Đúng như hắn nói, làm việc ở bar thực sự không dễ dàng chút nào. Có lần nó bê đồ uống cho một bàn nước có 3 người đàn ông và một người con gái trẻ. Vừa đặt đồ uống xuống thì có một người đàn ông kéo tay nó lại:
- Cô em ở lại uống với anh một li đi
- Dạ. Cháu xin lỗi. cháu có việc phải đi.
- Việc gì quan trọng chứ. Ngồi đây với anh. muốn gì anh cũng cho.
- Bỏ tay cháu ra đi ạ, cháu còn phải làm việc.
- Con bé này, giả vờ gì nữa.
- Bỏ cháu ra đi _ nó lừ mắt, bực lắm rồi
- Mày làm cái gì thế hả, lừ tao á. _ ông ta đứg dậy cầm cổ áo nó.
- Chỉ tại chú, cháu bảo là cháu còn phải làm việc mà
“ CHÁT”. Con oát này, mày tưởng mày là ai mà giám cãi tao hả. _ ông ta tát nó một cái đau đớn.
- Phì. Cháu có quyền được cãi với những người ô ếu như chú đó_ dù nhà nó nghèo nhưng từ nhỏ tới giờ mẹ nó không nó đánh nó một cái nào chứ không nói là tát. Hơn nữa mẹ từng dặn nó là đừng để người khác động vào mình quá đáng mà.
- Mày cũng chỉ là cái loại gái … loại không ra gì.
- Xin lỗi chú, cháu không phải gái. Chú cũng đâu có ra gì ạ_ nó nói nhưng mặt vẫn bình thường chỉ cười đểu.
- Mày… Mày biết gì không, tao không ra gì, nhưng tao có tiền, tao có tiền tao có thể làm được tất cả.
- Già giàu các người chỉ làm được đến vậy thôi sao. Chú có tiền thì chú làm được gì cháu không cần biết. Nhưng những đông tiền chú cầm cháu tin nó thuộc loại dơ bẩn, bẩn như chủ của nó đậy ạ.
Ông ta tức điên nên, hất nó ra, đạp nó ngã. rồi đến vừa vừa đánh vừa **** nó. Nó ôm đầu, chỉ cười, nó biết, nó không đau, nó là người học võ mà. Nó thấy ở khoe môi cay rát, nó đứng dậy, nhìn ông ta và cười:
- Vậy là xong chứ ạ. _ nó cười, đưa tay ngạt đi ít máu ở cạnh môi
- Mày nghĩ đơn giản vậy sao. _ ông ta giơ tay định đánh nó thì nó nắm tay khựng lại.
- Cháu không để chú động vào người cháu nữa đâu.
- Mày tưởng mày to sao. bọn bay đâu, đánh chết con ranh này cho tao.
Ông ta rứt lời thì khoảng 8-9 thằng to con chạy đến, nhìn nó cười nham hiểm. Nó đủ khả năng đánh trả nhưng nó không đánh được ở trong đây, đành chạy ra ngoài và dĩ nhiên là chúng đuổi theo. Mọi người thấy bọn họ chạy đi cũng chỉ nhìn theo rồi tắc lười, lắc đầu và dĩ nhiên ông ta cũng chỉ cười rồi ngồi xuống nghế uống rượu. Nụ cười của những con người dơ bẩn.
Nó chạy tới một chỗ không người, thì bị chúng đuổi kịp. BỌn chúng đứng thành vòng tròn xung quanh nó, rồi mỗi thằng nói một câu,nào là giờ cô em tính sao, nào là mày động nhầm người rồi con. Nó cũng chẳng con muốn nói gì, chỉ nói mỗi câu:
- thế bây giờ mấy người muốn làm sao. Đánh thì đánh luôn đi.
- Mày cũng gan gớm nhỉ, đừng tưởng là con gái thì tao tha
- Tao cũng đâu có cần.
Rồi chúng nó nhảy vào. Tay không nó đánh trả từng người một. Không thể làm chúng trấn thương ngay một lúc được nó đành đánh mỗi người một đòn vào điểm yếu trước để chúng giảm bớt sức, thì nó mới có thể hạ gục được mấy con trâu mộng này. Một lúc sau, chúng đều nằm lả hết dưới đất, nó cười rồi nói:
- Cảm ơn mấy người đã lương tay. Nhưng đó không tốt đâu. độ lượng không phải lúc. Phì. _ rồi nó bỏ đi.
Quay về bar, nó gặp ông ta đang ngồi cạnh 2 cô gái lả lướt. Thấy nó còn yêu làh quay về, ông ta vô cùng tức giận:
- Con bé kia _ ông ta quát
Nó không bảo sao vẫn đi tiếp. ông ta tiếp tục gọi. Nhưng nó vẫn không quay lại. ông đứng dậy kéo vai nó:
- Sao tao gọi mày không thưa
- Cháu có tên có tuổi biết chú gọi con bé nào.
- Mày… sao mày vẫn có thể quay về nguyên vẹn
- Thế chú nghĩ cháu sẽ về như thế nào.
- Ai đã giúp mày, bọn đàn em tao đâu.
- Chẳng ai. Mà em chú chứ em cháu đâu mà cháu biết. Giờ thì xin chú buông tay ra để cháu còn đi làm việc cháu.
- Mày nghĩ thế là qua à. _ ông ta vơ một chai rượu đập vào đầu nó. Nhưng nhanh hơn thế, nó đã kéo một tay ông ta lên đỡ vào đầu nó và cuối cùng là gậy ông đập lưng ông. Với cái lực mạnh như muốn giết chết người ta tự đập vào mình thì mọi người biết sẽ như thế nào rồi đó. Ông ta đau điếng ngồi gục xuống và **** nó, và hứa sẽ đập nó chết. Nó chẳng quan trọng gì những lời nói đó. Vào đến phòng trong chị quản lí hỏi nó:
- Em không sao chứ, chị nghe mọi chuyện rồi
- Vâng. Em không sao.
- Nhưng em cũng phải cẩn thận đó, hắn ta đã từng làm loạn chỗ này một lần nhưng may có ông chủ nên mọi thứ êm đẹp, nhưng ai động vào hắn là hắn khôgn tha đâu.
- Vâng, em sẽ chú ý ạ.
- Mà này. Con gái làm việc ở đây nguy hiểm như thế đó, nếu như có thể chị nghĩ em nên thay đổi kiểu tóc đi thì có lẽ không sao đâu.
- Là sao ạ. Em cắt ngắn đi sao chị
- Giả trai đó, em hiểu không.
- Hả…. mà vâng. để em suy nghĩ chị à.
- Ừ. chị cũng muốn khuyên em thế thôi.
- Vâng em cảm ơn.
- Thôi muộn rồi. Lấy đồ về đi.
- Vẫn còn giờ làm của em mà.
- Không sao. Hôm nay chị cho về sớm. Thế nhá. Chị ra ngoài đây. Mà lần sau cố gắg đừng gây chuyện nữa nhá
- Vâng em sẽ không thế nữa đâu ạ Cảm ơn chị.
- Cái con bé này, cảm ơn suốt à.
- Hỳ. _ nó cười.
Gần một tuần sau nó về nhà với một tâm trạng không được vui vẻ cho lắm. Giờ thi xong học kì, thời gian làm thêm của nó khá nhiều. Nó quyết định ngày hôm nay sẽ đi xin thêm việc làm, nó có thể làm gia sư, cũng có thể là nhân viên cho một quán ăn nào đó, nhưng nó hết lựa chọn để cuối cùng là phải đi làm trong bar.
Sáng nó đến lớp như bình thường, chiều nó làm thêm đến h tại quán caffe. Về nhà nấu cơm cho Huy xong nó thay đồ và đi làm tiếp đến khoảng h nó đi về. Lúc đầu nó xin làm vào chân rửa đồ, dọn dẹp trong khu vực trong thôi, nhưng vì có một người làm việc tại khu bưng bê đồ cho khách nghỉ, thấy nó xinh xắn dễ nhìn nên đã cho nó vào chân đó. Lúc đầu, nó cũng không thích nhưng nghĩ đi nghĩ lại thôi thì cứ làm. đến đâu được thì nó đến. Nhưng có lẽ như mọi chuyện không tốt đẹp với nó. Nó đụng mặt hắn, long và hoàng trong phòng vip. Thoáng đầu hắn không để ý nên cũng không nhận ra nhưng vì nó cứ lấp lấp, ló ló khiến hắn sinh nghi rồi hắn đứng dậy và đến gần nó, còn Long Hoàng thì chỉ biết nhìn theo:
- cô làm gì ở đây vậy
- Bộ anh đui sao, hay phòng không đủ đèn cho anh nhìn _ nó nói nhưng lại nhìn ra hướng khác
- Cô điên à. Cô biết ở đây nguy hiểm với con gái thế nào không hả.
- Anh điên thì có. bỏ ra tôi đi làm. Tôi còn có việc của tôi
- Cô cần tiền đến thế sao. Tôi có thể cho cô.
- Bỏ ra. Tôi không phải loại ăn xin. Anh vừa phải thôi.
- Nhưng sao cô có thể làm ở đây.
- Không phải chuyện của anh. Tránh xa tôi ra.
Rồi nó bỏ đi.
- Con nhỏ định làm gì nữa vậy_ Long nhăn mặt
- Tôi cũng rối tung nên đây. _ hắn ngồi phịch cái xuống nghế
- Chắc nó nghĩ đây là thời gian rảnh cuối cùng trong ngày nó muốn đi làm, nhưng không có công việc nào nữa nên nó đành làm cái này. _ Hoàng uống một ngụm bia rồi giải thích.
- Ông nói có lý, kể con bé cũng khổ.
- Lại chẳng khổ. Giờ một mình nó phải nuôi hai chị em đi học, lại thằng em bệnh tật gì đấy _ hắn càu nhàu.
- Nhưng biết giúp nó làm sao. Nó không nhận anh em mình giúp mà _ Long nhìn thằng bạn
- Đây mới là cả vấn đề _ Hoàng lắc nhẹ cái đầu.
- Nhưng nó làm việc ở đây thực sự rắc rối lắm đó, ngoài kia toàn thằng dê cáo mý nhau. _ Long cười.
- Bộ ông thì là nai tơ chắc. Sói hơn cả chúng nó _ Hắn liếc xéo Long.
- Thôi đi ông. Chỉ đuợc như thế _ Hoàng nhìn nhìn
- đồ một sách. ngồi yên _ cả hắn và long đều đông thanh cùng một lúc một câu vào mặt Hoàng.
- Tôi phải sợ người á. người nên nhớ tôi là ai nha. _ Hoàng nhảy vồ tới hai thằng bạn
- ối long. Hôm nay ổng ý ổng thay đổi tích cách đột xuất. CHuồn.
Rồi hoàng lôi cổ người kia lại, quật vào nghế. Thật sự là rất ít khi họ như vậy. Rất vui vẻ. Họ nô đùa như những đứa trẻ con. Nó khẽ mở cửa phòng vào. thấy cảnh tượng hú hồn đó, nó mỉm cười, rồi bước lại gần:
- Tôi mang đồ vào đây.
Nghe thấy tiếng nó người họ như bị giât điện. Tách nhau ra và nhảy về chỗ ngồi. Thật sự là nếu ai quan sát cảnh này chắc không thể nhịn được cười mất. Hoàng thì đang cố gắg chỉnh lại vẻ lịnh lãm trang nhã của mình. Còn Long và hắn thì vuốt tóc để lấy lịa phong độ của những chàng công tử hào hoa.
- Thôi không phải cố _ nó cười
- Hả _ người đồng thanh
- Tôi nói là không phải cố gắng chỉnh chu làm gì. Dù gì thì tôi cũng biết các anh đã làm gì và kết quả là thế nào, thật đáng buồn khi trong lớp mình lại có…
- Nài. Cô đừng nghĩ linh tinh đó _ hắn nhìn chằm chằm vào nó
- Anh biết tôi nghĩ gì nào.
- Thế em muốn nói gì. _ Hoàng nói
- Cũng đâu có gì, thấy gì thì tôi nói vậy.
- Nhưng chốt lại là nói gì cơ mà.
- Thì là những con người của thế giới thứ .
- Hả _ người họ há hốc mồm
- Tôi cũng khôgn hiểu sao các anh lại có thể….. _ nó chỉ chỉ… lại còn người nữa chứ. Eo ôi. Ghê quá đi
- Em đang nghĩ cái gì thế hả Hân _ Hoàng đỏ mặt
- Không. Tôi chỉ đang nói những gì mình thấy thôi.
- Thế cô thấy những gì. _ hắn nóng hết hai bên má
- THấy tất cả, từ đầu và giờ là kết thúc.
- Từ đâu. Kết thức_ Long ngơ ngác.
- Đừng gỉa nai. Lúc đầu thì người như thế và giờ là bộ dạng tả tơi, dù các anh đã cố chỉnh lại nhưng không thành.
Lúc này người họ mới nhìn lại mình toàn bộ một lần nữa. Thực sự thì không còn gì đễ diễn tả. Hoàng thì quần áo sộc sệch đương nhiên mất cúc áo đầu, cũng chả biết là làm gì. Hắn và Long còn thảm hơn nữa cả một hàng cúc áo đi không con cái nào. Mặc dù lộ ra thân hình khá đẹp của mình nhưng không gây cho nó bất kì phản cảm nào. Rồi người họ nhìn nhau, gục mặt xuống bàn mà không nói được câu nào nữa. Nó cười, không còn là nụ cười nhếch mép khinh khỉnh mà là nụ cười thực sự. Nhưng đáng tiếc cho con người kia đã không được nhìn thấy nụ cười của thiên thân giữa bóng tối. Nó ra ngoài và nói nhỏ một cậu mà không ai nghe thấy “ trẻ con thật”. Còn trong phòng lúc này, người kia đã không con biết phải làm gì nữa. Hoàng thì ngủ, Phong và hắn uống bia vì xấu hổ trước nó, rồi cũng lại ngủ. Bỗng nhiên sao cả nó và người kia đều cảm nhận được sự yên lành, dễ chịu.