Thiên Hàn cứ ôm Lục Nhi vào lòng còn cô lại cứ đơ người ra. Thật sự là vòng tay của hắn rất ấm áp. Thấy có nhiều người nhìn, cô ngượng ngùng bảo:
- Anh... bỏ tôi ra đi. Anh... anh say rồi. Chắc Dương thiếu gia đang chờ anh đấy, anh mau vào đi rồi tí anh ấy đưa về.
Nói xong cô ngượng ngùng rời khỏi vòng tay hắn rồi chạy khá nhanh. Thiên Hàn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cô, hét lớn:
- Tôi nói thật đấy, tôi không say đâu!!!
{ Đây có thể coi là một lời tỏ tình không nhỉ???????”
Lục Nhi rõ cố chạy nhanh đi, vậy mà cô vẫn nghe thấy tiếng hét của hắn đằng sau, càng đi nhanh. Còn Thiên Hàn, sau khi nói hết ra, tâm trạng thật sự rất tốt, mải mê chăm chú nhìn cô nàng ngốc kia. Vì vậy sau khi cô đi khoảng 15' sau, hắn mới quay lại bar. 15' qua hắn chỉ có nhìn bóng lưng cô rồi nhớ lại những điều vừa xảy ra, lại khẽ cười một mình. Lúc thấy hắn khẽ cười bước vào bar, Tuấn Vương biết là tên em ngốc đã “hoàn thành nhiệm vụ” nên liền kéo ghế ngồi gần, hỏi chuyện luôn:
- Này, xảy ra gì rồi? Chú kể anh nghe coi nào. Sao lại chỉ có mình chú quay lại vậy hả?
Hắn không trả lời mà chỉ nhếch miệng lên rồi khẽ nhấp nhẹ cốc rượu mà Tuấn Vương đang uống dở. Dương thiếu gia nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin nổi đó là Đường thiếu gia nổi tiếng sạch sẽ:D
*****????*****
Sau khi chạy ra khỏi bar, Lục Nhi liền bắt xe bus, một mạch về thẳng nhà. Lúc này cũng đã là gần 10h rồi. Cả khu cũng đã tắt gần hết điện. Vậy mà nhà cô vẫn chưa ngủ, có khi là chờ cô rồi. Vậy là cô đi nhanh hơn. Vừa vào đến cổng, Tử Danh đã chạy đến, vẻ mặt có chút lo lắng:
- Em vừa đi đâu về vậy?
- À em... - Cô ấp úng.
- Thôi, lạnh rồi, lại muộn nữa, vào nhà ngủ đã rồi mai nói sau nhé!
Đương nhiên là cô không còn gì vui hơn rồi. Thấy Tử Danh bỏ qua chuyện cô về muộn, cô liền vui vẻ chào anh rồi lên phòng ngủ. Cô đặt lưng xuống, nằm nghiêng về một bên, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra:“Hình như là vừa nãy hắn... Thiên Hàn đã... nói thích mình hay sao ý nhỉ? { hình như cái đầu bà ý, thật chứ hình như gì????} Ơ, vậy không lẽ cái người hắn bảo là mình sao? { Vâng, không là bà chẳng lẽ là tui??????? tui thấy bà chị này cái gì cũng biết nhưng do ế dài hạn nên mấy cái vụ yêu đương này kiến thức vô cùng hạn hẹp... hừm } Không lẽ vừa nãy là hắn tỏ tình với mình sao? Tỏ tình gì mà bá đạo quá vậy, lại còn không lãng mạn nữa chứ. Nhưng mà sao trong lòng mình cứ có cảm giác ấm áp vậy nhỉ? Có khi nào... mình cũng thích hắn không? Với tính cách ngông cuồng kiêu ngạo không biết thất bại là gì của hắn thì mình có nên “đá” hắn một phen, lên mặt làm giá với hắn không nhỉ? Cơ mà nếu “đá” hắn, hắn lại bỏ cuộc luôn thì sao? Mình thấy tiếc sao ý, hắn là cực phẩm mà???? Ôi trời khó nghĩ quá, mai phải gặp hắn rồi. Trả lời sao giờ?”
Cô cứ lẩm bẩm tự hỏi rồi tự trả lời, đến tận 12h đêm vẫn chưa ngủ được. Vậy là cô lấy điện thoại bấm số của Lạc Vũ ( bạn Lục Nhi đó????), vừa đếm được 5 tiếng chuông thì đầu bên kia bắt máy:
- Lâm Lục Nhi, cậu có thể gọi vào lúc khác nhưng sao cậu cứ ne gọi vào giờ tớ đang ngủ là sao hả? Oáp...
- Xin lỗi xin lỗi Lạc Vũ. Tớ có tâm sự muốn hỏi chuyên gia Lạc Vũ đây - Lục Nhi dùng giọng thật ngọt để “dụ dỗ” Lạc Vũ đang ngái ngủ.
- À được, chuyên gia có mặt - Đúng như Lục Nhi dự đoán, cứ nói Lạc Vũ là chuyên gia thì dù có thế nào cậu ta cũng sẽ vui vẻ giúp bạn???? - Nói đi xem nào.
- Này, nếu có một tên thuộc loại cực phẩm, hiếm có khó tìm mà bảo với cậu là:“ Tôi thích em” thì cậu sẽ trả lời như thế nào?
- Cực phẩm luôn á? Nhận lời luôn chứ lo nghĩ gì nữa.
- Cậu điên à? Tuy là cực phẩm nhưng cũng có nhiều điểm xấu như là rất lăng nhăng ý
- Lăng nhăng thì không thể tha thứ được, nhưng khi mà cực phẩm tìm được người mà hắn yêu đến phát điên thì cứ yên tâm, có thả ra cũng không sợ mất... - Ngừng lại ba giây, Lạc Vũ lên tiếng tiếp -... Này, đừng nói với tớ là cậu “ vớ” được cực phẩm nhá. Tên gì? Ở đâu? Cực phẩm như thế nào? Nói mau nói mau tớ tò mò quá rồi đấy.
- À... Tớ làm gì có phúc mà “nhặt” được cực phẩm chứ. Là... là bạn của bạn tớ trên Nam An.
- Cậu nghĩ có thể lừa được tớ sao hả? Khai mau, đó là cực phẩm nào?
- À là... Đường Thiên Hàn.
- Đường Thiên Hàn??? Đường thiếu gia của Đường thị á??? Trời đất ơi cậu như thế nào mà lọt được vào mắt xanh của anh ấy vậy hả?
- Tớ không biết gì hết.
- Nếu là Đường Thiên Hàn thì cậu phải giữ chặt tay lại. Cực phẩm của cực phẩm đấy,hiểu chưa?
- Cực phẩm của cực phẩm?
- Chính xác tìm được người như anh ấy bây giờ khó hơn lên trời: vừa đẹp trai, vừa ga lăng, vừa tài giỏi lại có một tương lai chói lòa ở phía trước nữa chứ. Thôi mai rảnh rồi buôn chuyện sau, mẹ tớ phát hiện ra tớ tỉnh dậy rồi. Nhớ không được bỏ qua đâu đấy. Bye bye ha...
Dập máy, cô nghĩ lại câu của Lạc Vũ, hắn thật sự là cực phẩm của cực phẩm sao???
<To be continued>
Thiên Hàn cứ ôm Lục Nhi vào lòng còn cô lại cứ đơ người ra. Thật sự là vòng tay của hắn rất ấm áp. Thấy có nhiều người nhìn, cô ngượng ngùng bảo:
- Anh... bỏ tôi ra đi. Anh... anh say rồi. Chắc Dương thiếu gia đang chờ anh đấy, anh mau vào đi rồi tí anh ấy đưa về.
Nói xong cô ngượng ngùng rời khỏi vòng tay hắn rồi chạy khá nhanh. Thiên Hàn ngây ngốc nhìn theo bóng lưng cô, hét lớn:
- Tôi nói thật đấy, tôi không say đâu!!!
{ Đây có thể coi là một lời tỏ tình không nhỉ???????”
Lục Nhi rõ cố chạy nhanh đi, vậy mà cô vẫn nghe thấy tiếng hét của hắn đằng sau, càng đi nhanh. Còn Thiên Hàn, sau khi nói hết ra, tâm trạng thật sự rất tốt, mải mê chăm chú nhìn cô nàng ngốc kia. Vì vậy sau khi cô đi khoảng ' sau, hắn mới quay lại bar. ' qua hắn chỉ có nhìn bóng lưng cô rồi nhớ lại những điều vừa xảy ra, lại khẽ cười một mình. Lúc thấy hắn khẽ cười bước vào bar, Tuấn Vương biết là tên em ngốc đã “hoàn thành nhiệm vụ” nên liền kéo ghế ngồi gần, hỏi chuyện luôn:
- Này, xảy ra gì rồi? Chú kể anh nghe coi nào. Sao lại chỉ có mình chú quay lại vậy hả?
Hắn không trả lời mà chỉ nhếch miệng lên rồi khẽ nhấp nhẹ cốc rượu mà Tuấn Vương đang uống dở. Dương thiếu gia nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin nổi đó là Đường thiếu gia nổi tiếng sạch sẽ:D
????
Sau khi chạy ra khỏi bar, Lục Nhi liền bắt xe bus, một mạch về thẳng nhà. Lúc này cũng đã là gần h rồi. Cả khu cũng đã tắt gần hết điện. Vậy mà nhà cô vẫn chưa ngủ, có khi là chờ cô rồi. Vậy là cô đi nhanh hơn. Vừa vào đến cổng, Tử Danh đã chạy đến, vẻ mặt có chút lo lắng:
- Em vừa đi đâu về vậy?
- À em... - Cô ấp úng.
- Thôi, lạnh rồi, lại muộn nữa, vào nhà ngủ đã rồi mai nói sau nhé!
Đương nhiên là cô không còn gì vui hơn rồi. Thấy Tử Danh bỏ qua chuyện cô về muộn, cô liền vui vẻ chào anh rồi lên phòng ngủ. Cô đặt lưng xuống, nằm nghiêng về một bên, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra:“Hình như là vừa nãy hắn... Thiên Hàn đã... nói thích mình hay sao ý nhỉ? { hình như cái đầu bà ý, thật chứ hình như gì????} Ơ, vậy không lẽ cái người hắn bảo là mình sao? { Vâng, không là bà chẳng lẽ là tui??????? tui thấy bà chị này cái gì cũng biết nhưng do ế dài hạn nên mấy cái vụ yêu đương này kiến thức vô cùng hạn hẹp... hừm } Không lẽ vừa nãy là hắn tỏ tình với mình sao? Tỏ tình gì mà bá đạo quá vậy, lại còn không lãng mạn nữa chứ. Nhưng mà sao trong lòng mình cứ có cảm giác ấm áp vậy nhỉ? Có khi nào... mình cũng thích hắn không? Với tính cách ngông cuồng kiêu ngạo không biết thất bại là gì của hắn thì mình có nên “đá” hắn một phen, lên mặt làm giá với hắn không nhỉ? Cơ mà nếu “đá” hắn, hắn lại bỏ cuộc luôn thì sao? Mình thấy tiếc sao ý, hắn là cực phẩm mà???? Ôi trời khó nghĩ quá, mai phải gặp hắn rồi. Trả lời sao giờ?”
Cô cứ lẩm bẩm tự hỏi rồi tự trả lời, đến tận h đêm vẫn chưa ngủ được. Vậy là cô lấy điện thoại bấm số của Lạc Vũ ( bạn Lục Nhi đó????), vừa đếm được tiếng chuông thì đầu bên kia bắt máy:
- Lâm Lục Nhi, cậu có thể gọi vào lúc khác nhưng sao cậu cứ ne gọi vào giờ tớ đang ngủ là sao hả? Oáp...
- Xin lỗi xin lỗi Lạc Vũ. Tớ có tâm sự muốn hỏi chuyên gia Lạc Vũ đây - Lục Nhi dùng giọng thật ngọt để “dụ dỗ” Lạc Vũ đang ngái ngủ.
- À được, chuyên gia có mặt - Đúng như Lục Nhi dự đoán, cứ nói Lạc Vũ là chuyên gia thì dù có thế nào cậu ta cũng sẽ vui vẻ giúp bạn???? - Nói đi xem nào.
- Này, nếu có một tên thuộc loại cực phẩm, hiếm có khó tìm mà bảo với cậu là:“ Tôi thích em” thì cậu sẽ trả lời như thế nào?
- Cực phẩm luôn á? Nhận lời luôn chứ lo nghĩ gì nữa.
- Cậu điên à? Tuy là cực phẩm nhưng cũng có nhiều điểm xấu như là rất lăng nhăng ý
- Lăng nhăng thì không thể tha thứ được, nhưng khi mà cực phẩm tìm được người mà hắn yêu đến phát điên thì cứ yên tâm, có thả ra cũng không sợ mất... - Ngừng lại ba giây, Lạc Vũ lên tiếng tiếp -... Này, đừng nói với tớ là cậu “ vớ” được cực phẩm nhá. Tên gì? Ở đâu? Cực phẩm như thế nào? Nói mau nói mau tớ tò mò quá rồi đấy.
- À... Tớ làm gì có phúc mà “nhặt” được cực phẩm chứ. Là... là bạn của bạn tớ trên Nam An.
- Cậu nghĩ có thể lừa được tớ sao hả? Khai mau, đó là cực phẩm nào?
- À là... Đường Thiên Hàn.
- Đường Thiên Hàn??? Đường thiếu gia của Đường thị á??? Trời đất ơi cậu như thế nào mà lọt được vào mắt xanh của anh ấy vậy hả?
- Tớ không biết gì hết.
- Nếu là Đường Thiên Hàn thì cậu phải giữ chặt tay lại. Cực phẩm của cực phẩm đấy,hiểu chưa?
- Cực phẩm của cực phẩm?
- Chính xác tìm được người như anh ấy bây giờ khó hơn lên trời: vừa đẹp trai, vừa ga lăng, vừa tài giỏi lại có một tương lai chói lòa ở phía trước nữa chứ. Thôi mai rảnh rồi buôn chuyện sau, mẹ tớ phát hiện ra tớ tỉnh dậy rồi. Nhớ không được bỏ qua đâu đấy. Bye bye ha...
Dập máy, cô nghĩ lại câu của Lạc Vũ, hắn thật sự là cực phẩm của cực phẩm sao???