Từ khi liệt Tiền Chung Sinh vào diện tình nghi nhất, Lăng Ngọc Phi luôn tìm cớ để lảng vảng sang lớp sáu.
“A Mao, xin cậu đó! Chiều nay chúng ta rủ mấy người bên lớp sáu chơi chung đi!” Lăng Ngọc Phi đau khổ cầu xin suốt ba tiết học.
“Chơi cái mông, có cái gì vui đâu mà chơi, cậu lại không thích chơi bóng!”
“Lẽ nào không có bóng rổ thì giữa chúng ta không có chút tình cảm nào sao?”
“Không!”
“Chúng ta có thể chơi nói thật hay mạo hiểm mà! Lần trước Tiền Chung Sinh có nói chúng ta có thể cùng chơi thây!”
“Cái trò xàm như vậy cậu bảo tớ làm sao mở miệng hả!”
“…… Sao mà xàm………” Lăng Ngọc Phi vô lực kháng nghị.
“Cậu gần đây lắm chuyện thật! Nói mau, có âm mưu gì!”
………
“……..Là Chu Ý Chân!” Xin lỗi lần nữa.
“Lại là cậu ấy!” Thi Phàm chen vào “Cậu ấy lại sao nữa!”
“Cô ấy cuối cùng cũng ra tay với Tiền Chung Sinh rồi!”
Sau một trận lăn qua lộn lại, Lăng Ngọc Phi cũng đạt được ước muốn. Ngay cả Chu Ý Chân cũng bị cậu lừa tới.
Dựa theo tâm tính nhiều chuyện, A Mao và Thi Phàm cũng quyết định tham gia vào trò chơi chiều nay. Lăng Ngọc Phi còn cố ý dặn bọn họ hỏi về vấn đề tình cảm của Tiền Chung Sinh, dù sao thì vẫn còn một tấm bia chắn là Chu Ý Chân.
Sau tiết cuối cùng, Lăng Ngọc Phi ôm đồ ăn vặt và nước uống đến lớp sáu.
Tiền Chung Sinh chờ bọn họ ở cửa, thấy cậu ôm nhiều đồ như vậy thì nhanh chóng chạy tới giúp.
“Sao A Mao không giúp cậu?”
“Cậu ta chỉ biết đày đọa, bắt nạt tớ thôi!” Lăng Ngọc Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiền Chung Sinh giúp cậu mang đồ đến giữa chỗ trống đặt xuống. Cậu phủi tay thả lỏng gân cốt đi sau, vừa nghiêng mắt nhìn liền đối diện ngay với đường nhìn của Vệ Thước.
“A, chào bạn Vệ Thước nha!” Cậu nghiêm chỉnh cúi đầu chào Vệ Thước một cái.
Lăng Ngọc Phi bị xoa đầu một cái.
“Vệ Thước với Lăng Ngọc Phi thân nhau như vậy từ bao giờ thế?” Tiền Chung Sinh quay lại thì thấy cảnh này.
Tinh thần trinh thám của Lăng Ngọc Phi nháy mắt trỗi dậy. Chưa đợi cậu nghĩ xem phải trả lời như thế nào, đã nghe Vệ Thước nói “Nói chuyện nhiều thì tốt thôi.”
Nói chuyện? Thôi được rồi, theo như lời Chu Ý Chân thì một Vệ Thước ít lời nói với cậu được mấy câu kia thì cũng được coi như là “trò chuyện” rồi.
“Cậu chơi với bọn tôi không? Nói thật hay mạo hiểm.” Lăng Ngọc Phi mời mọc.
Tiền Chung Sinh nói “Vệ Thước phải về mà nhỉ?”
“Tớ nhìn cậu…… chơi cũng được.” Vệ Thước nhìn Lăng Ngọc Phi nói.
“Được, vậy tớ mời cậu uống coca nhé.” Cậu ta ậm ờ nói, Lăng Ngọc Phi cũng không nghe rõ. Cậu chạy đi lôi ra từ đống đồ của mình một chai coca.
“Cảm ơn.” Cậu ta tự tay nhận lấy.
Trong nháy mắt, Lăng Ngọc Phi nghĩ ánh mắt của Vệ Thước thật dịu dàng, còn giống như mang theo ý cười.
Cậu nhún vai, cũng hé miệng nở nụ cười với cậu ta.
Quan hệ của bọn họ tốt thật đấy, Tiền Chung Sinh ở một bên nhìn thầm nghĩ, trước giờ Vệ Thước chưa từng nhận đồ của người khác, càng chưa từng nói cảm ơn.
Lúc mọi người đến đông đủ, bọn họ liền bắt đầu chơi.
Quy tắc chơi là mỗi người rút một lá bài, ai nhỏ nhất thì bị phạt, ai lớn nhất thì đưa ra hình thức phạt, bằng nhau thì so chất bài.
Thật bất hạnh, Lăng Ngọc Phi chịu trận đầu tiên.
Người rút được số lớn nhất là Thi Phàm.
“Tớ gần đây thật xui xẻo a a a a a!” Lăng Ngọc Phi ôm đầu vật vã.
“He he he!” Thi Phàm cười gian “Chọn nói thật hay chọn mạo hiểm?”
“Niệm tình vừa bắt đầu, có thể nói nội dung nói thật cho tớ biết chút không?” Lăng Ngọc Phi giả vờ đáng thương.
Thi Phàm định nói không thể, A Mao đã ghé sát tai cậu ta thì thầm “Mục tiêu của chúng ta là Tiền Chung Sinh.”
Thi Phàm suy nghĩ một lúc, đồng ý.
“Nói thật là…. Ừm…. Nụ hôn đầu của cậu là lúc nào đi!”
Lăng Ngọc Phi……..
Nụ hôn đầu của cậu là chuyện mấy hôm trước đó! Nói ra nhất định sẽ bị tra hỏi! Sau đó sẽ không còn được yên nữa!!
Ông trời ơi!!
Lăng Ngọc Phi hít sâu, cắn răng nói “Tớ chọn mạo hiểm.”
A Mao và Thi Phàm ra vẻ “Đồ ngốc” nhìn chằm chằm Lăng Ngọc Phi.
Còn Chu Ý Chân thì tràn đầy tò mò. Nếu không phải còn có nam thần của cô ở đây, Lăng Ngọc Phi có lẽ sẽ bị cô xông lên túm cổ tra hỏi —- bởi vì cậu trước đây chưa từng nói với cô là cậu yêu ai!
“Câu hỏi đơn giản như vậy cậu không chọn, thì đừng trách tớ bắt nạt cậu nhé! Ngồi trên đùi của bất kì ai ở đây, trừ tớ ra, ôm cổ nói “anh/em yêu à” thì tớ sẽ bỏ qua cho cậu, ha ha ha!” Thi Phàm đắc ý nói.
Lăng Ngọc Phi đen mặt.
Người ở đây có Chu Ý Chân, A Mao, Tiền Chung Sinh, Tiểu Minh, vài tên lâu la tác giả không đặt tên và người ngồi yên bên cạnh quan sát là Vệ Thước.
Chu Ý Chân thì không cần nghĩ rồi.
Tiểu Minh và A Mao đều cười gian, nháy mắt, trái một câu “Cưng à, tới chỗ của anh, anh thương”, phải một câu “Chú cho em kẹo nha”… Cút!
Tiền Chung Sinh…. Cậu còn chưa quên cậu ta là đối tượng tình nghi nhất đâu, không thể cho tên biến thái chiếm tiện nghi được!
Mấy tên lâu la…. Cậu chưa từng nói chuyện với bọn họ.
“Tớ chọn Vệ Thước.” Lăng Ngọc Phi đứng dậy.
Vừa dứt lời, Chu Ý Chân “A” một tiếng.
Những người khác cũng hùa theo Yoyoyooooo.
Lăng Ngọc Phi trừng mắt nhìn bọn họ.
“Cái kia, bạn Vệ Thước, có thể cho tớ mượn đùi cậu một chút không?” Lăng Ngọc Phi nhăn nhó đi tới trước mặt Vệ Thước, gãi đầu, ngại ngùng hỏi.
“Ừ.” Vệ Thước thẳng thắn ngoài sức tưởng tượng.
Cậu ta duỗi hai chân ra.
Vì thế Lăng Ngọc Phi liền ngồi xuống.
“Ngồi thế thì sao mà ôm cổ được! Ngồi nghiêng đi!” Thi Phàm ở một bên ồn ào.
“Biết rồi! Cậu phiền thế!” Lăng Ngọc Phi ngồi trên đùi Vệ Thước phát cáu.
Cậu chỉ đành đừng lên, quay lại nói với Vệ Thước “Xin lỗi!”
Khoan đã! Cái mặt vô cảm trong truyền thuyết vừa nở nụ cười?! Lăng Ngọc Phi chăm chú nhìn nhưng hình như vẫn là vẻ mặt vô cảm như cũ.
“Không sao!” Vệ Thước nói.
Lăng Ngọc Phi đứng cạnh Vệ Thước, lần thứ hai ngồi xuống.
“Ôm cổ ôm cổ….” Mọi người ồn ào giục.
Lăng Ngọc Phi chịu đựng ánh mắt của Vệ Thước, giơ tay lên ôm lấy.
Sau đó, cậu cảm thấy một cánh tay vừa khoát lên eo cậu.
“Nói —– Anh! Yêu! À!”
Lăng Ngọc Phi bị cánh tay kia làm cho bối rối, không tự chủ lặp lại lời bọn họ “Anh yêu à..”
Cái tay kia nhè nhẹ nhéo eo cậu một cái.
Lăng Ngọc Phi ngây người, lăng lăng nhìn về phía cửa ở bên cạnh.
“Sao thế? Dựa vào người Vệ Thước rồi không muốn xuống nữa à?” Thi Phàm trêu trọc nói.
Lăng Ngọc Phi vội vàng đứng dậy.
Sau đó có chuyện gì xảy ra đầu cậu cũng trống rỗng, ngay cả việc thăm dò Tiền Chung Sinh cũng quên mất tiêu.
Đây là tin nhắn tác giả tóm được của si hán:
“Thật là yêu cậu. Càng ngày càng yêu cậu.”
“Đồ Marry Sue nhà cậu mau cút đi! Từ lúc đụng phải cậu chả có chuyện gì tốt đẹp cả!”
“Từ lúc bắt đầu nói chuyện với cậu, mỗi ngày đều có chuyện tốt xảy ra.”
….
“Cút cút cút!!!”
Chú thích:
“A Mao, xin cậu đó! Chiều nay chúng ta rủ mấy người bên lớp sáu chơi chung đi!” Lăng Ngọc Phi đau khổ cầu xin suốt ba tiết học.
“Chơi cái mông, có cái gì vui đâu mà chơi, cậu lại không thích chơi bóng!”
“Lẽ nào không có bóng rổ thì giữa chúng ta không có chút tình cảm nào sao?”
“Không!”
“Chúng ta có thể chơi nói thật hay mạo hiểm mà! Lần trước Tiền Chung Sinh có nói chúng ta có thể cùng chơi thây!”
“Cái trò xàm như vậy cậu bảo tớ làm sao mở miệng hả!”
“…… Sao mà xàm………” Lăng Ngọc Phi vô lực kháng nghị.
“Cậu gần đây lắm chuyện thật! Nói mau, có âm mưu gì!”
………
“……..Là Chu Ý Chân!” Xin lỗi lần nữa.
“Lại là cậu ấy!” Thi Phàm chen vào “Cậu ấy lại sao nữa!”
“Cô ấy cuối cùng cũng ra tay với Tiền Chung Sinh rồi!”
Sau một trận lăn qua lộn lại, Lăng Ngọc Phi cũng đạt được ước muốn. Ngay cả Chu Ý Chân cũng bị cậu lừa tới.
Dựa theo tâm tính nhiều chuyện, A Mao và Thi Phàm cũng quyết định tham gia vào trò chơi chiều nay. Lăng Ngọc Phi còn cố ý dặn bọn họ hỏi về vấn đề tình cảm của Tiền Chung Sinh, dù sao thì vẫn còn một tấm bia chắn là Chu Ý Chân.
Sau tiết cuối cùng, Lăng Ngọc Phi ôm đồ ăn vặt và nước uống đến lớp sáu.
Tiền Chung Sinh chờ bọn họ ở cửa, thấy cậu ôm nhiều đồ như vậy thì nhanh chóng chạy tới giúp.
“Sao A Mao không giúp cậu?”
“Cậu ta chỉ biết đày đọa, bắt nạt tớ thôi!” Lăng Ngọc Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiền Chung Sinh giúp cậu mang đồ đến giữa chỗ trống đặt xuống. Cậu phủi tay thả lỏng gân cốt đi sau, vừa nghiêng mắt nhìn liền đối diện ngay với đường nhìn của Vệ Thước.
“A, chào bạn Vệ Thước nha!” Cậu nghiêm chỉnh cúi đầu chào Vệ Thước một cái.
Lăng Ngọc Phi bị xoa đầu một cái.
“Vệ Thước với Lăng Ngọc Phi thân nhau như vậy từ bao giờ thế?” Tiền Chung Sinh quay lại thì thấy cảnh này.
Tinh thần trinh thám của Lăng Ngọc Phi nháy mắt trỗi dậy. Chưa đợi cậu nghĩ xem phải trả lời như thế nào, đã nghe Vệ Thước nói “Nói chuyện nhiều thì tốt thôi.”
Nói chuyện? Thôi được rồi, theo như lời Chu Ý Chân thì một Vệ Thước ít lời nói với cậu được mấy câu kia thì cũng được coi như là “trò chuyện” rồi.
“Cậu chơi với bọn tôi không? Nói thật hay mạo hiểm.” Lăng Ngọc Phi mời mọc.
Tiền Chung Sinh nói “Vệ Thước phải về mà nhỉ?”
“Tớ nhìn cậu…… chơi cũng được.” Vệ Thước nhìn Lăng Ngọc Phi nói.
“Được, vậy tớ mời cậu uống coca nhé.” Cậu ta ậm ờ nói, Lăng Ngọc Phi cũng không nghe rõ. Cậu chạy đi lôi ra từ đống đồ của mình một chai coca.
“Cảm ơn.” Cậu ta tự tay nhận lấy.
Trong nháy mắt, Lăng Ngọc Phi nghĩ ánh mắt của Vệ Thước thật dịu dàng, còn giống như mang theo ý cười.
Cậu nhún vai, cũng hé miệng nở nụ cười với cậu ta.
Quan hệ của bọn họ tốt thật đấy, Tiền Chung Sinh ở một bên nhìn thầm nghĩ, trước giờ Vệ Thước chưa từng nhận đồ của người khác, càng chưa từng nói cảm ơn.
Lúc mọi người đến đông đủ, bọn họ liền bắt đầu chơi.
Quy tắc chơi là mỗi người rút một lá bài, ai nhỏ nhất thì bị phạt, ai lớn nhất thì đưa ra hình thức phạt, bằng nhau thì so chất bài.
Thật bất hạnh, Lăng Ngọc Phi chịu trận đầu tiên.
Người rút được số lớn nhất là Thi Phàm.
“Tớ gần đây thật xui xẻo a a a a a!” Lăng Ngọc Phi ôm đầu vật vã.
“He he he!” Thi Phàm cười gian “Chọn nói thật hay chọn mạo hiểm?”
“Niệm tình vừa bắt đầu, có thể nói nội dung nói thật cho tớ biết chút không?” Lăng Ngọc Phi giả vờ đáng thương.
Thi Phàm định nói không thể, A Mao đã ghé sát tai cậu ta thì thầm “Mục tiêu của chúng ta là Tiền Chung Sinh.”
Thi Phàm suy nghĩ một lúc, đồng ý.
“Nói thật là…. Ừm…. Nụ hôn đầu của cậu là lúc nào đi!”
Lăng Ngọc Phi……..
Nụ hôn đầu của cậu là chuyện mấy hôm trước đó! Nói ra nhất định sẽ bị tra hỏi! Sau đó sẽ không còn được yên nữa!!
Ông trời ơi!!
Lăng Ngọc Phi hít sâu, cắn răng nói “Tớ chọn mạo hiểm.”
A Mao và Thi Phàm ra vẻ “Đồ ngốc” nhìn chằm chằm Lăng Ngọc Phi.
Còn Chu Ý Chân thì tràn đầy tò mò. Nếu không phải còn có nam thần của cô ở đây, Lăng Ngọc Phi có lẽ sẽ bị cô xông lên túm cổ tra hỏi —- bởi vì cậu trước đây chưa từng nói với cô là cậu yêu ai!
“Câu hỏi đơn giản như vậy cậu không chọn, thì đừng trách tớ bắt nạt cậu nhé! Ngồi trên đùi của bất kì ai ở đây, trừ tớ ra, ôm cổ nói “anh/em yêu à” thì tớ sẽ bỏ qua cho cậu, ha ha ha!” Thi Phàm đắc ý nói.
Lăng Ngọc Phi đen mặt.
Người ở đây có Chu Ý Chân, A Mao, Tiền Chung Sinh, Tiểu Minh, vài tên lâu la tác giả không đặt tên và người ngồi yên bên cạnh quan sát là Vệ Thước.
Chu Ý Chân thì không cần nghĩ rồi.
Tiểu Minh và A Mao đều cười gian, nháy mắt, trái một câu “Cưng à, tới chỗ của anh, anh thương”, phải một câu “Chú cho em kẹo nha”… Cút!
Tiền Chung Sinh…. Cậu còn chưa quên cậu ta là đối tượng tình nghi nhất đâu, không thể cho tên biến thái chiếm tiện nghi được!
Mấy tên lâu la…. Cậu chưa từng nói chuyện với bọn họ.
“Tớ chọn Vệ Thước.” Lăng Ngọc Phi đứng dậy.
Vừa dứt lời, Chu Ý Chân “A” một tiếng.
Những người khác cũng hùa theo Yoyoyooooo.
Lăng Ngọc Phi trừng mắt nhìn bọn họ.
“Cái kia, bạn Vệ Thước, có thể cho tớ mượn đùi cậu một chút không?” Lăng Ngọc Phi nhăn nhó đi tới trước mặt Vệ Thước, gãi đầu, ngại ngùng hỏi.
“Ừ.” Vệ Thước thẳng thắn ngoài sức tưởng tượng.
Cậu ta duỗi hai chân ra.
Vì thế Lăng Ngọc Phi liền ngồi xuống.
“Ngồi thế thì sao mà ôm cổ được! Ngồi nghiêng đi!” Thi Phàm ở một bên ồn ào.
“Biết rồi! Cậu phiền thế!” Lăng Ngọc Phi ngồi trên đùi Vệ Thước phát cáu.
Cậu chỉ đành đừng lên, quay lại nói với Vệ Thước “Xin lỗi!”
Khoan đã! Cái mặt vô cảm trong truyền thuyết vừa nở nụ cười?! Lăng Ngọc Phi chăm chú nhìn nhưng hình như vẫn là vẻ mặt vô cảm như cũ.
“Không sao!” Vệ Thước nói.
Lăng Ngọc Phi đứng cạnh Vệ Thước, lần thứ hai ngồi xuống.
“Ôm cổ ôm cổ….” Mọi người ồn ào giục.
Lăng Ngọc Phi chịu đựng ánh mắt của Vệ Thước, giơ tay lên ôm lấy.
Sau đó, cậu cảm thấy một cánh tay vừa khoát lên eo cậu.
“Nói —– Anh! Yêu! À!”
Lăng Ngọc Phi bị cánh tay kia làm cho bối rối, không tự chủ lặp lại lời bọn họ “Anh yêu à..”
Cái tay kia nhè nhẹ nhéo eo cậu một cái.
Lăng Ngọc Phi ngây người, lăng lăng nhìn về phía cửa ở bên cạnh.
“Sao thế? Dựa vào người Vệ Thước rồi không muốn xuống nữa à?” Thi Phàm trêu trọc nói.
Lăng Ngọc Phi vội vàng đứng dậy.
Sau đó có chuyện gì xảy ra đầu cậu cũng trống rỗng, ngay cả việc thăm dò Tiền Chung Sinh cũng quên mất tiêu.
Đây là tin nhắn tác giả tóm được của si hán:
“Thật là yêu cậu. Càng ngày càng yêu cậu.”
“Đồ Marry Sue nhà cậu mau cút đi! Từ lúc đụng phải cậu chả có chuyện gì tốt đẹp cả!”
“Từ lúc bắt đầu nói chuyện với cậu, mỗi ngày đều có chuyện tốt xảy ra.”
….
“Cút cút cút!!!”
Chú thích:
- Marry Sue: Nhân vật cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều người dù họ có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật.