Nó nhìn hắn, nhưng không nói sao. Nó muốn xuất viện ngay, vì nó còn phải về nấu cơm cho Huy, Huy không thể bỏ bữa được:
- Cô điên à. Người cô khoẻ lắm đấy mà còn múôn đi đâu.
- Không liên quan đến anh. Tôi muốn về.
- Không liên quan đến cậu ấy thì liên quan đến anh vậy _ Hoàng cười.
- Là sao. _ Nó khó hiểu.
- Đúng đó. Hoàng là người bảo hộ của em mà. _ Long cười, khoắc vai hoàng giải thích.
- Thực sự là tôi không hiểu gì cả.
- Em cứ hiểu đơn giản thế này nhá. Bố mẹ anh nợ bố mẹ em nên giờ anh là người đứng ra lo mọi chuyện của em theo lệnh của bố mẹ anh. được chứ.
- Tôi không cần và cũng không quen sống dưới sự bảo hộ của ai cả.
- Rồi cũng phải con vì tương lại của Huy em à _ Long nhìn nó, không một chút biểu cảm.
Nghe tới Huy, nó khựng lại. Nó lại nằng nặc đòi về:
- Cho tôi về đi, tôi không chịu được không khí bệnh viện
- Tôi biết cô muốn gì rồi. Yên tâm. Tôi sẽ cho người đón thằng bé tới đây. _ Hắn rút điện thoại ra rồi bấm bấm.
- Nó không đi với người lạ đâu.
- Có cách là được
- đừng làm thằng bé đau.
- Em yên tâm. hắn tự biết lo được mà _ Hoàng cười hiền.
Khoảng 30’ sau. Huy đã chạy đến bệnh viện với nó. Huy khóc.
- Chị ơi. Chị làm sao vậy
- Chị không sao mà. Không nhìn chị khoẻ thế này sao.
- Híc. Chị không được bỏ em chị nhá. bố mẹ bỏ em rồi. chị mà bỏ đi em không biết sống sao đâu.
- Híc, nhỏ thôi. chị biết rồi mà.
- Kệ thằng bé đi, dù gì thì chúng tôi cũng biết hết rồi _ Hắn nhìn Huy
- Sao anh biết.
- Thì lúc tôi đưa cô đến bệnh viện cô liên mồm gọi là tôi tự hiểu rồi.
- Là anh sao. Người bế tôi từ sân trường lên xe là anh à.
- Ừ. Là Phong đó em. Về rồi mà còn quay lại trường đó _ Long ngồi trên nghế xoáy thằng bạn
- Long. Ông đúng là … _ hắn lừ lừ
- Gì. Tôi nói đúng sự thật mà.
- Thôi. Dù gì thì tôi cũng cảm ơn anh đã giúp tôi. _ nó nói mà tay vẫn xoa đầu Huy.
- Không có gì. Mà cô cũng cho tôi xin lỗi, mọi chuyện tôi làm đã quá với cô rồi.
- Gì. Mà thôi. Không cần đâu. Tôi quen rồi. _ Nó hường mắt ra khung cửa sổ vô hồn.
- Long. Tôi và ông đưa Huy đi ăn rồi mua về cho 2 người này. _ Hắn không thể nhìn nó như thế này đành đánh trống lảng vậy.
- Ừ. Ở lại coi em nó cẩn thận nha. Haha. _ Long đi còn đá đểu hoàng một câu
- Không phải nhắc.
Chỉ còn Hoàng và nó trong phòng, Hoàng ân cần hỏi.:
- Có gì cần giúp đỡ thì bảo tụi anh nha.
- Không sao đâu. Em biết phải làm gì.
- Ừ. Thì anh cũng chỉ là nói trước thế, sợ em ngại
- Ừ. Em chỉ lo cho Huy thôi.
- Thế giờ em định làm gì.
- Chắc em tìm chỗ làm làm thêm vào thời gian rảnh còn lại nữa thôi.
- Em vẫn còn thời gian rảnh cơ.
- Mà bố mẹ anh là ai vậy.
- Anh nói chắc em biết thôi, bố mẹ anh đã ở nhà em một thời gian rồi đó.
- Từ bao lâu ạ.
- khoảng mười năm trước lúc đó anh còn sống với ông bà nội nên cũng chẳng biết em, nghe bố mẹ anh nói lại, anh mới biết đấy chứ.
- Vâng. Em biết rồi.
- Chắc họ sẽ rất buồn khi biết tin về bố mẹ em.
- À quên. Anh đừng nói với ai về chuyện gia đình em.
- Ừ. Nhưng vì sao.
- Em không muốn người khác nhìn em bằng ánh mắt thương hại. Nhắc cả với 2 người kia hộ em nữa.
- Ừ.
Rồi cuộc hội thoại lết thúc, nó và Hoàng chìm vào im lặng. Ngồi dựa lưng vào thành giường mắt nó vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời xanh gắt sau cơn mưa kia, trên một khoảng không vô định nào đó, nó vô hồn và không muốn nghĩ gì cả. Mọi thứ diễn ra với nó hiện thật sự là rất đau khổ, nó biết vẫn phải bước tiếp nhưng lại sợ không đủ nghị lực. Còn Hoàng chỉ lặng nhìn nó và rồi nhìn ra cửa sổ, chăm chú với một cành hoa bằng lăng tím nhạt nhoà. Tâm trạng rối bời khi rơi vào tình huống mà chẳng bao giờ Hoàng nghĩ tới. Nó trog mắt Hoàng thực sự khác biệt, một người con gái có thể vượt qua tất cả vì người khác, nhưng vì mình lại không thể làm gì. Một người con gái cứng rắn đến xót xa khi ai đó nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy.
Nó miên man nửa tỉnh nửa mơ:
- Bố mẹ ơi… đừng bỏ con… chị em con cần bố mẹ lắm mà… con biết làm gì … làm gì đây … làm gì để sống trong khi không còn có vòng tay ấm áp của bố mẹ nữa. Về với con và em đi…. Con không thể mẹ à. Dù con có cố, nhưng con đã thất bại … mẹ à… nói con nghe đi.. con phải làm gì… mẹ … con cần mẹ… mẹ đừng ngủ mà, con biết mẹ mệt, nhưng đừng ngủ mà…
Nó cứ nói trong sự bất lực của cơ thể. Hắn chết sững người khi nghe nó nói như thế. “ bố mẹ con nhỏ chết rồi sao, lúc nào vậy, sao không ai biết “, hắn tự nghĩ trong đầu mình như thế. Nhìn vào gương, hắn thấy nó khóc, giọt nước mắt chảy ngay cả khi nó đang miên man, có lẽ hắn sai rồi, hắn sai thật rồi, đáng nhẽ hắn không nên làm thế với nó, không nên trả thù nó, không nên rủa những người khu ổ chuột của nó chết đi, để giờ họ bỏ chị em nó ở lại thật. “chắc con bé đau khổ lắm, không có học bổng, giờ nó định làm gì cơ chứ, tự nhiên lo quá” _ Không biết từ bao giờ, nó đã xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, trước đây là căm ghét còn bây giờ là sự quan tâm và lo lắng. Hắn đang làm gì cơ chứ. Hắn cũng không biết nữa. Có lẽ hắn phải đền đắp cho nó, để nó vơi đi nối đau mất mát. Đến cửa bệnh viện, hắn bế nó vào phòng cấp cứu. Nó được bác sĩ đưa đi, hắn chỉ biết đứng ngoài cứ ngóng nên lại ngóng xuống. Có điện thoại của Hoàng:
- ông đang ở đâu thế.
- Bệnh việ.
- Hả. ông làm gì ở đó.
- Con bé Hân nó ngất, tôi đưa nó vào thôi.
- Hả. Sao ông biết.
- Chuyện dài lắm, để khi khác tôi kể.
- Thôi được, tôi và Long đến ngay đây.
- Có cần không.
- Tôi là người bảo hộ của nhỏ nữa mà.
- Ừ.
Hoàng tắt máy và đang trên đường đến bệnh viện cùng Long. Còn hắn chỉ biết ngồi ôm đầu bênh cạnh phòng cấp cứu. Một lúc sau, cửa phòng mở, bác sĩ đến gặp hắn:
- Bạn cháu có sao không ạ
- Cháu đừng lo, cô bé chỉ là kiệt sức mà lại dầm mưa khá lâu nên bị cảm thôi. Chỉ cần để cô bé nghỉ ngơi là được.
- Vâng,
- Nhưng trong thời gian này đừng để cô bé ngấm nước mưa hoặc làm việc quá sức sẽ không tốt cho sức khoẻ của cô bé.
- Vâng. Cháu rõ rồi ạ
- giờ thì cháu có thể vào thăm bạn cháu được rồi đó.
- Cháu cảm ơn ạ.
- Ừ. Không có gì.
Hắn đẩy cửa vào phòng, nó năm trên giường, đôi môi nhợt nhoạt, hàng mi như nặng trĩu, hắn khẽ đưa tay nên vuốt những sợi tóc vướng trên mặt nó.
- Sao phải làm thế chứ. Sao lại tự hành hạ mình thế này. Sao mà ngốc thế hả. Tôi xin lỗi. _ lời nói của hắn nhẹ nhàng như gió, đôi mắt buồn buồn đăm chiêu cứ nhìn nó mãi.
- Nhỏ có sao không _ Hoàng đẩy cửa đi vào
- Không sao. Chỉ là kiệt sức thôi. _ hắn quay lại
- Đã có chuyện gì vậy. _ Long hỏi
- Chúng ta hình như đã quá rồi.
- Là sao. Ông nói rõ đi _ Long nói nhanh
- Bố mẹ con nhỏ mất rồi.
- Gì. Sao không thấy ai nói gì cả _ Hoàng ngạc nhiên.
- Tôi cũng không biết. Nhưng vừa rồi trong lúc hôn mê nó liên tục nói về bố mẹ là không được bỏ chị em nó. Nó còn nói…
- Nói gì _ Long ngồi xuống nghế
- Nó nói nó không biết phải làm gì khi không giành được học bổng lần này.
- Chúng ta quá rồi. _ Hoàng lắc đầu.
- Đúng đó. Từ trước đến nay những người chúng ta từng ghét bỏ đều là bọn con nhà giàu có, chúg gần như có tất cả. Nên dù mình có làm gì thì chúng vẫn ổn _ Long từ từ nói
- Lần này là trường hợp đặc biệt. Chúng ta đã không xem xét mà dùng cách loại trừ của ngày xưa với nhỏ, thật quá đáng _ hắn cười, nụ cười chua chát.
- Vậy giờ ông định làm gì.
- Cố gắng bù đắp cho nhỏ, ít nhất là không làm nhỏ tổn thương thêm nữa.
- Ừ. Đúng đó _ long cười.
- Đó cũng là trách nhiệm của tôi nữa nài. _ Hoàng đưa tay chỉnh gọng kính.
Nó nằm hôn mê tiếng rồi tỉnh, khi tỉnh dậy nó đã thấy hắn Long và Hoàng trong phòng, nó ngơ ngác:
- Sao tôi lại ở đây, sao các anh cũng ở đây.
- Nghĩ lại xem là vì sao cô ở đây và vì sao chúng tôi phải ở đây _ Long cười.
- Tôi không nhớ.
- Thôi em khôg cần nhớ. _ Hoàng nhìn nó.
- Em…. _ nó há mồn _ ai là em của anh cơ chứ..
- Không đúng sao. bọn anh đều hơn em tuổi mà. _ Hoàng giải thích
- Không quen. Không gọi. Học cùng lớp là bạn hết.
- Ngang. _ Hắn buông xững câu đó.