Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới cố gắng kiểm tra lại thư điện tử sắp gửi đi, đây là thư triệu tập tất cả quản lí đi họp, nàng muốn thận trọng trong ngôn ngữ, chỉ sợ có chút sai sót, nếu như bị điều tra ra sẽ rất mất mặt mũi, vừa vặn Ngô Kiệt lại đang chuẩn bị phòng họp, không cách nào tới thay nàng kiểm soát lại, nàng lật xem mấy thư đã gửi trước kia xem lại, kiểm tra một hồi lâu, nàng cắn răng, ngón tay nhấn nút gửi đi.
Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn bên trái máy tính báo có thư gửi đến, mắt đẹp nhíu lại, khi thấy người gửi hắn môi mỏng có nhiều hứng thú quyến rũ ra một vòng cung, khi thấy thời gian hội nghị, hắn lông mi nhảy lên, tay thon dài tay bấm đến số nội tuyến của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm đang vội vàng sắp xếp lại tài liệu họp thì nghe được điện thoại vang lên, ngực không khỏi đông lại, cầm lên, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Kỷ Vĩ Thần, “Vừa rồi thư thông báo kia, phiền cô xác định lại thời gian.”
Hạ Cảnh Điềm đầu oanh một chút, rất nhanh mở ra thư, đột nhiên, đập vào mắt nàng phần thời gian họp làm cho nàng càng hoảng sợ, trời ạ, vừa rồi thậm chí ngay cả thời gian cũng quên sửa lại, Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chau mày nói, “Kỷ tổng, tôi bây giờ có thể thu hồi lại được không?”
“Cô là đang hỏi tôi sao?” Kỷ Vĩ Thần giọng điệu có chút nghiền ngẫm nói, cô gái này khi nào thì có thể lớn gan rồi?
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, vặn lông mày, lập tức hồi lại thư, cũng may mới phát ra chỉ có một phút đồng hồ, ngoại trừ Kỷ Vĩ Thần mở ra nhanh, các quản lí khác còn chưa xem, Hạ Cảnh Điềm cuối cùng cũng thông báo lỗi hủy thư vừa gửi, nàng nhẹ nhàng thở ra, trong điện thoại, truyền đến Kỷ Vĩ Thần âm thanh lạnh như băng, “Hi vọng cô làm việc để ý một chút, không cần phải lại có sai sót, nếu không, tôi sẽ không cho cô mặt mũi.”
Nghe Kỷ Vĩ Thần nói…, Hạ Cảnh Điềm không khỏi lòng thầm mắng, không nể mặt thì thôi, ai cần? Nàng lập tức sửa lại lần nữa rồi gửi đi.
Buổi sáng xem như bình an vượt qua, hẹn Tiểu Ngữ cùng A Nhã đi ăn cơm trưa, nghe bọn họ nói về một số chuyện vui của công ty, Hạ Cảnh Điềm nghe có vẻ rất hấp dẫn, Tiểu Phỉ giọng điệu thần bí nói, “Còn nhớ ba ngày trước không? Cô MC của mục đưa tin thị trường chứng khoán đến công ty, nghe người ta nói cô ấy vào phòng Kỷ tổng, cả đêm cũng không đi ra !”
“Cô gái trên TV nhìn đứng đắn nghiêm túc, nhưng gặp người thật ở ngoài đúng là dáng vẻ phải làm người ta mất hồn nha.”
Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên, hắn và cô gái khác qua đêm? Hồi tưởng lại ba ngày trước, Kỷ Vĩ Thần xác thực không có về nhà ngủ, nguyên lai. . . . . . Hạ Cảnh Điềm trong ngực nặng nề, nguyên bản muốn ắn thì nghe xong tin tức này đã chẳng còn khẩu vị, chỉ cảm thấy một cổ chán ghét xông lên đầu, A Nhã cùng Tiểu Ngữ còn đang vô cùng có hứng thú tiếp tục tám chuyện, Hạ Cảnh Điềm trong đầu thì đầy dẫy một câu, người kia đêm khuya ở văn phòng một mực không đi ra sao ?.
Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm mất hồn mất vía, nàng trong lòng rất không có cốt khí tức giận chính mình, hắn có gì đặc biệt hơn người, cuộc sống riêng tư của hắn thì liên quan gì nàng? Có cùng người khác qua đêm thì sao phải để ý nàng? Nhưng, vì cái gì nghe chuyện này nàng cảm thấy bực mình khó hiểu? Tại sao phải vậy?
Nhắm mắt lại, tựa đầu ở lưng ghế, Hạ Cảnh Điềm cố gắng thanh lý mọi ý nghĩ trong đầu, đột nhiên, nàng lại chấn động thình lình mở hai mắt ra, cầm lấy tờ lịch xem, một tháng mười lăm ngày, giao ước của hắn cùng với nàng chỉ có một tháng mười lăm ngày nữa thôi, đúng, nhẫn, nhẫn trước, mọi sự phải nhịn xuống, sống hơn một tháng này, năm mươi vạn chính là của mình rồi, cần quản hắn khỉ gió cái gì, nàng toàn bộ đều vứt.
Làm trợ lý tổng giám đốc, khó tránh khỏi cần tiếp xúc với các cấp cao khác, tựa như hiện tại, Hạ Cảnh Điềm nhìn xem trong tay phần báo biểu, phần tổng giám đốc kí tên trống không, Hạ Cảnh Điềm hít thở sâu một hơi khí, ôm báo biểu liền đi vào thang máy.
Đứng ở trước cửa phòng rộng, Hạ Cảnh Điềm gõ cửa, Kỷ Vĩ Thần thanh âm mê người phát ra, “Vào đi.”
Hạ Cảnh Điềm ôm tư liệu đi vào, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần bóng dáng cao thẳng ngồi trên ghế sô pha, trong tay kẹp lấy một điều thuốc vừa đốt, khuôn mặt tuấn tú biểu lộ thâm trầm khó dò, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt xẹt qua sô pha, đột nhiên cảm thấy một cổ chán ghét chui lên ngực, nàng đại khái có thể tưởng tượng hai người kia đã làm gì trên cái ghế này, nhìn sang Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm buông tư liệu ở trước bàn hắn, nhàn nhạt lên tiếng, “Kỷ tổng, phiền ngài ký tên.”
Kỷ Vĩ Thần mắt đen nhìn lướt qua tư liệu, nhíu mày nói, “Trước để đó, lúc tan việc tới lấy.”
Hạ Cảnh Điềm có loại ảo giác, hắn dường như đang cố ý, hắn hiện tại như vậy nhàn nhã hút thuốc, mà ký phần văn kiện này chỉ cần một phút đồng hồ, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn muốn đàn áp nàng thì cứ làm a! Nàng nhướng mày đáp một chữ vâng, xoay người muốn đi, lại bị một câu thanh âm trầm thấp kéo dừng lại.
“Chờ một chút.”
Hạ Cảnh Điềm không sợ nhìn vào mắt hắn, giọng bình thản nói, “Kỷ tổng còn có chuyện gì sao?”
Hạ Cảnh Điềm giọng điệu làm cho Kỷ Vĩ Thần không khỏi nhướng mi, gần đây quen nhìn nàng ăn nói khép nép, hôm nay giọng điệu như thế nào giống như hắn đắc tội nàng vậy? Vô duyên vô cớ nàng đang giận cái gì? Hắn cuối cùng không muốn nghĩ thêm, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng nói, “Rót cho tôi ly cà phê .”
Hạ Cảnh Điềm vặn lông mày, cái gì? Gọi nàng pha cà phê? Cũng không biết nơi nào có một cổ dũng khí, nàng lao ra một câu, “Đây không phải phạm vi công tác của tôi, cũng không còn thời gian, Kỷ Tổng muốn cà phê, chính mình tự rót a!” Nói xong, nàng bỏ lại sau lưng người nào đó, đi nhanh rời đi.
Lời nói của Hạ Cảnh Điềm làm cho Kỷ Vĩ Thần trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, cuối cùng, nheo lại mắt không dám tin nhớ lại, hắn mới dám tiếp nhận sự thật này, cô gái này cũng dám từ chối yêu cầu của hắn, muốn tự mình mình làm sao? Từ khi tiếp nhận chức vị tổng giám đốc đến nay, còn chưa có nhân viên nào dám đối với hắn nói chuyện như vậy, cô gái này to gan lớn mật, dám lớn gan như vậy, có phải là bởi vì hắn quá mức dung túng, mới khiến cho nàng phản kháng?
Hạ Cảnh Điềm nắm chặt hai tay, một hơi chạy về chỗ của mình, mới tìm được cảm giác hô hấp, vì lời nói mới vừa rồi mà cảm thấy may mắn, mặc dù nghĩ mà sợ, nhưng là, dù hối hận thế nào thì cũng đã nói rồi, hắn thích làm sao xử lý thì xử a! Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm giác muốn cười, cho tới nay tại sao mình phải sợ người đàn ông này? Vì cái gì luôn muốn nhượng bộ trước mặt hắn? Dựa vào cái gì mọi chuyện đều nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ăn nói khép nép, dựa vào cái gì chính mình luôn phải cẩn thận sợ hãi đắc tội hắn, cho dù chọc giận hắn, hắn có thể giết mình sao? Hạ Cảnh Điềm chính là Hạ Cảnh Điềm, là tính tình tự nhiên của nàng như thế, là tôn nghiêm và tính cách.
Nghĩ xong, cảm giác toàn thân vui vẻ hắn, làm việc cũng tích cực hơn, chỉ cần vừa nghĩ tới Kỷ Vĩ Thần chán ghét, nàng đã cảm thấy hắn chỉ là một tục nhân, thậm chí so với tục nhân còn chán ghét hơn, cũng không thể so với ai khác được.
Lúc tan việc, Hạ Cảnh Điềm đúng giờ đứng ở trước phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần, nhìn bóng dáng cao ngất trước bàn, Hạ Cảnh Điềm mỉm cười lên tiếng, “Kỷ tổng, phần tài liệu kia đã ký xong chưa?” Cho dù Kỷ Vĩ Thần có chán ghét Hạ Cảnh Điềm, cũng không thể không ký! Bất quá có ký hay không cũng không phải chuyện của nàng, phải biết rằng công ty này là của hắn mà.
Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm đứng ở trước bàn, thấy nàng biểu lộ bình tĩnh, dưới ánh mắt lạnh của hắn, ánh mắt không hề tránh né, đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn làm như không thấy, trước mắt cô gái này có nhiều hơn một loại tự tin cùng trầm tĩnh, cô gái luôn luôn vâng lời và e sợ rụt rè trước kia đã thay đổi hoàn toàn, tâm tư trầm ổn có chút ngạc nhiên, mở miệng, “Phần tài liệu này tôi còn chưa xem, buổi sáng ngày mai sẽ ký cho cô, hiện tại đi với tôi đến một chỗ.”
Khó được có lời mời, Hạ Cảnh Điềm giật mình, hơn nữa trong lòng còn rất hứng thú muốn biết hắn sẽ dẫn nàng đi chỗ nào, nhưng là, trong miệng một giây sau đã nói một câu, “tôi còn phải tăng ca.” Dựa vào cái gì hắn nói đi thì đi, nàng còn có quyền từ chối mà.
“Cô sẽ không được trả lương tăng ca , cô vẫn muốn ?.” Kỷ Vĩ Thần trong lòng bắt đầu sinh ra không vui rồi, nhìn nàng vẻ mặt tùy hứng, trong lòng thầm giận, như thế nào không nghe lời như vậy? Hắn cũng có chút nhớ lúc nàng xem hắn là trời.
Hạ Cảnh Điềm lại nở nụ cười, rất là sảng khoái, “Không sao, tôi là người mới ! Nói gì thì cũng sẽ không có phí tăng ca.”
Kỷ Vĩ Thần chỉ còn vẽn vẹn một chút kiên nhẫn cũng đã hết, cô gái này tựa hồ đang muốn cùng hắn đối nghịch, hắn không vui nhướng mày, không quan tâm dùng giọng lạnh lùng mở miệng, “Ai là sếp của cô, lệnh của tôi cô phải theo tôi ra ngoài.”
Hạ Cảnh Điềm trong lòng run lên một cái, trên mặt lại cười tươi như hoa, “Kỷ tổng, nếu như tôi có việc gì, Kỷ tổng sẽ không phải là không giúp tôi chứ?”
“Công ty cũng không phải quá cứng rắn, cô cứ nói đi?” Kỷ Vĩ Thần khoanh tay trước ngực, dùng một bộ thần sắc hỏi lại nàng, không thể tưởng được nàng dám yêu cầu như vậy.
“Nếu như chuyện tôi không nên cùng Kỷ tổng ra ngoài bị người khác biết được…,vậy chuyện ngày mai để ngày mai nói vậy.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu chọc người không lộ.
Khôn khéo như Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể nghe không ra ý Hạ Cảnh Điềm nói? Hơn nữa, nàng còn cường điệu “không nên” hai chữ này, giống như Kỷ Vĩ Thần đang cầu nàng đi cùng hắn vậy, điểm này làm Kỷ Vĩ Thần không vui chút nào, hắn hừ nhẹ một tiếng đứng người lên, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn liền đi ra ngoài, sau lưng, Hạ Cảnh Điềm nhếch miệng đuổi kịp.
Ngồi trên xe của hắn, Hạ Cảnh Điềm liền không thể chờ đợi được hỏi, “Kỷ tổng muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Ăn cơm.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt phát ra một câu, ngón tay thon dài ưu nhã cầm tay lái.
Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi cười nói, “Tôi thật sự là vinh hạnh a! Có thể cùng Kỷ tổng dùng cơm.”
Hạ Cảnh Điềm nói những lời này như nói ra tầm quan trọng của mình, làm cho Kỷ Vĩ Thần có chút căm tức, rõ ràng ban đầu ý định của mình là bắt nàng cùng mình ăn cơm, hiện tại lại bị nàng nói ngược là mình mời, đôi mắt đen nổi lên một tia không nhẫn nại, hắn không có nói chuyện, bởi vì hắn hiện tại có chút hối hận đã gọi cô gái tự mình đa tình kia cùng ăn cơm.
Kỷ Vĩ Thần không nói lời nào, Hạ Cảnh Điềm cũng tự cảm giác không thú vị nữa bĩu bĩu môi, quay đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, không khí trầm mặc trong xe, Kỷ Vĩ Thần trầm tĩnh lái xe, ngẫu nhiên nghiêng mắt nhìn bên Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy khuôn mặt mềm mại bị che giấu dưới ánh sáng mờ mờ trong xe, nhìn không tới nét mặt của nàng, tuy nhiên, không biết vì nguyên nhân gì, hôm nay cô gái này trở nên rất kỳ quái, có một chút hắn có thể khẳng định, nàng đang phát tiết áp lực mà hắn đã đặt thêm trên người nàng, cô gái này, thật cũng không ngu ngốc!
Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới cố gắng kiểm tra lại thư điện tử sắp gửi đi, đây là thư triệu tập tất cả quản lí đi họp, nàng muốn thận trọng trong ngôn ngữ, chỉ sợ có chút sai sót, nếu như bị điều tra ra sẽ rất mất mặt mũi, vừa vặn Ngô Kiệt lại đang chuẩn bị phòng họp, không cách nào tới thay nàng kiểm soát lại, nàng lật xem mấy thư đã gửi trước kia xem lại, kiểm tra một hồi lâu, nàng cắn răng, ngón tay nhấn nút gửi đi.
Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn bên trái máy tính báo có thư gửi đến, mắt đẹp nhíu lại, khi thấy người gửi hắn môi mỏng có nhiều hứng thú quyến rũ ra một vòng cung, khi thấy thời gian hội nghị, hắn lông mi nhảy lên, tay thon dài tay bấm đến số nội tuyến của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm đang vội vàng sắp xếp lại tài liệu họp thì nghe được điện thoại vang lên, ngực không khỏi đông lại, cầm lên, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Kỷ Vĩ Thần, “Vừa rồi thư thông báo kia, phiền cô xác định lại thời gian.”
Hạ Cảnh Điềm đầu oanh một chút, rất nhanh mở ra thư, đột nhiên, đập vào mắt nàng phần thời gian họp làm cho nàng càng hoảng sợ, trời ạ, vừa rồi thậm chí ngay cả thời gian cũng quên sửa lại, Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chau mày nói, “Kỷ tổng, tôi bây giờ có thể thu hồi lại được không?”
“Cô là đang hỏi tôi sao?” Kỷ Vĩ Thần giọng điệu có chút nghiền ngẫm nói, cô gái này khi nào thì có thể lớn gan rồi?
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, vặn lông mày, lập tức hồi lại thư, cũng may mới phát ra chỉ có một phút đồng hồ, ngoại trừ Kỷ Vĩ Thần mở ra nhanh, các quản lí khác còn chưa xem, Hạ Cảnh Điềm cuối cùng cũng thông báo lỗi hủy thư vừa gửi, nàng nhẹ nhàng thở ra, trong điện thoại, truyền đến Kỷ Vĩ Thần âm thanh lạnh như băng, “Hi vọng cô làm việc để ý một chút, không cần phải lại có sai sót, nếu không, tôi sẽ không cho cô mặt mũi.”
Nghe Kỷ Vĩ Thần nói…, Hạ Cảnh Điềm không khỏi lòng thầm mắng, không nể mặt thì thôi, ai cần? Nàng lập tức sửa lại lần nữa rồi gửi đi.
Buổi sáng xem như bình an vượt qua, hẹn Tiểu Ngữ cùng A Nhã đi ăn cơm trưa, nghe bọn họ nói về một số chuyện vui của công ty, Hạ Cảnh Điềm nghe có vẻ rất hấp dẫn, Tiểu Phỉ giọng điệu thần bí nói, “Còn nhớ ba ngày trước không? Cô MC của mục đưa tin thị trường chứng khoán đến công ty, nghe người ta nói cô ấy vào phòng Kỷ tổng, cả đêm cũng không đi ra !”
“Cô gái trên TV nhìn đứng đắn nghiêm túc, nhưng gặp người thật ở ngoài đúng là dáng vẻ phải làm người ta mất hồn nha.”
Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên, hắn và cô gái khác qua đêm? Hồi tưởng lại ba ngày trước, Kỷ Vĩ Thần xác thực không có về nhà ngủ, nguyên lai. . . . . . Hạ Cảnh Điềm trong ngực nặng nề, nguyên bản muốn ắn thì nghe xong tin tức này đã chẳng còn khẩu vị, chỉ cảm thấy một cổ chán ghét xông lên đầu, A Nhã cùng Tiểu Ngữ còn đang vô cùng có hứng thú tiếp tục tám chuyện, Hạ Cảnh Điềm trong đầu thì đầy dẫy một câu, người kia đêm khuya ở văn phòng một mực không đi ra sao ?.
Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm mất hồn mất vía, nàng trong lòng rất không có cốt khí tức giận chính mình, hắn có gì đặc biệt hơn người, cuộc sống riêng tư của hắn thì liên quan gì nàng? Có cùng người khác qua đêm thì sao phải để ý nàng? Nhưng, vì cái gì nghe chuyện này nàng cảm thấy bực mình khó hiểu? Tại sao phải vậy?
Nhắm mắt lại, tựa đầu ở lưng ghế, Hạ Cảnh Điềm cố gắng thanh lý mọi ý nghĩ trong đầu, đột nhiên, nàng lại chấn động thình lình mở hai mắt ra, cầm lấy tờ lịch xem, một tháng mười lăm ngày, giao ước của hắn cùng với nàng chỉ có một tháng mười lăm ngày nữa thôi, đúng, nhẫn, nhẫn trước, mọi sự phải nhịn xuống, sống hơn một tháng này, năm mươi vạn chính là của mình rồi, cần quản hắn khỉ gió cái gì, nàng toàn bộ đều vứt.
Làm trợ lý tổng giám đốc, khó tránh khỏi cần tiếp xúc với các cấp cao khác, tựa như hiện tại, Hạ Cảnh Điềm nhìn xem trong tay phần báo biểu, phần tổng giám đốc kí tên trống không, Hạ Cảnh Điềm hít thở sâu một hơi khí, ôm báo biểu liền đi vào thang máy.
Đứng ở trước cửa phòng rộng, Hạ Cảnh Điềm gõ cửa, Kỷ Vĩ Thần thanh âm mê người phát ra, “Vào đi.”
Hạ Cảnh Điềm ôm tư liệu đi vào, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần bóng dáng cao thẳng ngồi trên ghế sô pha, trong tay kẹp lấy một điều thuốc vừa đốt, khuôn mặt tuấn tú biểu lộ thâm trầm khó dò, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt xẹt qua sô pha, đột nhiên cảm thấy một cổ chán ghét chui lên ngực, nàng đại khái có thể tưởng tượng hai người kia đã làm gì trên cái ghế này, nhìn sang Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm buông tư liệu ở trước bàn hắn, nhàn nhạt lên tiếng, “Kỷ tổng, phiền ngài ký tên.”
Kỷ Vĩ Thần mắt đen nhìn lướt qua tư liệu, nhíu mày nói, “Trước để đó, lúc tan việc tới lấy.”
Hạ Cảnh Điềm có loại ảo giác, hắn dường như đang cố ý, hắn hiện tại như vậy nhàn nhã hút thuốc, mà ký phần văn kiện này chỉ cần một phút đồng hồ, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn muốn đàn áp nàng thì cứ làm a! Nàng nhướng mày đáp một chữ vâng, xoay người muốn đi, lại bị một câu thanh âm trầm thấp kéo dừng lại.
“Chờ một chút.”
Hạ Cảnh Điềm không sợ nhìn vào mắt hắn, giọng bình thản nói, “Kỷ tổng còn có chuyện gì sao?”
Hạ Cảnh Điềm giọng điệu làm cho Kỷ Vĩ Thần không khỏi nhướng mi, gần đây quen nhìn nàng ăn nói khép nép, hôm nay giọng điệu như thế nào giống như hắn đắc tội nàng vậy? Vô duyên vô cớ nàng đang giận cái gì? Hắn cuối cùng không muốn nghĩ thêm, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng nói, “Rót cho tôi ly cà phê .”
Hạ Cảnh Điềm vặn lông mày, cái gì? Gọi nàng pha cà phê? Cũng không biết nơi nào có một cổ dũng khí, nàng lao ra một câu, “Đây không phải phạm vi công tác của tôi, cũng không còn thời gian, Kỷ Tổng muốn cà phê, chính mình tự rót a!” Nói xong, nàng bỏ lại sau lưng người nào đó, đi nhanh rời đi.
Lời nói của Hạ Cảnh Điềm làm cho Kỷ Vĩ Thần trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, cuối cùng, nheo lại mắt không dám tin nhớ lại, hắn mới dám tiếp nhận sự thật này, cô gái này cũng dám từ chối yêu cầu của hắn, muốn tự mình mình làm sao? Từ khi tiếp nhận chức vị tổng giám đốc đến nay, còn chưa có nhân viên nào dám đối với hắn nói chuyện như vậy, cô gái này to gan lớn mật, dám lớn gan như vậy, có phải là bởi vì hắn quá mức dung túng, mới khiến cho nàng phản kháng?
Hạ Cảnh Điềm nắm chặt hai tay, một hơi chạy về chỗ của mình, mới tìm được cảm giác hô hấp, vì lời nói mới vừa rồi mà cảm thấy may mắn, mặc dù nghĩ mà sợ, nhưng là, dù hối hận thế nào thì cũng đã nói rồi, hắn thích làm sao xử lý thì xử a! Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm giác muốn cười, cho tới nay tại sao mình phải sợ người đàn ông này? Vì cái gì luôn muốn nhượng bộ trước mặt hắn? Dựa vào cái gì mọi chuyện đều nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ăn nói khép nép, dựa vào cái gì chính mình luôn phải cẩn thận sợ hãi đắc tội hắn, cho dù chọc giận hắn, hắn có thể giết mình sao? Hạ Cảnh Điềm chính là Hạ Cảnh Điềm, là tính tình tự nhiên của nàng như thế, là tôn nghiêm và tính cách.
Nghĩ xong, cảm giác toàn thân vui vẻ hắn, làm việc cũng tích cực hơn, chỉ cần vừa nghĩ tới Kỷ Vĩ Thần chán ghét, nàng đã cảm thấy hắn chỉ là một tục nhân, thậm chí so với tục nhân còn chán ghét hơn, cũng không thể so với ai khác được.
Lúc tan việc, Hạ Cảnh Điềm đúng giờ đứng ở trước phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần, nhìn bóng dáng cao ngất trước bàn, Hạ Cảnh Điềm mỉm cười lên tiếng, “Kỷ tổng, phần tài liệu kia đã ký xong chưa?” Cho dù Kỷ Vĩ Thần có chán ghét Hạ Cảnh Điềm, cũng không thể không ký! Bất quá có ký hay không cũng không phải chuyện của nàng, phải biết rằng công ty này là của hắn mà.
Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm đứng ở trước bàn, thấy nàng biểu lộ bình tĩnh, dưới ánh mắt lạnh của hắn, ánh mắt không hề tránh né, đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn làm như không thấy, trước mắt cô gái này có nhiều hơn một loại tự tin cùng trầm tĩnh, cô gái luôn luôn vâng lời và e sợ rụt rè trước kia đã thay đổi hoàn toàn, tâm tư trầm ổn có chút ngạc nhiên, mở miệng, “Phần tài liệu này tôi còn chưa xem, buổi sáng ngày mai sẽ ký cho cô, hiện tại đi với tôi đến một chỗ.”
Khó được có lời mời, Hạ Cảnh Điềm giật mình, hơn nữa trong lòng còn rất hứng thú muốn biết hắn sẽ dẫn nàng đi chỗ nào, nhưng là, trong miệng một giây sau đã nói một câu, “tôi còn phải tăng ca.” Dựa vào cái gì hắn nói đi thì đi, nàng còn có quyền từ chối mà.
“Cô sẽ không được trả lương tăng ca , cô vẫn muốn ?.” Kỷ Vĩ Thần trong lòng bắt đầu sinh ra không vui rồi, nhìn nàng vẻ mặt tùy hứng, trong lòng thầm giận, như thế nào không nghe lời như vậy? Hắn cũng có chút nhớ lúc nàng xem hắn là trời.
Hạ Cảnh Điềm lại nở nụ cười, rất là sảng khoái, “Không sao, tôi là người mới ! Nói gì thì cũng sẽ không có phí tăng ca.”
Kỷ Vĩ Thần chỉ còn vẽn vẹn một chút kiên nhẫn cũng đã hết, cô gái này tựa hồ đang muốn cùng hắn đối nghịch, hắn không vui nhướng mày, không quan tâm dùng giọng lạnh lùng mở miệng, “Ai là sếp của cô, lệnh của tôi cô phải theo tôi ra ngoài.”
Hạ Cảnh Điềm trong lòng run lên một cái, trên mặt lại cười tươi như hoa, “Kỷ tổng, nếu như tôi có việc gì, Kỷ tổng sẽ không phải là không giúp tôi chứ?”
“Công ty cũng không phải quá cứng rắn, cô cứ nói đi?” Kỷ Vĩ Thần khoanh tay trước ngực, dùng một bộ thần sắc hỏi lại nàng, không thể tưởng được nàng dám yêu cầu như vậy.
“Nếu như chuyện tôi không nên cùng Kỷ tổng ra ngoài bị người khác biết được…,vậy chuyện ngày mai để ngày mai nói vậy.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu chọc người không lộ.
Khôn khéo như Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể nghe không ra ý Hạ Cảnh Điềm nói? Hơn nữa, nàng còn cường điệu “không nên” hai chữ này, giống như Kỷ Vĩ Thần đang cầu nàng đi cùng hắn vậy, điểm này làm Kỷ Vĩ Thần không vui chút nào, hắn hừ nhẹ một tiếng đứng người lên, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn liền đi ra ngoài, sau lưng, Hạ Cảnh Điềm nhếch miệng đuổi kịp.
Ngồi trên xe của hắn, Hạ Cảnh Điềm liền không thể chờ đợi được hỏi, “Kỷ tổng muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Ăn cơm.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt phát ra một câu, ngón tay thon dài ưu nhã cầm tay lái.
Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi cười nói, “Tôi thật sự là vinh hạnh a! Có thể cùng Kỷ tổng dùng cơm.”
Hạ Cảnh Điềm nói những lời này như nói ra tầm quan trọng của mình, làm cho Kỷ Vĩ Thần có chút căm tức, rõ ràng ban đầu ý định của mình là bắt nàng cùng mình ăn cơm, hiện tại lại bị nàng nói ngược là mình mời, đôi mắt đen nổi lên một tia không nhẫn nại, hắn không có nói chuyện, bởi vì hắn hiện tại có chút hối hận đã gọi cô gái tự mình đa tình kia cùng ăn cơm.
Kỷ Vĩ Thần không nói lời nào, Hạ Cảnh Điềm cũng tự cảm giác không thú vị nữa bĩu bĩu môi, quay đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, không khí trầm mặc trong xe, Kỷ Vĩ Thần trầm tĩnh lái xe, ngẫu nhiên nghiêng mắt nhìn bên Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy khuôn mặt mềm mại bị che giấu dưới ánh sáng mờ mờ trong xe, nhìn không tới nét mặt của nàng, tuy nhiên, không biết vì nguyên nhân gì, hôm nay cô gái này trở nên rất kỳ quái, có một chút hắn có thể khẳng định, nàng đang phát tiết áp lực mà hắn đã đặt thêm trên người nàng, cô gái này, thật cũng không ngu ngốc!
Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc) - Chapter 92
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới cố gắng kiểm tra lại thư điện tử sắp gửi đi, đây là thư triệu tập tất cả quản lí đi họp, nàng muốn thận trọng trong ngôn ngữ, chỉ sợ có chút sai sót, nếu như bị điều tra ra sẽ rất mất mặt mũi, vừa vặn Ngô Kiệt lại đang chuẩn bị phòng họp, không cách nào tới thay nàng kiểm soát lại, nàng lật xem mấy thư đã gửi trước kia xem lại, kiểm tra một hồi lâu, nàng cắn răng, ngón tay nhấn nút gửi đi.
Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn bên trái máy tính báo có thư gửi đến, mắt đẹp nhíu lại, khi thấy người gửi hắn môi mỏng có nhiều hứng thú quyến rũ ra một vòng cung, khi thấy thời gian hội nghị, hắn lông mi nhảy lên, tay thon dài tay bấm đến số nội tuyến của Hạ Cảnh Điềm.
Hạ Cảnh Điềm đang vội vàng sắp xếp lại tài liệu họp thì nghe được điện thoại vang lên, ngực không khỏi đông lại, cầm lên, đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của Kỷ Vĩ Thần, “Vừa rồi thư thông báo kia, phiền cô xác định lại thời gian.”
Hạ Cảnh Điềm đầu oanh một chút, rất nhanh mở ra thư, đột nhiên, đập vào mắt nàng phần thời gian họp làm cho nàng càng hoảng sợ, trời ạ, vừa rồi thậm chí ngay cả thời gian cũng quên sửa lại, Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, chau mày nói, “Kỷ tổng, tôi bây giờ có thể thu hồi lại được không?”
“Cô là đang hỏi tôi sao?” Kỷ Vĩ Thần giọng điệu có chút nghiền ngẫm nói, cô gái này khi nào thì có thể lớn gan rồi?
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, vặn lông mày, lập tức hồi lại thư, cũng may mới phát ra chỉ có một phút đồng hồ, ngoại trừ Kỷ Vĩ Thần mở ra nhanh, các quản lí khác còn chưa xem, Hạ Cảnh Điềm cuối cùng cũng thông báo lỗi hủy thư vừa gửi, nàng nhẹ nhàng thở ra, trong điện thoại, truyền đến Kỷ Vĩ Thần âm thanh lạnh như băng, “Hi vọng cô làm việc để ý một chút, không cần phải lại có sai sót, nếu không, tôi sẽ không cho cô mặt mũi.”
Nghe Kỷ Vĩ Thần nói…, Hạ Cảnh Điềm không khỏi lòng thầm mắng, không nể mặt thì thôi, ai cần? Nàng lập tức sửa lại lần nữa rồi gửi đi.
Buổi sáng xem như bình an vượt qua, hẹn Tiểu Ngữ cùng A Nhã đi ăn cơm trưa, nghe bọn họ nói về một số chuyện vui của công ty, Hạ Cảnh Điềm nghe có vẻ rất hấp dẫn, Tiểu Phỉ giọng điệu thần bí nói, “Còn nhớ ba ngày trước không? Cô MC của mục đưa tin thị trường chứng khoán đến công ty, nghe người ta nói cô ấy vào phòng Kỷ tổng, cả đêm cũng không đi ra !”
“Cô gái trên TV nhìn đứng đắn nghiêm túc, nhưng gặp người thật ở ngoài đúng là dáng vẻ phải làm người ta mất hồn nha.”
Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên, hắn và cô gái khác qua đêm? Hồi tưởng lại ba ngày trước, Kỷ Vĩ Thần xác thực không có về nhà ngủ, nguyên lai. . . . . . Hạ Cảnh Điềm trong ngực nặng nề, nguyên bản muốn ắn thì nghe xong tin tức này đã chẳng còn khẩu vị, chỉ cảm thấy một cổ chán ghét xông lên đầu, A Nhã cùng Tiểu Ngữ còn đang vô cùng có hứng thú tiếp tục tám chuyện, Hạ Cảnh Điềm trong đầu thì đầy dẫy một câu, người kia đêm khuya ở văn phòng một mực không đi ra sao ?.
Trở lại văn phòng, Hạ Cảnh Điềm mất hồn mất vía, nàng trong lòng rất không có cốt khí tức giận chính mình, hắn có gì đặc biệt hơn người, cuộc sống riêng tư của hắn thì liên quan gì nàng? Có cùng người khác qua đêm thì sao phải để ý nàng? Nhưng, vì cái gì nghe chuyện này nàng cảm thấy bực mình khó hiểu? Tại sao phải vậy?
Nhắm mắt lại, tựa đầu ở lưng ghế, Hạ Cảnh Điềm cố gắng thanh lý mọi ý nghĩ trong đầu, đột nhiên, nàng lại chấn động thình lình mở hai mắt ra, cầm lấy tờ lịch xem, một tháng mười lăm ngày, giao ước của hắn cùng với nàng chỉ có một tháng mười lăm ngày nữa thôi, đúng, nhẫn, nhẫn trước, mọi sự phải nhịn xuống, sống hơn một tháng này, năm mươi vạn chính là của mình rồi, cần quản hắn khỉ gió cái gì, nàng toàn bộ đều vứt.
Làm trợ lý tổng giám đốc, khó tránh khỏi cần tiếp xúc với các cấp cao khác, tựa như hiện tại, Hạ Cảnh Điềm nhìn xem trong tay phần báo biểu, phần tổng giám đốc kí tên trống không, Hạ Cảnh Điềm hít thở sâu một hơi khí, ôm báo biểu liền đi vào thang máy.
Đứng ở trước cửa phòng rộng, Hạ Cảnh Điềm gõ cửa, Kỷ Vĩ Thần thanh âm mê người phát ra, “Vào đi.”
Hạ Cảnh Điềm ôm tư liệu đi vào, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần bóng dáng cao thẳng ngồi trên ghế sô pha, trong tay kẹp lấy một điều thuốc vừa đốt, khuôn mặt tuấn tú biểu lộ thâm trầm khó dò, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt xẹt qua sô pha, đột nhiên cảm thấy một cổ chán ghét chui lên ngực, nàng đại khái có thể tưởng tượng hai người kia đã làm gì trên cái ghế này, nhìn sang Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm buông tư liệu ở trước bàn hắn, nhàn nhạt lên tiếng, “Kỷ tổng, phiền ngài ký tên.”
Kỷ Vĩ Thần mắt đen nhìn lướt qua tư liệu, nhíu mày nói, “Trước để đó, lúc tan việc tới lấy.”
Hạ Cảnh Điềm có loại ảo giác, hắn dường như đang cố ý, hắn hiện tại như vậy nhàn nhã hút thuốc, mà ký phần văn kiện này chỉ cần một phút đồng hồ, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn muốn đàn áp nàng thì cứ làm a! Nàng nhướng mày đáp một chữ vâng, xoay người muốn đi, lại bị một câu thanh âm trầm thấp kéo dừng lại.
“Chờ một chút.”
Hạ Cảnh Điềm không sợ nhìn vào mắt hắn, giọng bình thản nói, “Kỷ tổng còn có chuyện gì sao?”
Hạ Cảnh Điềm giọng điệu làm cho Kỷ Vĩ Thần không khỏi nhướng mi, gần đây quen nhìn nàng ăn nói khép nép, hôm nay giọng điệu như thế nào giống như hắn đắc tội nàng vậy? Vô duyên vô cớ nàng đang giận cái gì? Hắn cuối cùng không muốn nghĩ thêm, chỉ là nhàn nhạt lên tiếng nói, “Rót cho tôi ly cà phê .”
Hạ Cảnh Điềm vặn lông mày, cái gì? Gọi nàng pha cà phê? Cũng không biết nơi nào có một cổ dũng khí, nàng lao ra một câu, “Đây không phải phạm vi công tác của tôi, cũng không còn thời gian, Kỷ Tổng muốn cà phê, chính mình tự rót a!” Nói xong, nàng bỏ lại sau lưng người nào đó, đi nhanh rời đi.
Lời nói của Hạ Cảnh Điềm làm cho Kỷ Vĩ Thần trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, cuối cùng, nheo lại mắt không dám tin nhớ lại, hắn mới dám tiếp nhận sự thật này, cô gái này cũng dám từ chối yêu cầu của hắn, muốn tự mình mình làm sao? Từ khi tiếp nhận chức vị tổng giám đốc đến nay, còn chưa có nhân viên nào dám đối với hắn nói chuyện như vậy, cô gái này to gan lớn mật, dám lớn gan như vậy, có phải là bởi vì hắn quá mức dung túng, mới khiến cho nàng phản kháng?
Hạ Cảnh Điềm nắm chặt hai tay, một hơi chạy về chỗ của mình, mới tìm được cảm giác hô hấp, vì lời nói mới vừa rồi mà cảm thấy may mắn, mặc dù nghĩ mà sợ, nhưng là, dù hối hận thế nào thì cũng đã nói rồi, hắn thích làm sao xử lý thì xử a! Hạ Cảnh Điềm đột nhiên cảm giác muốn cười, cho tới nay tại sao mình phải sợ người đàn ông này? Vì cái gì luôn muốn nhượng bộ trước mặt hắn? Dựa vào cái gì mọi chuyện đều nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ăn nói khép nép, dựa vào cái gì chính mình luôn phải cẩn thận sợ hãi đắc tội hắn, cho dù chọc giận hắn, hắn có thể giết mình sao? Hạ Cảnh Điềm chính là Hạ Cảnh Điềm, là tính tình tự nhiên của nàng như thế, là tôn nghiêm và tính cách.
Nghĩ xong, cảm giác toàn thân vui vẻ hắn, làm việc cũng tích cực hơn, chỉ cần vừa nghĩ tới Kỷ Vĩ Thần chán ghét, nàng đã cảm thấy hắn chỉ là một tục nhân, thậm chí so với tục nhân còn chán ghét hơn, cũng không thể so với ai khác được.
Lúc tan việc, Hạ Cảnh Điềm đúng giờ đứng ở trước phòng làm việc của Kỷ Vĩ Thần, nhìn bóng dáng cao ngất trước bàn, Hạ Cảnh Điềm mỉm cười lên tiếng, “Kỷ tổng, phần tài liệu kia đã ký xong chưa?” Cho dù Kỷ Vĩ Thần có chán ghét Hạ Cảnh Điềm, cũng không thể không ký! Bất quá có ký hay không cũng không phải chuyện của nàng, phải biết rằng công ty này là của hắn mà.
Kỷ Vĩ Thần nhìn Hạ Cảnh Điềm đứng ở trước bàn, thấy nàng biểu lộ bình tĩnh, dưới ánh mắt lạnh của hắn, ánh mắt không hề tránh né, đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn làm như không thấy, trước mắt cô gái này có nhiều hơn một loại tự tin cùng trầm tĩnh, cô gái luôn luôn vâng lời và e sợ rụt rè trước kia đã thay đổi hoàn toàn, tâm tư trầm ổn có chút ngạc nhiên, mở miệng, “Phần tài liệu này tôi còn chưa xem, buổi sáng ngày mai sẽ ký cho cô, hiện tại đi với tôi đến một chỗ.”
Khó được có lời mời, Hạ Cảnh Điềm giật mình, hơn nữa trong lòng còn rất hứng thú muốn biết hắn sẽ dẫn nàng đi chỗ nào, nhưng là, trong miệng một giây sau đã nói một câu, “tôi còn phải tăng ca.” Dựa vào cái gì hắn nói đi thì đi, nàng còn có quyền từ chối mà.
“Cô sẽ không được trả lương tăng ca , cô vẫn muốn ?.” Kỷ Vĩ Thần trong lòng bắt đầu sinh ra không vui rồi, nhìn nàng vẻ mặt tùy hứng, trong lòng thầm giận, như thế nào không nghe lời như vậy? Hắn cũng có chút nhớ lúc nàng xem hắn là trời.
Hạ Cảnh Điềm lại nở nụ cười, rất là sảng khoái, “Không sao, tôi là người mới ! Nói gì thì cũng sẽ không có phí tăng ca.”
Kỷ Vĩ Thần chỉ còn vẽn vẹn một chút kiên nhẫn cũng đã hết, cô gái này tựa hồ đang muốn cùng hắn đối nghịch, hắn không vui nhướng mày, không quan tâm dùng giọng lạnh lùng mở miệng, “Ai là sếp của cô, lệnh của tôi cô phải theo tôi ra ngoài.”
Hạ Cảnh Điềm trong lòng run lên một cái, trên mặt lại cười tươi như hoa, “Kỷ tổng, nếu như tôi có việc gì, Kỷ tổng sẽ không phải là không giúp tôi chứ?”
“Công ty cũng không phải quá cứng rắn, cô cứ nói đi?” Kỷ Vĩ Thần khoanh tay trước ngực, dùng một bộ thần sắc hỏi lại nàng, không thể tưởng được nàng dám yêu cầu như vậy.
“Nếu như chuyện tôi không nên cùng Kỷ tổng ra ngoài bị người khác biết được…,vậy chuyện ngày mai để ngày mai nói vậy.” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu chọc người không lộ.
Khôn khéo như Kỷ Vĩ Thần làm sao có thể nghe không ra ý Hạ Cảnh Điềm nói? Hơn nữa, nàng còn cường điệu “không nên” hai chữ này, giống như Kỷ Vĩ Thần đang cầu nàng đi cùng hắn vậy, điểm này làm Kỷ Vĩ Thần không vui chút nào, hắn hừ nhẹ một tiếng đứng người lên, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn liền đi ra ngoài, sau lưng, Hạ Cảnh Điềm nhếch miệng đuổi kịp.
Ngồi trên xe của hắn, Hạ Cảnh Điềm liền không thể chờ đợi được hỏi, “Kỷ tổng muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Ăn cơm.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt phát ra một câu, ngón tay thon dài ưu nhã cầm tay lái.
Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi cười nói, “Tôi thật sự là vinh hạnh a! Có thể cùng Kỷ tổng dùng cơm.”
Hạ Cảnh Điềm nói những lời này như nói ra tầm quan trọng của mình, làm cho Kỷ Vĩ Thần có chút căm tức, rõ ràng ban đầu ý định của mình là bắt nàng cùng mình ăn cơm, hiện tại lại bị nàng nói ngược là mình mời, đôi mắt đen nổi lên một tia không nhẫn nại, hắn không có nói chuyện, bởi vì hắn hiện tại có chút hối hận đã gọi cô gái tự mình đa tình kia cùng ăn cơm.
Kỷ Vĩ Thần không nói lời nào, Hạ Cảnh Điềm cũng tự cảm giác không thú vị nữa bĩu bĩu môi, quay đầu nhìn qua ngoài cửa sổ, không khí trầm mặc trong xe, Kỷ Vĩ Thần trầm tĩnh lái xe, ngẫu nhiên nghiêng mắt nhìn bên Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy khuôn mặt mềm mại bị che giấu dưới ánh sáng mờ mờ trong xe, nhìn không tới nét mặt của nàng, tuy nhiên, không biết vì nguyên nhân gì, hôm nay cô gái này trở nên rất kỳ quái, có một chút hắn có thể khẳng định, nàng đang phát tiết áp lực mà hắn đã đặt thêm trên người nàng, cô gái này, thật cũng không ngu ngốc!