Thiên Hàn cũng theo phản xa quay lại, thấy Lục Nhi đứng sau đang đơ ra. Âu Nhã thấy Thiên Hàn quay lại, bỗng cười nhẹ rồi vươn vai, nói:
- Chị vào nhà đây.
Nói xong chuồn thẳng.....
Lục Nhi đến chiếc bàn nơi Thiên Hàn đang ngồi gần lấy điện thoại. Cô lên tiếng trước:
- Anh không đi nghỉ đi, cũng đã hơi muộn rồi đấy.
- Cô ra đây làm gì?
- À, tôi không phải nghe lén chuyện của hai người đâu, là tôi ra lấy điện thoại. Đây này... Ừm, tôi... tôi về đây.
Cô xoay người chuẩn bị đi thì hắn kéo tay cô lại, khàn khàn nói:
- Ngồi đây với tôi một chút đã.
- Nhưng... - Cô định “kháng lệnh” nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn liền ngậm miệng - Được rồi.
Hai người không ai lên tiếng, im lặng nhìn bầu trời đầy sao nhưng ánh trăng lại cô đơn ở một góc. Được một lúc thấy không khí có vẻ ngột ngạt, cô lên tiếng trước:
- Đêm nay nhiều sao thật đấy! Trăng cũng sáng nữa - Cô ngửa mặt lên trời, chỉ vào không gian bao la trước mặt.
- Ừ, nhưng nó rất cô độc - Hắn khẽ mở miệng, theo hướng tay cô nhìn lên.
- Bởi vì nó quá sáng, quá nổi bật nên những ngôi sao khác không dám đến gần, sợ sẽ bị mờ nhòa, bị lãng quên.
Hắn khẽ nhíu mày nhìn Lục Nhi. Còn cô lại vô tư nhìn lên trời, chỉ chỏ linh tinh rồi nắm hờ tay làm kính thiên văn. Nhìn thấy những hành động của Lục Nhi, Thiên Hàn không nhịn được mà bật cười. Nghe thấy hắn cười, cô quay sang nhìn hắn, vỗ vỗ vai hắn:
- Ha ha. Tôi làm anh cười được rồi kìa.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, biết mình lỡ lời, cô bèn chữa:
- Kẻ biến thái như anh mà nhăn mặt ủ rũ thì không hợp lí tí nào cả.
- Cô được lắm - Hắn cốc đầu cô rồi cười.
- Hì hì - Cô xoa xoa đầu rồi cười theo hắn -... à ừm, anh... bà đã quyết định ngày này tháng sau làm lễ đính hôn rồi. Ngày đó là ngày đẹp lắm, bà đã....
- Tôi sẽ không lấy chị ấy.
- Sao? Anh nói gì? Tại sao? Đấy là người con gái hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp đấy. Vả lại anh cũng còn yêu chị ấy cơ mà.
Xem phản ứng của cô, hắn đoán rằng cô chưa nghe được tí gì. Vậy nên hắn chắc dạ nói:
- Tôi hết yêu chị ấy rồi.
- Tại sao? Anh điên rồi sao? - Cô phản ứng.
- Tôi bình thường. Tôi yêu người khác rồi.
- Người khác sao?
- Phải.Là một cô gái hơi ngốc, tuy không xinh đến nỗi “nghiêng nước đổ thành” nhưng chắc cũng “ nghiêng nước đổ thùng” được đấy. Tôi rất thích những lúc trêu cô ấy mà cô ấy không thể phản kháng lại được, đúng như con nhím xù lông phản kháng - Hắn khẽ nhìn cô.
- Vậy sao? Nghe anh kể thì có vẻ cô ấy cũng khá tuyệt. Nhưng tôi vẫn thích chị Nhã hơn. Tôi muốn biết cô ta là ai.Là Thương Đình Lan sao?
- Cô điên hay sao mà nghĩ rằng đó là Thương Đình Lan? Cô biết cô ấy đấy. Nhưng tự tìm đi, tôi không nói cho cô biết cô ấy là ai đâu.
Nói xong hắn cười nhẹ rồi bước vào nhà để lại ai đó vừa ngờ nghệch thắc mắc không biết cô gái đó là ai vừa thấy chua xót khi hắn đã có người thương. Cô ngồi một lúc rồi lặng lẽ đi vào nhà với tâm trạng phức tạp. Vào đến cửa thì đã nghe thấy tiếng của Đường chủ tịch:
- Thôi được rồi, chuyện này mai nói sau. Thư kí Thành, chở Tiểu Quân, Tiểu Thành với Tiểu Nhan về trường. Còn Hàn thì tối nay ở đây. Nhã cũng ở đây luôn đi, muộn rồi.
Đường chủ tịch vừa dứt lời thì Thiên Hàn đã đứng dậy, kéo tay Lục Nhi rồi xoay người, nhàn nhạt nói:
- Hôm nay cháu phải về trường.Hết tháng này cháu không về đâu. Bà nghỉ sớm đi.
Vậy là hắn cứ thế kéo tay Lục Nhi đi, Thám Nhan và Vạn Thành đành lững thững đi theo sau. Âu Nhã cũng xin phép ra về. Còn khỏi nói cũng biết Đường chủ tịch giận như thế nào. Bà thề sẽ dạy dỗ thằng cháu bất trị cứng đầu này đến nơi đến chốn....
< To be continued>
Thiên Hàn cũng theo phản xa quay lại, thấy Lục Nhi đứng sau đang đơ ra. Âu Nhã thấy Thiên Hàn quay lại, bỗng cười nhẹ rồi vươn vai, nói:
- Chị vào nhà đây.
Nói xong chuồn thẳng.....
Lục Nhi đến chiếc bàn nơi Thiên Hàn đang ngồi gần lấy điện thoại. Cô lên tiếng trước:
- Anh không đi nghỉ đi, cũng đã hơi muộn rồi đấy.
- Cô ra đây làm gì?
- À, tôi không phải nghe lén chuyện của hai người đâu, là tôi ra lấy điện thoại. Đây này... Ừm, tôi... tôi về đây.
Cô xoay người chuẩn bị đi thì hắn kéo tay cô lại, khàn khàn nói:
- Ngồi đây với tôi một chút đã.
- Nhưng... - Cô định “kháng lệnh” nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn liền ngậm miệng - Được rồi.
Hai người không ai lên tiếng, im lặng nhìn bầu trời đầy sao nhưng ánh trăng lại cô đơn ở một góc. Được một lúc thấy không khí có vẻ ngột ngạt, cô lên tiếng trước:
- Đêm nay nhiều sao thật đấy! Trăng cũng sáng nữa - Cô ngửa mặt lên trời, chỉ vào không gian bao la trước mặt.
- Ừ, nhưng nó rất cô độc - Hắn khẽ mở miệng, theo hướng tay cô nhìn lên.
- Bởi vì nó quá sáng, quá nổi bật nên những ngôi sao khác không dám đến gần, sợ sẽ bị mờ nhòa, bị lãng quên.
Hắn khẽ nhíu mày nhìn Lục Nhi. Còn cô lại vô tư nhìn lên trời, chỉ chỏ linh tinh rồi nắm hờ tay làm kính thiên văn. Nhìn thấy những hành động của Lục Nhi, Thiên Hàn không nhịn được mà bật cười. Nghe thấy hắn cười, cô quay sang nhìn hắn, vỗ vỗ vai hắn:
- Ha ha. Tôi làm anh cười được rồi kìa.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, biết mình lỡ lời, cô bèn chữa:
- Kẻ biến thái như anh mà nhăn mặt ủ rũ thì không hợp lí tí nào cả.
- Cô được lắm - Hắn cốc đầu cô rồi cười.
- Hì hì - Cô xoa xoa đầu rồi cười theo hắn -... à ừm, anh... bà đã quyết định ngày này tháng sau làm lễ đính hôn rồi. Ngày đó là ngày đẹp lắm, bà đã....
- Tôi sẽ không lấy chị ấy.
- Sao? Anh nói gì? Tại sao? Đấy là người con gái hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp đấy. Vả lại anh cũng còn yêu chị ấy cơ mà.
Xem phản ứng của cô, hắn đoán rằng cô chưa nghe được tí gì. Vậy nên hắn chắc dạ nói:
- Tôi hết yêu chị ấy rồi.
- Tại sao? Anh điên rồi sao? - Cô phản ứng.
- Tôi bình thường. Tôi yêu người khác rồi.
- Người khác sao?
- Phải.Là một cô gái hơi ngốc, tuy không xinh đến nỗi “nghiêng nước đổ thành” nhưng chắc cũng “ nghiêng nước đổ thùng” được đấy. Tôi rất thích những lúc trêu cô ấy mà cô ấy không thể phản kháng lại được, đúng như con nhím xù lông phản kháng - Hắn khẽ nhìn cô.
- Vậy sao? Nghe anh kể thì có vẻ cô ấy cũng khá tuyệt. Nhưng tôi vẫn thích chị Nhã hơn. Tôi muốn biết cô ta là ai.Là Thương Đình Lan sao?
- Cô điên hay sao mà nghĩ rằng đó là Thương Đình Lan? Cô biết cô ấy đấy. Nhưng tự tìm đi, tôi không nói cho cô biết cô ấy là ai đâu.
Nói xong hắn cười nhẹ rồi bước vào nhà để lại ai đó vừa ngờ nghệch thắc mắc không biết cô gái đó là ai vừa thấy chua xót khi hắn đã có người thương. Cô ngồi một lúc rồi lặng lẽ đi vào nhà với tâm trạng phức tạp. Vào đến cửa thì đã nghe thấy tiếng của Đường chủ tịch:
- Thôi được rồi, chuyện này mai nói sau. Thư kí Thành, chở Tiểu Quân, Tiểu Thành với Tiểu Nhan về trường. Còn Hàn thì tối nay ở đây. Nhã cũng ở đây luôn đi, muộn rồi.
Đường chủ tịch vừa dứt lời thì Thiên Hàn đã đứng dậy, kéo tay Lục Nhi rồi xoay người, nhàn nhạt nói:
- Hôm nay cháu phải về trường.Hết tháng này cháu không về đâu. Bà nghỉ sớm đi.
Vậy là hắn cứ thế kéo tay Lục Nhi đi, Thám Nhan và Vạn Thành đành lững thững đi theo sau. Âu Nhã cũng xin phép ra về. Còn khỏi nói cũng biết Đường chủ tịch giận như thế nào. Bà thề sẽ dạy dỗ thằng cháu bất trị cứng đầu này đến nơi đến chốn....