại lên, Khương Thanh Thời nghe thấy tiếng tim đập cùng với tiếng hít thở của mình và Thẩm Ngạn.
Một lúc lâu sau, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt sâu thẳm tràn ngập d*c vọng của người trước mặt.
“Anh…” Tai cô ửng hồng, gò má lại càng đỏ hơn: “Ở đây không được…”
Nghe thấy câu này, yếu hầu Thẩm Ngạn cuộn tròn, khàn giọng hỏi: “Sao lại không được?”
Khương Thanh Thời mấp máy môi, nhưng lại không thể nói ra được nguyên nhân.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt và dụ dỗ của Thẩm Ngạn, cô cũng thả lỏng cơ thể.
Trong văn phòng thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh mờ ám, khiến người khác mặt đỏ tai hồng.
……
Cánh cửa văn phòng đóng kín hồi lâu vẫn không mở.
Khi các nhân viên tăng ca bên dưới lầu cũng lần lượt tan làm, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn mới rời khỏi văn phòng trở về nhà.
Trên đường đi, Khương Thanh Thời ngượng ngùng đến mức không nói chuyện với Thẩm Ngạn.
Về đến nhà, cô vội vàng chạy vào phòng tắm. Trên mặt Thẩm Ngạn vẫn mang theo ý cười, thong thả theo sát phía sau cô, theo cô vào phòng rồi lại đến phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Hai con người ở trong văn phòng chưa được ‘bung xõa’ hoàn toàn lại ăn ý đắm chìm trong sự phóng túng, giao bản thân cho đối phương.
–
Mùa đông năm nay đến nhanh mà trôi qua cũng rất nhanh.
Phòng làm việc của Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết chính thức khai trương vào ngày đầu tiên của năm mới, hai người vốn cho rằng phòng làm việc của mình nằm ở địa điểm xa xôi, giá cả lại không hề rẻ, chắc sẽ không có nhiều người đến mua tranh hoặc đặt vẽ theo yêu cầu.
Lúc mới bắt đầu, hai người thậm chí còn nghĩ đến chuyện sẽ làm ăn lỗ vốn.
Nhưng không ngờ sau khi khai trương lại có rất nhiều người đến gặp hai người để đặt tranh vẽ theo yêu cầu, người đến phòng làm việc để xem tranh và mua tranh cũng không ít.
Lúc đầu Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết còn tưởng là do hai người Thẩm Ngạn và Lương Hoài giới thiệu cho các cô, nhưng hỏi qua mới biết, hai người kia còn chưa giới thiệu cho người khác thì phòng làm việc đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng.
Vì lý do này mà Thẩm Ngạn thậm chí còn cảm thấy thời gian anh được gặp vợ và ở cùng vợ mỗi ngày trở nên ít ỏi.
Đến dịp Tết Nguyên Đán, vợ chồng Khương Thanh Thời cùng đón Tết với bà Từ.
Bà Từ đến hoa viên Hải Đường Viên rồi bị Khương Thanh Thời giữ lại hoa viên Hải Đường.
Ăn cơm xong, một nhà ba người ngồi ở phòng khách xem Gala mừng xuân.
Xem đến một vở kịch về chuyện giục cưới và sinh con, bà Từ quay lại nhìn hai người, nhắc nhở chuyện cũ: “Thanh Thời, con và Tiểu Ngạn đã kết hôn mấy năm rồi, vẫn chưa tính đến chuyện sinh con sao?”
Nói xong, sợ Khương Thanh Thời không vui, bà Từ lại vội vàng bổ sung: “Không phải mẹ cố ý thúc giục con, cũng không phải đang gây áp lực cho con.”
Bà thành thật nói: “Mẹ chỉ muốn hỏi thử thôi, mấy ngày trước mẹ tham dự một bữa tiệc, có mấy người quan tâm đ ến tình hình hiện tại của hai đứa, cho nên mẹ mới hỏi hai đứa.”
Nghe bà Từ nói vậy, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn nhìn nhau.
Thật ra Khương Thanh Thời cũng biết về bữa tiệc mà bà Từ tham dự. Bà Từ không kể hết toàn bộ sự thật cho cô biết, trong bữa tiệc đó quả thật có người lớn quan tâm tình hình của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn, nhưng điều quan trọng hơn là bạn bè của bà Từ đều có cháu để ẫm bồng, bà cũng muốn bế trẻ con.
“Mẹ.” Thẩm Ngạn nghe xong thì nhẹ giọng nói: “Phòng làm việc của Thanh Thời vừa khai trương, cô ấy vẫn còn trẻ, bọn con không vội ạ.”
Bà Từ cau mày không đồng tình, nhưng cũng không nói gì thêm. Bà gật đầu, rồi lại nhìn Khương Thanh Thời: “Bận rộn công việc thì cũng phải chú ý đến sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Khương Thanh Thời cười nói: “Con biết rồi.”
Không nhắc đến chuyện sinh con nữa, bà Từ bắt đầu giục cưới: “Không phải hai đứa nói muốn tổ chức lại hôn lễ sao? Đã quyết định được địa điểm chưa?”
Sau lần Thẩm Ngạn cầu hôn xong, bà Từ thường xuyên phải đi công tác, ngay cả ngày đầu năm mới cũng phải vội vội vàng vàng bay về để dự lễ khai trương phòng làm việc của Khương Thanh Thời, sau đó lại bay đi.
Vì vậy, bà vẫn không có thời gian quan tâm đ ến tiến độ hôn lễ của hai người.
Bà hỏi câu này vừa đúng lúc, Khương Thanh Thời cũng muốn biết.
Cô quay đầu lại, cùng bà Từ nhìn về phía Thẩm Ngạn.
Bị hai người nhìn chằm chằm, Thẩm Ngạn cười nói: “Đang chuẩn bị ạ.”
Bà Từ liếc nhìn đứa con gái dường như cũng không biết gì của mình, quan tâm hỏi: “Có cần mẹ giúp gì không?”
Thẩm Ngạn lắc đầu: “Không cần đâu mẹ.”
Bà Từ gật đầu: “Được rồi, vậy khi nào con cần giúp đỡ thì cứ nói với mẹ.”
Thẩm Ngạn nói được.
Im lặng một lúc, bà Từ lại hỏi: “Vậy hôn lễ của hai đứa định sẽ tổ chức khi nào?”
Cái này thì Khương Thanh Thời biết, cô giành trả lời: “Đầu tháng Năm ạ.”
Bà Từ giật mình, nhìn Khương Thanh Thời: “Ngày sinh nhật của con?”
Sinh nhật của Khương Thanh Thời là ngày Bốn tháng Năm, ngày Thanh Niên(*). Tên của cô cũng được đặt theo ngày sinh của cô, lấy hai chữ trong câu: “Vũ khinh phong sắc bạo. Mai tử thanh thời tiết.” (**)
(*) Ngày Thanh niên hay ngày Thanh niên Ngũ Tứ, là ngày kỷ niệm phong trào Ngũ Tứ của Trung Quốc (ngày 4 tháng 5)
(**) Trích trong bài Thiên Thu Tuế của Trương Tiên thời Bắc Tống, Liêu. Dịch nghĩa là: Mưa nhẹ nhưng gió mạnh, là lúc quả mơ còn xanh.
Khương Thanh Thời gật đầu.
Bà Từ hiểu ra: “Ngày sinh nhật cũng không tệ, là một ngày tốt lành.”
Thẩm Ngạn cũng nghĩ như vậy, ngày Khương Thanh Thời sinh ra đương nhiên là ngày tốt nhất.
“Địa điểm thì thế nào?” Bà Từ hỏi hai người: “Đã quyết định chưa?”
Thẩm Ngạn nhẹ giọng nói: “Đã quyết định rồi ạ.”
Khương Thanh Thời: “Sao em lại không biết?”
Cô hoàn toàn không biết chuyện địa điểm tổ chức hôn lễ đã được quyết định.
Thẩm Ngạn khẽ cười: “Vừa nhận được hồi âm hai ngày trước, còn chưa kịp nói với em.”
Khương Thanh Thời nhìn thẳng vào anh: “Anh chọn nơi nào?”
Thẩm Ngạn: “Ireland.”
Trước đây anh đã hỏi Khương Thanh Thời muốn chọn địa điểm tổ chức hôn lễ ở đâu, Khương Thanh Thời đã nói mấy nơi như Paris, New York, Ireland và Thụy Sĩ. Hai nơi đầu tiên chứa đựng rất nhiều hồi ức của cô và Thẩm Ngạn, bởi vậy cô cảm thấy rất có giá trị kỷ niệm.
Hai nơi phía sau là những nơi cô cảm thấy rất đẹp, cũng là nơi cô muốn đi du lịch với Thẩm Ngạn nhưng vẫn chưa có thời gian.
Hơn nữa, Ireland còn có một truyền thuyết, cô rất tin vào cổ tích, cũng tin tưởng truyền thuyết.
Cuối cùng Thẩm Ngạn đã chọn Ireland, đúng là rất hiểu suy nghĩ của Khương Thanh Thời.
Cô tin vào chuyện cổ tích, vậy anh sẽ thỏa mãn những câu chuyện cổ tích của cô. Nếu như có thể, anh hy vọng cả đời này cô được sống trong thế giới cổ tích tốt đẹp, làm một nàng công chúa vô tư vô lo.
“Ireland?” Bà Từ kinh ngạc: “Sao lại chọn nơi đó?”
Thẩm Ngạn liếc nhìn Khương Thanh Thời, đang định trả lời thì Khương Thanh Thời lại giành trước: “Con thích.”
Cô thích Ireland.
Bà Từ hiểu ý, nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, mỉm cười vui vẻ: “Nếu thời gian và địa điểm đã quyết định xong rồi, những chuyện khác cũng nên tranh thủ thời gian đi.”
Thẩm Ngạn gật đầu: “Mẹ yên tâm.”
Ba người xem xong Gala mừng xuân, cũng thức cả đêm rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, Khương Thanh Thời đã có chút mất kiên nhẫn, cô vội vàng hỏi Thẩm Ngạn: “Anh chỉ chọn Ireland thôi sao?”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng: “Sau này chúng ta có thể thường xuyên đi những nơi còn lại.”
Tất nhiên Ireland cũng có thể đi, nhưng anh vẫn muốn tổ chức hôn lễ ở nơi đó, anh muốn để Khương Thanh Thời tin tưởng vào tình yêu, thỏa mãn niềm khao khát của cô.
Khương Thanh Thời hiểu ý của anh, hai mắt cô sáng rực, nhắc nhở anh: “Vậy anh có biết bên kia còn có một câu nói không?”
Thẩm Ngạn nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: “Câu nói gì?”
Khương Thanh Thời cũng không úp úp mở mở: “Thì là câu ‘Đã kết hôn thì không được phép ly hôn’ đấy.”
Nói xong, cô nhìn anh chăm chú: “Anh đã đi hỏi địa điểm tổ chức hôn lễ rồi, không lý nào lại không biết?”
Thẩm Ngạn khẽ cười, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô: “Sao lại ngốc như thế chứ?”
“Ngày đầu năm mới đã nói em ngốc.” Khương Thanh Thời phản đối: “Em không có ngốc đâu nhé.”
Thẩm Ngạn cong môi, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Anh biết, anh còn biết bên đó có thể lựa chọn thời hạn kết hôn.”
Ánh mắt Khương Thanh Thời hơi lóe lên, tò mò hỏi: “Nếu là anh, anh sẽ chọn bao nhiêu năm?”
Thẩm Ngạn giả vờ buồn rầu: “Nhưng bên kia không có mức thời hạn anh muốn chọn.”
Thời gian kết hôn ở Ireland là từ một đến một trăm năm.
Khương Thanh Thời: “Hả?”
Thẩm Ngạn cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nói với cô: “Anh muốn lựa chọn vô thời hạn.”
Anh muốn kết hôn với cô một trăm năm, một vạn năm, thậm chí lâu hơn nữa, tốt nhất là kéo dài vô thời hạn.
Nghe thấy lời anh nói, cô tức giận lườm anh rồi phủ nhận với đôi tai đỏ bừng: “Em không hề…. muốn.” Cô chọc vào ngực anh, thì thầm, “Rõ ràng là anh——”
Còn chưa kịp mới dứt câu đã bị Thẩm Ngạn cắt ngang: “Ừm.”
Anh ung dung thừa nhận, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói: “Là anh muốn.”
“…”
Thẩm Ngạn thẳng thắn như vậy lại khiến Khương Thanh Thời không biết nên nói gì mới phải.
Im lặng vài giây, cô phát hiện tiếng gõ cửa đã dừng lại.
Khương Thanh Thời lập tức phản ứng lại, đẩy người trước mặt ra: “Anh… anh đi mở cửa nhanh đi.”
Cô đứng dậy khỏi đùi anh, lùi lại hai bước, vành tai hơi nóng lên: “Em đến phòng nghỉ đây.”
Nói xong, cô cũng không đợi Thẩm Ngạn phản ứng lại đã vội vàng chạy về phía phòng nghỉ.
Nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của cô, Thẩm Ngạn lặng lẽ mỉm cười. Anh đứng dậy, sửa sang lại quần áo vừa bị làm loạn rồi mới quay trở lại bàn làm việc, gọi vào điện thoại của trợ lý: “Vào đi.”
Phùng Hạng Minh: “…”
Nếu không phải trường hợp khẩn cấp, anh ấy cũng không muốn gõ cửa.
Mấy phút sau, Phùng Hạng Minh báo cáo xong công việc liền rời đi.
Thẩm Ngạn nhìn tài liệu khẩn cấp anh ấy vừa đặt xuống, sau đó liếc nhìn cánh cửa phòng nghỉ, miễn cưỡng cầm di động lên hỏi người bên trong: [Ngủ rồi à?]
Khương Thanh Thời mới thay xong quần áo được chuẩn bị trong phòng nghỉ của Thẩm Ngạn, vừa nằm xuống đã thấy tin nhắn của anh, cô khẽ nhướng mày trả lời anh: [Tổng giám đốc Thẩm, làm việc đi, không được lười biếng!]
Thẩm Ngạn nhếch môi: [Được rồi, em ngủ đi, anh xong việc sẽ gọi em.]
Khương Thanh Thời: [Ừm.]
Trò chuyện vài câu đơn giản xong, Thẩm Ngạn bận rộn làm việc, Khương Thanh Thời đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng nghỉ thoang thoảng một mùi hương dễ chịu khiến cô rất an tâm, Khương Thanh Thời vốn tưởng rằng phải rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng không ngờ vừa nhắm mắt lại không lâu, cô đã nặng nề thiếp đi.
Lúc Khương Thanh Thời tỉnh lại thì trời đã tối.
Cô ngơ ngác vài giây mới nhận ra mình đang ở đâu, đưa tay lên dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, sau đó cầm điện thoại lên xem, đã sáu giờ rưỡi.
Khương Thanh Thời nằm trên giường thêm một lúc rồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó mở cửa ra khỏi phòng nghỉ.
Thẩm Ngạn vẫn đang bận rộn, ánh đèn phía trên chiếu lên người anh, khiến các đường nét tuấn tú trên mặt anh trở nên thâm thúy lập thể, càng khiến anh hấp dẫn cô hơn.
Không biết đứng đó bao lâu, khi Khương Thanh Thời sắp giật mình tỉnh lại, người ở cách đó không xa khẽ cười thành tiếng: “Cô Thẩm còn định đứng đó bao lâu nữa?”
“…”
Khương Thanh Thời đối diện với ánh mắt anh, chậm rãi đến gần anh: “Sao anh vẫn chưa xong việc? Gần đây có nhiều việc lắm sao?”
Thẩm Ngạn khẽ nói: “Vẫn ổn.”
Khương Thanh Thời nhướng mặt, trên gương mặt lộ ra biểu cảm: Vậy sao anh còn phải tăng ca?
Thẩm Ngạn mỉm cười, chờ cô đến gần, anh liền vươn tay đỡ lấy cô, để cô ngồi nghiêng trên đùi anh.
Khương Thanh Thời không kịp đề phòng, bắt lấy cánh tay của anh để giữ cơ thể ổn định, dở khóc dở cười: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải anh còn bận việc sao?”
Thẩm Ngạn: “Không gấp lắm.”
Sỡ dĩ anh còn tăng ca là vì Khương Thanh Thời vẫn chưa thức, anh cũng không đành lòng đánh thức cô. Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa là khi Khương Thanh Thời thức dậy sẽ rất cáu gắt, cô ngủ không ngon giấc là cô sẽ tức giận.
Vì để không chọc giận Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn cảm thấy vẫn nên để cô tự thức dậy thì hay hơn.
Dù sao hai người cũng không vội về nhà.
Nghe Thẩm Ngạn nói vậy, Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Lúc em thức dậy cũng đâu có cáu gắt đến mức đó.”
“Không đến mức.” Thẩm Ngạn nhướng mày, giơ tay nhéo má cô, trêu chọc cô: “Ít nhất là đối với người khác thì không đến mức.”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời tức giận lườm anh, cố ý hỏi: “Thế nào, anh muốn em thức dậy với người khác rồi ——”
Cô còn chưa kịp nói xong hai chữ cáu gắt thì đã bị người đàn ông keo kiệt nào đó chặn môi lại. Khương Thanh Thời vốn muốn đẩy người nọ ra, nhưng không biết vì cảm thấy k1ch thích hay luyến tiếc mà cô lại chủ động ngẩng cổ lên, hơi hé môi ra để anh thuận lơi tiến vào, dây dưa với đầu lưỡi của cô.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng cơ thể của đối phương.
Khương Thanh Thời nhắm mắt lại, cảm nhận được bàn tay to lớn của Thẩm Ngạn đang đặt lên eo cô, chậm rãi di chuyển xuống dưới. Trên người cô đang mặc áo sơ mi của anh, tà áo sơ mi chỉ phủ đến ngang đùi cô.
Hai người hôn nhau rất sâu, cũng rất mãnh liệt.
Khương Thanh Thời không hề nhận ra bản thân đã bị Thẩm Ngạn ôm thành một tư thế khác, chỉ biết là đến khi cô hoàn hồn lại, cô đã dạng ch@n ngồi ngang trong lòng người nọ. Đầu óc tỉnh táo trong hai giây, cô muốn lên tiếng nhắc nhở anh đây là văn phòng.
Nhưng vừa mới mở miệng, Thẩm Ngạn lại một lần nữa thuận thế tiến vào, bắt lấy đầu lưỡi cô rồi hôn m*t.
Đã qua giờ tan làm từ lâu, trợ lý bên ngoài cũng đã sớm rời đi.
Tầng văn phòng tổng giám đốc trở nên yên tĩnh. Những lúc yên tĩnh thế này, mọi hơi thở đều được khếch đại lên, Khương Thanh Thời nghe thấy tiếng tim đập cùng với tiếng hít thở của mình và Thẩm Ngạn.
Một lúc lâu sau, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt sâu thẳm tràn ngập d*c vọng của người trước mặt.
“Anh…” Tai cô ửng hồng, gò má lại càng đỏ hơn: “Ở đây không được…”
Nghe thấy câu này, yếu hầu Thẩm Ngạn cuộn tròn, khàn giọng hỏi: “Sao lại không được?”
Khương Thanh Thời mấp máy môi, nhưng lại không thể nói ra được nguyên nhân.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt và dụ dỗ của Thẩm Ngạn, cô cũng thả lỏng cơ thể.
Trong văn phòng thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh mờ ám, khiến người khác mặt đỏ tai hồng.
……
Cánh cửa văn phòng đóng kín hồi lâu vẫn không mở.
Khi các nhân viên tăng ca bên dưới lầu cũng lần lượt tan làm, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn mới rời khỏi văn phòng trở về nhà.
Trên đường đi, Khương Thanh Thời ngượng ngùng đến mức không nói chuyện với Thẩm Ngạn.
Về đến nhà, cô vội vàng chạy vào phòng tắm. Trên mặt Thẩm Ngạn vẫn mang theo ý cười, thong thả theo sát phía sau cô, theo cô vào phòng rồi lại đến phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Hai con người ở trong văn phòng chưa được ‘bung xõa’ hoàn toàn lại ăn ý đắm chìm trong sự phóng túng, giao bản thân cho đối phương.
–
Mùa đông năm nay đến nhanh mà trôi qua cũng rất nhanh.
Phòng làm việc của Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết chính thức khai trương vào ngày đầu tiên của năm mới, hai người vốn cho rằng phòng làm việc của mình nằm ở địa điểm xa xôi, giá cả lại không hề rẻ, chắc sẽ không có nhiều người đến mua tranh hoặc đặt vẽ theo yêu cầu.
Lúc mới bắt đầu, hai người thậm chí còn nghĩ đến chuyện sẽ làm ăn lỗ vốn.
Nhưng không ngờ sau khi khai trương lại có rất nhiều người đến gặp hai người để đặt tranh vẽ theo yêu cầu, người đến phòng làm việc để xem tranh và mua tranh cũng không ít.
Lúc đầu Khương Thanh Thời và Mạnh Kim Tuyết còn tưởng là do hai người Thẩm Ngạn và Lương Hoài giới thiệu cho các cô, nhưng hỏi qua mới biết, hai người kia còn chưa giới thiệu cho người khác thì phòng làm việc đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng.
Vì lý do này mà Thẩm Ngạn thậm chí còn cảm thấy thời gian anh được gặp vợ và ở cùng vợ mỗi ngày trở nên ít ỏi.
Đến dịp Tết Nguyên Đán, vợ chồng Khương Thanh Thời cùng đón Tết với bà Từ.
Bà Từ đến hoa viên Hải Đường Viên rồi bị Khương Thanh Thời giữ lại hoa viên Hải Đường.
Ăn cơm xong, một nhà ba người ngồi ở phòng khách xem Gala mừng xuân.
Xem đến một vở kịch về chuyện giục cưới và sinh con, bà Từ quay lại nhìn hai người, nhắc nhở chuyện cũ: “Thanh Thời, con và Tiểu Ngạn đã kết hôn mấy năm rồi, vẫn chưa tính đến chuyện sinh con sao?”
Nói xong, sợ Khương Thanh Thời không vui, bà Từ lại vội vàng bổ sung: “Không phải mẹ cố ý thúc giục con, cũng không phải đang gây áp lực cho con.”
Bà thành thật nói: “Mẹ chỉ muốn hỏi thử thôi, mấy ngày trước mẹ tham dự một bữa tiệc, có mấy người quan tâm đ ến tình hình hiện tại của hai đứa, cho nên mẹ mới hỏi hai đứa.”
Nghe bà Từ nói vậy, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn nhìn nhau.
Thật ra Khương Thanh Thời cũng biết về bữa tiệc mà bà Từ tham dự. Bà Từ không kể hết toàn bộ sự thật cho cô biết, trong bữa tiệc đó quả thật có người lớn quan tâm tình hình của Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn, nhưng điều quan trọng hơn là bạn bè của bà Từ đều có cháu để ẫm bồng, bà cũng muốn bế trẻ con.
“Mẹ.” Thẩm Ngạn nghe xong thì nhẹ giọng nói: “Phòng làm việc của Thanh Thời vừa khai trương, cô ấy vẫn còn trẻ, bọn con không vội ạ.”
Bà Từ cau mày không đồng tình, nhưng cũng không nói gì thêm. Bà gật đầu, rồi lại nhìn Khương Thanh Thời: “Bận rộn công việc thì cũng phải chú ý đến sức khỏe, đừng làm việc quá sức.”
Khương Thanh Thời cười nói: “Con biết rồi.”
Không nhắc đến chuyện sinh con nữa, bà Từ bắt đầu giục cưới: “Không phải hai đứa nói muốn tổ chức lại hôn lễ sao? Đã quyết định được địa điểm chưa?”
Sau lần Thẩm Ngạn cầu hôn xong, bà Từ thường xuyên phải đi công tác, ngay cả ngày đầu năm mới cũng phải vội vội vàng vàng bay về để dự lễ khai trương phòng làm việc của Khương Thanh Thời, sau đó lại bay đi.
Vì vậy, bà vẫn không có thời gian quan tâm đ ến tiến độ hôn lễ của hai người.
Bà hỏi câu này vừa đúng lúc, Khương Thanh Thời cũng muốn biết.
Cô quay đầu lại, cùng bà Từ nhìn về phía Thẩm Ngạn.
Bị hai người nhìn chằm chằm, Thẩm Ngạn cười nói: “Đang chuẩn bị ạ.”
Bà Từ liếc nhìn đứa con gái dường như cũng không biết gì của mình, quan tâm hỏi: “Có cần mẹ giúp gì không?”
Thẩm Ngạn lắc đầu: “Không cần đâu mẹ.”
Bà Từ gật đầu: “Được rồi, vậy khi nào con cần giúp đỡ thì cứ nói với mẹ.”
Thẩm Ngạn nói được.
Im lặng một lúc, bà Từ lại hỏi: “Vậy hôn lễ của hai đứa định sẽ tổ chức khi nào?”
Cái này thì Khương Thanh Thời biết, cô giành trả lời: “Đầu tháng Năm ạ.”
Bà Từ giật mình, nhìn Khương Thanh Thời: “Ngày sinh nhật của con?”
Sinh nhật của Khương Thanh Thời là ngày Bốn tháng Năm, ngày Thanh Niên(*). Tên của cô cũng được đặt theo ngày sinh của cô, lấy hai chữ trong câu: “Vũ khinh phong sắc bạo. Mai tử thanh thời tiết.” (**)
(*) Ngày Thanh niên hay ngày Thanh niên Ngũ Tứ, là ngày kỷ niệm phong trào Ngũ Tứ của Trung Quốc (ngày 4 tháng 5)
(**) Trích trong bài Thiên Thu Tuế của Trương Tiên thời Bắc Tống, Liêu. Dịch nghĩa là: Mưa nhẹ nhưng gió mạnh, là lúc quả mơ còn xanh.
Khương Thanh Thời gật đầu.
Bà Từ hiểu ra: “Ngày sinh nhật cũng không tệ, là một ngày tốt lành.”
Thẩm Ngạn cũng nghĩ như vậy, ngày Khương Thanh Thời sinh ra đương nhiên là ngày tốt nhất.
“Địa điểm thì thế nào?” Bà Từ hỏi hai người: “Đã quyết định chưa?”
Thẩm Ngạn nhẹ giọng nói: “Đã quyết định rồi ạ.”
Khương Thanh Thời: “Sao em lại không biết?”
Cô hoàn toàn không biết chuyện địa điểm tổ chức hôn lễ đã được quyết định.
Thẩm Ngạn khẽ cười: “Vừa nhận được hồi âm hai ngày trước, còn chưa kịp nói với em.”
Khương Thanh Thời nhìn thẳng vào anh: “Anh chọn nơi nào?”
Thẩm Ngạn: “Ireland.”
Trước đây anh đã hỏi Khương Thanh Thời muốn chọn địa điểm tổ chức hôn lễ ở đâu, Khương Thanh Thời đã nói mấy nơi như Paris, New York, Ireland và Thụy Sĩ. Hai nơi đầu tiên chứa đựng rất nhiều hồi ức của cô và Thẩm Ngạn, bởi vậy cô cảm thấy rất có giá trị kỷ niệm.
Hai nơi phía sau là những nơi cô cảm thấy rất đẹp, cũng là nơi cô muốn đi du lịch với Thẩm Ngạn nhưng vẫn chưa có thời gian.
Hơn nữa, Ireland còn có một truyền thuyết, cô rất tin vào cổ tích, cũng tin tưởng truyền thuyết.
Cuối cùng Thẩm Ngạn đã chọn Ireland, đúng là rất hiểu suy nghĩ của Khương Thanh Thời.
Cô tin vào chuyện cổ tích, vậy anh sẽ thỏa mãn những câu chuyện cổ tích của cô. Nếu như có thể, anh hy vọng cả đời này cô được sống trong thế giới cổ tích tốt đẹp, làm một nàng công chúa vô tư vô lo.
“Ireland?” Bà Từ kinh ngạc: “Sao lại chọn nơi đó?”
Thẩm Ngạn liếc nhìn Khương Thanh Thời, đang định trả lời thì Khương Thanh Thời lại giành trước: “Con thích.”
Cô thích Ireland.
Bà Từ hiểu ý, nhìn hai người đang ngồi cạnh nhau, mỉm cười vui vẻ: “Nếu thời gian và địa điểm đã quyết định xong rồi, những chuyện khác cũng nên tranh thủ thời gian đi.”
Thẩm Ngạn gật đầu: “Mẹ yên tâm.”
Ba người xem xong Gala mừng xuân, cũng thức cả đêm rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ, Khương Thanh Thời đã có chút mất kiên nhẫn, cô vội vàng hỏi Thẩm Ngạn: “Anh chỉ chọn Ireland thôi sao?”
Thẩm Ngạn ừm một tiếng: “Sau này chúng ta có thể thường xuyên đi những nơi còn lại.”
Tất nhiên Ireland cũng có thể đi, nhưng anh vẫn muốn tổ chức hôn lễ ở nơi đó, anh muốn để Khương Thanh Thời tin tưởng vào tình yêu, thỏa mãn niềm khao khát của cô.
Khương Thanh Thời hiểu ý của anh, hai mắt cô sáng rực, nhắc nhở anh: “Vậy anh có biết bên kia còn có một câu nói không?”
Thẩm Ngạn nhướng mày, biết rõ còn cố hỏi: “Câu nói gì?”
Khương Thanh Thời cũng không úp úp mở mở: “Thì là câu ‘Đã kết hôn thì không được phép ly hôn’ đấy.”
Nói xong, cô nhìn anh chăm chú: “Anh đã đi hỏi địa điểm tổ chức hôn lễ rồi, không lý nào lại không biết?”
Thẩm Ngạn khẽ cười, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô: “Sao lại ngốc như thế chứ?”
“Ngày đầu năm mới đã nói em ngốc.” Khương Thanh Thời phản đối: “Em không có ngốc đâu nhé.”
Thẩm Ngạn cong môi, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Anh biết, anh còn biết bên đó có thể lựa chọn thời hạn kết hôn.”
Ánh mắt Khương Thanh Thời hơi lóe lên, tò mò hỏi: “Nếu là anh, anh sẽ chọn bao nhiêu năm?”
Thẩm Ngạn giả vờ buồn rầu: “Nhưng bên kia không có mức thời hạn anh muốn chọn.”
Thời gian kết hôn ở Ireland là từ một đến một trăm năm.
Khương Thanh Thời: “Hả?”
Thẩm Ngạn cúi đầu hôn lên khóe môi cô, nói với cô: “Anh muốn lựa chọn vô thời hạn.”
Anh muốn kết hôn với cô một trăm năm, một vạn năm, thậm chí lâu hơn nữa, tốt nhất là kéo dài vô thời hạn.