Ánh nắng chói mắt từ cửa sổ sát đất tiến vào theo đường nữa mở của bức màn trắng, rõ ràng có thể thấy được mọi thứ trong phòng. Trên giường lớn màu thủy lam là hình ảnh hỗn độn, chăn mỏng một nửa rủ xuống mặt thảm, một nửa che dấu thân thể trần của Hạ Cảnh Điềm, tóc đen nhánh rơi tán loạn bên gối, càng tôn vinh khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng yêu kiều, lông mi cong dài vẫn không nhúc nhích, cặp môi đỏ mọng khẻ nhếch, đều đều hô hấp.
Trước cửa sổ sát đất, một bóng dáng lười biếng tựa vào, ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc, đang thả ra từng vòng khói mờ ảo, bao phủ gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tản ra sự gợi cảm.
Kỷ Vĩ Thần nhìn thân thể vẫn đang yên tĩnh ngủ say, cảm giác dưới hạ thân dục vọng vẫn kiên quyết, cảm giác này hắn cũng không lý giải được, rõ ràng không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc vì cái gì có thể đánh thức dục vọng của hắn? Ngẫm lại tối hôm qua, bản thân hắn cũng thật lâu không có như thế tận hứng rồi, tất cả đều là cô gái này ban tặng.
“Ưm. . .” Trong lúc ngủ say Hạ Cảnh Điềm thấp gọi một tiếng, ánh mặt trời đâm thẳng vào làm cho nàng ngủ được không an ổn, lông mi nháy động, hai mắt khép kín mở ra, ánh mặt trời chói mắt đâm vào mắt nàng, vội giơ cánh tay lên ngăn cản, lúc này nàng mới thấy rõ phía trước cửa sổ một bóng dáng ưu nhã.
“A a a. . .” Hét lên một tiếng, bất chấp mắt đau nhức, nàng bản năng nắm lên chăn mỏng đem thân mình che lại, những hình ảnh tối hôm qua trong nháy mắtxuất hiện trong đầu, phút chốc, khuôn mặt nàng y như rặng mây đỏ, Hạ Cảnh Điềm hận không thể biến ra một cái lỗ dưới đất mà chui vào, cảm giác xấu hổ dâng lên, nàng tựa đầu giấu ở trong chăn.
Kỷ Vĩ Thần nâng lên ánh mắt, môi mỏng nhàn nhạt lên tiếng, “Qua mười phút nữa là giờ làm việc, hi vọng cô không phải muộn.” Nói xong, hắn xoay người ra khỏi gian phòng, lưu lại Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt ngạc nhiên.
Vuốt lại mái tóc dài rối tung, Hạ Cảnh Điềm ảo não cắn môi, trời ạ, còn phải đi làm ! Đây là đạo lý gì a! Nhìn sang hướng cửa, nàng rất nhanh nhấc lên chăn, nhặt lên trên thảm cái khăn tắm khoát lên rồi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn trong kính mặt đỏ tới mang tai thật sự là không chịu nổi, tối hôm qua, rõ ràng không phải mình cam tâm tình nguyện nhưng lại cứ xảy ra.
Trở lại giường, nhìn thấy người nào đó đang mặc quần áo, Hạ Cảnh Điềm mới nhớ lại quần áo của mình, tối hôm qua đã để trong phòng tắm nhưng khi tìm được thì nó vẫn còn ướt, làm sao mặc được? Đáng giận là ngay cả nội y cũng không có, phải ra ngoài như thế nào đây? Đừng nói đến là phải mặt đồng phục đi làm.
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, cố gắng đi đến trước mặt người đàn ông đang đeo caravat, thấp giọng nói!”Tôi. . . Tôi hôm nay có thể xin phép nghỉ không?”
“Không thể.” Kỷ Vĩ Thần lạnh lùng từ chối, việc cá nhân của nhân viên loạn đến như thế nào hắn mặc kệ, đi làm một yêu cầu nghiêm khắc.
“Nữa ngày cũng được.” Hạ Cảnh Điềm thương lượng, không biết hắn có nghĩ đến tình huống hiện tại của nàng.
“Nửa ngày này sẽ trực tiếp trừ vào lương của cô, cô nên suy nghĩ kỹ càng.”
Nhìn người nào đó trước mặt đã áo mũ chỉnh tề, áo sơ mi trắng, tóc đã chải gọn gàng còn có gương mặt xem ra lạnh lùng suất khí không biểu tình, cùng tối hôm qua người nhiệt tình như lửa hoàn toàn là hai người khác nhau, Hạ Cảnh Điềm cũng không có hy vọng xa vời hắn sẽ đáp ứng, liền cố tình phóng khoáng, “Không sao, trừ thì trừ a!”
“Tôi còn có việc phải xử lý, quần áo của cô mười phút nữa có người đưa tới, đúng một giờ sau phải đến công ty.” Nói xong, thân hình to lớn liền đẩy cửa ra khỏi phòng.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc đứng ở giữ phòng lớn, đáy lòng không biết là tư vị gì, cái gì? Một giờ? Như vậy? Nàng rất không có cốt khí nghĩ, tiềnlương của nàng sẽ không bị trừ a! Nhưng mà, đáp án chỉ có tụ mình suy đoán, Kỷ Vĩ Thần đã đi rồi.
Kinh ngạc đứng ở giữa phòng hồi lâu, tối hôm qua vì say rượu nên nàng còn đau đầu, tìm được sofa ngồi xuống, nàng rót một ly trà đậm đặc uống một hơi, giờ mới bắt đầu cảm giác đói bụng, tối hôm qua đến bây giờ, một chút thức ăn đều không có, mấy ngày nay bởi vì tâm tình không tốt, cũng không có ăn nhiều, hôm nay, nàng chỉ cảm thấy đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Hạ Cảnh Điềm khóe mắt liếc về phía phòng bếp, không nói hai lời liền vọt đi vào, nhưng bên trong đồ đạc trơn bóng xinh đẹp dường như là mới mua, nàng dám cá rằng gian phòng bếp khẳng định chưa bao giờ được dùng qua, nào có người nào làm bếp mà sạch sẽ đến ngay cả chút bụi dầu khói cũng không có đây? Chỉ là bài trí thôi à.
Chịu đựng cơn đói ngồi ở trên ghế sô pha chờ quần áo, thời gian từ từ trôi qua, đúng mười phút chuông cửa vang lên, Hạ Cảnh Điềm nhanh chân đi mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, trong tay cầm một hộp quần áo rất đẹp, mỉm cười nói!”Hạ tiểu thư, đây là Kỷ tổng chuẩn bị cho cô.”
Hạ Cảnh Điềm đưa tay tiếp nhận, nở nụ cười đáp trả, “Cám ơn.” Người đàn ông ánh mắt thân thiện không có một tia cười nhạo, nhưng Hạ Cảnh Điềm vẫn cảm giác nóng mặt.
Cầm theo quần áo trở lại phòng, trong đó là một bộ đồng phục công sở màu trắng thanh nhã, Hạ Cảnh Điềm khẽ nhếch miệng phỏng đoán giá tiền, trời ạ! Một bộ này bao nhiêu tiền đây? Ngoài quần áo nàng còn tìm thấy cả nội y trong hộp, cầm trong tay quần lót màu hồng nhạt khêu gợi, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, thật sự là không mặt mũi nhìn ai nha.
Không thể chờ đợi nàng liền thay quần áo, đứng ở trước gương, Hạ Cảnh Điềm không khỏi tán thưởng ánh mắt lựa chọn của người đàn ông trung niên kia, bộ trang phục này không lớn không nhỏ, vừa phù hợp với nàng, ngay cả một chút dư thừa cũng đều không có, đang soi gương, Hạ Cảnh Điềm thầm giật mình, nhưng đồ này là Kỷ Vĩ Thần gọi ông ta mang đến, như vậy những thứ này là do hắn nói mới đúng? Mắt hắn là gì vậy trời? Có thể chuẩn xác đến không sai một chút nào ư, nhất định là đối với phụ nữ nhân rất rõ ràng mới có thể nắm chắc được như vậy, hừ. (Ghen nha ^^)
Ra khỏi phòng Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm đi thẳng tới dưới lầu, ở lại phòng dùng qua bữa sáng mới ngăn một chiếc taxi hướng đến công ty.
Tại tầng hai mươi mốt của văn phòng Kỷ thị, Kỷ Vĩ Thần đang ký tư liệu, đột nhiên, một đơn xin từ chức xuất hiện ở trước mắt, mở ra xem thì ra là của Ngô Viễn Khang, mắt tinh híp lại, nhìn chằm chằm vào đơn xin từ chức như có điều suy nghĩ.
Ánh nắng chói mắt từ cửa sổ sát đất tiến vào theo đường nữa mở của bức màn trắng, rõ ràng có thể thấy được mọi thứ trong phòng. Trên giường lớn màu thủy lam là hình ảnh hỗn độn, chăn mỏng một nửa rủ xuống mặt thảm, một nửa che dấu thân thể trần của Hạ Cảnh Điềm, tóc đen nhánh rơi tán loạn bên gối, càng tôn vinh khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng yêu kiều, lông mi cong dài vẫn không nhúc nhích, cặp môi đỏ mọng khẻ nhếch, đều đều hô hấp.
Trước cửa sổ sát đất, một bóng dáng lười biếng tựa vào, ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc, đang thả ra từng vòng khói mờ ảo, bao phủ gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tản ra sự gợi cảm.
Kỷ Vĩ Thần nhìn thân thể vẫn đang yên tĩnh ngủ say, cảm giác dưới hạ thân dục vọng vẫn kiên quyết, cảm giác này hắn cũng không lý giải được, rõ ràng không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc vì cái gì có thể đánh thức dục vọng của hắn? Ngẫm lại tối hôm qua, bản thân hắn cũng thật lâu không có như thế tận hứng rồi, tất cả đều là cô gái này ban tặng.
“Ưm. . .” Trong lúc ngủ say Hạ Cảnh Điềm thấp gọi một tiếng, ánh mặt trời đâm thẳng vào làm cho nàng ngủ được không an ổn, lông mi nháy động, hai mắt khép kín mở ra, ánh mặt trời chói mắt đâm vào mắt nàng, vội giơ cánh tay lên ngăn cản, lúc này nàng mới thấy rõ phía trước cửa sổ một bóng dáng ưu nhã.
“A a a. . .” Hét lên một tiếng, bất chấp mắt đau nhức, nàng bản năng nắm lên chăn mỏng đem thân mình che lại, những hình ảnh tối hôm qua trong nháy mắtxuất hiện trong đầu, phút chốc, khuôn mặt nàng y như rặng mây đỏ, Hạ Cảnh Điềm hận không thể biến ra một cái lỗ dưới đất mà chui vào, cảm giác xấu hổ dâng lên, nàng tựa đầu giấu ở trong chăn.
Kỷ Vĩ Thần nâng lên ánh mắt, môi mỏng nhàn nhạt lên tiếng, “Qua mười phút nữa là giờ làm việc, hi vọng cô không phải muộn.” Nói xong, hắn xoay người ra khỏi gian phòng, lưu lại Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt ngạc nhiên.
Vuốt lại mái tóc dài rối tung, Hạ Cảnh Điềm ảo não cắn môi, trời ạ, còn phải đi làm ! Đây là đạo lý gì a! Nhìn sang hướng cửa, nàng rất nhanh nhấc lên chăn, nhặt lên trên thảm cái khăn tắm khoát lên rồi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn trong kính mặt đỏ tới mang tai thật sự là không chịu nổi, tối hôm qua, rõ ràng không phải mình cam tâm tình nguyện nhưng lại cứ xảy ra.
Trở lại giường, nhìn thấy người nào đó đang mặc quần áo, Hạ Cảnh Điềm mới nhớ lại quần áo của mình, tối hôm qua đã để trong phòng tắm nhưng khi tìm được thì nó vẫn còn ướt, làm sao mặc được? Đáng giận là ngay cả nội y cũng không có, phải ra ngoài như thế nào đây? Đừng nói đến là phải mặt đồng phục đi làm.
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, cố gắng đi đến trước mặt người đàn ông đang đeo caravat, thấp giọng nói!”Tôi. . . Tôi hôm nay có thể xin phép nghỉ không?”
“Không thể.” Kỷ Vĩ Thần lạnh lùng từ chối, việc cá nhân của nhân viên loạn đến như thế nào hắn mặc kệ, đi làm một yêu cầu nghiêm khắc.
“Nữa ngày cũng được.” Hạ Cảnh Điềm thương lượng, không biết hắn có nghĩ đến tình huống hiện tại của nàng.
“Nửa ngày này sẽ trực tiếp trừ vào lương của cô, cô nên suy nghĩ kỹ càng.”
Nhìn người nào đó trước mặt đã áo mũ chỉnh tề, áo sơ mi trắng, tóc đã chải gọn gàng còn có gương mặt xem ra lạnh lùng suất khí không biểu tình, cùng tối hôm qua người nhiệt tình như lửa hoàn toàn là hai người khác nhau, Hạ Cảnh Điềm cũng không có hy vọng xa vời hắn sẽ đáp ứng, liền cố tình phóng khoáng, “Không sao, trừ thì trừ a!”
“Tôi còn có việc phải xử lý, quần áo của cô mười phút nữa có người đưa tới, đúng một giờ sau phải đến công ty.” Nói xong, thân hình to lớn liền đẩy cửa ra khỏi phòng.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc đứng ở giữ phòng lớn, đáy lòng không biết là tư vị gì, cái gì? Một giờ? Như vậy? Nàng rất không có cốt khí nghĩ, tiềnlương của nàng sẽ không bị trừ a! Nhưng mà, đáp án chỉ có tụ mình suy đoán, Kỷ Vĩ Thần đã đi rồi.
Kinh ngạc đứng ở giữa phòng hồi lâu, tối hôm qua vì say rượu nên nàng còn đau đầu, tìm được sofa ngồi xuống, nàng rót một ly trà đậm đặc uống một hơi, giờ mới bắt đầu cảm giác đói bụng, tối hôm qua đến bây giờ, một chút thức ăn đều không có, mấy ngày nay bởi vì tâm tình không tốt, cũng không có ăn nhiều, hôm nay, nàng chỉ cảm thấy đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Hạ Cảnh Điềm khóe mắt liếc về phía phòng bếp, không nói hai lời liền vọt đi vào, nhưng bên trong đồ đạc trơn bóng xinh đẹp dường như là mới mua, nàng dám cá rằng gian phòng bếp khẳng định chưa bao giờ được dùng qua, nào có người nào làm bếp mà sạch sẽ đến ngay cả chút bụi dầu khói cũng không có đây? Chỉ là bài trí thôi à.
Chịu đựng cơn đói ngồi ở trên ghế sô pha chờ quần áo, thời gian từ từ trôi qua, đúng mười phút chuông cửa vang lên, Hạ Cảnh Điềm nhanh chân đi mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, trong tay cầm một hộp quần áo rất đẹp, mỉm cười nói!”Hạ tiểu thư, đây là Kỷ tổng chuẩn bị cho cô.”
Hạ Cảnh Điềm đưa tay tiếp nhận, nở nụ cười đáp trả, “Cám ơn.” Người đàn ông ánh mắt thân thiện không có một tia cười nhạo, nhưng Hạ Cảnh Điềm vẫn cảm giác nóng mặt.
Cầm theo quần áo trở lại phòng, trong đó là một bộ đồng phục công sở màu trắng thanh nhã, Hạ Cảnh Điềm khẽ nhếch miệng phỏng đoán giá tiền, trời ạ! Một bộ này bao nhiêu tiền đây? Ngoài quần áo nàng còn tìm thấy cả nội y trong hộp, cầm trong tay quần lót màu hồng nhạt khêu gợi, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, thật sự là không mặt mũi nhìn ai nha.
Không thể chờ đợi nàng liền thay quần áo, đứng ở trước gương, Hạ Cảnh Điềm không khỏi tán thưởng ánh mắt lựa chọn của người đàn ông trung niên kia, bộ trang phục này không lớn không nhỏ, vừa phù hợp với nàng, ngay cả một chút dư thừa cũng đều không có, đang soi gương, Hạ Cảnh Điềm thầm giật mình, nhưng đồ này là Kỷ Vĩ Thần gọi ông ta mang đến, như vậy những thứ này là do hắn nói mới đúng? Mắt hắn là gì vậy trời? Có thể chuẩn xác đến không sai một chút nào ư, nhất định là đối với phụ nữ nhân rất rõ ràng mới có thể nắm chắc được như vậy, hừ. (Ghen nha ^^)
Ra khỏi phòng Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm đi thẳng tới dưới lầu, ở lại phòng dùng qua bữa sáng mới ngăn một chiếc taxi hướng đến công ty.
Tại tầng hai mươi mốt của văn phòng Kỷ thị, Kỷ Vĩ Thần đang ký tư liệu, đột nhiên, một đơn xin từ chức xuất hiện ở trước mắt, mở ra xem thì ra là của Ngô Viễn Khang, mắt tinh híp lại, nhìn chằm chằm vào đơn xin từ chức như có điều suy nghĩ.
Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc) - Chapter 47
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ánh nắng chói mắt từ cửa sổ sát đất tiến vào theo đường nữa mở của bức màn trắng, rõ ràng có thể thấy được mọi thứ trong phòng. Trên giường lớn màu thủy lam là hình ảnh hỗn độn, chăn mỏng một nửa rủ xuống mặt thảm, một nửa che dấu thân thể trần của Hạ Cảnh Điềm, tóc đen nhánh rơi tán loạn bên gối, càng tôn vinh khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng yêu kiều, lông mi cong dài vẫn không nhúc nhích, cặp môi đỏ mọng khẻ nhếch, đều đều hô hấp.
Trước cửa sổ sát đất, một bóng dáng lười biếng tựa vào, ngón tay kẹp lấy một điếu thuốc, đang thả ra từng vòng khói mờ ảo, bao phủ gương mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được, tản ra sự gợi cảm.
Kỷ Vĩ Thần nhìn thân thể vẫn đang yên tĩnh ngủ say, cảm giác dưới hạ thân dục vọng vẫn kiên quyết, cảm giác này hắn cũng không lý giải được, rõ ràng không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc vì cái gì có thể đánh thức dục vọng của hắn? Ngẫm lại tối hôm qua, bản thân hắn cũng thật lâu không có như thế tận hứng rồi, tất cả đều là cô gái này ban tặng.
“Ưm. . .” Trong lúc ngủ say Hạ Cảnh Điềm thấp gọi một tiếng, ánh mặt trời đâm thẳng vào làm cho nàng ngủ được không an ổn, lông mi nháy động, hai mắt khép kín mở ra, ánh mặt trời chói mắt đâm vào mắt nàng, vội giơ cánh tay lên ngăn cản, lúc này nàng mới thấy rõ phía trước cửa sổ một bóng dáng ưu nhã.
“A a a. . .” Hét lên một tiếng, bất chấp mắt đau nhức, nàng bản năng nắm lên chăn mỏng đem thân mình che lại, những hình ảnh tối hôm qua trong nháy mắtxuất hiện trong đầu, phút chốc, khuôn mặt nàng y như rặng mây đỏ, Hạ Cảnh Điềm hận không thể biến ra một cái lỗ dưới đất mà chui vào, cảm giác xấu hổ dâng lên, nàng tựa đầu giấu ở trong chăn.
Kỷ Vĩ Thần nâng lên ánh mắt, môi mỏng nhàn nhạt lên tiếng, “Qua mười phút nữa là giờ làm việc, hi vọng cô không phải muộn.” Nói xong, hắn xoay người ra khỏi gian phòng, lưu lại Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt ngạc nhiên.
Vuốt lại mái tóc dài rối tung, Hạ Cảnh Điềm ảo não cắn môi, trời ạ, còn phải đi làm ! Đây là đạo lý gì a! Nhìn sang hướng cửa, nàng rất nhanh nhấc lên chăn, nhặt lên trên thảm cái khăn tắm khoát lên rồi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn trong kính mặt đỏ tới mang tai thật sự là không chịu nổi, tối hôm qua, rõ ràng không phải mình cam tâm tình nguyện nhưng lại cứ xảy ra.
Trở lại giường, nhìn thấy người nào đó đang mặc quần áo, Hạ Cảnh Điềm mới nhớ lại quần áo của mình, tối hôm qua đã để trong phòng tắm nhưng khi tìm được thì nó vẫn còn ướt, làm sao mặc được? Đáng giận là ngay cả nội y cũng không có, phải ra ngoài như thế nào đây? Đừng nói đến là phải mặt đồng phục đi làm.
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, cố gắng đi đến trước mặt người đàn ông đang đeo caravat, thấp giọng nói!”Tôi. . . Tôi hôm nay có thể xin phép nghỉ không?”
“Không thể.” Kỷ Vĩ Thần lạnh lùng từ chối, việc cá nhân của nhân viên loạn đến như thế nào hắn mặc kệ, đi làm một yêu cầu nghiêm khắc.
“Nữa ngày cũng được.” Hạ Cảnh Điềm thương lượng, không biết hắn có nghĩ đến tình huống hiện tại của nàng.
“Nửa ngày này sẽ trực tiếp trừ vào lương của cô, cô nên suy nghĩ kỹ càng.”
Nhìn người nào đó trước mặt đã áo mũ chỉnh tề, áo sơ mi trắng, tóc đã chải gọn gàng còn có gương mặt xem ra lạnh lùng suất khí không biểu tình, cùng tối hôm qua người nhiệt tình như lửa hoàn toàn là hai người khác nhau, Hạ Cảnh Điềm cũng không có hy vọng xa vời hắn sẽ đáp ứng, liền cố tình phóng khoáng, “Không sao, trừ thì trừ a!”
“Tôi còn có việc phải xử lý, quần áo của cô mười phút nữa có người đưa tới, đúng một giờ sau phải đến công ty.” Nói xong, thân hình to lớn liền đẩy cửa ra khỏi phòng.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc đứng ở giữ phòng lớn, đáy lòng không biết là tư vị gì, cái gì? Một giờ? Như vậy? Nàng rất không có cốt khí nghĩ, tiềnlương của nàng sẽ không bị trừ a! Nhưng mà, đáp án chỉ có tụ mình suy đoán, Kỷ Vĩ Thần đã đi rồi.
Kinh ngạc đứng ở giữa phòng hồi lâu, tối hôm qua vì say rượu nên nàng còn đau đầu, tìm được sofa ngồi xuống, nàng rót một ly trà đậm đặc uống một hơi, giờ mới bắt đầu cảm giác đói bụng, tối hôm qua đến bây giờ, một chút thức ăn đều không có, mấy ngày nay bởi vì tâm tình không tốt, cũng không có ăn nhiều, hôm nay, nàng chỉ cảm thấy đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Hạ Cảnh Điềm khóe mắt liếc về phía phòng bếp, không nói hai lời liền vọt đi vào, nhưng bên trong đồ đạc trơn bóng xinh đẹp dường như là mới mua, nàng dám cá rằng gian phòng bếp khẳng định chưa bao giờ được dùng qua, nào có người nào làm bếp mà sạch sẽ đến ngay cả chút bụi dầu khói cũng không có đây? Chỉ là bài trí thôi à.
Chịu đựng cơn đói ngồi ở trên ghế sô pha chờ quần áo, thời gian từ từ trôi qua, đúng mười phút chuông cửa vang lên, Hạ Cảnh Điềm nhanh chân đi mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, trong tay cầm một hộp quần áo rất đẹp, mỉm cười nói!”Hạ tiểu thư, đây là Kỷ tổng chuẩn bị cho cô.”
Hạ Cảnh Điềm đưa tay tiếp nhận, nở nụ cười đáp trả, “Cám ơn.” Người đàn ông ánh mắt thân thiện không có một tia cười nhạo, nhưng Hạ Cảnh Điềm vẫn cảm giác nóng mặt.
Cầm theo quần áo trở lại phòng, trong đó là một bộ đồng phục công sở màu trắng thanh nhã, Hạ Cảnh Điềm khẽ nhếch miệng phỏng đoán giá tiền, trời ạ! Một bộ này bao nhiêu tiền đây? Ngoài quần áo nàng còn tìm thấy cả nội y trong hộp, cầm trong tay quần lót màu hồng nhạt khêu gợi, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh, thật sự là không mặt mũi nhìn ai nha.
Không thể chờ đợi nàng liền thay quần áo, đứng ở trước gương, Hạ Cảnh Điềm không khỏi tán thưởng ánh mắt lựa chọn của người đàn ông trung niên kia, bộ trang phục này không lớn không nhỏ, vừa phù hợp với nàng, ngay cả một chút dư thừa cũng đều không có, đang soi gương, Hạ Cảnh Điềm thầm giật mình, nhưng đồ này là Kỷ Vĩ Thần gọi ông ta mang đến, như vậy những thứ này là do hắn nói mới đúng? Mắt hắn là gì vậy trời? Có thể chuẩn xác đến không sai một chút nào ư, nhất định là đối với phụ nữ nhân rất rõ ràng mới có thể nắm chắc được như vậy, hừ. (Ghen nha ^^)
Ra khỏi phòng Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm đi thẳng tới dưới lầu, ở lại phòng dùng qua bữa sáng mới ngăn một chiếc taxi hướng đến công ty.
Tại tầng hai mươi mốt của văn phòng Kỷ thị, Kỷ Vĩ Thần đang ký tư liệu, đột nhiên, một đơn xin từ chức xuất hiện ở trước mắt, mở ra xem thì ra là của Ngô Viễn Khang, mắt tinh híp lại, nhìn chằm chằm vào đơn xin từ chức như có điều suy nghĩ.