Sau khi dùng hết tinh lực đánh cho Thiên Hàn một cái, cô thật sự rất hả hê. Nhất Phong thấy cô rời khỏi lớp thì cũng đi theo. Cô sảng khoái chào tất cả những người mà cô gặp trên đường. Thấy Nhất Phong có vẻ không ngừng bám đuôi thì cô liền đi chậm lại, kêu cậu ta lên đi cùng. Vừa huýt sáo vừa nhảy, cô khua tay múa chân đến là hài, lại còn vỗ vỗ vai Nhất Phong lúc này đang rất muốn nói mà chưa biết nên mở lời ra sao:
- Thế là cuối cùng tớ cũng đã trả thù được tên ôn dịch kia rồi, thật là sảng khoái quá đi.
- Lục Quân, tớ rất lo cho cậu đấy.
- Lo sao? Sao lại lo chứ? - Lục Nhi dường như không chú tâm vào câu nói của Nhất Phong, vẫn tưng tửng như vậy.
- Cậu có biết cậu vừa đánh ai không? Là Đường Thiên Hàn đấy. Là tên khiến nam sinh khiếp sợ nghe theo còn nữ sinh thì đổ rầm rầm đấy. Ngay cả hiệu trưởng còn phải nhún nhường. Vậy mà cậu...
- Tớ biết tớ biết. Nhưng tớ không quan tâm.
- Cậu nghĩ là hắn sẽ để yên cho cậu sao?
- Ý cậu là sao?
- Ôi trời. Cậu nghe cho rõ đây. Ai cậu cũng có thể chọc vào nhưng riêng Đương Thiên Hàn, cậu chỉ nên nhún nhường trước cậu ta thôi. Vì sao á? Cậu ta rất cao minh trong việc xử lí với ai đắc tội cậu ta đấy. Nhưng không bao giờ cậu ta nhúng tay vào mấy việc này, tất cả là lũ nam sinh kia nghe lệnh rồi làm theo thôi. Tớ cá là cậu ta không để cậu thoát đâu.
- Gì chứ? Tớ sống chung đâu thấy cậu ta như vậy đâu?
- Là cậu không biết. Cậu chỉ có quyền nghe theo, không có quyền phản kháng. Đặc biệt không được động vào lúc cậu ta đang ngủ, tâm tình không vui hoặc nói bỡn cợt câu gì đó quá đáng. Cậu ta sẽ lột da cậu đấy. Mà cậu ở cùng phòng thì số cậu thật sự thảm rồi. - Nhất Phong mang vẻ mặt lo lắng, thở dài.
- Nhất... Nhất Phong à. Sao lại dọa tớ vậy chứ? - Lục Nhi đã có chút bối rối nhưng cô vẫn nặn ra một nụ cười.
- Cậu nghĩ tớ rảnh đến mức dọa cậu sao? Thật sự tớ rất lo cho cậu. Tối nay cậu về phòng nhất định sẽ không được yên đâu.
- Nhất Phong.Cậu có tin tớ cắt lưỡi cậu không?
- Được rồi. Đành thua cậu vậy.
Lục Nhi cười cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhất Phong....
Lại nói về Thiên Hàn, sau khi bị cú đấm trời giáng kia văng vào mặt, hắn ngẩn ngơ một lúc, mãi sau máu mới lên được não. Hắn tức sôi bụng, chỉ hận sao lúc đó không xé tan cô ta ra làm trăm mảnh. Bàn tay hắn nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng hờ hững xẹt trong không gian, hơi thở toát lên vẻ nguy hiểm. Hắn tự nhận hắn không phải là người thù dai nhưng thực sự tình huống ngày hôm nay, nỗi nhục ngày hôm nay không thể nào bỏ qua được. Trông thấy hắn như thế, tất cả mọi người đều gần như nín thở. Đây là con người không được quyền động vào, vậy mà một tên học sinh mới đến còn chưa biết nội quy đã dám đánh hắn làm môi hắn rỉ máu, hẳn là cậu ta đã chán sống rồi. Gần như cả lớp xúm lại quanh hắn, một nam sinh đứng gần hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên xử lí thằng đó như thế nào?
- Tớ sẽ đích thân xử lí - Thiên Hàn lạnh nhạt nói.
- Thiên Hàn, cậu hãy để bọn tớ trả thù cho cậu.Thù này nhất định phải trả.
Nghe thấy vậy, mọi người gần như đều ủng hộ quan điểm này. Thiên Hàn lạnh lùng xoay người rời đi, giọng nói rất bình thản nhưng chú ý thì sẽ thấy trên môi là nụ cười thú vị:
- Để tớ tự xử lí.
Ai cũng ngây người vì từ trước đến giờ mấy chuyện mặt mãnh này hắn ta đâu có bao giờ động vào đâu. Ấy vậy mà bây giờ lại bảo tự xử lí thì hẳn là không thể đùa được rồi. Trên mặt mỗi người là một biểu cảm khác nhau. Có người thì mặt mày ủ rũ, có vẻ hơi sợ thay Lục Nhi. Có người lại vô cùng hứng khởi, hi vọng sẽ được xem trò vui. Tất cả tạo nên không khí lộn xộn, nhộn nhạo của 11A.......
*****????*****
Lục Nhi đi chơi đến tận 9h mới về, lúc vừa tạm biệt Nhất Phong xong, cô đứng trước cửa với tâm trạng hơi bất ổn xíu. Cả người cô mệt ra rời, hôm nay vừa bị Nhất Phong lôi đi lang thang,lại còn bị ép uống bia. Cô ngần ngừ mãi nhưng lại sợ bị lộ nên đành phải nhắm mắt làm ngơ, uống cạn cốc bia. Bây giờ đứng trước cửa phòng, gió lạnh lùa qua, bóng đêm bao trùm làm cô thoáng rùng mình. Cô gọi cửa nhưng chỉ nghe bên trong có tiếng đáp:
- Ngủ ngoài đi, tôi không muốn gặp cô.
Cô đập cửa lần nữa nhưng bên trong đã tắt đèn, ác ma đã đi ngủ.Đúng như Nhất Phong bảo, hắn ta sẽ không tha cho cô mà. Cô thất vọng ngồi bệt xuống giáp cánh cửa, thân mình dựa vào tường. Bây giờ thật sự có hơi lạnh, nhất là khi có luồng gió theo khe cửa truyền vào làm cô bất giác rùng mình. Cô nằm khoảng 2h thì mồ hôi chảy ra rất nhiều. Lục Nhi đoán là do uống bia gặp phải gió lạnh nên mới như vậy. Cô bất giác rên lên một tiếng rồi nằm xuống, co quắp lại. Còn về phía Thiên Hàn, hắn đang đắc ý trong phòng rằng đã hạ gục được cô. Hắn cũng ngồi chơi được hơn 2h đồng hồ rồi, cũng muốn mò ra xem cô có ngốc đến mức nằm dài ngoài hành lang không. Thế là não bảo chân đứng dậy. Nhưng hắn lại nghĩ lại, cô ta ngủ ở đâu thì cũng không liên quan nên đang tính quay người lại thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng rên khe khẽ. Hắn tò mò, chầm chậm bước lại mở cửa. Đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp đang nằm cô quắp lại, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Hắn mở to mắt, liền cúi xuống, lay lay người cô. Trên người cô phảng phất mùi bia cùng mùi hương nữ tính. Mồ hôi của cô nhiều như nước, thấm ướt hết chiếc áo mỏng, hắn có thể nhìn thấy được áo bên trong. Bên ngoài lại thêm một cơn gió lạnh thổi vào. Lúc này hắn mới thấy lạnh, liền nhanh nhẹn bế cô lên. Cô dụi đầu vào người hắn, cọ cọ hai thân hình vào nhau. Lại thêm cái mùi hương chết tiệt và cả tiếng rên khe khẽ kia nữa, thật sự là đều làm hắn nổi dã tâm muốn “chinh phục” cô gái này. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy cô gái nhỏ kia, hắn đành kìm lòng lại, bế cô chạy thẳng xuống phòng ý tế. Quá chú tâm đến cô mà hắn không biết được có một cặp mắt sắc đang chiếu thẳng về phía hai người, bàn tay nắm chặt...
< To be continued>
p/s: Hura. Tui được nghỉ 2 ngày rưỡi mọi người ạ. Vậy nên trong hai ngày rưỡi này, tui nhất định sẽ sáng tác thật nhiều để cảm ơn mọi người đã theo dõi thời gian qua.???? À mà tui phát hiện ra tui viết ngày càng chán, nhất là cái chương này, nhạt quá đi thôi???? Có khi dẹp luôn đi mất????
Sau khi dùng hết tinh lực đánh cho Thiên Hàn một cái, cô thật sự rất hả hê. Nhất Phong thấy cô rời khỏi lớp thì cũng đi theo. Cô sảng khoái chào tất cả những người mà cô gặp trên đường. Thấy Nhất Phong có vẻ không ngừng bám đuôi thì cô liền đi chậm lại, kêu cậu ta lên đi cùng. Vừa huýt sáo vừa nhảy, cô khua tay múa chân đến là hài, lại còn vỗ vỗ vai Nhất Phong lúc này đang rất muốn nói mà chưa biết nên mở lời ra sao:
- Thế là cuối cùng tớ cũng đã trả thù được tên ôn dịch kia rồi, thật là sảng khoái quá đi.
- Lục Quân, tớ rất lo cho cậu đấy.
- Lo sao? Sao lại lo chứ? - Lục Nhi dường như không chú tâm vào câu nói của Nhất Phong, vẫn tưng tửng như vậy.
- Cậu có biết cậu vừa đánh ai không? Là Đường Thiên Hàn đấy. Là tên khiến nam sinh khiếp sợ nghe theo còn nữ sinh thì đổ rầm rầm đấy. Ngay cả hiệu trưởng còn phải nhún nhường. Vậy mà cậu...
- Tớ biết tớ biết. Nhưng tớ không quan tâm.
- Cậu nghĩ là hắn sẽ để yên cho cậu sao?
- Ý cậu là sao?
- Ôi trời. Cậu nghe cho rõ đây. Ai cậu cũng có thể chọc vào nhưng riêng Đương Thiên Hàn, cậu chỉ nên nhún nhường trước cậu ta thôi. Vì sao á? Cậu ta rất cao minh trong việc xử lí với ai đắc tội cậu ta đấy. Nhưng không bao giờ cậu ta nhúng tay vào mấy việc này, tất cả là lũ nam sinh kia nghe lệnh rồi làm theo thôi. Tớ cá là cậu ta không để cậu thoát đâu.
- Gì chứ? Tớ sống chung đâu thấy cậu ta như vậy đâu?
- Là cậu không biết. Cậu chỉ có quyền nghe theo, không có quyền phản kháng. Đặc biệt không được động vào lúc cậu ta đang ngủ, tâm tình không vui hoặc nói bỡn cợt câu gì đó quá đáng. Cậu ta sẽ lột da cậu đấy. Mà cậu ở cùng phòng thì số cậu thật sự thảm rồi. - Nhất Phong mang vẻ mặt lo lắng, thở dài.
- Nhất... Nhất Phong à. Sao lại dọa tớ vậy chứ? - Lục Nhi đã có chút bối rối nhưng cô vẫn nặn ra một nụ cười.
- Cậu nghĩ tớ rảnh đến mức dọa cậu sao? Thật sự tớ rất lo cho cậu. Tối nay cậu về phòng nhất định sẽ không được yên đâu.
- Nhất Phong.Cậu có tin tớ cắt lưỡi cậu không?
- Được rồi. Đành thua cậu vậy.
Lục Nhi cười cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhất Phong....
Lại nói về Thiên Hàn, sau khi bị cú đấm trời giáng kia văng vào mặt, hắn ngẩn ngơ một lúc, mãi sau máu mới lên được não. Hắn tức sôi bụng, chỉ hận sao lúc đó không xé tan cô ta ra làm trăm mảnh. Bàn tay hắn nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng hờ hững xẹt trong không gian, hơi thở toát lên vẻ nguy hiểm. Hắn tự nhận hắn không phải là người thù dai nhưng thực sự tình huống ngày hôm nay, nỗi nhục ngày hôm nay không thể nào bỏ qua được. Trông thấy hắn như thế, tất cả mọi người đều gần như nín thở. Đây là con người không được quyền động vào, vậy mà một tên học sinh mới đến còn chưa biết nội quy đã dám đánh hắn làm môi hắn rỉ máu, hẳn là cậu ta đã chán sống rồi. Gần như cả lớp xúm lại quanh hắn, một nam sinh đứng gần hỏi:
- Bây giờ chúng ta nên xử lí thằng đó như thế nào?
- Tớ sẽ đích thân xử lí - Thiên Hàn lạnh nhạt nói.
- Thiên Hàn, cậu hãy để bọn tớ trả thù cho cậu.Thù này nhất định phải trả.
Nghe thấy vậy, mọi người gần như đều ủng hộ quan điểm này. Thiên Hàn lạnh lùng xoay người rời đi, giọng nói rất bình thản nhưng chú ý thì sẽ thấy trên môi là nụ cười thú vị:
- Để tớ tự xử lí.
Ai cũng ngây người vì từ trước đến giờ mấy chuyện mặt mãnh này hắn ta đâu có bao giờ động vào đâu. Ấy vậy mà bây giờ lại bảo tự xử lí thì hẳn là không thể đùa được rồi. Trên mặt mỗi người là một biểu cảm khác nhau. Có người thì mặt mày ủ rũ, có vẻ hơi sợ thay Lục Nhi. Có người lại vô cùng hứng khởi, hi vọng sẽ được xem trò vui. Tất cả tạo nên không khí lộn xộn, nhộn nhạo của A.......
????
Lục Nhi đi chơi đến tận h mới về, lúc vừa tạm biệt Nhất Phong xong, cô đứng trước cửa với tâm trạng hơi bất ổn xíu. Cả người cô mệt ra rời, hôm nay vừa bị Nhất Phong lôi đi lang thang,lại còn bị ép uống bia. Cô ngần ngừ mãi nhưng lại sợ bị lộ nên đành phải nhắm mắt làm ngơ, uống cạn cốc bia. Bây giờ đứng trước cửa phòng, gió lạnh lùa qua, bóng đêm bao trùm làm cô thoáng rùng mình. Cô gọi cửa nhưng chỉ nghe bên trong có tiếng đáp:
- Ngủ ngoài đi, tôi không muốn gặp cô.
Cô đập cửa lần nữa nhưng bên trong đã tắt đèn, ác ma đã đi ngủ.Đúng như Nhất Phong bảo, hắn ta sẽ không tha cho cô mà. Cô thất vọng ngồi bệt xuống giáp cánh cửa, thân mình dựa vào tường. Bây giờ thật sự có hơi lạnh, nhất là khi có luồng gió theo khe cửa truyền vào làm cô bất giác rùng mình. Cô nằm khoảng h thì mồ hôi chảy ra rất nhiều. Lục Nhi đoán là do uống bia gặp phải gió lạnh nên mới như vậy. Cô bất giác rên lên một tiếng rồi nằm xuống, co quắp lại. Còn về phía Thiên Hàn, hắn đang đắc ý trong phòng rằng đã hạ gục được cô. Hắn cũng ngồi chơi được hơn h đồng hồ rồi, cũng muốn mò ra xem cô có ngốc đến mức nằm dài ngoài hành lang không. Thế là não bảo chân đứng dậy. Nhưng hắn lại nghĩ lại, cô ta ngủ ở đâu thì cũng không liên quan nên đang tính quay người lại thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng rên khe khẽ. Hắn tò mò, chầm chậm bước lại mở cửa. Đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp đang nằm cô quắp lại, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Hắn mở to mắt, liền cúi xuống, lay lay người cô. Trên người cô phảng phất mùi bia cùng mùi hương nữ tính. Mồ hôi của cô nhiều như nước, thấm ướt hết chiếc áo mỏng, hắn có thể nhìn thấy được áo bên trong. Bên ngoài lại thêm một cơn gió lạnh thổi vào. Lúc này hắn mới thấy lạnh, liền nhanh nhẹn bế cô lên. Cô dụi đầu vào người hắn, cọ cọ hai thân hình vào nhau. Lại thêm cái mùi hương chết tiệt và cả tiếng rên khe khẽ kia nữa, thật sự là đều làm hắn nổi dã tâm muốn “chinh phục” cô gái này. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy cô gái nhỏ kia, hắn đành kìm lòng lại, bế cô chạy thẳng xuống phòng ý tế. Quá chú tâm đến cô mà hắn không biết được có một cặp mắt sắc đang chiếu thẳng về phía hai người, bàn tay nắm chặt...
p/s: Hura. Tui được nghỉ ngày rưỡi mọi người ạ. Vậy nên trong hai ngày rưỡi này, tui nhất định sẽ sáng tác thật nhiều để cảm ơn mọi người đã theo dõi thời gian qua.???? À mà tui phát hiện ra tui viết ngày càng chán, nhất là cái chương này, nhạt quá đi thôi???? Có khi dẹp luôn đi mất????