Vân và nó đi ôtô tới Fashion lớn nhất của thành phố.
- Chọn đồ cho ai vậy
- Thì người mà tôi tặng bánh đó.
- Tôi biết rồi. Nhưng ý tôi nói là trai hay gái. Bao nhiêu tuổi
- À. quên quên. Con trai, tầm 12-13t đó.
- À. bằng nhóc Huy. Thế thì để tôi chọn cho nha.
- Thì thế tôi mý gọi bà đi đấy chứ.
- ừ. Bọn trẻ tuổi này để nó năng động một chút.
- Vậy bà chọn đi.
- Ừ. một chiếc áo phông này nha, một chiếc quần sóoc bò, một đôi giầy và một chiếc mũ nữa là ổn rồi đó.
- Vậy thôi sao.
- Bà muốn mua nhiều à.
- Ừ. Hì. Hay mua một bộ đồ ngủ nữa nha. _ Vân cười rồi kéo tay nó tới quầy đồ ngủ.
- Đây là hàng của con gái mà.
- Tại nhóc ý dễ thương lắm. Lấy bộ thỏ hồng nay nha, hay là gấu nâu, sói xám cũng đáng yêu nữa nè.
- Trời đất,mua cho con trai sao chọn đồ con gái, cái gì mà cũng thích thế thì lấy hết cho xong.
- Vậy hả. Thế thi tôi lấy hết.
- Ơ. Tôi đùa mà. Bà lấy thật à.
- Đùa gì mà đùa. Ba tôi mới chuyển tiền vào thẻ, tôi quậy tý ý mà.
- Bó tay với bà luôn.
- Rồi rồi. đi sang hàng phụ kiện đi.
- Lại nữa à.
- Thôi nào, bà bảo cho tôi cả một buổi chiều cơ mà.
- Thì bà phải cho tôi nghỉ chứ. Tôi toàn phải kéo đồ không à
- Đã bủ là tí nghỉ một thể cơ mà. Nói chả chịu tiếp thu gì cả.
- được rồi. được rồi. tôi đi _ nó uể oải.
- Bà ơi, coi cái này đẹp không _ Vân chỉ vào cái đồng hồ con ếch màu xanh nhạt.
- ừ đẹp.
- Thế còn cái này. _ đó cũng là một chiếc đồng hồ hình con cá heo, dễ thương lắm ý
- Ừ. Nhưng giống đồ con gái quá.
- Tôi đã bảo là nhóc đó dễ thương lắm mà.
- Thôi tùy bà đấy. tôi chỉ đi theo xách đồ thôi.
- Cũng được. Thế thì tôi đứng tôi chọn.
- Nhưng cũng vừa vừa thôi đó.Tôi có thấy ai mua quà sinh nhật như bà đâu. Cảm tưởng như khuân cả cái cửa hàng của người ra về đó.
- Nếu như có thể.
- Oài. _ nó ngán ngẩm.
Đi sau Vân, nó cứ nhìn quanh quanh, bất chợt ánh mắt dừng lại ở một khu bán đồ thể thao.
- Bà cứ chọn đi, tôi ra đây coi cái này chút nha _ nó nói
- Ừ. Bà đi đi.
Rồi nó đi. Nó nhìn qua một lượt rồi dừng lại ở một bộ đồ thể thao với chiếc áo khoắc ngoài màu đen đơn giản những đường kẻ trên áo, và một chiếc mũ rộng, đó là cái mà nó thích nhất trên cái áo. Nó đứng ngắm nhìn bộ quần áo đó một lúc rồi lại đi sang khu vực giầy. Ngay ánh mắt đầu tiên nó đã thấy đôi giầy màu trắng đặt ở trên giá kia. Như một chiếc nam châm hút nó lại gần đôi giầy đó, nó cầm một chiếc giầy nên, cứ ngắm rồi chỉ chăm chú vào đôi giầy đó thôi. Bỗng có một tiếng nói sau lưng nó:
- Người của khu ổ chuột cũng tới đây mua giầy sao _ là hắn, giọng nói khinh khỉnh mỉa mai
- …….. _ nó chỉ im lặng quay lại nhìn người vừa nói câu đó.
- Sao. Cô không cần phải nhìn tôi như vậy đâu. Cô thích thì cứ lấy nó đi. Coi như tôi cho vậy.
- ……….. Vẫn im lặng. Nó biết đây không phải nơi dành cho nó, không phải vì dữ lời hứa với Vân thì nó cũng chẳng bao giờ mong mình sẽ tới đây.
- Cô câm hả. Tôi nói mà cô không nghe thấy gì sao. Hay là thấy tôi nói thế, thích quá, không nói được gì nữa rồi. _ hắn cười, một nụ cười nửa miệng
- Không. Tôi chỉ tự hỏi là, có phải ai nhà giàu cũng khinh người như anh không.
- Cô. Tôi cũng không muốn tranh cãi với tôi nhiều. Cô cầm lấy đôi giầy đó đi, tôi nghĩ là cửa hàng nhà tôi sẽ không bán được nó đâu, khi đã có một bàn tay dơ bẩn chạm vào nó.
- Nhà anh sao. _ nó nhìn hắn, với ánh mắt vô cùng bình thường
- Đúng đó. Cô đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ.
- ……… nó chỉ cười, rồi quay lưng đi
- Sao thế _ hắn gọi với _ cô không muốn nhận món quà đó của tôi sao.
- Quà à! Tôi tưởng đó là thứ ném đi của nhà anh.
Sáng mai khi đi học, ngồi sau xe Vân cứ xuýt xoa:
- Hân à. Tay bà thực sự không sao chứ. đỏ lừ nên rồi. Hay tôi với bà đi mua thuốc rồi hãy đễn trường nha.
- Khổ nhỉ. ĐÃ bảo không sao mà. Bà cứ nói hoài, nó chỉ hơi đỏ tý thôi.Tại hôm qua dây chói chắc quá thôi.
- Hic. Sao bà từ chói mà không lỏng một chút.
- Bà có bị sao không vậy. Tên đó đâu phải mù đâu, hắn nhìn là biết liền à. nhỡ làm thế chúng nó làm gì bà thì sao.
- Hic. Cũng tại tôi vô dụng quá.
- Nói cái gì thế. Đến trường rồi. Xuống thôi.
- Ừ.
Thật ra mà nói thì tay nó bầm hết cả nên rồi, cũng không đau lắm nhưng Vân cứ lo lắng hoài làm nó thấy ngại. Không muốn người khác chú ý nên hôm nay đi đâu nó cũng buông ống tay áo xuống, đóng cúc gọn gàng.
Từ sáng tới giớ, hắn đến lớp cứ nhìn nó bằng con mắt lạ lạ mà cũng chẳng nói gì, chỉ thỉnh thoảng cười, nụ cười khó đoán.
Cô giáo vào lớp, nở một nụ cười khá thân thiên:
- Chỉ còn khoảng tuần nữa là chúng ta làm bài kiểm tra học kì rồi, nên các em nên chăm chỉ và giúp đỡ nhau để đạt điểm cao trong kì thi này nha.
- Vâng ạ! _ tiếng trả lời dõ dàng dưới lớp.
- Nói tới lại buồn ngủ. Haizz! _ Hắn ngao ngán nằm dài ra bàn
- Ngủ à. Tôi ngủ mý. Hôm qua về muộn quá. Giờ buồn ngủ chết mất _ Long ùa vào với hắn rồi cũng nằm dài ra luôn
- ông ngủ, tôi cũng ngủ, không thức biết nói chuyện với ai _ thế là Hoàng cũng nằm xuống luôn
Cô giáo đứng trên bục giảng cũng chỉ biết lắc đầu.RỒi nói “ Lớp tự học “. Vân hí hửng:
- Bà phải dạy thôi học đó nha
- Ơ. Bà kém tôi chắc.
- Kém chứ, kém xa, xa ơi là xa kè.
- Thôi đi bà nội. Thế mà còn kém gì nữa chứ.
- Tôi có nhiều ơi là nhiều chỗ không hiểu bà chỉ tôi đi.
- Bất lưc. Đâu ở đâu.
- Đây nè. Đây. cả đây nửa._ vân chỉ chỉ trên quyển sách
- Sao lắm thế. _ Nó quay phắt sang nhìn Vân
- Hỳ. đấy bà thấy không. Bà mà không chỉ tôi thì tôi chết mý ba ma tôi đó.
- được rồi. Chỗ này … đó…@%^&&^%$@. Hiểu chưa_ Nói một hồi, nó quay sag hỏi Vân
- Rồi. Hỳ. _ Vân cười típ mắt
- Trời ơi. Bà đừng cười vậy nữa.
- Hả. Sao lại vậy _ vân phụng phịu ngạc nhiên
- Dễ thương thế, tôi chịu sao được. Nhỡ tôi yêu bà thì sao._ nó cười
- Ơ. … _ vân đỏ mặt rồi quay nên nhìn nó _ thế nghĩa là trước giờ bà không yêu tôi. Dỗi rồi. _ Vân quay mặt đi, nhưng nở một nụ cười thật tươi, nó đâu thể biết chứ
- Ơ kìa. Tôi đùa mà. Sao nhanh dỗi tkế _ Nó lay lay người Vân _ Thế giờ tôi phải làm sao.
- Bà cho tôi một buổi chiều ngày hôm nay được không. _ Vân quay phắt người lại, nhìn nó bằng đôi mắt cực gian
- Hả. Làm gì nữa vậy.
- Đi đi mà. Nhá. Chiều nay đi cùng tôi.
- được rồi.
- Hân ơi. Đi bê đồ với mình được không. _ Lớp trưởng đến bàn nó cười và nói
- Ừ. Được chứ.
- Tks bà nha. _ Mai- lớp trưởng.
- Gì thế. Khách sao quá đấy.
- Hì. Mình đi thôi.
- Ừ. Tôi đi đây _ nó quay lại chào Vân
Trên đường đi, nó cùng Mai nói chuyện khá vui vẻ:
- Giờ mình đi đâu vậy
- À. xuống phòng thầy tổng phụ trách bê hồ sơ của lớp về cho cô ý mà.
- Cô làm gì vậy
- Tôi cũng không biết nữa. Chắc cũng chẳng có gì quan trọng đâu.
- Ừ.
- À mà Hân này, cậu thấy thế nào về người mới của lớp mình
- Hả. tên đó à. Không duyệt được điểm nào.
- Trời. Chắc cậu là người duy nhất nói câu đó đó.
- Sao lại thế.
- Thì người họ trước đã là ngôi sao của trường rồi.
- Trước á. Là sao.
- À. Họ hơn mình một tuổi mà. Học năm ở trường mình rồi, hầu như ai cũng biết đến luôn. Năm ngoái nghỉ năm để đi thi bóng rổ đấy chứ. Năm nay lại về học với tụi mình nà,
- Ừ. Thế sao cậu biết chứ.
- Nghe mấy anh chị trong đoàn nói chứ, cũng có rõ lắm đâu.
- Ừ ừ. Bóng rổ à. _ nó lẩm bẩm
- Cậu nói gì vậy
- À không có gì đâu.
Tan học. Vân chạy đến chỗ nó:
- Giờ bà về nấu cơm cho Huy rồi sang nhà tôi nhá.
- ừ. Đc rồi.
Nó đi thẳng xe về nhà, nấu cơm cho Huy, rồi dặn dò Huy vài điều, xoa đầu thằng em rồi nó mý đi được. Nó lấy điện thoại ra gọi:
- Alô. Vân à.
- Ừ.
- Tôi đang ở cổng nhà bè nè.
- đợi tôi tý, tôi ra mở cổng. Hỳ
- Ừ. Nhanh không thành gà quay.
- Vào nhà đi _ lát sau Vân chạy xuống mở cửa.
- Ừ. được rồi.
- Vào đây vào đây _ Vân kéo nó xềnh xệch vào bếp
- Từ từ thôi nào. Hai bác không có nhà sao.
- Ừ. Ba mẹ mình đi làm hết trơn oài. Còn đứa ở nhà thoai.
- Haha. Ta sẽ ăn thịt mi.
- Không sợ. _ Vân lè lưỡi
- Thế giờ làm gì.
- Làm bánh gatô mý tôi.
- Hả. Sao lại phải làm bánh, bộ tặng sinh nhật ai à.
- Ừ. Tý bà còn phải đi mua quà với tôi nữa kìa.
- được rồi. bắt đầu thôi,
- Ok_ vân nháy mắt
- Làm cái to không vậy
- Nhỏ nhỏ cho dễ thương, lấy cái khuôn hình lục giác kìa cho nó độc đáo.
- Ừ. rồi cho vào lò nướng đi. _ nó sai Vân
- Ừ. Đợi tí xíu.
Hai đứa nó lụi hụi trong bếp đến h mý xong cái banh, một tác phẩm tuyệt đẹp và nhìn nó mới ngon làm sao.
- Xong rồi. Giờ thì bỏ vào tủ lạnh nhá.
- Ủa. Không phun tên sao.
- Lo gì. Tý nữa mang đi tặng phun cũng được mà.
- Ừ nhỉ. Quên. Hì
- Giờ thì đi mua quà với tôi nào.
- Hả. Nghỉ chút đi. Đang mệt.
- Không nghỉ. Tý xong mới được nghỉ.
- Trời đất ơi.
- Giờ đi xe tôi hay xe bà.
- Xe tôi _ Vân cười.