Nó như biết trước được mọi chuyện vậy đó. Bước vào cổng trường ai cũng nhìn nó hết, cứ chằm chằm như kiểu người lạ hành tinh ấy. Rồi đến lớp, bắt đầu là ánh mắt ngạc nhiên rồi tò mò cuối cùng là những câu hỏi mà nó có thể đoán trước được “ bà cắt tóc à”. “ sao lại cắt vậy”. “ ui, tóc đang đẹp mà” …. Bla bla…. Nó cũng chỉ cười cho qua. Và nó đang thấy một ánh mắt hình viên đạn đang nhìn nó – không ai khác đó chính là Vân.
- Bà xuống đây. _ Vân kéo tay nó
- Hì hì. Có chuyện gì zợ _ nó cười ngượng
- Thích giả vờ không. Tóc tai đâu hết rồi thế này
- Thì tôi cắt chứ đâu.
- Trời ơi. Bà nói đơn giản thế mà được à.
- Thế bây giờ bà bắt tôi phải nói làm sao.
- Lí do vì sao cắt.
- Hè rồi, nóng lắm.
- Không đúng, bà từng nói với tôi là chết cũng không cắt cơ mà _ Vân hỏi rất giống Huy
- Sao bà nói giống thằng em tôi quá vậy. Thì đó là trước đây thôi, bây giờ khác rồi.
- Bà…..
- Bà bán có phải không chứ gì
- Ừ. _ Vân nghiêm nghị
- Giống không lệch tí nào luôn.
- Mai sang nhà tôi, tôi cho xem, nó còn một đống ở nhà kè. Để trong tủ hẳn hoi đấy. Sang mà coi, khổ lắm.
- Được rồi. Tôi tạm tin. Bà cứ cẩn thận đấy.
- Hì hì. _ nó cười.
Nó ngục mặt xuống bàn ngủ một tí, tối qua đi tigm việc muộn, lại trông Huy đến khuya nó chỉ kịp chợp mắt được một lúc:
- Vân, tiết đầu là tiết gì vậy bà
- Địa.
- Ok. Tôi ngủ, lát cô hỏi bảo tôi đau bụng nhá.
- Ừ. Hôm qua lại làm về muộn hả.
- Ừ. Hơn mọi hôm.
- Tôi biết mà. Thôi ngủ đi. Chắc tôi nói cô cũng tin thôi.
Rồi nó ngủ. 3 tên kia đến muốn, bước vào lớp hắn nhìn quanh quanh nhưng không thấy nó, vất cặp xuống bàn hắn hậm hực:
- Lớp mình có học sinh mới à. Sao lại ngồi chỗ của con nhỏ đáng ghét kia nhỉ
- ừ. Cũng đến lớp ngủ như tụi mình à _ Long nhìn nó
- Thế là có bạn cũng chúng ta rôi, đỡ cô đơn, chắc cũng con nhà này nọ mới giám thế chứ. _ Hoàng vẫn điềm tĩnh
- Thôi ngủ _ hắn nói rồi nằm rạp xuống bàn.
Hết tiết địa. Nó vươn vai ra sau đập cái bốp vào đầu Long:
- Đứa nào vậy, đứa nào phá giấc ngủ của ta vậy
- Có chuyện gì thế _ Hoàng ngái ngủ.
- Ông khùng hả, đang ngủ tự nhiên la om sòm là sao _ hăn nhăn nhăn cái mặt, dụi dụi cái mắt
- Có đứa nào nó đập cái gì vào đầu tôi đó chứ. _ Long nhìn quanh quanh.
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý _ nó quay lại nhìn Long và 2 người kia.
- THIÊN NGỌC HÂN. _ 3 người họ đồng thanh trố mắt nên nhìn nó, cả lớp đều đổ dồn về phía cuối lớp
- Cái gì thế hả, điên lây truyền hết rồi sao, tự nhiên gọi tên tôi lớn lên như vậy làm gì.
- Tóc đâu _ hắn cụt lủn
- Sao tự nhiên em cắt tóc thế _ hoàng quan tâm
- Ủa. định làm tomboy sao mà cắt kiểu này dị. Ngắn tý nữa là giống tóc của cha này rồi _ Long nói rồi đưa tay xoa đầu hoàng.
- Ông thích ăn đòn không _ Hoàng quay phắt sang lừ.
- Không tại tôi đang giới thiệu.
- Tôi không phải sản phẩm quảng cáo.
- À quên. Haha. _ Long nhìn hoàng cười đểu.
- Tý xử, vào vấn đề chính đã, sao em lại cắt tóc _ hoàng lừ Long rồi quay sang chỗ nó hỏi
- trả lời đi _ hắn dục mà gần như quát nên
- Sao tôi phải trả lời, mấy người là gì chứ.
- Bọn anh chỉ quan tâm nên hỏi thôi mà. _ Hoàng nói giọg bình thường
- Thôi, tôi không giám nhận cái quan tâm của mấy người, Tôi làm gì thì kệ tôi, chẳng liên quan đến ai cả, mấy người biết cũng chẳng làm cái gì. _ nó nói một hồi rồi quay lên.
3 người kia cũng im lặng. Lúc này thì họ chẳg ngủ nữa, Hoàng thì ngồi đọc cuốn trinh thám, còn Long ngồi cầm điện thoại cười rúc rích cả, hắn thì cứ gục xuống bàn lại ngẩng lên nhìn nó, rồi lại gục xuống bàn, chả biết hắn làm cái gì nữa.
Nó vẫn làm thêm ở quán caffe vào buổi chiều. Và tối đi làm tại bar. Nhưng hôm nay lại có thêm một trận đấu bóng rổ, lại còn phải vào bệnh viện thăm Huy, nó không biết sắp xếp lịch làm sao cho hợp lí đây nữa. Thế rồi nó vẫn phải làm. Có lẽ cuộc sống của nó trở nên phức tạp hơn khi nó vào làm ở bar rất nhiều, nhưng công việc ở đây lại có số tiền khá nhất trong nhưng việc nó đang làm nên có cần phải duy trì.
Nó đến bar sớm hơn mọi ngày, vì nó cần phải về sớm để tham gia trận bóng rổ đêm nay nữa. Nó gặp chị quản lí nói chuyện một lúc rồi đi làm, vừa thay đồ xong bươc ra ngoài nó gặp ngay cái người hôm trước, nó tránh mặt, ông ta chỉ quay lại nhìn nó một lúc lâu rồi quay đi với một nụ cười nham nhở bẩn thỉu. Hắn, Long và Hoàng bước vào bắt gặp ánh mắt của nó nhìn ra cửa. Nó vào phòng của Hắn:
- đây là lí do cô cắt tóc sao.
- Không phải chuyện của anh. Gọi đồ đi, tôi còn nhiều việc lắm
- Cô trả lời đi, không thì tôi không cho cô đi đâu.
- Tuỳ anh, dù dì thì quán này cũng không thiếu phục vụ, để người khác vào thay vậy.
- Thôi được rồi, như cũ_ hoàg nói.
- Xin đợi chút_ nó cúi đầu như thường lệ rồi ra ngoài.
Ở một góc khuất của quán bar, có một người đang nhìn nó, dõi theo từng bước chân cử chỉ nó đi, rồi ông ta cười, một nụ cười kinh tởm và ông ta nói gì đó với một thằg tay chân bên cạnh mình, nghe ông nói xong hắn lập tức làm theo.
Nó làm xong việc của mình rồi vội vàng ra về. Nó đi được một đoạn thì cảm giác có người đang theo dõi mình, sắp đến khu bóng rổ nó tìm cách cắt đuôi chúng và nó đã thành công, nó nhân ra tên cầm đầu là kẻ đã đứng cạnh ông ta trong quán. Nó cười nhạt rồi quay đi, nó thay đồ và ra làm nhiệm vụ của mình.
Trận đấu này là đấu 3 nên nó cũng không vất vả cho lắm, nó có bạn chơi kết hợp ăn ý, nên nghĩ điểm khá dễ dàng nó luôn là người ném bóng, những quả từ vạch 3 điểm và cả những quả bật nhảy để đưa bóng vào rổ nó cũng thực hiện một cách dễ dàng. Kết thúc trận đấu và bàn thắng thuộc về đội nó, nó vui mừng bắt tay những người bạn. Một người bên đội kia đã đứng sau kéo mũ nó ra chắc họ cũng nghi ngờ nó là con gái. Thật may mắn là nó vừa mới cắt tóc, nó quay lại nhìn hắn, luồn tay vào túi áo bật khởi động chiếc míc đổi giọng bên trong người, cười và nói:
- muốn khẳng định tôi là trai hay gái à.
Nó thu đồ ra về. Trên đường đi nó vẫn cứ nghĩ về vấn đề chị quản lí nói. Nó không biết có nên nghe theo lời chị không, nó rất khó mới dữ được mái tóc dài này, nói bỏ một cái là bỏ thì quả thật là không dễ chút nào. Nó cần suy nghĩ nếu như kiếm được việc gì làm khác thì nó sẽ chuyển để giữ lại mái tóc này.
Về đến nhà, nó nghe tiếng khóc là Huy. Nó phi vào như điên:
- Huy..em làm sao thế.
- Chị ơi. Em đau lắm.
- Em uống thuốc chưa.
- Em uống lúc tối rồi.
- Cố chịu nha. Chị đưa em đi viện.
Rồi nó ra ngoài bắt xe cho Huy đi viện. Nó nhìn Huy phải chịu những cơn đau mà lòng nó thắt lại. Khổ cho thằng bé quá. Nếu như nó có thể chịu đau cho Huy thì tốt biết mấy. Nó cứ ôm Huy trong lòng nghĩ miên man cho đến khi đến bệnh viện. Nó đi thẳng vào phòng cấp cứu đặt thằng bé lên giường rồi ra ngoài để bác sĩ làm việc.
Ngồi ngoài nó lo lắng, cứ đi đi lại lại ngoài cửa phòng cấp cứu, tim nó đập nhanh, toát mồ hôi lạnh.
tiếng trôi qua. Bác sĩ mở cửa phòng.
- Cháu là gì của bé.
- Dạ là chị gái ạ.
- Bố mẹ cháu đâu.
- Dạ. Họ hiện không có nhà. Em cháu có sao không ạ
- Cậu bé cần được nằm viện để theo dõi, cháu đi theo bác để làm thủ tục.
- Vâng ạ.
Nói chuyện với bác sĩ và làm thủ tục xong nó vào phòng thăm Huy. Nó không giám nói với bác sĩ là bố mẹ nó mất vì nó sợ họ sẽ không yên tâm khi cho Huy nằm viện, giờ thì dù khó khăn đến thế nào nó cũng phải làm cho bằng được tiền để Huy điều trị.
Nó tranh thủ lúc Huy ngủ nó đi tìm xem ở đâu làm thêm được nữa không nhưng mọi cố gắng giường như vô ích. Nó suy nghĩ cả đêm và đã quyết định bỏ đi mái tóc dài của mình để giả trai làm việc tại bar tiếp, chứ không thì nó không biết phải làm gì để kiếm tiền nữa.
Hôm sau khi nó vào viện thăm Huy sớm, Huy đã thốt nên đúng như nó dự đoán:
- Chị, tóc của chị.
- À. Hè rồi, nóng quá chị cắt đi đấy mà.
- Không đúng, chị quý bộ tóc của chị lắm mà. Chị nói dối em. chị bán tóc đúng không.
- Không mà. Chị chỉ cắt đi thôi, chị không bán đâu.
- Chị….
- Thôi, ăn hết bát cháu này đi rồi uống thuốc nha. CHị đi học đây, trưa chị qua.
- Vâng.
- À chị mag người gỗ cho em đây, nhớ ngoan đó.
- Em biết rồi. Chị đi học cẩn thận nha.
- Ừ. Chị đi đây không muộn
Nó ra khỏi phòng, thở dài vì đã qua mặt được Huy. Huy mà biết nó cắt tóc để đi làm thì Huy giận nó mất, dù Huy biết là chị làm thế vì mình, nhưng Huy không muốn chị hi sinh quá nhiều vì mình. Giờ nên lớp, phải đi qua biết bao con mắt với bộ tóc mới và ngắn tũn thế này là cả vấn đề đối với nó.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nó như biết trước được mọi chuyện vậy đó. Bước vào cổng trường ai cũng nhìn nó hết, cứ chằm chằm như kiểu người lạ hành tinh ấy. Rồi đến lớp, bắt đầu là ánh mắt ngạc nhiên rồi tò mò cuối cùng là những câu hỏi mà nó có thể đoán trước được “ bà cắt tóc à”. “ sao lại cắt vậy”. “ ui, tóc đang đẹp mà” …. Bla bla…. Nó cũng chỉ cười cho qua. Và nó đang thấy một ánh mắt hình viên đạn đang nhìn nó – không ai khác đó chính là Vân.
- Bà xuống đây. _ Vân kéo tay nó
- Hì hì. Có chuyện gì zợ _ nó cười ngượng
- Thích giả vờ không. Tóc tai đâu hết rồi thế này
- Thì tôi cắt chứ đâu.
- Trời ơi. Bà nói đơn giản thế mà được à.
- Thế bây giờ bà bắt tôi phải nói làm sao.
- Lí do vì sao cắt.
- Hè rồi, nóng lắm.
- Không đúng, bà từng nói với tôi là chết cũng không cắt cơ mà _ Vân hỏi rất giống Huy
- Sao bà nói giống thằng em tôi quá vậy. Thì đó là trước đây thôi, bây giờ khác rồi.
- Bà…..
- Bà bán có phải không chứ gì
- Ừ. _ Vân nghiêm nghị
- Giống không lệch tí nào luôn.
- Mai sang nhà tôi, tôi cho xem, nó còn một đống ở nhà kè. Để trong tủ hẳn hoi đấy. Sang mà coi, khổ lắm.
- Được rồi. Tôi tạm tin. Bà cứ cẩn thận đấy.
- Hì hì. _ nó cười.
Nó ngục mặt xuống bàn ngủ một tí, tối qua đi tigm việc muộn, lại trông Huy đến khuya nó chỉ kịp chợp mắt được một lúc:
- Vân, tiết đầu là tiết gì vậy bà
- Địa.
- Ok. Tôi ngủ, lát cô hỏi bảo tôi đau bụng nhá.
- Ừ. Hôm qua lại làm về muộn hả.
- Ừ. Hơn mọi hôm.
- Tôi biết mà. Thôi ngủ đi. Chắc tôi nói cô cũng tin thôi.
Rồi nó ngủ. 3 tên kia đến muốn, bước vào lớp hắn nhìn quanh quanh nhưng không thấy nó, vất cặp xuống bàn hắn hậm hực:
- Lớp mình có học sinh mới à. Sao lại ngồi chỗ của con nhỏ đáng ghét kia nhỉ
- ừ. Cũng đến lớp ngủ như tụi mình à _ Long nhìn nó
- Thế là có bạn cũng chúng ta rôi, đỡ cô đơn, chắc cũng con nhà này nọ mới giám thế chứ. _ Hoàng vẫn điềm tĩnh
- Thôi ngủ _ hắn nói rồi nằm rạp xuống bàn.
Hết tiết địa. Nó vươn vai ra sau đập cái bốp vào đầu Long:
- Đứa nào vậy, đứa nào phá giấc ngủ của ta vậy
- Có chuyện gì thế _ Hoàng ngái ngủ.
- Ông khùng hả, đang ngủ tự nhiên la om sòm là sao _ hăn nhăn nhăn cái mặt, dụi dụi cái mắt
- Có đứa nào nó đập cái gì vào đầu tôi đó chứ. _ Long nhìn quanh quanh.
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý _ nó quay lại nhìn Long và 2 người kia.
- THIÊN NGỌC HÂN. _ 3 người họ đồng thanh trố mắt nên nhìn nó, cả lớp đều đổ dồn về phía cuối lớp
- Cái gì thế hả, điên lây truyền hết rồi sao, tự nhiên gọi tên tôi lớn lên như vậy làm gì.
- Tóc đâu _ hắn cụt lủn
- Sao tự nhiên em cắt tóc thế _ hoàng quan tâm
- Ủa. định làm tomboy sao mà cắt kiểu này dị. Ngắn tý nữa là giống tóc của cha này rồi _ Long nói rồi đưa tay xoa đầu hoàng.
- Ông thích ăn đòn không _ Hoàng quay phắt sang lừ.
- Không tại tôi đang giới thiệu.
- Tôi không phải sản phẩm quảng cáo.
- À quên. Haha. _ Long nhìn hoàng cười đểu.
- Tý xử, vào vấn đề chính đã, sao em lại cắt tóc _ hoàng lừ Long rồi quay sang chỗ nó hỏi
- trả lời đi _ hắn dục mà gần như quát nên
- Sao tôi phải trả lời, mấy người là gì chứ.
- Bọn anh chỉ quan tâm nên hỏi thôi mà. _ Hoàng nói giọg bình thường
- Thôi, tôi không giám nhận cái quan tâm của mấy người, Tôi làm gì thì kệ tôi, chẳng liên quan đến ai cả, mấy người biết cũng chẳng làm cái gì. _ nó nói một hồi rồi quay lên.
3 người kia cũng im lặng. Lúc này thì họ chẳg ngủ nữa, Hoàng thì ngồi đọc cuốn trinh thám, còn Long ngồi cầm điện thoại cười rúc rích cả, hắn thì cứ gục xuống bàn lại ngẩng lên nhìn nó, rồi lại gục xuống bàn, chả biết hắn làm cái gì nữa.
Nó vẫn làm thêm ở quán caffe vào buổi chiều. Và tối đi làm tại bar. Nhưng hôm nay lại có thêm một trận đấu bóng rổ, lại còn phải vào bệnh viện thăm Huy, nó không biết sắp xếp lịch làm sao cho hợp lí đây nữa. Thế rồi nó vẫn phải làm. Có lẽ cuộc sống của nó trở nên phức tạp hơn khi nó vào làm ở bar rất nhiều, nhưng công việc ở đây lại có số tiền khá nhất trong nhưng việc nó đang làm nên có cần phải duy trì.
Nó đến bar sớm hơn mọi ngày, vì nó cần phải về sớm để tham gia trận bóng rổ đêm nay nữa. Nó gặp chị quản lí nói chuyện một lúc rồi đi làm, vừa thay đồ xong bươc ra ngoài nó gặp ngay cái người hôm trước, nó tránh mặt, ông ta chỉ quay lại nhìn nó một lúc lâu rồi quay đi với một nụ cười nham nhở bẩn thỉu. Hắn, Long và Hoàng bước vào bắt gặp ánh mắt của nó nhìn ra cửa. Nó vào phòng của Hắn:
- đây là lí do cô cắt tóc sao.
- Không phải chuyện của anh. Gọi đồ đi, tôi còn nhiều việc lắm
- Cô trả lời đi, không thì tôi không cho cô đi đâu.
- Tuỳ anh, dù dì thì quán này cũng không thiếu phục vụ, để người khác vào thay vậy.
- Thôi được rồi, như cũ_ hoàg nói.
- Xin đợi chút_ nó cúi đầu như thường lệ rồi ra ngoài.
Ở một góc khuất của quán bar, có một người đang nhìn nó, dõi theo từng bước chân cử chỉ nó đi, rồi ông ta cười, một nụ cười kinh tởm và ông ta nói gì đó với một thằg tay chân bên cạnh mình, nghe ông nói xong hắn lập tức làm theo.
Nó làm xong việc của mình rồi vội vàng ra về. Nó đi được một đoạn thì cảm giác có người đang theo dõi mình, sắp đến khu bóng rổ nó tìm cách cắt đuôi chúng và nó đã thành công, nó nhân ra tên cầm đầu là kẻ đã đứng cạnh ông ta trong quán. Nó cười nhạt rồi quay đi, nó thay đồ và ra làm nhiệm vụ của mình.
Trận đấu này là đấu 3 nên nó cũng không vất vả cho lắm, nó có bạn chơi kết hợp ăn ý, nên nghĩ điểm khá dễ dàng nó luôn là người ném bóng, những quả từ vạch 3 điểm và cả những quả bật nhảy để đưa bóng vào rổ nó cũng thực hiện một cách dễ dàng. Kết thúc trận đấu và bàn thắng thuộc về đội nó, nó vui mừng bắt tay những người bạn. Một người bên đội kia đã đứng sau kéo mũ nó ra chắc họ cũng nghi ngờ nó là con gái. Thật may mắn là nó vừa mới cắt tóc, nó quay lại nhìn hắn, luồn tay vào túi áo bật khởi động chiếc míc đổi giọng bên trong người, cười và nói: