Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, sáng sớm thứ hai Hạ Cảnh Điềm liền mặc vào đồng phục, vén lên tóc, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng cực kỳ xinh xắn, điểm tâm cũng chưa ăn liền đi đến công ty, trên đường đi, nàng một mực luyện tập một loạt các thái độ, nhưng nếu như Kỷ Vĩ Thần còn ở công ty, nàng nên dùng thái độ gì để ứng phó.
Trên đường đi nàng vẫn tưởng đối diện sẽ rất khó khăn, nhưng khi đi đến công ty, nàng phát hiện hết thảy cũng như bình thường, vẫn là một tòa cao ốc bận rộn, đứng ở trong đám người, ánh mắt của nàng ngăn không được liếc về tòa thang máy không người đó, một lòng cực kỳ căng thẳng, sợ từ bên trong sẽ đi ra một bóng dáng làm cho nàng khiếp đảm.
Cũng may, nàng chen lên xếp hàng trong thang máy đang đến, đứng ở bên người nàng chính là một người đàn ông có tướng mạo cũng rất anh tuấn, bởi vì quá chen chúc mà thân hình nhỏ nhắn của nàng cơ hồ là dựa vào trong ngực của hắn, nàng có chút thẹn thùng cười trừ, người đàn ông kia cũng ôn hòa trả lại nàng nụ cười dễ mến, vài giây sau, đến lầu sáu, khi Hạ Cảnh Điềm ra khỏi thang máy người đàn ông ấy cũng cùng đi theo ra, đuổi theo nàng, dùng âm thanh nhẹ nhàng giới thiệu!”Xin Chào, tôi là Ngô Viễn Khang, ở phòng tiêu thụ.”
Hạ Cảnh Điềm nở một nụ cười nhẹ, “Tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, là trợ lý tổng giám mới tới.”
“Tôi đã sớm chú ý tới cô.” Ngô Viễn Khang cười tỏa sáng như ánh mặt trời, trong lúc nói chuyện, đã đến phòng làm việc, hắn chỉ có thể hướng Hạ Cảnh Điềm mỉm cười nói!”Có thời gian hãy liên lạc.”
Hạ Cảnh Điềm trở lại văn phòng, giống lúc trước đi thu bưu kiện và tư liệu của khách hàng, sau đó, bắt đầu một ngày làm việc nhàm chán, bỗng dưng một tin nhắn chát trên mạng nội bộ của công ty đập vào mắt nàng, không có chủ đề, nàng vô thức mở ra, chỉ thấy trên mặt ghi một câu, “Hạ Cảnh Điềm, đến văn phòng rồi à! Biết tôi là ai không? Kế đến là hình mặt cười xuất hiện.”
Hạ Cảnh Điềm nhìn tên phát ra tin nhắn là, Danny, sau khi click chuột vào thấy có giới thiệu là Ngô Viễn Khang, quản lý phòng tiêu thụ, Hạ Cảnh Điềm không khỏi phì cười, không thể tưởng được hắn còn trẻ như vậy đã ở vị trí quản lí, thật không đơn giản, nàng tranh thủ thời gian viết trở lại một hàng chữ, “Ngô Viễn Khang, anh thật lợi hại, không thể tưởng được còn trẻ như vậy đã làm quản lí .”
“A, cô quá khen ngợi rồi, Kỷ tổng giám chưa có trở về, công việc của cô rất nhẹ nhàng a! Thuận tiện có thể lười biếng được.”
“Tôi là người mới, nào dám lười biếng? Phải chịu khó làm việc mới có thể được khẳng định nha! Nghe nói ở phòng tiêu thụ đang tuyển người?” Hạ Cảnh Điềm nghĩ tới hai người bạn tốt tới phỏng vấn, không khỏi quan tâm .
“Đúng a! Đến phỏng vấn có ba mươi mấy người, mười giờ phỏng vấn.”
“Anh đi phỏng vấn à?” Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc hỏi!
“Bình thường đều là quản lí phỏng vấn, như thế nào, cô có hứng thú?”
“Người được tuyển phải có một năm kinh nghiệm, vì tôi có giới thiệu bạn học tới, hi vọng họ có thể thông qua phỏng vấn.”
“Bạn? Tên gọi là gì? Có lẽ tôi có thể hỗ trợ.”
Hạ Cảnh Điềm đáy lòng vui vẻ, xem ra hôm nay quen biết được Ngô Viễn Khang thật đúng là gặp một quý nhân, nên vội vàng đem tên bạn bè ra cho, “Một người tên là Lý Lan (Lulu), một người là Lâm Lâm, Ngô quản lí, mong anh lưu tình a!” Hạ Cảnh Điềm nửa đùa nói, nàng cũng từng nếm qua mấy lần phỏng vấn đau khổ, biết rõ sự khẩn trương khi đối mặt với người tuyển dụng như thế nào.
“Ha.” Ngô Viễn Khang phát ra một khuôn mặt tươi cười thật to.
Một lát sau, hắn nói, “Tốt lắm, tôi đi họp đây, chút nữa lại tán gẫu.”
Sáng sớm cùng Ngô Viễn Khang nói chuyện phiếm, làm cho tâm tình nàng vui vẻ không ít, vốn văn phòng rất tĩnh mịch nặng nề, chính là cần những chuyện như thế này mới có thể không biết buồn bực, Hạ Cảnh Điềm sửa sang lại tư liệu, đang muốn để vào khung phân loại đột nhiên điện thoại vang lên, nàng lập tức giơ lên mỉm cười, dùng tiếng phổ thông thuần khiết tiếp, “Xin chào, đây là văn phòng Kỷ tổng giám.”
“Tới phòng làm việc của tôi một chút.” Tiếng nói trầm thấp từ tính từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Hạ Cảnh Điềm còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã cúp máy, nhưng cái thanh âm này Hạ Cảnh Điềm chết cũng sẽ không quên – là Kỷ Vĩ Thần. . .
Trái tim nàng đập như muốn vọt ra ngoài, kích động, khẩn trương, sợ hãi, bối rối, tất cả tâm tình cùng nhau xuất hiện làm cho nàng hoang mang lo sợ, sự bình tĩnh hai ngày qua hoàn toàn bị rối loạn ở trận tuyến đầu tiên, đi lên phòng làm việc của hắn? Hắn muốn làm gì? Giải thích? Xin lỗi? Hay là?
Trong khoảng thời gian ngắn đầu nàng loạn thất bát tao, vừa nghĩ tới phải đối mặt người đàn ông kia nàng đã tâm phiền ý loạn, vuốt ngực bình tĩnh một hồi lâu, nàng tự mình động viên chớ sợ chớ sợ, người sai là hắn, người nói xin lỗi là hắn, nàng không có sai, nàng không có lý do gì sợ hãi nha! Hẳn là người cảm thấy đau lòng bất an chính là hắn mới đúng, phải, là hắn sai.
Cố gắng an ủi mình xong, Hạ Cảnh Điềm đi vào thang máy, tay nhấn nút thang máy vẫn còn run rẩy, bởi vì khẩn trương toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, nàng cố gắng tưởng tượng, lúc nữa gặp mặt, hắn sẽ như thế nào mở miệng gợi lại chuyện đêm đó, hắn sẽ nói bởi vì say rượu mà ý loạn tình mê? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này có sức thuyết phục, say rượu mất lý trí, thật là rất bình thường, một lý do chính đáng.
Có thể, nếu như hắn nói là nguyên nhân đó, Hạ Cảnh Điềm nhất định sẽ bỏ qua cho hắn, không cùng hắn so đo, kỳ thật buổi tối đó nàng cũng có trách nhiệm, nàng cũng tham luyến vẻ đẹp của hắn mà không còn phòng bị, trước khi đi gặp hắn, nàng cũng từng ở PUB uống ba ly rượu, phải biết rằng tửu lượng nàng không cao, ba ly rượu có thể ảnh hưởng thần kinh tư duy của nàng, cho nên sai phải là hai người.
Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy tự mình rất ngu, bị người khi dễ còn tự mình muốn tìm nhiều cớ như vậy để an ủi mình, sai phải là hắn, đêm đó hắn đối với nàng làm ra việc như vậy hoàn toàn có thể nói là cường bạo, nàng đại khái có thể mắng hắn, hận hắn, muốn hắn phụ trách, nhưng đáy lòng Hạ Cảnh Điềm lại không có loại ý nghĩ này, không thể phủ nhận đêm đó xác thực rất đau, nhưng đêm đó nàng cũng rất đáng xấu hổ tận hưởng đến khoái hoạt hoan ái, nàng lưu luyến hương vị nam tính trên người hắn, tham luyến nụ hôn của hắn. . .
Đúng là điên rồi, Hạ Cảnh Điềm nghĩ như vậy tóm lại là loạn thất bát tao, xem ra nàng hận không được hắn, có lẽ nên xem như tình một đêm mà nói chuyện a!
Đấu tranh tư tưởng kịch liệt, khi chân đặt đến tầng hai mươi mốt tất cả tư tưởng đều biến thành trống rỗng, đẩy ra cánh cửa đầu óc của nàng chỉ có khoảng không. . .
Không ngoài dự đoán, Kỷ Vĩ Thần sớm đã chờ ở chỗ này rồi, bàn công việc đen bóng tản mát ra nhàn nhạt mùi đàn hương, hắn ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, gương mặt đẹp nhìn không ra tâm tình, mục quang thâm thúy phức tạp, mà ngay cả tư thế ngồi đều là một bộ dạng chuẩn bị đàm phán, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn Hạ Cảnh Điềm đang đi tới, một đôi mắt khí phách mà khiếp người bắn về phía nàng.
Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy áp lực lớn lao, ánh mắt nàng không có nhìn thẳng hắn mà buông xuống nhìn văn kiện tán loạn trên bàn làm việc, không có gọi hắn, cũng không có nói chuyện, lẳng lặng đứng ở trong văn phòng, một bộ dáng như đang chờ Thẩm Phán.
Đối với tình huống này, Hạ Cảnh Điềm thầm mắng mình vô dụng, nhưng cũng không biết chỗ nào có vấn đề, nàng không dám ở trước mặt hắn thẳng khí hùng hồn, nàng cảm thấy mình thật nhu nhược, vô dụng, không có gan.
Kỷ Vĩ Thần nhàn nhã bưng lên tách cà phê trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi buông ra câu nói tàn khốc, “Chuyện đêm hôm đó, tôi thật sự xin lỗi, đây là đền bù tổn thất cho cô, hi vọng cô có thể quên.”
Hoàn toàn như lời nói có sẵn công thức, không có một chút cảm tình cá nhân tồn tại, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn qua chi phiếu trước mặt, con số phía trên rất dọa người, nhưng đối với con số này Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy một cổ lửa giận chồng chất bộc phát, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt trào phúng thẳng tắp nhìn vào cặp mắt sâu như đầm kia, kéo môi cười nói!”Tôi nghĩ Kỷ tổng hiểu được, tôi không phải là một phụ nữ tùy tiện, cho nên thỉnh không cần phải đem phương thức đối đãi một người tùy tiện đến dùng cho tôi, tình một đêm thôi mà, chuyện này cũng thường thôi, tôi có thừa khả năng .” Nói xong, đem chi phiếu đẩy trở về.
Kỷ Vĩ Thần sửng sốt một chút, mục quang bình tĩnh nhìn cô gái thanh tú trước mắt, tiếng nói trầm thấp mang từ tính vang lên, “Cô không cần cự tuyệt, đây chỉ là cách tôi đền bù tổn thất đối với cô, không có ý nhục mạ như cô nghĩ.”
Nhưng anh đã ô nhục nhân cách của tôi, Hạ Cảnh Điềm trong lòng gầm nhẹ, biểu hiện ra lại giả vờ cực kỳ tỉnh táo, “Kỷ tổng, nếu như ngài thật muốn đền bù tổn thất, có thể để cho tôi rời đi công ty Kỷ thị, tiền vi ước coi như là đền bù tổn thất.” Dù sao sống ở chỗ này chỉ làm nàng phiền chán, không bằng thừa dịp lấy lý do này rời đi thôi.
Kỷ Vĩ Thần mày kiếm nhảy lên, tinh mâu híp lại, “Cô muốn rời công ty? Vì cái gì?” Ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn đền bù tổn thất cho nàng, bởi vì hắn Kỷ Vĩ Thần chưa bao giờ nợ nhân tình một ai.
“Không tại sao.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu kiên định, nàng rời đi công ty nguyên nhân rất phức tạp, đầu tiên, nàng không nghĩ lại đối mặt người đàn ông trước mắt này, thứ hai, nàng có thể tìm một phần công việc yêu thích, cho dù tiền lương có ít một chút cũng không quan hệ.
“Nếu như cô rời đi chỉ là không muốn nhìn thấy tôi, như vậy, cô cứ lưu lại, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, cần nhớ kỹ Kỷ thị là công ty trong nước có mức lương cao nhất, dùng năng lực của cô nhất định có thể có nhiều đất dụng võ.” Ngữ khí nhàn nhạt mang theo kiên trì, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt sắc bén đoán được tâm tư Hạ Cảnh Điềm.
Chúng ta sẽ không gặp lại, đây là một câu nói cỡ nào tuyệt tình…, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực cứng lại, có loại cảm giác không hiểu đau nhức bồi hồi, nàng kéo môi cười, trả lời lạnh nhạt, “Có thể, nếu như không có việc gì, tôi đi xuống trước .”
Lại một lần nữa dùng bước đi như muốn chạy rời khỏi nơi đó, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực như bị đè ép làm nàng không thở nổi, đêm đó, nàng vốn là không có hy vọng xa vời hắn sẽ đối với nàng sinh ra cảm tình, nhưng câu nói vô tình kia lại nặng nề hãm hại nàng, lần đầu tiên của nàng đổi lấy chỉ là một câu chúng ta sẽ không gặp lại, vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại? Đời này cũng sẽ không gặp sao? Cho dù ở cùng một công ty cũng sẽ không gặp sao?
Trời biết, nàng muốn cũng không phải câu hứa hẹn này của hắn, nàng muốn chỉ là trở về cuộc sống bình thường, nàng cũng không ngại ngẫu nhiên gặp hắn một lần, chỉ là ngẫu nhiên gặp, nhưng người đàn ông kia thậm chí ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của nàng cũng bóp nát. . .
Chỗ ngu ngốc của một cô gái là ở đây sao, rõ ràng bị thương tổn lại như cũ ra vẻ kiên cường, hắn tựa như một loại độc dược mê hoặc nàng, dẫn nàng nghiện, sau đó lại tuyệt tình rời đi không mang theo một tia lưu luyến.
Hạ Cảnh Điềm mày bị sốc sao? Mày làm đúng rồi sao? Đêm đó, nàng phát hiện bản thân như đã luyến lưu hắn. . .
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, sáng sớm thứ hai Hạ Cảnh Điềm liền mặc vào đồng phục, vén lên tóc, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng cực kỳ xinh xắn, điểm tâm cũng chưa ăn liền đi đến công ty, trên đường đi, nàng một mực luyện tập một loạt các thái độ, nhưng nếu như Kỷ Vĩ Thần còn ở công ty, nàng nên dùng thái độ gì để ứng phó.
Trên đường đi nàng vẫn tưởng đối diện sẽ rất khó khăn, nhưng khi đi đến công ty, nàng phát hiện hết thảy cũng như bình thường, vẫn là một tòa cao ốc bận rộn, đứng ở trong đám người, ánh mắt của nàng ngăn không được liếc về tòa thang máy không người đó, một lòng cực kỳ căng thẳng, sợ từ bên trong sẽ đi ra một bóng dáng làm cho nàng khiếp đảm.
Cũng may, nàng chen lên xếp hàng trong thang máy đang đến, đứng ở bên người nàng chính là một người đàn ông có tướng mạo cũng rất anh tuấn, bởi vì quá chen chúc mà thân hình nhỏ nhắn của nàng cơ hồ là dựa vào trong ngực của hắn, nàng có chút thẹn thùng cười trừ, người đàn ông kia cũng ôn hòa trả lại nàng nụ cười dễ mến, vài giây sau, đến lầu sáu, khi Hạ Cảnh Điềm ra khỏi thang máy người đàn ông ấy cũng cùng đi theo ra, đuổi theo nàng, dùng âm thanh nhẹ nhàng giới thiệu!”Xin Chào, tôi là Ngô Viễn Khang, ở phòng tiêu thụ.”
Hạ Cảnh Điềm nở một nụ cười nhẹ, “Tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, là trợ lý tổng giám mới tới.”
“Tôi đã sớm chú ý tới cô.” Ngô Viễn Khang cười tỏa sáng như ánh mặt trời, trong lúc nói chuyện, đã đến phòng làm việc, hắn chỉ có thể hướng Hạ Cảnh Điềm mỉm cười nói!”Có thời gian hãy liên lạc.”
Hạ Cảnh Điềm trở lại văn phòng, giống lúc trước đi thu bưu kiện và tư liệu của khách hàng, sau đó, bắt đầu một ngày làm việc nhàm chán, bỗng dưng một tin nhắn chát trên mạng nội bộ của công ty đập vào mắt nàng, không có chủ đề, nàng vô thức mở ra, chỉ thấy trên mặt ghi một câu, “Hạ Cảnh Điềm, đến văn phòng rồi à! Biết tôi là ai không? Kế đến là hình mặt cười xuất hiện.”
Hạ Cảnh Điềm nhìn tên phát ra tin nhắn là, Danny, sau khi click chuột vào thấy có giới thiệu là Ngô Viễn Khang, quản lý phòng tiêu thụ, Hạ Cảnh Điềm không khỏi phì cười, không thể tưởng được hắn còn trẻ như vậy đã ở vị trí quản lí, thật không đơn giản, nàng tranh thủ thời gian viết trở lại một hàng chữ, “Ngô Viễn Khang, anh thật lợi hại, không thể tưởng được còn trẻ như vậy đã làm quản lí .”
“A, cô quá khen ngợi rồi, Kỷ tổng giám chưa có trở về, công việc của cô rất nhẹ nhàng a! Thuận tiện có thể lười biếng được.”
“Tôi là người mới, nào dám lười biếng? Phải chịu khó làm việc mới có thể được khẳng định nha! Nghe nói ở phòng tiêu thụ đang tuyển người?” Hạ Cảnh Điềm nghĩ tới hai người bạn tốt tới phỏng vấn, không khỏi quan tâm .
“Đúng a! Đến phỏng vấn có ba mươi mấy người, mười giờ phỏng vấn.”
“Anh đi phỏng vấn à?” Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc hỏi!
“Bình thường đều là quản lí phỏng vấn, như thế nào, cô có hứng thú?”
“Người được tuyển phải có một năm kinh nghiệm, vì tôi có giới thiệu bạn học tới, hi vọng họ có thể thông qua phỏng vấn.”
“Bạn? Tên gọi là gì? Có lẽ tôi có thể hỗ trợ.”
Hạ Cảnh Điềm đáy lòng vui vẻ, xem ra hôm nay quen biết được Ngô Viễn Khang thật đúng là gặp một quý nhân, nên vội vàng đem tên bạn bè ra cho, “Một người tên là Lý Lan (Lulu), một người là Lâm Lâm, Ngô quản lí, mong anh lưu tình a!” Hạ Cảnh Điềm nửa đùa nói, nàng cũng từng nếm qua mấy lần phỏng vấn đau khổ, biết rõ sự khẩn trương khi đối mặt với người tuyển dụng như thế nào.
“Ha.” Ngô Viễn Khang phát ra một khuôn mặt tươi cười thật to.
Một lát sau, hắn nói, “Tốt lắm, tôi đi họp đây, chút nữa lại tán gẫu.”
Sáng sớm cùng Ngô Viễn Khang nói chuyện phiếm, làm cho tâm tình nàng vui vẻ không ít, vốn văn phòng rất tĩnh mịch nặng nề, chính là cần những chuyện như thế này mới có thể không biết buồn bực, Hạ Cảnh Điềm sửa sang lại tư liệu, đang muốn để vào khung phân loại đột nhiên điện thoại vang lên, nàng lập tức giơ lên mỉm cười, dùng tiếng phổ thông thuần khiết tiếp, “Xin chào, đây là văn phòng Kỷ tổng giám.”
“Tới phòng làm việc của tôi một chút.” Tiếng nói trầm thấp từ tính từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Hạ Cảnh Điềm còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã cúp máy, nhưng cái thanh âm này Hạ Cảnh Điềm chết cũng sẽ không quên – là Kỷ Vĩ Thần. . .
Trái tim nàng đập như muốn vọt ra ngoài, kích động, khẩn trương, sợ hãi, bối rối, tất cả tâm tình cùng nhau xuất hiện làm cho nàng hoang mang lo sợ, sự bình tĩnh hai ngày qua hoàn toàn bị rối loạn ở trận tuyến đầu tiên, đi lên phòng làm việc của hắn? Hắn muốn làm gì? Giải thích? Xin lỗi? Hay là?
Trong khoảng thời gian ngắn đầu nàng loạn thất bát tao, vừa nghĩ tới phải đối mặt người đàn ông kia nàng đã tâm phiền ý loạn, vuốt ngực bình tĩnh một hồi lâu, nàng tự mình động viên chớ sợ chớ sợ, người sai là hắn, người nói xin lỗi là hắn, nàng không có sai, nàng không có lý do gì sợ hãi nha! Hẳn là người cảm thấy đau lòng bất an chính là hắn mới đúng, phải, là hắn sai.
Cố gắng an ủi mình xong, Hạ Cảnh Điềm đi vào thang máy, tay nhấn nút thang máy vẫn còn run rẩy, bởi vì khẩn trương toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, nàng cố gắng tưởng tượng, lúc nữa gặp mặt, hắn sẽ như thế nào mở miệng gợi lại chuyện đêm đó, hắn sẽ nói bởi vì say rượu mà ý loạn tình mê? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này có sức thuyết phục, say rượu mất lý trí, thật là rất bình thường, một lý do chính đáng.
Có thể, nếu như hắn nói là nguyên nhân đó, Hạ Cảnh Điềm nhất định sẽ bỏ qua cho hắn, không cùng hắn so đo, kỳ thật buổi tối đó nàng cũng có trách nhiệm, nàng cũng tham luyến vẻ đẹp của hắn mà không còn phòng bị, trước khi đi gặp hắn, nàng cũng từng ở PUB uống ba ly rượu, phải biết rằng tửu lượng nàng không cao, ba ly rượu có thể ảnh hưởng thần kinh tư duy của nàng, cho nên sai phải là hai người.
Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy tự mình rất ngu, bị người khi dễ còn tự mình muốn tìm nhiều cớ như vậy để an ủi mình, sai phải là hắn, đêm đó hắn đối với nàng làm ra việc như vậy hoàn toàn có thể nói là cường bạo, nàng đại khái có thể mắng hắn, hận hắn, muốn hắn phụ trách, nhưng đáy lòng Hạ Cảnh Điềm lại không có loại ý nghĩ này, không thể phủ nhận đêm đó xác thực rất đau, nhưng đêm đó nàng cũng rất đáng xấu hổ tận hưởng đến khoái hoạt hoan ái, nàng lưu luyến hương vị nam tính trên người hắn, tham luyến nụ hôn của hắn. . .
Đúng là điên rồi, Hạ Cảnh Điềm nghĩ như vậy tóm lại là loạn thất bát tao, xem ra nàng hận không được hắn, có lẽ nên xem như tình một đêm mà nói chuyện a!
Đấu tranh tư tưởng kịch liệt, khi chân đặt đến tầng hai mươi mốt tất cả tư tưởng đều biến thành trống rỗng, đẩy ra cánh cửa đầu óc của nàng chỉ có khoảng không. . .
Không ngoài dự đoán, Kỷ Vĩ Thần sớm đã chờ ở chỗ này rồi, bàn công việc đen bóng tản mát ra nhàn nhạt mùi đàn hương, hắn ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, gương mặt đẹp nhìn không ra tâm tình, mục quang thâm thúy phức tạp, mà ngay cả tư thế ngồi đều là một bộ dạng chuẩn bị đàm phán, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn Hạ Cảnh Điềm đang đi tới, một đôi mắt khí phách mà khiếp người bắn về phía nàng.
Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy áp lực lớn lao, ánh mắt nàng không có nhìn thẳng hắn mà buông xuống nhìn văn kiện tán loạn trên bàn làm việc, không có gọi hắn, cũng không có nói chuyện, lẳng lặng đứng ở trong văn phòng, một bộ dáng như đang chờ Thẩm Phán.
Đối với tình huống này, Hạ Cảnh Điềm thầm mắng mình vô dụng, nhưng cũng không biết chỗ nào có vấn đề, nàng không dám ở trước mặt hắn thẳng khí hùng hồn, nàng cảm thấy mình thật nhu nhược, vô dụng, không có gan.
Kỷ Vĩ Thần nhàn nhã bưng lên tách cà phê trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi buông ra câu nói tàn khốc, “Chuyện đêm hôm đó, tôi thật sự xin lỗi, đây là đền bù tổn thất cho cô, hi vọng cô có thể quên.”
Hoàn toàn như lời nói có sẵn công thức, không có một chút cảm tình cá nhân tồn tại, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn qua chi phiếu trước mặt, con số phía trên rất dọa người, nhưng đối với con số này Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy một cổ lửa giận chồng chất bộc phát, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt trào phúng thẳng tắp nhìn vào cặp mắt sâu như đầm kia, kéo môi cười nói!”Tôi nghĩ Kỷ tổng hiểu được, tôi không phải là một phụ nữ tùy tiện, cho nên thỉnh không cần phải đem phương thức đối đãi một người tùy tiện đến dùng cho tôi, tình một đêm thôi mà, chuyện này cũng thường thôi, tôi có thừa khả năng .” Nói xong, đem chi phiếu đẩy trở về.
Kỷ Vĩ Thần sửng sốt một chút, mục quang bình tĩnh nhìn cô gái thanh tú trước mắt, tiếng nói trầm thấp mang từ tính vang lên, “Cô không cần cự tuyệt, đây chỉ là cách tôi đền bù tổn thất đối với cô, không có ý nhục mạ như cô nghĩ.”
Nhưng anh đã ô nhục nhân cách của tôi, Hạ Cảnh Điềm trong lòng gầm nhẹ, biểu hiện ra lại giả vờ cực kỳ tỉnh táo, “Kỷ tổng, nếu như ngài thật muốn đền bù tổn thất, có thể để cho tôi rời đi công ty Kỷ thị, tiền vi ước coi như là đền bù tổn thất.” Dù sao sống ở chỗ này chỉ làm nàng phiền chán, không bằng thừa dịp lấy lý do này rời đi thôi.
Kỷ Vĩ Thần mày kiếm nhảy lên, tinh mâu híp lại, “Cô muốn rời công ty? Vì cái gì?” Ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn đền bù tổn thất cho nàng, bởi vì hắn Kỷ Vĩ Thần chưa bao giờ nợ nhân tình một ai.
“Không tại sao.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu kiên định, nàng rời đi công ty nguyên nhân rất phức tạp, đầu tiên, nàng không nghĩ lại đối mặt người đàn ông trước mắt này, thứ hai, nàng có thể tìm một phần công việc yêu thích, cho dù tiền lương có ít một chút cũng không quan hệ.
“Nếu như cô rời đi chỉ là không muốn nhìn thấy tôi, như vậy, cô cứ lưu lại, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, cần nhớ kỹ Kỷ thị là công ty trong nước có mức lương cao nhất, dùng năng lực của cô nhất định có thể có nhiều đất dụng võ.” Ngữ khí nhàn nhạt mang theo kiên trì, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt sắc bén đoán được tâm tư Hạ Cảnh Điềm.
Chúng ta sẽ không gặp lại, đây là một câu nói cỡ nào tuyệt tình…, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực cứng lại, có loại cảm giác không hiểu đau nhức bồi hồi, nàng kéo môi cười, trả lời lạnh nhạt, “Có thể, nếu như không có việc gì, tôi đi xuống trước .”
Lại một lần nữa dùng bước đi như muốn chạy rời khỏi nơi đó, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực như bị đè ép làm nàng không thở nổi, đêm đó, nàng vốn là không có hy vọng xa vời hắn sẽ đối với nàng sinh ra cảm tình, nhưng câu nói vô tình kia lại nặng nề hãm hại nàng, lần đầu tiên của nàng đổi lấy chỉ là một câu chúng ta sẽ không gặp lại, vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại? Đời này cũng sẽ không gặp sao? Cho dù ở cùng một công ty cũng sẽ không gặp sao?
Trời biết, nàng muốn cũng không phải câu hứa hẹn này của hắn, nàng muốn chỉ là trở về cuộc sống bình thường, nàng cũng không ngại ngẫu nhiên gặp hắn một lần, chỉ là ngẫu nhiên gặp, nhưng người đàn ông kia thậm chí ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của nàng cũng bóp nát. . .
Chỗ ngu ngốc của một cô gái là ở đây sao, rõ ràng bị thương tổn lại như cũ ra vẻ kiên cường, hắn tựa như một loại độc dược mê hoặc nàng, dẫn nàng nghiện, sau đó lại tuyệt tình rời đi không mang theo một tia lưu luyến.
Hạ Cảnh Điềm mày bị sốc sao? Mày làm đúng rồi sao? Đêm đó, nàng phát hiện bản thân như đã luyến lưu hắn. . .
Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc) - Chapter 18
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, sáng sớm thứ hai Hạ Cảnh Điềm liền mặc vào đồng phục, vén lên tóc, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng cực kỳ xinh xắn, điểm tâm cũng chưa ăn liền đi đến công ty, trên đường đi, nàng một mực luyện tập một loạt các thái độ, nhưng nếu như Kỷ Vĩ Thần còn ở công ty, nàng nên dùng thái độ gì để ứng phó.
Trên đường đi nàng vẫn tưởng đối diện sẽ rất khó khăn, nhưng khi đi đến công ty, nàng phát hiện hết thảy cũng như bình thường, vẫn là một tòa cao ốc bận rộn, đứng ở trong đám người, ánh mắt của nàng ngăn không được liếc về tòa thang máy không người đó, một lòng cực kỳ căng thẳng, sợ từ bên trong sẽ đi ra một bóng dáng làm cho nàng khiếp đảm.
Cũng may, nàng chen lên xếp hàng trong thang máy đang đến, đứng ở bên người nàng chính là một người đàn ông có tướng mạo cũng rất anh tuấn, bởi vì quá chen chúc mà thân hình nhỏ nhắn của nàng cơ hồ là dựa vào trong ngực của hắn, nàng có chút thẹn thùng cười trừ, người đàn ông kia cũng ôn hòa trả lại nàng nụ cười dễ mến, vài giây sau, đến lầu sáu, khi Hạ Cảnh Điềm ra khỏi thang máy người đàn ông ấy cũng cùng đi theo ra, đuổi theo nàng, dùng âm thanh nhẹ nhàng giới thiệu!”Xin Chào, tôi là Ngô Viễn Khang, ở phòng tiêu thụ.”
Hạ Cảnh Điềm nở một nụ cười nhẹ, “Tôi gọi là Hạ Cảnh Điềm, là trợ lý tổng giám mới tới.”
“Tôi đã sớm chú ý tới cô.” Ngô Viễn Khang cười tỏa sáng như ánh mặt trời, trong lúc nói chuyện, đã đến phòng làm việc, hắn chỉ có thể hướng Hạ Cảnh Điềm mỉm cười nói!”Có thời gian hãy liên lạc.”
Hạ Cảnh Điềm trở lại văn phòng, giống lúc trước đi thu bưu kiện và tư liệu của khách hàng, sau đó, bắt đầu một ngày làm việc nhàm chán, bỗng dưng một tin nhắn chát trên mạng nội bộ của công ty đập vào mắt nàng, không có chủ đề, nàng vô thức mở ra, chỉ thấy trên mặt ghi một câu, “Hạ Cảnh Điềm, đến văn phòng rồi à! Biết tôi là ai không? Kế đến là hình mặt cười xuất hiện.”
Hạ Cảnh Điềm nhìn tên phát ra tin nhắn là, Danny, sau khi click chuột vào thấy có giới thiệu là Ngô Viễn Khang, quản lý phòng tiêu thụ, Hạ Cảnh Điềm không khỏi phì cười, không thể tưởng được hắn còn trẻ như vậy đã ở vị trí quản lí, thật không đơn giản, nàng tranh thủ thời gian viết trở lại một hàng chữ, “Ngô Viễn Khang, anh thật lợi hại, không thể tưởng được còn trẻ như vậy đã làm quản lí .”
“A, cô quá khen ngợi rồi, Kỷ tổng giám chưa có trở về, công việc của cô rất nhẹ nhàng a! Thuận tiện có thể lười biếng được.”
“Tôi là người mới, nào dám lười biếng? Phải chịu khó làm việc mới có thể được khẳng định nha! Nghe nói ở phòng tiêu thụ đang tuyển người?” Hạ Cảnh Điềm nghĩ tới hai người bạn tốt tới phỏng vấn, không khỏi quan tâm .
“Đúng a! Đến phỏng vấn có ba mươi mấy người, mười giờ phỏng vấn.”
“Anh đi phỏng vấn à?” Hạ Cảnh Điềm có chút kinh ngạc hỏi!
“Bình thường đều là quản lí phỏng vấn, như thế nào, cô có hứng thú?”
“Người được tuyển phải có một năm kinh nghiệm, vì tôi có giới thiệu bạn học tới, hi vọng họ có thể thông qua phỏng vấn.”
“Bạn? Tên gọi là gì? Có lẽ tôi có thể hỗ trợ.”
Hạ Cảnh Điềm đáy lòng vui vẻ, xem ra hôm nay quen biết được Ngô Viễn Khang thật đúng là gặp một quý nhân, nên vội vàng đem tên bạn bè ra cho, “Một người tên là Lý Lan (Lulu), một người là Lâm Lâm, Ngô quản lí, mong anh lưu tình a!” Hạ Cảnh Điềm nửa đùa nói, nàng cũng từng nếm qua mấy lần phỏng vấn đau khổ, biết rõ sự khẩn trương khi đối mặt với người tuyển dụng như thế nào.
“Ha.” Ngô Viễn Khang phát ra một khuôn mặt tươi cười thật to.
Một lát sau, hắn nói, “Tốt lắm, tôi đi họp đây, chút nữa lại tán gẫu.”
Sáng sớm cùng Ngô Viễn Khang nói chuyện phiếm, làm cho tâm tình nàng vui vẻ không ít, vốn văn phòng rất tĩnh mịch nặng nề, chính là cần những chuyện như thế này mới có thể không biết buồn bực, Hạ Cảnh Điềm sửa sang lại tư liệu, đang muốn để vào khung phân loại đột nhiên điện thoại vang lên, nàng lập tức giơ lên mỉm cười, dùng tiếng phổ thông thuần khiết tiếp, “Xin chào, đây là văn phòng Kỷ tổng giám.”
“Tới phòng làm việc của tôi một chút.” Tiếng nói trầm thấp từ tính từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Hạ Cảnh Điềm còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã cúp máy, nhưng cái thanh âm này Hạ Cảnh Điềm chết cũng sẽ không quên – là Kỷ Vĩ Thần. . .
Trái tim nàng đập như muốn vọt ra ngoài, kích động, khẩn trương, sợ hãi, bối rối, tất cả tâm tình cùng nhau xuất hiện làm cho nàng hoang mang lo sợ, sự bình tĩnh hai ngày qua hoàn toàn bị rối loạn ở trận tuyến đầu tiên, đi lên phòng làm việc của hắn? Hắn muốn làm gì? Giải thích? Xin lỗi? Hay là?
Trong khoảng thời gian ngắn đầu nàng loạn thất bát tao, vừa nghĩ tới phải đối mặt người đàn ông kia nàng đã tâm phiền ý loạn, vuốt ngực bình tĩnh một hồi lâu, nàng tự mình động viên chớ sợ chớ sợ, người sai là hắn, người nói xin lỗi là hắn, nàng không có sai, nàng không có lý do gì sợ hãi nha! Hẳn là người cảm thấy đau lòng bất an chính là hắn mới đúng, phải, là hắn sai.
Cố gắng an ủi mình xong, Hạ Cảnh Điềm đi vào thang máy, tay nhấn nút thang máy vẫn còn run rẩy, bởi vì khẩn trương toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, nàng cố gắng tưởng tượng, lúc nữa gặp mặt, hắn sẽ như thế nào mở miệng gợi lại chuyện đêm đó, hắn sẽ nói bởi vì say rượu mà ý loạn tình mê? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này có sức thuyết phục, say rượu mất lý trí, thật là rất bình thường, một lý do chính đáng.
Có thể, nếu như hắn nói là nguyên nhân đó, Hạ Cảnh Điềm nhất định sẽ bỏ qua cho hắn, không cùng hắn so đo, kỳ thật buổi tối đó nàng cũng có trách nhiệm, nàng cũng tham luyến vẻ đẹp của hắn mà không còn phòng bị, trước khi đi gặp hắn, nàng cũng từng ở PUB uống ba ly rượu, phải biết rằng tửu lượng nàng không cao, ba ly rượu có thể ảnh hưởng thần kinh tư duy của nàng, cho nên sai phải là hai người.
Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm thấy tự mình rất ngu, bị người khi dễ còn tự mình muốn tìm nhiều cớ như vậy để an ủi mình, sai phải là hắn, đêm đó hắn đối với nàng làm ra việc như vậy hoàn toàn có thể nói là cường bạo, nàng đại khái có thể mắng hắn, hận hắn, muốn hắn phụ trách, nhưng đáy lòng Hạ Cảnh Điềm lại không có loại ý nghĩ này, không thể phủ nhận đêm đó xác thực rất đau, nhưng đêm đó nàng cũng rất đáng xấu hổ tận hưởng đến khoái hoạt hoan ái, nàng lưu luyến hương vị nam tính trên người hắn, tham luyến nụ hôn của hắn. . .
Đúng là điên rồi, Hạ Cảnh Điềm nghĩ như vậy tóm lại là loạn thất bát tao, xem ra nàng hận không được hắn, có lẽ nên xem như tình một đêm mà nói chuyện a!
Đấu tranh tư tưởng kịch liệt, khi chân đặt đến tầng hai mươi mốt tất cả tư tưởng đều biến thành trống rỗng, đẩy ra cánh cửa đầu óc của nàng chỉ có khoảng không. . .
Không ngoài dự đoán, Kỷ Vĩ Thần sớm đã chờ ở chỗ này rồi, bàn công việc đen bóng tản mát ra nhàn nhạt mùi đàn hương, hắn ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, gương mặt đẹp nhìn không ra tâm tình, mục quang thâm thúy phức tạp, mà ngay cả tư thế ngồi đều là một bộ dạng chuẩn bị đàm phán, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn Hạ Cảnh Điềm đang đi tới, một đôi mắt khí phách mà khiếp người bắn về phía nàng.
Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy áp lực lớn lao, ánh mắt nàng không có nhìn thẳng hắn mà buông xuống nhìn văn kiện tán loạn trên bàn làm việc, không có gọi hắn, cũng không có nói chuyện, lẳng lặng đứng ở trong văn phòng, một bộ dáng như đang chờ Thẩm Phán.
Đối với tình huống này, Hạ Cảnh Điềm thầm mắng mình vô dụng, nhưng cũng không biết chỗ nào có vấn đề, nàng không dám ở trước mặt hắn thẳng khí hùng hồn, nàng cảm thấy mình thật nhu nhược, vô dụng, không có gan.
Kỷ Vĩ Thần nhàn nhã bưng lên tách cà phê trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm, chậm rãi buông ra câu nói tàn khốc, “Chuyện đêm hôm đó, tôi thật sự xin lỗi, đây là đền bù tổn thất cho cô, hi vọng cô có thể quên.”
Hoàn toàn như lời nói có sẵn công thức, không có một chút cảm tình cá nhân tồn tại, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn qua chi phiếu trước mặt, con số phía trên rất dọa người, nhưng đối với con số này Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy một cổ lửa giận chồng chất bộc phát, nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt trào phúng thẳng tắp nhìn vào cặp mắt sâu như đầm kia, kéo môi cười nói!”Tôi nghĩ Kỷ tổng hiểu được, tôi không phải là một phụ nữ tùy tiện, cho nên thỉnh không cần phải đem phương thức đối đãi một người tùy tiện đến dùng cho tôi, tình một đêm thôi mà, chuyện này cũng thường thôi, tôi có thừa khả năng .” Nói xong, đem chi phiếu đẩy trở về.
Kỷ Vĩ Thần sửng sốt một chút, mục quang bình tĩnh nhìn cô gái thanh tú trước mắt, tiếng nói trầm thấp mang từ tính vang lên, “Cô không cần cự tuyệt, đây chỉ là cách tôi đền bù tổn thất đối với cô, không có ý nhục mạ như cô nghĩ.”
Nhưng anh đã ô nhục nhân cách của tôi, Hạ Cảnh Điềm trong lòng gầm nhẹ, biểu hiện ra lại giả vờ cực kỳ tỉnh táo, “Kỷ tổng, nếu như ngài thật muốn đền bù tổn thất, có thể để cho tôi rời đi công ty Kỷ thị, tiền vi ước coi như là đền bù tổn thất.” Dù sao sống ở chỗ này chỉ làm nàng phiền chán, không bằng thừa dịp lấy lý do này rời đi thôi.
Kỷ Vĩ Thần mày kiếm nhảy lên, tinh mâu híp lại, “Cô muốn rời công ty? Vì cái gì?” Ý định ban đầu của hắn chỉ là muốn đền bù tổn thất cho nàng, bởi vì hắn Kỷ Vĩ Thần chưa bao giờ nợ nhân tình một ai.
“Không tại sao.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu kiên định, nàng rời đi công ty nguyên nhân rất phức tạp, đầu tiên, nàng không nghĩ lại đối mặt người đàn ông trước mắt này, thứ hai, nàng có thể tìm một phần công việc yêu thích, cho dù tiền lương có ít một chút cũng không quan hệ.
“Nếu như cô rời đi chỉ là không muốn nhìn thấy tôi, như vậy, cô cứ lưu lại, chúng ta sẽ không gặp lại nhau, cần nhớ kỹ Kỷ thị là công ty trong nước có mức lương cao nhất, dùng năng lực của cô nhất định có thể có nhiều đất dụng võ.” Ngữ khí nhàn nhạt mang theo kiên trì, Kỷ Vĩ Thần ánh mắt sắc bén đoán được tâm tư Hạ Cảnh Điềm.
Chúng ta sẽ không gặp lại, đây là một câu nói cỡ nào tuyệt tình…, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực cứng lại, có loại cảm giác không hiểu đau nhức bồi hồi, nàng kéo môi cười, trả lời lạnh nhạt, “Có thể, nếu như không có việc gì, tôi đi xuống trước .”
Lại một lần nữa dùng bước đi như muốn chạy rời khỏi nơi đó, Hạ Cảnh Điềm chỉ cảm thấy ngực như bị đè ép làm nàng không thở nổi, đêm đó, nàng vốn là không có hy vọng xa vời hắn sẽ đối với nàng sinh ra cảm tình, nhưng câu nói vô tình kia lại nặng nề hãm hại nàng, lần đầu tiên của nàng đổi lấy chỉ là một câu chúng ta sẽ không gặp lại, vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại? Đời này cũng sẽ không gặp sao? Cho dù ở cùng một công ty cũng sẽ không gặp sao?
Trời biết, nàng muốn cũng không phải câu hứa hẹn này của hắn, nàng muốn chỉ là trở về cuộc sống bình thường, nàng cũng không ngại ngẫu nhiên gặp hắn một lần, chỉ là ngẫu nhiên gặp, nhưng người đàn ông kia thậm chí ngay cả nguyện vọng nho nhỏ này của nàng cũng bóp nát. . .
Chỗ ngu ngốc của một cô gái là ở đây sao, rõ ràng bị thương tổn lại như cũ ra vẻ kiên cường, hắn tựa như một loại độc dược mê hoặc nàng, dẫn nàng nghiện, sau đó lại tuyệt tình rời đi không mang theo một tia lưu luyến.
Hạ Cảnh Điềm mày bị sốc sao? Mày làm đúng rồi sao? Đêm đó, nàng phát hiện bản thân như đã luyến lưu hắn. . .