Giao dịch này cũng không phải không công bằng với bà Từ.
Khương Thanh Thời là con gái của bà, nhưng bà phải là chính mình trước tiên, bà cũng là một người cần cuộc sống, cần công việc, thậm chí là cả quyền lực.
Mà giao dịch này của Thẩm Ngạn lại có sức hấp dẫn rất lớn. Ít nhất bà có thể giẫm đạp người đó dưới chân mình, có thể đuổi ông ấy ra khỏi công ty, đẩy ông ấy vào tình thế khó xử.
Chỉ cần nghĩ đến điều này là bà lại kích động muốn đồng ý với Thẩm Ngạn ngay.
Sau khi nghe rõ những lời bà Từ nói, Khương Thanh Thời ngây ra tại chỗ, cô không biết chuyện Thẩm Ngạn đã làm. Khoảng thời gian gần đầy Thẩm Ngạn bận rộn nhiều việc, đi sớm về muộn, nhưng cô chỉ nghĩ cuối năm nên bận rộn là chuyện bình thường.
Cô thật sự không ngờ anh lại bận rộn vì chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Khương Thanh Thời, bà Từ thấp giọng hỏi: “Con hoàn toàn không biết gì sao?”
“…Vâng.” Khương Thanh Thời thừa nhận, “Anh ấy chưa từng đề cập với con bất cứ chuyện gì có liên quan đến công ty.”
Nghe vậy, bà Từ nhìn con gái, nhất thời băn khoăn không biết cô không hay biết chuyện gì như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu. Nếu Thẩm Ngạn có thể đối xử tốt với cô mãi như thế thì cô không cần bận tâm chuyện gì là điều thoải mái hạnh phúc nhất.
“Mẹ?” Khương Thanh Thời nhìn bà Từ: “Sao mẹ lại nhìn chằm chằm con như vậy?”
Bà Từ im lặng vài giây rồi mỉm cười nói: “Không có gì.”
“?”
Khương Thanh Thời không hiểu, lại gọi bà một tiếng: “Mẹ.”
Bà Từ dùng ánh mắt dò xét nhìn cô: “Con vẫn giống như trước đây, không có chút kiên nhẫn nào hết.”
Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Rõ ràng là mẹ có chuyện gì đó muốn nói, đương nhiên con phải hỏi rồi.”
Cô không phải người có thể nhịn ở trong lòng.
Bà Từ biết lời cô đang nói là sự thật, bà khẽ cười một tiếng, đột nhiên hỏi: “Con và Thẩm Ngạn đã cãi nhau bao giờ chưa?”
“Sao ạ?” Khương Thanh Thời sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng gật đầu: “Có cãi nhau rồi.”
Chẳng qua mấy lần đó đều là cô đơn phương tức giận, còn Thẩm Ngạn ngoại trừ ghen tuông chuyện Mạnh Tấn ra thì những lúc khác cô có làm ra chuyện gì cũng hiếm khi khiến tâm trạng anh dao động mãnh liệt.
Khương Thanh Thời muộn màng phát hiện ra, Thẩm Ngạn là một người rất ổn định về mặt cảm xúc.
Bà Từ ậm ừ, không ngạc nhiên trước câu trả lời của cô.
Bà nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói: “Thời gian con và Tiểu Ngạn ở bên nhau cũng không ngắn, mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống và công việc của các con, nhưng mẹ muốn dặn dò con một số chuyện.”
Vẻ mặt Khương Thanh Thời trở nên nghiêm túc: “Mẹ nói đi ạ.”
Bà Từ liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Giữa vợ chồng với nhau nếu gặp phải vấn đề gì thì nên kịp thời trao đổi, mẹ hiểu tính tình của con, còn Thẩm Ngạn thì tuy rằng mẹ không hiểu quá rõ nhưng có thể nhìn ra được thằng bé thật sự yêu con.”
Nói đến đây, bà dừng lại một chút rồi nói: “Mẹ hy vọng hai đứa có thể quản lý tốt cuộc sống của mình.”
Khương Thanh Thời gật đầu, vừa định nói gì đó, lại mơ hồ cảm thấy những lời này của bà Từ có hơi kỳ lạ. Cô ngước mắt lên nhìn bà, hoang mang hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nói những điều này?”
Sắc mặt bà Từ vẫn như thường: “Bộc phát cảm xúc thôi.”
“…”
Khương Thanh Thời sửng sốt, gật đầu đáp: “Con biết rồi.”
Cô nghiêm túc nói: “Mẹ đừng lo lắng.”
Cô vẫn luôn cố gắng hết sức để giao tiếp với Thẩm Ngạn, có gì là nói ra liền, thay vì lúc nào cũng nghẹn trong lòng.
Hai mẹ con không trò chuyện với nhau lâu.
Bà Từ nhận được điện thoại của trợ lý, nói phải quay lại công ty để tiếp tục công việc.
Trước khi rời đi, bà hỏi Khương Thanh Thời: “Con có muốn cổ phần trong tay mẹ không?”
Khương Thanh Thời ngẩng đầu nhìn bà, lắc đầu: “Con không muốn, đó là của mẹ, mẹ cứ giữ lấy đi ạ.”
Bà Từ khẽ cười: “Vậy mẹ sẽ suy nghĩ kỹ trước khi trả lời Thẩm Ngạn.”
Khương Thanh Thời gật đầu.
Sau khi bà Từ rời đi, Khương Thanh Thời ngồi trong quán cà phê một lúc mới lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn, hỏi anh làm việc thế nào rồi, bên phía cô đã xong.
Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Ngạn lập tức trả lời: [Cũng tạm rồi.]
Khương Thanh Thời: [Vậy bây giờ em qua đó.]
Thẩm Ngạn: [Được.]
–
Năm mới đang đến gần, tuần sau là Tết Nguyên đán.
Vì vậy, cho dù là ngày Chủ nhật thì trong công ty vẫn có không ít nhân viên phải tăng ca.
Khương Thanh Thời đã đến công ty vài lần, mọi người cũng đã biết mặt cô, hơn nữa còn làm thân với cô.
Vì vậy lần này sau khi đi vào sảnh chính, cô thoải mái đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đến tầng văn phòng của Thẩm Ngạn.
Cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy có người đang đợi mình ở cửa.
Nhìn thấy anh, Khương Thanh Thời không khỏi nhớ đến những lời bà Từ vừa nói với cô, dường như những chuyện Thẩm Ngạn âm thầm làm vì cô còn nhiều hơn những gì cô tưởng.
Thấy cô đứng bất động trong thang máy, Thẩm Ngạn ngước mắt lên, cười nói: “Cô Thẩm, đến rồi.”
“…” Khương Thanh Thời hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải anh đang tăng ca sao?”
Thẩm Ngạn: “Hửm?”Anh đè thấp âm cuối cùng, giọng nói lọt vào tai làm cô có chút ngứa ngáy.
Khương Thanh Thời vô thức sờ vành tai, nhẹ giọng nói: “Anh đứng ở cửa thang máy làm gì?”
Cô biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Ngạn cười khẽ: “Đón vợ anh.”
Khương Thanh Thời khẽ ồ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em không cần anh phải ra tận cửa thang máy đón em, em biết văn phòng của anh ở đâu.”
Cô muốn Thẩm Ngạn bận rộn việc riêng của mình.
Nghe hiểu ý của cô, Thẩm Ngạn khẽ nói: “Đón vợ anh còn quan trọng hơn công việc.”
Khương Thanh Thời không nhịn được cười nói: “Được rồi.”
Cô đưa chiếc túi đang mang cho Thẩm Ngạn, chắp hai tay sau lưng rồi kiêu ngạo nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Thẩm xách túi và dẫn đường cho em.”
Thẩm Ngạn cong môi đáp: “Tuân lệnh.”
Anh sẵn sàng nghe theo lệnh “điều khiển” của cô chủ Khương Thanh Thời này.
Mãi mãi.
Trên đường đến văn phòng, hai người còn gặp Phùng Hạng Minh và một nữ trợ lý khác của Thẩm Ngạn, tên là Ngu Nhu Tĩnh.
Khương Thanh Thời có ấn tượng với Ngu Nhu Tĩnh, có một lần cô ấy đi công tác ở Paris đã mang theo chút đồ đến cho Khương Thanh Thời. Cô ấy nói là do Thẩm Ngạn sắp xếp.
“Chị Nhu Tĩnh.” Lần trước Khương Thanh Thời đến không gặp cô ấy, nghe nói cô ấy đã đi công tác.
Ngu Nhu Tĩnh ngước mắt lên nhìn cô: “Bà chủ, đã lâu không gặp.”
Khương Thanh Thời cười nói: “Sao hôm nay chị lại ở công ty tăng ca? Nhiều việc lắm sao?”
Bình thường Thẩm Ngạn tăng ca đến cuối ngày, bên cạnh anh chỉ có một trợ lý 24/24 là Phùng Hạng Minh.
Ngu Nhu Tĩnh liếc nhìn Thẩm Ngạn bên cạnh cô: “Cuối năm nhiều việc.”
Khương Thanh Thời gật đầu, dặn dò: “Chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi nhé, tôi đi vào trong với anh ấy trước đây.”
Ngu Nhu Tĩnh: “Được.”
–
Hai người lần lượt đi vào văn phòng, Khương Thanh Thời không nhịn được chọc vào cánh tay người bên cạnh, thấp giọng nói: “Anh như vậy có coi là bóc lột mấy người họ không?”
Thẩm Ngạn liếc mắt nhìn cô: “Em có biết tiền lương một tháng của mấy người họ là bao nhiêu không?”
Khương Thanh Thời lắc đầu: “Dù sao cũng không quá nhiều đúng không?”
“…” Thẩm Ngạn hơi khựng lại, dở khóc dở cười: “Ở một góc độ nào đó thì đúng là không nhiều lắm.”
Khương Thanh Thời không có nhiều khái niệm với tiền bạc, trước nay vẫn luôn tiêu tiền như nước, không quá coi trọng tiền lương mấy vạn tệ của trợ lý bình thường.
Nhưng mà xưa nay Thẩm Ngạn rất hào phóng với nhân viên của mình, trừ tiền lương cố định ra, trợ lý của anh còn nhận được tiền hoa hồng từ không ít các dự án, tăng ca đến cuối ngày cũng được nhận gấp hai chấm năm lần tiền lương.
Chứ không phải gấp đôi tiền lương như quy định.
Cũng vì vậy mà nhân viên trong công ty của Thẩm Ngạn rất sẵn lòng tăng ca.
Khương Thanh Thời dùng ánh mắt dò xét nhìn anh: “Xem đi.”
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Gần đến Tết rồi, anh có muốn tặng thêm đồ ăn hay gì đó cho nhân viên tăng ca không?”
Thẩm Ngạn biết ý của cô: “Em muốn tặng gì cho bọn họ?”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ: “Trà chiều nhé? Mấy người họ phải làm thêm đến mấy giờ?”
Thẩm Ngạn: “Không rõ lắm.”
Anh suy nghĩ vài giây rồi trầm giọng nói: “Anh bảo Phùng Hạng Minh đi làm thống kê, hôm nay cho mấy người họ thêm một phần phụ cấp, thế nào?”
Khương Thanh Thời: “Được.” Đồng ý xong, cô có hơi do dự, “Em làm vậy có tính là gây thêm phiền phức cho anh không?”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Sao đột nhiên em lại nói như vậy?”
“Em vừa mới nhận ra.” Khương Thanh Thời thành thật nói: “Em nói gì hay làm gì đều có xu hướng bốc đồng, có đôi khi chỉ là đột nhiên nghĩ tới, cũng không cân nhắc quá nhiều.”
Cô rất lo lắng lời đề nghị của mình sẽ gây thêm phiền phức cho Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn cười: “Không đâu.” Anh nhẹ giọng nói, “Một phần phụ cấp cũng không đến mức gây rắc rối cho anh.”
Hơn nữa anh làm vậy coi như là làm chút chuyện tốt cho Khương Thanh Thời. Tuy rằng cũng không thể gọi là chuyện tốt gì, dù sao nhóm nhân viên cũng đang tăng ca cho công ty.
Khương Thanh Thời khẽ ồ một tiếng, sau đó thay đổi chủ đề: “Một phần phụ cấp không gây rắc rối cho anh, vậy…. thu mua cổ phần thì sao?”
Cô nhìn thẳng vào Thẩm Ngạn, không nhịn được hỏi: “Anh thu mua cổ phần tập đoàn Khương thị thật sự không ảnh hưởng đến việc triển khai dự án của công ty bên này chứ?”
“…”
Thẩm Ngạn hơi giật mình, không ngờ cô lại hỏi thẳng anh như vậy. Nhưng cô không truy hỏi anh thu mua để làm gì, mà lo lắng anh nhúng tay vào đó có ảnh hưởng đến việc triển khai những dự án khác hay không.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Thẩm Ngạn dịu dàng nói: “Mẹ nói cho em biết à?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, đi đến sô pha cách đó không xa ngồi xuống: “Sao anh không nói trước cho em biết?”
Thẩm Ngạn suy nghĩ vài giây rồi nói: “Anh không chắc mình có thể thành công.”
Khương Thanh Thời: “Nói vậy là sao?”
Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Thời điểm đưa ra quyết định này, anh không nắm chắc 100% mình có thể thu mua được cổ phần trong tay đám cổ đông đó.”
Cho nên anh mới không nói trước với Khương Thanh Thời. Anh lo lắng nếu không thành công, sẽ khiến cô mừng hụt.
Cách làm việc của Thẩm Ngạn là trước khi chưa nắm chắc 100%, anh sẽ không tiết lộ chút tin tức nào với thế giới bên ngoài.
Anh sợ mong đợi của mình sẽ hụt hẫng, càng không muốn Khương Thanh Thời sẽ hụt hẫng.
Khương Thanh Thời ngẩn người, vô thức hỏi: “Anh chuẩn bị chuyện này từ lâu rồi đúng không?” Cô còn nhấn mạnh, “Chứ không phải vừa mới quyết định sau khi em bị thương?”
“Ừm.” Thẩm Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, không giấu cô điều gì: “Đã có ý định này từ lâu rồi.”
Vết thương của Khương Thanh Thời đã đẩy nhanh tiến độ của chuyện này.
“…”
Trong văn phòng im lặng một lúc, Khương Thanh Thời tựa vào lồ ng ngực anh, rầu rĩ nói: “Thẩm Ngạn.”
Thẩm Ngạn sờ đầu cô: “Sao thế?”
Khương Thanh Thời nhắm mắt lại, rúc vào lòng anh cọ qua cọ lại, không nhịn được nói: “Anh quá tốt với em rồi thì phải?”
Thẩm Ngạn bật cười thành tiếng: “Anh không tốt với em thì tốt với ai?”
Anh véo mặt cô: “Em là vợ anh mà.”
“Em biết.” Khương Thanh Thời mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nhưng người khác sẽ không làm đến mức này.”
Chưa nói đến mức này, có một số đàn ông thậm chí còn không thực hiện được cả bước đầu tiên.
Thẩm Ngạn hiểu ý của cô. Anh im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “Anh vốn tưởng rằng sau khi em biết được sẽ tức giận.”
Khương Thanh Thời: “…Tại sao?”
Tại sao cô phải tức giận, cũng không phải cô không biết Thẩm Ngạn làm như vậy là vì cô.
Thẩm Ngạn: “Anh sợ em trách anh không báo trước cho em, cũng lo lắng em sẽ cho rằng anh áp đặt suy nghĩ của mình lên người em, bắt em gánh vác chuyện gì đó nặng nề trên lưng.”
Đây là lời thật lòng của Thẩm Ngạn, anh đã lo lắng vấn đề này.
Khương Thanh Thời nghe xong lời anh nói thì nhất thời trầm mặc.
Một lúc lâu sau cô mới thấp giọng nói: “Nếu em nói như vậy thật thì quá là chẳng biết đúng sai.”
Tuy rằng đôi khi cô có chút kiêu ngạo, vô cớ gây rối, ỷ được yêu chiều mà làm càn, nhưng trên chuyện này Khương Thanh Thời biết rõ Thẩm Ngạn làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, anh cũng không đi quá xa hoặc yêu cầu cô làm những chuyện mà cô không thích.
Trước hết anh cũng không nói với Khương Thanh Thời rằng sau khi đưa hết số cổ phần cho cô là cô phải đến công ty làm việc.
Tiếp đó anh cũng không ép buộc Khương Thanh Thời phải tiếp nhận cổ phần.
Hiện tại Thẩm Ngạn chỉ làm chuyện này vì cô, cô tin cho dù cô không cần, không ký tên vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, Thẩm Ngạn cũng sẽ không ép buộc cô, yêu cầu cô phải ký tên.
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Ngạn như bị chọc cười, khẽ nhếch khóe môi lên: “Vậy em nghĩ thế nào?”
Anh nghiêm túc hỏi cô: “Em có muốn không?”
Nhắc đến vấn đề nghiêm túc này, Khương Thanh Thời chìm trong yên lặng một lúc lâu.
Một lúc sau cô mới nói với Thẩm Ngạn: “Không ai là không thích tiền, em cũng vậy. Nhưng mà…. Em không muốn phần của bà Từ.”
Cô nhìn Thẩm Ngạn, dịu giọng nói: “Mấy năm qua bà ấy đã bôn ba vất vả cho tập đoàn, những thứ trong tay bà ấy vốn dĩ thuộc về bà ấy, chúng ta đừng ép bà ấy phải giao cho em.”
Cổ phần trong tay bà Từ vốn là quà cưới mà nhà họ Khương đã tặng cho bà khi bà kết hôn với bố Khương.
Tương tự, bên phía nhà của bà Từ cũng cho nhà họ Khương chút thành ý.
Chẳng qua là mấy năm gần đây, công việc kinh doanh bên phía nhà ông ngoại của Khương Thanh Thời càng lúc càng sa sút. Mà tập đoàn Khương thị thì vẫn luôn hoạt động tương đối ổn định.
Khương Thanh Thời biết mấy năm qua bà Từ đã phải vật lộn với những gì, cô không muốn tước đi hy vọng trông cuộc sống của bà.
Tuy rằng người ta thường nói, những thứ của bố mẹ chắc chắn sẽ để dành lại cho con cái.
Nhưng Khương Thanh Thời không cho là vậy, cô vẫn luôn cho rằng bố mẹ có quyền quản lý và sử dụng của riêng mình.
Tất nhiên phần của bố Khương thì cô muốn.
Ông ấy đã sớm mất đi quyền tự do kiểm soát những thứ đó ở chỗ Khương Thanh Thời. Cô phải lấy tất cả cổ phần trong tay ông ấy, bởi vì khi cô còn nhỏ, ông ấy đã từng nói sẽ để lại những thứ đó cho cô.
Cô sẽ không cho ông ấy có cơ hộ để lại những tài sản đó cho người kia.
Thẩm Ngạn biết ý của cô, anh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh hiểu rồi.”
Anh chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, anh biết nên xử lý thế nào.”
Khương Thanh Thời nói được.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Khương Thanh Thời tò mò hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ đến việc… để chúng ta nắm quyền kiểm soát cổ phần?”
Nhắc đến điều này, Thẩm Ngạn nói: “Có thể do anh hiểu đàn ông hơn em.”
Khương Thanh Thời: “Hả?” Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Anh nói rõ hơn chút đi.”
Thẩm Ngạn không giấu cô bất cứ điều gì, thong thả nói: “Thứ ông ấy coi trọng nhất không phải đứa con kia, mà là bản thân ông ấy.”
Đàn ông luôn hiểu rõ đàn ông nhất, Thẩm Ngạn biết bố Khương đang nghĩ gì, ông ấy trọng nam khinh nữ, quả thật rất muốn lập kế hoạch tương lai cho con trai của mình, để cậu ta có được một số thứ của nhà họ Khương.
Mặt khác, ông ấy không có tình cảm với bà Từ, về mặt nào đó thì đứa trẻ kia thật sự chiếm được tình cảm của ông ấy nhiều hơn.
Nhưng đối với bố Khương mà nói, thứ ưu tiên hàng đầu vẫn luôn là bản thân ông ấy, là quyền lợi và địa vị của ông ấy.
Quyền lực mới là thứ quan trọng nhất với ông ấy.
Chuyện thằng nhóc kia va chạm với Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn không có cách nào để gây rắc rối cho thằng nhóc kia, cũng bởi vì một số vấn đề của bản thân mà anh không thích đi tìm người phụ nữ kia để nói chuyện.
Nguồn gốc của những chuyện này là bố Khương, đương nhiên anh phải bắt ông ấy trả cái giá xứng đáng.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, đối với bố Khương cũng vậy.
Sỡ dĩ lúc này bố Khương kiêu ngạo và quá đáng như vậy, đơn giản là vì ông ây là chủ tịch của tập đoàn Khương thị, ông ấy có thể quyết định “sự sống chết” của rất nhiều người, ông ấy cho rằng mình muốn để lại cổ phần trong tay cho ai thì sẽ cho người đó.
Ông ấy cảm thấy bản thân là tư bản đắc ý.
Nếu như vậy, Thẩm Ngạn sẽ khiến ông ấy mất đi thứ mà ông ấy đắc ý nhất. Anh muốn bắt ông ấy rời khỏi tập đoàn Khương thị, tước bỏ chức vụ chủ tịch của ông ấy.
Mất đi quyền thế, bố Khương sẽ không dám đối xử với Khương Thanh Thời giống như ngày hôm đó ở trung tâm thương mại.
Nghe Thẩm Ngạn nói xong, Khương Thanh Thời mở to hai mắt nhìn anh.
Thẩm Ngạn rũ mắt xuống, có chút không xác định: “Làm em sợ rồi sao?”
“Không phải.” Khương Thanh Thời thấp giọng nói: “Làm sao anh biết ông ấy coi trọng vị trí chủ tịch của mình nhất?”
Cô đưa ra ý kiến khác: “Lỡ như ông ấy coi trọng thằng nhóc kia hơn thì sao?”
Dù sao thì theo như những gì Khương Thanh Thời được biết, ông ấy đã lén lút làm rất nhiều chuyện vì thằng nhóc kia.
Thẩm Ngạn: “Không đâu.” Giọng điệu của anh kiên định, hạ thấp giọng nói, “Anh và ông ấy từng có không ít qua lại, bây giờ thoạt nhìn ông ấy như đang làm mọi chuyện vì người kia, nhưng thật ra ông ấy chỉ đang thỏa mãn d*c vọng ích kỷ của bản thân mình.”
Thỏa mãn h@m muốn ích kỷ muốn làm gì thì làm đó của bản thân.
Khương Thanh Thời giật mình sửng sốt.
Thẩm Ngạn có chút không đành lòng khi nhìn cô như vậy: “Em khó chịu sao?”
Khương Thanh Thời ở trong lòng anh lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Cô đã hết khó chịu từ rất lâu rồi.
Im lặng ôm nhau một lúc, điện thoại di động của Thẩm Ngạn vang lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi đến, là Ngụy Minh Khiêm.
Khương Thanh Thời chọc chọc cánh tay của anh: “Anh nghe đi.”
Thẩm Ngạn cũng không đứng dậy đi chỗ khác bắt máy, anh nhận máy rồi ngồi nghe ở bên cạnh Khương Thanh Thời: “Alo.”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói trầm ổn của Ngụy Minh Khiêm đã vang lên: “Bố vợ cậu đã biết chuyện cậu làm rồi.”
Thẩm Ngạn khựng lại, anh và Khương Thanh Thời nhìn nhau: “Ông ấy biết từ khi nào?”
Sớm muộn gì bố Khương cũng sẽ biết chuyện này, chẳng qua là sớm hơn so với dự đoán của Thẩm Ngạn và Ngụy Minh Khiêm.
Theo logic thì bọn họ làm rất tốt công tác giữ bí mật, lý ra sẽ không biết từ bây giờ.
Ngụy Minh Khiêm: “Không rõ lắm.”
Anh ta nói với Thẩm Ngạn: “Bên chỗ tôi vừa nhận được tin tức, ông ta đang trên đường đến nhà cậu.”
Thẩm Ngạn: “Được, tôi biết rồi.”
Ngụy Minh Khiêm ừm một tiếng, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Lời ít ý nhiều dặn dò vài câu, Ngụy Minh Khiêm cúp điện thoại.
Sau khi điện thoại được cúp, văn phòng lại chìm trong im lặng.
Một lúc lâu sau, điện thoại di động của Khương Thanh Thời reo lên.
Cô xem thử, là điện thoại của bố Khương gọi đến.
“Em cần nghe không?” Cô hỏi Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn: “Em muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì khỏi nghe.”
Khương Thanh Thời suy nghĩ ba giây: “Vậy em sẽ không nghe.”
Cô phải phớt lờ ông ấy, bèn nói với Thẩm Ngạn: “Tối nay em muốn đến ‘Lệ Chi’ ăn cơm, có bàn không?”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Em muốn thì sẽ có bàn.”
Hai người nói xong, Thẩm Ngạn gọi điện thoại cho quản lý của Lệ Chi, bảo anh ta để một phòng bao lại.
Gọi điện thoại xong, hai người thu dọn đồ đạc rồi lên đường đến Lệ Chi.
Cũng đã gần đến giờ ăn tối, Khương Thanh Thời không muốn về nhà, đương nhiên Thẩm Ngạn cũng đi cùng.
Trên đường đến “Lệ Chi”, điện thoại di động của Khương Thanh Thời có vài cuộc gọi nhỡ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô rất phiền, cô dứt khoát điều chỉnh sang chế độ im lặng.
Sau khi chỉnh sang chế dộ im lặng, cô mở Wechat lên xem, trong Wechat có rất nhiều tin nhắn của bố Khương gửi đến.
Khương Thanh Thời vô thức kéo lên phía trên, vô tình phát hiện ra lần trước bố Khương chủ động gửi tin nhắn cho cô đã là nửa năm trước. Nhìn thấy như vậy, cô nhếch môi đầy giễu cợt, cảm thấy rất mỉa mai.
Đến trước cửa “Lệ Chi”, Khương Thanh Thời đột nhiên nhớ tới: “Ông ấy tìm anh để tính sổ, sao lại không gọi cho anh?”
Bước chân Thẩm Ngạn hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn cô: “Bởi vì anh chặn ông ấy rồi.”
Khương Thanh Thời là con gái của bà, nhưng bà phải là chính mình trước tiên, bà cũng là một người cần cuộc sống, cần công việc, thậm chí là cả quyền lực.
Mà giao dịch này của Thẩm Ngạn lại có sức hấp dẫn rất lớn. Ít nhất bà có thể giẫm đạp người đó dưới chân mình, có thể đuổi ông ấy ra khỏi công ty, đẩy ông ấy vào tình thế khó xử.
Chỉ cần nghĩ đến điều này là bà lại kích động muốn đồng ý với Thẩm Ngạn ngay.
Sau khi nghe rõ những lời bà Từ nói, Khương Thanh Thời ngây ra tại chỗ, cô không biết chuyện Thẩm Ngạn đã làm. Khoảng thời gian gần đầy Thẩm Ngạn bận rộn nhiều việc, đi sớm về muộn, nhưng cô chỉ nghĩ cuối năm nên bận rộn là chuyện bình thường.
Cô thật sự không ngờ anh lại bận rộn vì chuyện này.
Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Khương Thanh Thời, bà Từ thấp giọng hỏi: “Con hoàn toàn không biết gì sao?”
“…Vâng.” Khương Thanh Thời thừa nhận, “Anh ấy chưa từng đề cập với con bất cứ chuyện gì có liên quan đến công ty.”
Nghe vậy, bà Từ nhìn con gái, nhất thời băn khoăn không biết cô không hay biết chuyện gì như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu. Nếu Thẩm Ngạn có thể đối xử tốt với cô mãi như thế thì cô không cần bận tâm chuyện gì là điều thoải mái hạnh phúc nhất.
“Mẹ?” Khương Thanh Thời nhìn bà Từ: “Sao mẹ lại nhìn chằm chằm con như vậy?”
Bà Từ im lặng vài giây rồi mỉm cười nói: “Không có gì.”
“?”
Khương Thanh Thời không hiểu, lại gọi bà một tiếng: “Mẹ.”
Bà Từ dùng ánh mắt dò xét nhìn cô: “Con vẫn giống như trước đây, không có chút kiên nhẫn nào hết.”
Khương Thanh Thời không nói nên lời: “Rõ ràng là mẹ có chuyện gì đó muốn nói, đương nhiên con phải hỏi rồi.”
Cô không phải người có thể nhịn ở trong lòng.
Bà Từ biết lời cô đang nói là sự thật, bà khẽ cười một tiếng, đột nhiên hỏi: “Con và Thẩm Ngạn đã cãi nhau bao giờ chưa?”
“Sao ạ?” Khương Thanh Thời sửng sốt, sau đó có chút ngượng ngùng gật đầu: “Có cãi nhau rồi.”
Chẳng qua mấy lần đó đều là cô đơn phương tức giận, còn Thẩm Ngạn ngoại trừ ghen tuông chuyện Mạnh Tấn ra thì những lúc khác cô có làm ra chuyện gì cũng hiếm khi khiến tâm trạng anh dao động mãnh liệt.
Khương Thanh Thời muộn màng phát hiện ra, Thẩm Ngạn là một người rất ổn định về mặt cảm xúc.
Bà Từ ậm ừ, không ngạc nhiên trước câu trả lời của cô.
Bà nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói: “Thời gian con và Tiểu Ngạn ở bên nhau cũng không ngắn, mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống và công việc của các con, nhưng mẹ muốn dặn dò con một số chuyện.”
Vẻ mặt Khương Thanh Thời trở nên nghiêm túc: “Mẹ nói đi ạ.”
Bà Từ liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Giữa vợ chồng với nhau nếu gặp phải vấn đề gì thì nên kịp thời trao đổi, mẹ hiểu tính tình của con, còn Thẩm Ngạn thì tuy rằng mẹ không hiểu quá rõ nhưng có thể nhìn ra được thằng bé thật sự yêu con.”
Nói đến đây, bà dừng lại một chút rồi nói: “Mẹ hy vọng hai đứa có thể quản lý tốt cuộc sống của mình.”
Khương Thanh Thời gật đầu, vừa định nói gì đó, lại mơ hồ cảm thấy những lời này của bà Từ có hơi kỳ lạ. Cô ngước mắt lên nhìn bà, hoang mang hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nói những điều này?”
Sắc mặt bà Từ vẫn như thường: “Bộc phát cảm xúc thôi.”
“…”
Khương Thanh Thời sửng sốt, gật đầu đáp: “Con biết rồi.”
Cô nghiêm túc nói: “Mẹ đừng lo lắng.”
Cô vẫn luôn cố gắng hết sức để giao tiếp với Thẩm Ngạn, có gì là nói ra liền, thay vì lúc nào cũng nghẹn trong lòng.
Hai mẹ con không trò chuyện với nhau lâu.
Bà Từ nhận được điện thoại của trợ lý, nói phải quay lại công ty để tiếp tục công việc.
Trước khi rời đi, bà hỏi Khương Thanh Thời: “Con có muốn cổ phần trong tay mẹ không?”
Khương Thanh Thời ngẩng đầu nhìn bà, lắc đầu: “Con không muốn, đó là của mẹ, mẹ cứ giữ lấy đi ạ.”
Bà Từ khẽ cười: “Vậy mẹ sẽ suy nghĩ kỹ trước khi trả lời Thẩm Ngạn.”
Khương Thanh Thời gật đầu.
Sau khi bà Từ rời đi, Khương Thanh Thời ngồi trong quán cà phê một lúc mới lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn, hỏi anh làm việc thế nào rồi, bên phía cô đã xong.
Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Ngạn lập tức trả lời: [Cũng tạm rồi.]
Khương Thanh Thời: [Vậy bây giờ em qua đó.]
Thẩm Ngạn: [Được.]
–
Năm mới đang đến gần, tuần sau là Tết Nguyên đán.
Vì vậy, cho dù là ngày Chủ nhật thì trong công ty vẫn có không ít nhân viên phải tăng ca.
Khương Thanh Thời đã đến công ty vài lần, mọi người cũng đã biết mặt cô, hơn nữa còn làm thân với cô.
Vì vậy lần này sau khi đi vào sảnh chính, cô thoải mái đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đến tầng văn phòng của Thẩm Ngạn.
Cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy có người đang đợi mình ở cửa.
Nhìn thấy anh, Khương Thanh Thời không khỏi nhớ đến những lời bà Từ vừa nói với cô, dường như những chuyện Thẩm Ngạn âm thầm làm vì cô còn nhiều hơn những gì cô tưởng.
Thấy cô đứng bất động trong thang máy, Thẩm Ngạn ngước mắt lên, cười nói: “Cô Thẩm, đến rồi.”
“…” Khương Thanh Thời hoàn hồn lại, ngước mắt nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, không phải anh đang tăng ca sao?”
Thẩm Ngạn: “Hửm?”Anh đè thấp âm cuối cùng, giọng nói lọt vào tai làm cô có chút ngứa ngáy.
Khương Thanh Thời vô thức sờ vành tai, nhẹ giọng nói: “Anh đứng ở cửa thang máy làm gì?”
Cô biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Ngạn cười khẽ: “Đón vợ anh.”
Khương Thanh Thời khẽ ồ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em không cần anh phải ra tận cửa thang máy đón em, em biết văn phòng của anh ở đâu.”
Cô muốn Thẩm Ngạn bận rộn việc riêng của mình.
Nghe hiểu ý của cô, Thẩm Ngạn khẽ nói: “Đón vợ anh còn quan trọng hơn công việc.”
Khương Thanh Thời không nhịn được cười nói: “Được rồi.”
Cô đưa chiếc túi đang mang cho Thẩm Ngạn, chắp hai tay sau lưng rồi kiêu ngạo nói: “Vậy phiền tổng giám đốc Thẩm xách túi và dẫn đường cho em.”
Thẩm Ngạn cong môi đáp: “Tuân lệnh.”
Anh sẵn sàng nghe theo lệnh “điều khiển” của cô chủ Khương Thanh Thời này.
Mãi mãi.
Trên đường đến văn phòng, hai người còn gặp Phùng Hạng Minh và một nữ trợ lý khác của Thẩm Ngạn, tên là Ngu Nhu Tĩnh.
Khương Thanh Thời có ấn tượng với Ngu Nhu Tĩnh, có một lần cô ấy đi công tác ở Paris đã mang theo chút đồ đến cho Khương Thanh Thời. Cô ấy nói là do Thẩm Ngạn sắp xếp.
“Chị Nhu Tĩnh.” Lần trước Khương Thanh Thời đến không gặp cô ấy, nghe nói cô ấy đã đi công tác.
Ngu Nhu Tĩnh ngước mắt lên nhìn cô: “Bà chủ, đã lâu không gặp.”
Khương Thanh Thời cười nói: “Sao hôm nay chị lại ở công ty tăng ca? Nhiều việc lắm sao?”
Bình thường Thẩm Ngạn tăng ca đến cuối ngày, bên cạnh anh chỉ có một trợ lý 24/24 là Phùng Hạng Minh.
Ngu Nhu Tĩnh liếc nhìn Thẩm Ngạn bên cạnh cô: “Cuối năm nhiều việc.”
Khương Thanh Thời gật đầu, dặn dò: “Chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi nhé, tôi đi vào trong với anh ấy trước đây.”
Ngu Nhu Tĩnh: “Được.”
–
Hai người lần lượt đi vào văn phòng, Khương Thanh Thời không nhịn được chọc vào cánh tay người bên cạnh, thấp giọng nói: “Anh như vậy có coi là bóc lột mấy người họ không?”
Thẩm Ngạn liếc mắt nhìn cô: “Em có biết tiền lương một tháng của mấy người họ là bao nhiêu không?”
Khương Thanh Thời lắc đầu: “Dù sao cũng không quá nhiều đúng không?”
“…” Thẩm Ngạn hơi khựng lại, dở khóc dở cười: “Ở một góc độ nào đó thì đúng là không nhiều lắm.”
Khương Thanh Thời không có nhiều khái niệm với tiền bạc, trước nay vẫn luôn tiêu tiền như nước, không quá coi trọng tiền lương mấy vạn tệ của trợ lý bình thường.
Nhưng mà xưa nay Thẩm Ngạn rất hào phóng với nhân viên của mình, trừ tiền lương cố định ra, trợ lý của anh còn nhận được tiền hoa hồng từ không ít các dự án, tăng ca đến cuối ngày cũng được nhận gấp hai chấm năm lần tiền lương.
Chứ không phải gấp đôi tiền lương như quy định.
Cũng vì vậy mà nhân viên trong công ty của Thẩm Ngạn rất sẵn lòng tăng ca.
Khương Thanh Thời dùng ánh mắt dò xét nhìn anh: “Xem đi.”
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Gần đến Tết rồi, anh có muốn tặng thêm đồ ăn hay gì đó cho nhân viên tăng ca không?”
Thẩm Ngạn biết ý của cô: “Em muốn tặng gì cho bọn họ?”
Khương Thanh Thời ngẫm nghĩ: “Trà chiều nhé? Mấy người họ phải làm thêm đến mấy giờ?”
Thẩm Ngạn: “Không rõ lắm.”
Anh suy nghĩ vài giây rồi trầm giọng nói: “Anh bảo Phùng Hạng Minh đi làm thống kê, hôm nay cho mấy người họ thêm một phần phụ cấp, thế nào?”
Khương Thanh Thời: “Được.” Đồng ý xong, cô có hơi do dự, “Em làm vậy có tính là gây thêm phiền phức cho anh không?”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Sao đột nhiên em lại nói như vậy?”
“Em vừa mới nhận ra.” Khương Thanh Thời thành thật nói: “Em nói gì hay làm gì đều có xu hướng bốc đồng, có đôi khi chỉ là đột nhiên nghĩ tới, cũng không cân nhắc quá nhiều.”
Cô rất lo lắng lời đề nghị của mình sẽ gây thêm phiền phức cho Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn cười: “Không đâu.” Anh nhẹ giọng nói, “Một phần phụ cấp cũng không đến mức gây rắc rối cho anh.”
Hơn nữa anh làm vậy coi như là làm chút chuyện tốt cho Khương Thanh Thời. Tuy rằng cũng không thể gọi là chuyện tốt gì, dù sao nhóm nhân viên cũng đang tăng ca cho công ty.
Khương Thanh Thời khẽ ồ một tiếng, sau đó thay đổi chủ đề: “Một phần phụ cấp không gây rắc rối cho anh, vậy…. thu mua cổ phần thì sao?”
Cô nhìn thẳng vào Thẩm Ngạn, không nhịn được hỏi: “Anh thu mua cổ phần tập đoàn Khương thị thật sự không ảnh hưởng đến việc triển khai dự án của công ty bên này chứ?”
“…”
Thẩm Ngạn hơi giật mình, không ngờ cô lại hỏi thẳng anh như vậy. Nhưng cô không truy hỏi anh thu mua để làm gì, mà lo lắng anh nhúng tay vào đó có ảnh hưởng đến việc triển khai những dự án khác hay không.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Thẩm Ngạn dịu dàng nói: “Mẹ nói cho em biết à?”
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, đi đến sô pha cách đó không xa ngồi xuống: “Sao anh không nói trước cho em biết?”
Thẩm Ngạn suy nghĩ vài giây rồi nói: “Anh không chắc mình có thể thành công.”
Khương Thanh Thời: “Nói vậy là sao?”
Thẩm Ngạn rũ mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Thời điểm đưa ra quyết định này, anh không nắm chắc 100% mình có thể thu mua được cổ phần trong tay đám cổ đông đó.”
Cho nên anh mới không nói trước với Khương Thanh Thời. Anh lo lắng nếu không thành công, sẽ khiến cô mừng hụt.
Cách làm việc của Thẩm Ngạn là trước khi chưa nắm chắc 100%, anh sẽ không tiết lộ chút tin tức nào với thế giới bên ngoài.
Anh sợ mong đợi của mình sẽ hụt hẫng, càng không muốn Khương Thanh Thời sẽ hụt hẫng.
Khương Thanh Thời ngẩn người, vô thức hỏi: “Anh chuẩn bị chuyện này từ lâu rồi đúng không?” Cô còn nhấn mạnh, “Chứ không phải vừa mới quyết định sau khi em bị thương?”
“Ừm.” Thẩm Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô, không giấu cô điều gì: “Đã có ý định này từ lâu rồi.”
Vết thương của Khương Thanh Thời đã đẩy nhanh tiến độ của chuyện này.
“…”
Trong văn phòng im lặng một lúc, Khương Thanh Thời tựa vào lồ ng ngực anh, rầu rĩ nói: “Thẩm Ngạn.”
Thẩm Ngạn sờ đầu cô: “Sao thế?”
Khương Thanh Thời nhắm mắt lại, rúc vào lòng anh cọ qua cọ lại, không nhịn được nói: “Anh quá tốt với em rồi thì phải?”
Thẩm Ngạn bật cười thành tiếng: “Anh không tốt với em thì tốt với ai?”
Anh véo mặt cô: “Em là vợ anh mà.”
“Em biết.” Khương Thanh Thời mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nhưng người khác sẽ không làm đến mức này.”
Chưa nói đến mức này, có một số đàn ông thậm chí còn không thực hiện được cả bước đầu tiên.
Thẩm Ngạn hiểu ý của cô. Anh im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “Anh vốn tưởng rằng sau khi em biết được sẽ tức giận.”
Khương Thanh Thời: “…Tại sao?”
Tại sao cô phải tức giận, cũng không phải cô không biết Thẩm Ngạn làm như vậy là vì cô.
Thẩm Ngạn: “Anh sợ em trách anh không báo trước cho em, cũng lo lắng em sẽ cho rằng anh áp đặt suy nghĩ của mình lên người em, bắt em gánh vác chuyện gì đó nặng nề trên lưng.”
Đây là lời thật lòng của Thẩm Ngạn, anh đã lo lắng vấn đề này.
Khương Thanh Thời nghe xong lời anh nói thì nhất thời trầm mặc.
Một lúc lâu sau cô mới thấp giọng nói: “Nếu em nói như vậy thật thì quá là chẳng biết đúng sai.”
Tuy rằng đôi khi cô có chút kiêu ngạo, vô cớ gây rối, ỷ được yêu chiều mà làm càn, nhưng trên chuyện này Khương Thanh Thời biết rõ Thẩm Ngạn làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, anh cũng không đi quá xa hoặc yêu cầu cô làm những chuyện mà cô không thích.
Trước hết anh cũng không nói với Khương Thanh Thời rằng sau khi đưa hết số cổ phần cho cô là cô phải đến công ty làm việc.
Tiếp đó anh cũng không ép buộc Khương Thanh Thời phải tiếp nhận cổ phần.
Hiện tại Thẩm Ngạn chỉ làm chuyện này vì cô, cô tin cho dù cô không cần, không ký tên vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, Thẩm Ngạn cũng sẽ không ép buộc cô, yêu cầu cô phải ký tên.
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Ngạn như bị chọc cười, khẽ nhếch khóe môi lên: “Vậy em nghĩ thế nào?”
Anh nghiêm túc hỏi cô: “Em có muốn không?”
Nhắc đến vấn đề nghiêm túc này, Khương Thanh Thời chìm trong yên lặng một lúc lâu.
Một lúc sau cô mới nói với Thẩm Ngạn: “Không ai là không thích tiền, em cũng vậy. Nhưng mà…. Em không muốn phần của bà Từ.”
Cô nhìn Thẩm Ngạn, dịu giọng nói: “Mấy năm qua bà ấy đã bôn ba vất vả cho tập đoàn, những thứ trong tay bà ấy vốn dĩ thuộc về bà ấy, chúng ta đừng ép bà ấy phải giao cho em.”
Cổ phần trong tay bà Từ vốn là quà cưới mà nhà họ Khương đã tặng cho bà khi bà kết hôn với bố Khương.
Tương tự, bên phía nhà của bà Từ cũng cho nhà họ Khương chút thành ý.
Chẳng qua là mấy năm gần đây, công việc kinh doanh bên phía nhà ông ngoại của Khương Thanh Thời càng lúc càng sa sút. Mà tập đoàn Khương thị thì vẫn luôn hoạt động tương đối ổn định.
Khương Thanh Thời biết mấy năm qua bà Từ đã phải vật lộn với những gì, cô không muốn tước đi hy vọng trông cuộc sống của bà.
Tuy rằng người ta thường nói, những thứ của bố mẹ chắc chắn sẽ để dành lại cho con cái.
Nhưng Khương Thanh Thời không cho là vậy, cô vẫn luôn cho rằng bố mẹ có quyền quản lý và sử dụng của riêng mình.
Tất nhiên phần của bố Khương thì cô muốn.
Ông ấy đã sớm mất đi quyền tự do kiểm soát những thứ đó ở chỗ Khương Thanh Thời. Cô phải lấy tất cả cổ phần trong tay ông ấy, bởi vì khi cô còn nhỏ, ông ấy đã từng nói sẽ để lại những thứ đó cho cô.
Cô sẽ không cho ông ấy có cơ hộ để lại những tài sản đó cho người kia.
Thẩm Ngạn biết ý của cô, anh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh hiểu rồi.”
Anh chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, anh biết nên xử lý thế nào.”
Khương Thanh Thời nói được.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Khương Thanh Thời tò mò hỏi: “Tại sao anh lại nghĩ đến việc… để chúng ta nắm quyền kiểm soát cổ phần?”
Nhắc đến điều này, Thẩm Ngạn nói: “Có thể do anh hiểu đàn ông hơn em.”
Khương Thanh Thời: “Hả?” Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Anh nói rõ hơn chút đi.”
Thẩm Ngạn không giấu cô bất cứ điều gì, thong thả nói: “Thứ ông ấy coi trọng nhất không phải đứa con kia, mà là bản thân ông ấy.”
Đàn ông luôn hiểu rõ đàn ông nhất, Thẩm Ngạn biết bố Khương đang nghĩ gì, ông ấy trọng nam khinh nữ, quả thật rất muốn lập kế hoạch tương lai cho con trai của mình, để cậu ta có được một số thứ của nhà họ Khương.
Mặt khác, ông ấy không có tình cảm với bà Từ, về mặt nào đó thì đứa trẻ kia thật sự chiếm được tình cảm của ông ấy nhiều hơn.
Nhưng đối với bố Khương mà nói, thứ ưu tiên hàng đầu vẫn luôn là bản thân ông ấy, là quyền lợi và địa vị của ông ấy.
Quyền lực mới là thứ quan trọng nhất với ông ấy.
Chuyện thằng nhóc kia va chạm với Khương Thanh Thời, Thẩm Ngạn không có cách nào để gây rắc rối cho thằng nhóc kia, cũng bởi vì một số vấn đề của bản thân mà anh không thích đi tìm người phụ nữ kia để nói chuyện.
Nguồn gốc của những chuyện này là bố Khương, đương nhiên anh phải bắt ông ấy trả cái giá xứng đáng.
Đánh rắn phải đánh giập đầu, đối với bố Khương cũng vậy.
Sỡ dĩ lúc này bố Khương kiêu ngạo và quá đáng như vậy, đơn giản là vì ông ây là chủ tịch của tập đoàn Khương thị, ông ấy có thể quyết định “sự sống chết” của rất nhiều người, ông ấy cho rằng mình muốn để lại cổ phần trong tay cho ai thì sẽ cho người đó.
Ông ấy cảm thấy bản thân là tư bản đắc ý.
Nếu như vậy, Thẩm Ngạn sẽ khiến ông ấy mất đi thứ mà ông ấy đắc ý nhất. Anh muốn bắt ông ấy rời khỏi tập đoàn Khương thị, tước bỏ chức vụ chủ tịch của ông ấy.
Mất đi quyền thế, bố Khương sẽ không dám đối xử với Khương Thanh Thời giống như ngày hôm đó ở trung tâm thương mại.
Nghe Thẩm Ngạn nói xong, Khương Thanh Thời mở to hai mắt nhìn anh.
Thẩm Ngạn rũ mắt xuống, có chút không xác định: “Làm em sợ rồi sao?”
“Không phải.” Khương Thanh Thời thấp giọng nói: “Làm sao anh biết ông ấy coi trọng vị trí chủ tịch của mình nhất?”
Cô đưa ra ý kiến khác: “Lỡ như ông ấy coi trọng thằng nhóc kia hơn thì sao?”
Dù sao thì theo như những gì Khương Thanh Thời được biết, ông ấy đã lén lút làm rất nhiều chuyện vì thằng nhóc kia.
Thẩm Ngạn: “Không đâu.” Giọng điệu của anh kiên định, hạ thấp giọng nói, “Anh và ông ấy từng có không ít qua lại, bây giờ thoạt nhìn ông ấy như đang làm mọi chuyện vì người kia, nhưng thật ra ông ấy chỉ đang thỏa mãn d*c vọng ích kỷ của bản thân mình.”
Thỏa mãn h@m muốn ích kỷ muốn làm gì thì làm đó của bản thân.
Khương Thanh Thời giật mình sửng sốt.
Thẩm Ngạn có chút không đành lòng khi nhìn cô như vậy: “Em khó chịu sao?”
Khương Thanh Thời ở trong lòng anh lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Cô đã hết khó chịu từ rất lâu rồi.
Im lặng ôm nhau một lúc, điện thoại di động của Thẩm Ngạn vang lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi đến, là Ngụy Minh Khiêm.
Khương Thanh Thời chọc chọc cánh tay của anh: “Anh nghe đi.”
Thẩm Ngạn cũng không đứng dậy đi chỗ khác bắt máy, anh nhận máy rồi ngồi nghe ở bên cạnh Khương Thanh Thời: “Alo.”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói trầm ổn của Ngụy Minh Khiêm đã vang lên: “Bố vợ cậu đã biết chuyện cậu làm rồi.”
Thẩm Ngạn khựng lại, anh và Khương Thanh Thời nhìn nhau: “Ông ấy biết từ khi nào?”
Sớm muộn gì bố Khương cũng sẽ biết chuyện này, chẳng qua là sớm hơn so với dự đoán của Thẩm Ngạn và Ngụy Minh Khiêm.
Theo logic thì bọn họ làm rất tốt công tác giữ bí mật, lý ra sẽ không biết từ bây giờ.
Ngụy Minh Khiêm: “Không rõ lắm.”
Anh ta nói với Thẩm Ngạn: “Bên chỗ tôi vừa nhận được tin tức, ông ta đang trên đường đến nhà cậu.”
Thẩm Ngạn: “Được, tôi biết rồi.”
Ngụy Minh Khiêm ừm một tiếng, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Lời ít ý nhiều dặn dò vài câu, Ngụy Minh Khiêm cúp điện thoại.
Sau khi điện thoại được cúp, văn phòng lại chìm trong im lặng.
Một lúc lâu sau, điện thoại di động của Khương Thanh Thời reo lên.
Cô xem thử, là điện thoại của bố Khương gọi đến.
“Em cần nghe không?” Cô hỏi Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn: “Em muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì khỏi nghe.”
Khương Thanh Thời suy nghĩ ba giây: “Vậy em sẽ không nghe.”
Cô phải phớt lờ ông ấy, bèn nói với Thẩm Ngạn: “Tối nay em muốn đến ‘Lệ Chi’ ăn cơm, có bàn không?”
Thẩm Ngạn nhướng mày: “Em muốn thì sẽ có bàn.”
Hai người nói xong, Thẩm Ngạn gọi điện thoại cho quản lý của Lệ Chi, bảo anh ta để một phòng bao lại.
Gọi điện thoại xong, hai người thu dọn đồ đạc rồi lên đường đến Lệ Chi.
Cũng đã gần đến giờ ăn tối, Khương Thanh Thời không muốn về nhà, đương nhiên Thẩm Ngạn cũng đi cùng.
Trên đường đến “Lệ Chi”, điện thoại di động của Khương Thanh Thời có vài cuộc gọi nhỡ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô rất phiền, cô dứt khoát điều chỉnh sang chế độ im lặng.
Sau khi chỉnh sang chế dộ im lặng, cô mở Wechat lên xem, trong Wechat có rất nhiều tin nhắn của bố Khương gửi đến.
Khương Thanh Thời vô thức kéo lên phía trên, vô tình phát hiện ra lần trước bố Khương chủ động gửi tin nhắn cho cô đã là nửa năm trước. Nhìn thấy như vậy, cô nhếch môi đầy giễu cợt, cảm thấy rất mỉa mai.
Đến trước cửa “Lệ Chi”, Khương Thanh Thời đột nhiên nhớ tới: “Ông ấy tìm anh để tính sổ, sao lại không gọi cho anh?”
Bước chân Thẩm Ngạn hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn cô: “Bởi vì anh chặn ông ấy rồi.”