Ngày hôm nay vì trị được tên Lưu Bạch ngang tàng nên Lục Nhi rất vui, giống kiểu trị cường hào ác bá. Lại còn được tên Nhất Phong khen nức khen nở, tỏ vẻ bái phục, cô vui ra mặt. Tối hôm nay Lục Nhi phải về một mình vì hôm nay Nhất Phong có hẹn với người yêu. Nghe nói cô nàng là học sinh lớp 10, đang ở bên khu KTX nữ. Bên đó canh chừng cũng khá cẩn mật nên Lục Nhi cũng thấy hơi lo lo cho anh bạn. Nhưng cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn làm vẻ rất có kinh nghiệm. Có lẽ là đã lén lút sang bên đó được một khoảng thời gian rồi. Lục Nhi rảo bước ra mấy quán ăn ngoài trường, một mình thử mỗi quán mấy món. Ở đây đồ ăn vừa rẻ vừa ngon. Chỉ cần bỏ ra 1 đồng là đã có thể mang về một mâm bánh tự làm rồi. Lúc đã đánh chén no say, cô mới sực nhớ đã muộn, phải về nhanh không trườmg sẽ đóng cửa. 10h là đã đóng cửa rồi. May quá, bây giờ mới có 9h15'. Cô thong thả đi dạo. Thực sự là cô rất sợ phải nhìn thấy cái mặt của Thiên Hàn. Vì hắn chả bao giờ cười,lúc nào cũng lạnh băng, toát lên vẻ nguy hiểm tột độ. Nhưng mà không nhìn mặt hắn thì sao mà sống chung được. Về đến cửa phòng, cô rón rén bước vào thì thấy Thiên Hàn đang xem TV, cả người toát lên vẻ lãnh khốc khó gần. Cô liền mở miệng phá tan cái không khí ngột ngạt lúc này:
- Chào. Tôi đã về.
Đáp lại sự niềm nở của Lục Nhi là sự lạnh lùng vô điều kiện. Không nói không rằng, hắn bước vào nhà tắm. Công nhận là thân hình hắn chuẩn thật chứ. Nhìn cái thân hình nóng bỏng kia, Lục Nhi gần xịt máu mũi. Đã đẹp trai rồi còn đẹp cả thân hình, có mỗi cái tính là xấu thôi. Thế thì cũng vứt. Bỗng từ trong nhà tắm hắn gầm lên:
- Cái khỉ gì đây?
Cái gì là cái gì, mà cái gì vẫn là cái gì. { Cái này em gái tui chế, thấy nó vô nghĩa quá nên vác vào???? } Lục Nhi cười nhẹ đi vào phía nhà tắm mà không biết ánh mắt hình viên đạn kia như đang chờ để phá nát mọi thứ.
- Gì cơ?
- Cái gì đây? Của cậu à? Lẽ nào...
Vừa nói hắn vừa chỉ vào vỏ BVS đang lăn lóc dưới sàn. Lục Nhi tròn mắt, lúng túng:
- À, cái này... Thực ra... - Cô bỗng nhớ đến mấy bài giảng dạy về giới tính cô đã được học - Là của cô gái đến phòng này ý mà.
- Cô gái? - Thiên Hàn nhìn thẳng vào Lục Nhi, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
- Phải. Tôi và cô ấy đã... Thực ra chúng tôi đã...... - Cô bịa ra lí do này thật là xấu hổ quá mà.
- Sao cậu dám... Ở phòng tôi chứ? Cút mau khỏi đây cho tôi.
- Tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu mà????
- Biến ngay.
Hắn rít lên từng chữ. Thật là không coi ai ra gì mà. Hết năm nay thì cuốn xéo cho tôi. Hắn đạp phăng cánh cửa, mở nước thật mạnh. Lục Nhi vứt vỏ BVS vào thùng rác mà lòng như trút được một gánh nặng. Cô vuốt ngực, nghĩ là cái lí do vừa nãy cũng thật là xấu hổ. Cô liền đập tay vào đầu, bắt mình phải suy nghĩ trong sáng.???? Lục Nhi chia khoảng trên giường, không nghĩ ngợi mà leo luôn lên ngủ. Lúc này Thiên Hàn đã tắm xong, mới kịp choàng khăn che hạ bộ, còn thượng bộ vẫn chưa có gì che đậy, để lộ bộ ngực rắn chắc. Khi nhìn thấy Lục Nhi đang nằm trên giường, Thiên Hàn nhếch mép, không khách khí đá bay Lục Nhi xuống dưới đất. Hôm nay quả thật là xui xẻo mà, bị dập mông những hai lần. Lục Nhi cáu, lông mày dựng lên, nhìn theo hướng Thiên Hàn mà hét lớn:
- Cậu làm gì thế?
Khuôn mặt lạnh băng của Thiên Hàn làm Lục Nhi lạnh sống lưng. Bỗng nhiên giọng nói lạnh như băng thốt lên:
- Cậu không có quyền ngủ trên đây.
- Tại sao?
- Tôi nói cho cậu ở nhờ không có nghĩa là cho cậu ngủ nhờ.
- Đường Thiên Hàn.
- Câm miệng.
Lục Nhi như con nhím xù lông để phản kháng nhưng lại bị Thiên Hàn nhổ sạch lông một cách không thương tiếc, trở thành một con nhím trụi???? Thế là cô đành phải ôm một cái gối và một cái chăn mỏng ( Lục Nhi mang theo, phòng khi có kẻ không cho dùng nhờ????) xuống đất nằm. Thật là bất công mà T.T Nhưng vì anh Lục Văn, vì bố mẹ, nhất định Lục Nhi ta không bỏ cuộc đâu.
< To be continued>
p/s: Chương này là khuyến mãi thêm cho mọi người vì hôm nay là Trung thu. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã quan tâm.
Ngày hôm nay vì trị được tên Lưu Bạch ngang tàng nên Lục Nhi rất vui, giống kiểu trị cường hào ác bá. Lại còn được tên Nhất Phong khen nức khen nở, tỏ vẻ bái phục, cô vui ra mặt. Tối hôm nay Lục Nhi phải về một mình vì hôm nay Nhất Phong có hẹn với người yêu. Nghe nói cô nàng là học sinh lớp , đang ở bên khu KTX nữ. Bên đó canh chừng cũng khá cẩn mật nên Lục Nhi cũng thấy hơi lo lo cho anh bạn. Nhưng cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn làm vẻ rất có kinh nghiệm. Có lẽ là đã lén lút sang bên đó được một khoảng thời gian rồi. Lục Nhi rảo bước ra mấy quán ăn ngoài trường, một mình thử mỗi quán mấy món. Ở đây đồ ăn vừa rẻ vừa ngon. Chỉ cần bỏ ra đồng là đã có thể mang về một mâm bánh tự làm rồi. Lúc đã đánh chén no say, cô mới sực nhớ đã muộn, phải về nhanh không trườmg sẽ đóng cửa. h là đã đóng cửa rồi. May quá, bây giờ mới có h'. Cô thong thả đi dạo. Thực sự là cô rất sợ phải nhìn thấy cái mặt của Thiên Hàn. Vì hắn chả bao giờ cười,lúc nào cũng lạnh băng, toát lên vẻ nguy hiểm tột độ. Nhưng mà không nhìn mặt hắn thì sao mà sống chung được. Về đến cửa phòng, cô rón rén bước vào thì thấy Thiên Hàn đang xem TV, cả người toát lên vẻ lãnh khốc khó gần. Cô liền mở miệng phá tan cái không khí ngột ngạt lúc này:
- Chào. Tôi đã về.
Đáp lại sự niềm nở của Lục Nhi là sự lạnh lùng vô điều kiện. Không nói không rằng, hắn bước vào nhà tắm. Công nhận là thân hình hắn chuẩn thật chứ. Nhìn cái thân hình nóng bỏng kia, Lục Nhi gần xịt máu mũi. Đã đẹp trai rồi còn đẹp cả thân hình, có mỗi cái tính là xấu thôi. Thế thì cũng vứt. Bỗng từ trong nhà tắm hắn gầm lên:
- Cái khỉ gì đây?
Cái gì là cái gì, mà cái gì vẫn là cái gì. { Cái này em gái tui chế, thấy nó vô nghĩa quá nên vác vào???? } Lục Nhi cười nhẹ đi vào phía nhà tắm mà không biết ánh mắt hình viên đạn kia như đang chờ để phá nát mọi thứ.
- Gì cơ?
- Cái gì đây? Của cậu à? Lẽ nào...
Vừa nói hắn vừa chỉ vào vỏ BVS đang lăn lóc dưới sàn. Lục Nhi tròn mắt, lúng túng:
- À, cái này... Thực ra... - Cô bỗng nhớ đến mấy bài giảng dạy về giới tính cô đã được học - Là của cô gái đến phòng này ý mà.
- Cô gái? - Thiên Hàn nhìn thẳng vào Lục Nhi, ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
- Phải. Tôi và cô ấy đã... Thực ra chúng tôi đã...... - Cô bịa ra lí do này thật là xấu hổ quá mà.
- Sao cậu dám... Ở phòng tôi chứ? Cút mau khỏi đây cho tôi.
- Tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau đâu mà????
- Biến ngay.
Hắn rít lên từng chữ. Thật là không coi ai ra gì mà. Hết năm nay thì cuốn xéo cho tôi. Hắn đạp phăng cánh cửa, mở nước thật mạnh. Lục Nhi vứt vỏ BVS vào thùng rác mà lòng như trút được một gánh nặng. Cô vuốt ngực, nghĩ là cái lí do vừa nãy cũng thật là xấu hổ. Cô liền đập tay vào đầu, bắt mình phải suy nghĩ trong sáng.???? Lục Nhi chia khoảng trên giường, không nghĩ ngợi mà leo luôn lên ngủ. Lúc này Thiên Hàn đã tắm xong, mới kịp choàng khăn che hạ bộ, còn thượng bộ vẫn chưa có gì che đậy, để lộ bộ ngực rắn chắc. Khi nhìn thấy Lục Nhi đang nằm trên giường, Thiên Hàn nhếch mép, không khách khí đá bay Lục Nhi xuống dưới đất. Hôm nay quả thật là xui xẻo mà, bị dập mông những hai lần. Lục Nhi cáu, lông mày dựng lên, nhìn theo hướng Thiên Hàn mà hét lớn:
- Cậu làm gì thế?
Khuôn mặt lạnh băng của Thiên Hàn làm Lục Nhi lạnh sống lưng. Bỗng nhiên giọng nói lạnh như băng thốt lên:
- Cậu không có quyền ngủ trên đây.
- Tại sao?
- Tôi nói cho cậu ở nhờ không có nghĩa là cho cậu ngủ nhờ.
- Đường Thiên Hàn.
- Câm miệng.
Lục Nhi như con nhím xù lông để phản kháng nhưng lại bị Thiên Hàn nhổ sạch lông một cách không thương tiếc, trở thành một con nhím trụi???? Thế là cô đành phải ôm một cái gối và một cái chăn mỏng ( Lục Nhi mang theo, phòng khi có kẻ không cho dùng nhờ????) xuống đất nằm. Thật là bất công mà T.T Nhưng vì anh Lục Văn, vì bố mẹ, nhất định Lục Nhi ta không bỏ cuộc đâu.
p/s: Chương này là khuyến mãi thêm cho mọi người vì hôm nay là Trung thu. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã quan tâm.