5h sáng hôm sau, Thiên Hàn bỗng dưng tỉnh dậy đột ngột, người toát hết mồ hôi. Lại là cái giấc mơ chết tiệt ấy, giấc mơ về ngày mẹ hắn bị tai nạn qua đời. Hắn lổm ngổm bò dậy, nắm chặt tay.
“Tinh” Là tiếng chuông điện thoại của hắn. Sáng sớm thế này nhắn tin cho hắn chỉ có thể là... Thương Đình Lan. Thiên Hàn lười biếng cầm điện thoại lên xem, quả thật là cô ta:“ Thiên Hàn, anh dậy chưa? Hôm nay rảnh không đi chơi với em?” Hắn không đáp lại, liền vứt lại điện thoại lên giường. Từ trên phòng hắn có thể nhìn thấy cả một thành phố xa hoa. Đã 5h sáng nhưng vẫn còn rất nhiều ánh đèn mập mờ. Người người đi lại cũng khá đông, thật nhộn nhịp.Mặt trời cũng dần lấp ló dưới tòa cao ốc kia. Chưa bao giờ hắn được chứng kiến cảnh tượng này. Vì có thể hắn đi chơi thâu đêm trong các bar hoặc có thể ngủ đến sát giờ học mới dậy.
Được nhìn cảnh mặt trời mọc, hắn cảm thấy không bị gò bó, rất thoải mái. Đang định quay đầu lại lấy điện thoại chụp lại cảnh này thì hắn nhìn thấy điện thoại của Lục Nhi phía dưới. Tò mò, hắn cúi người xuống lấy. Là một chiếc cảm ứng nhỏ nhưng màu sắc hài hòa, rất bắt mắt. Mở máy lên, hắn nghịch ngợm y như là cậu bé có đồ chơi mới. Thiên Hàn lần mò vào danh bạ, tìm xem có số của hắn không. Câu trả lời là không. Hắn giật mình, nhập lại lần nữa. Vẫn là không.Chẳng lẽ cô ta thực sự không đến đây vì mình sao? Ai, sao lại như thế được. Ở cùng phòng với đại thiếu gia đẹp trai ngời ngời thế này mà không lưu số vào sao? Đến mấy cô thiếu nữ ở KTX, chưa ai nào là thoát khỏi vẻ đẹp trai của hắn, luôn luôn bày cách xin số hắn. Ấy vậy mà... Không thể được. Nghĩ rồi Thiên Hàn bấm số của hắn vào máy Lục Nhi, còn lưu với cái tên vô cùng sến súa “ Thiên Hàn soái ca “ Lúc sau hắn cũng thấy thật sến súa, đang định sửa lại thành “ Chủ nhân Thiên Hàn” thì đằng sau có tiếng của Lục Nhi:
- Này, nghịch cái gì điện thoại của tôi đấy?
Hắn liền đứng dậy, làm bộ không biết gì { ngây thơ vô số tội????} thì Lục Nhi cũng đứng dậy, giật lại điện thoại từ trong tay hắn, ánh mắt đầy ai oán nhìn thẳng vào đối phương:
- Anh vừa giở trò gì đấy?
- Cô nghĩ tôi điên hay sao mà làm trò gì với cái điện thoại ghẻ của cô... - Thiên Hàn chợt dừng lại, nhìn vào Lục Nhi. Khuôn mặt cau có, tóc tai bù xù, ánh mắt như muốn nói rằng “ Anh thử thú nhận đã làm gì xem, tôi liền giết anh” - Đi xuống mua cơm đi.
Lục Nhi cong môi tỏ vẻ khinh bỉ, muốn nói nhưng lại thôi, liền quay lưng vào nhà tắm. Một lúc sau, mãi vẫn chưa thấy cô ra, Thiên Hàn đứng bên ngoài nói vọng vào:
- Này ô sin.
Lục Nhi đang vắt khăn lên giá, nghe từ “ ô sin” mà không khỏi giật mình. Cô bước ra khỏi nhà tắm, đôi môi anh đào cong lên, ra chiều bất bình lắm:
- Anh gọi ai là ô sin?
- Không lẽ tôi gọi tôi? - Thiên Hàn vênh mặt lên.
- Có khi thế - Lục Nhi gật gù, vẻ mặt rất tán dương.
- Lâm... À mà quên, tên thật của cô là gì nhỉ?
- Lâm Lục Nhi. Sao nào? Tên hay không? - Cô vênh mặt lên
- Không hay tí nào. Để tôi đặt cho cô cái tên khác hay hơn gấp bội. Là Lâm ô sin được chứ?
- Lâm... Lâm ô sin? Anh... điên à? - Cô lắp bắp
- Rất tiếc là tôi lại bình thường rồi. Bây giờ cô có đồng ý không? Nếu không thì mời cô về. Hay cô thích đích thân hiệu trưởng sẽ tiễn cô về?
- Anh... không phải quân tử - Cô nghiến răng.
- Tôi nào dám nhận là quân tử đâu. Bây giờ cô có đồng ý hay không đây? Đồng ý thì kí vào khế ước này đi.
Vừa nói hắn vừa đưa khế ước cho Lục Nhi. Biết ngay tên biến thái này đã giở trò mà.
- Tôi không kí.
- Cô dứt khoát?
- Đúng, dứt khoát không kí.
- Vậy tôi không ép.
Nói rồi hắn lại quay sang, cầm lấy điện thoại nhấn tràng số quen thuộc, miệng nhếch lên nụ cười thích thú:
- A lô, hiệu trưởng Trương...
Lục Nhi lại hoảng hốt, vội vàng giật lại cái máy, nhấn nút tắt, miệng không ngừng chửi rủa:
- Tên biến thái Đường Thiên Hàn. Anh không nghĩ ra cách nào hơn hay sao mà suốt ngày gọi cho hiệu trưởng vậy?
- Đối với người khác thì tôi có nhiều cách lắm nhưng với con cún như cô thì chỉ cần một cách là đủ rồi.
- Đồ bỉ ổi.
- Tóm lại cô có kí không?
- Tôi không... - Cô rất muốn trả lời là “ Tôi không kí đấy, anh làm gì được tôi” nhưng vì cuộc đời luôn luôn trớ trêu, trên mặt hắn lại còn như viết chữ “ Cô không kí thử xem” nên cô đành nặng nề trả lời -... không thể không kí.
Nói rồi liền ấn mạnh tay kí vào khế ước. Nhìn khuôn mặt đau khổ kia, Thiên Hàn khẽ nhếch mép cười, như kiểu đã xem được một màn kịch, tâm tình rất vui.
< To be continued>
p/s:.Thực sự là tui cũng rất muốn đăng đều đặn cả tuần luôn nhưng mà dạo này học hành lu bu quá nên tốn nhiều thời gian lắm. Bây giờ lịch cuối cùng là vào T2,T4,T6 và CN ạ.Nếu ngày nào tui rảnh rỗi nhất định sẽ đăng liền 2,3 chương. Nhưng nếu không thì cứ theo lịch thôi ạ????. Mong mọi người chú ý đón đọc. Thanh kiu ve ry mắc????
h sáng hôm sau, Thiên Hàn bỗng dưng tỉnh dậy đột ngột, người toát hết mồ hôi. Lại là cái giấc mơ chết tiệt ấy, giấc mơ về ngày mẹ hắn bị tai nạn qua đời. Hắn lổm ngổm bò dậy, nắm chặt tay.
“Tinh” Là tiếng chuông điện thoại của hắn. Sáng sớm thế này nhắn tin cho hắn chỉ có thể là... Thương Đình Lan. Thiên Hàn lười biếng cầm điện thoại lên xem, quả thật là cô ta:“ Thiên Hàn, anh dậy chưa? Hôm nay rảnh không đi chơi với em?” Hắn không đáp lại, liền vứt lại điện thoại lên giường. Từ trên phòng hắn có thể nhìn thấy cả một thành phố xa hoa. Đã h sáng nhưng vẫn còn rất nhiều ánh đèn mập mờ. Người người đi lại cũng khá đông, thật nhộn nhịp.Mặt trời cũng dần lấp ló dưới tòa cao ốc kia. Chưa bao giờ hắn được chứng kiến cảnh tượng này. Vì có thể hắn đi chơi thâu đêm trong các bar hoặc có thể ngủ đến sát giờ học mới dậy.
Được nhìn cảnh mặt trời mọc, hắn cảm thấy không bị gò bó, rất thoải mái. Đang định quay đầu lại lấy điện thoại chụp lại cảnh này thì hắn nhìn thấy điện thoại của Lục Nhi phía dưới. Tò mò, hắn cúi người xuống lấy. Là một chiếc cảm ứng nhỏ nhưng màu sắc hài hòa, rất bắt mắt. Mở máy lên, hắn nghịch ngợm y như là cậu bé có đồ chơi mới. Thiên Hàn lần mò vào danh bạ, tìm xem có số của hắn không. Câu trả lời là không. Hắn giật mình, nhập lại lần nữa. Vẫn là không.Chẳng lẽ cô ta thực sự không đến đây vì mình sao? Ai, sao lại như thế được. Ở cùng phòng với đại thiếu gia đẹp trai ngời ngời thế này mà không lưu số vào sao? Đến mấy cô thiếu nữ ở KTX, chưa ai nào là thoát khỏi vẻ đẹp trai của hắn, luôn luôn bày cách xin số hắn. Ấy vậy mà... Không thể được. Nghĩ rồi Thiên Hàn bấm số của hắn vào máy Lục Nhi, còn lưu với cái tên vô cùng sến súa “ Thiên Hàn soái ca “ Lúc sau hắn cũng thấy thật sến súa, đang định sửa lại thành “ Chủ nhân Thiên Hàn” thì đằng sau có tiếng của Lục Nhi:
- Này, nghịch cái gì điện thoại của tôi đấy?
Hắn liền đứng dậy, làm bộ không biết gì { ngây thơ vô số tội????} thì Lục Nhi cũng đứng dậy, giật lại điện thoại từ trong tay hắn, ánh mắt đầy ai oán nhìn thẳng vào đối phương:
- Anh vừa giở trò gì đấy?
- Cô nghĩ tôi điên hay sao mà làm trò gì với cái điện thoại ghẻ của cô... - Thiên Hàn chợt dừng lại, nhìn vào Lục Nhi. Khuôn mặt cau có, tóc tai bù xù, ánh mắt như muốn nói rằng “ Anh thử thú nhận đã làm gì xem, tôi liền giết anh” - Đi xuống mua cơm đi.
Lục Nhi cong môi tỏ vẻ khinh bỉ, muốn nói nhưng lại thôi, liền quay lưng vào nhà tắm. Một lúc sau, mãi vẫn chưa thấy cô ra, Thiên Hàn đứng bên ngoài nói vọng vào:
- Này ô sin.
Lục Nhi đang vắt khăn lên giá, nghe từ “ ô sin” mà không khỏi giật mình. Cô bước ra khỏi nhà tắm, đôi môi anh đào cong lên, ra chiều bất bình lắm:
- Anh gọi ai là ô sin?
- Không lẽ tôi gọi tôi? - Thiên Hàn vênh mặt lên.
- Có khi thế - Lục Nhi gật gù, vẻ mặt rất tán dương.
- Lâm... À mà quên, tên thật của cô là gì nhỉ?
- Lâm Lục Nhi. Sao nào? Tên hay không? - Cô vênh mặt lên
- Không hay tí nào. Để tôi đặt cho cô cái tên khác hay hơn gấp bội. Là Lâm ô sin được chứ?
- Lâm... Lâm ô sin? Anh... điên à? - Cô lắp bắp
- Rất tiếc là tôi lại bình thường rồi. Bây giờ cô có đồng ý không? Nếu không thì mời cô về. Hay cô thích đích thân hiệu trưởng sẽ tiễn cô về?
- Anh... không phải quân tử - Cô nghiến răng.
- Tôi nào dám nhận là quân tử đâu. Bây giờ cô có đồng ý hay không đây? Đồng ý thì kí vào khế ước này đi.
Vừa nói hắn vừa đưa khế ước cho Lục Nhi. Biết ngay tên biến thái này đã giở trò mà.
- Tôi không kí.
- Cô dứt khoát?
- Đúng, dứt khoát không kí.
- Vậy tôi không ép.
Nói rồi hắn lại quay sang, cầm lấy điện thoại nhấn tràng số quen thuộc, miệng nhếch lên nụ cười thích thú:
- A lô, hiệu trưởng Trương...
Lục Nhi lại hoảng hốt, vội vàng giật lại cái máy, nhấn nút tắt, miệng không ngừng chửi rủa:
- Tên biến thái Đường Thiên Hàn. Anh không nghĩ ra cách nào hơn hay sao mà suốt ngày gọi cho hiệu trưởng vậy?
- Đối với người khác thì tôi có nhiều cách lắm nhưng với con cún như cô thì chỉ cần một cách là đủ rồi.
- Đồ bỉ ổi.
- Tóm lại cô có kí không?
- Tôi không... - Cô rất muốn trả lời là “ Tôi không kí đấy, anh làm gì được tôi” nhưng vì cuộc đời luôn luôn trớ trêu, trên mặt hắn lại còn như viết chữ “ Cô không kí thử xem” nên cô đành nặng nề trả lời -... không thể không kí.
Nói rồi liền ấn mạnh tay kí vào khế ước. Nhìn khuôn mặt đau khổ kia, Thiên Hàn khẽ nhếch mép cười, như kiểu đã xem được một màn kịch, tâm tình rất vui.
p/s:.Thực sự là tui cũng rất muốn đăng đều đặn cả tuần luôn nhưng mà dạo này học hành lu bu quá nên tốn nhiều thời gian lắm. Bây giờ lịch cuối cùng là vào T,T,T và CN ạ.Nếu ngày nào tui rảnh rỗi nhất định sẽ đăng liền , chương. Nhưng nếu không thì cứ theo lịch thôi ạ????. Mong mọi người chú ý đón đọc. Thanh kiu ve ry mắc????