- Lớp trật tự _ giọng cô chủ nhiệm đầy nghiêm khắc. _ theo như thầy hiệu trưởng nói thì hôm nay lớp chúng ta sẽ đón 3 học sinh mới của trường. Thật là một vinh hạnh cho lớp ta đúng không. Và giờ hãy cho một tràng pháo tay để chào đón 3 người bạn mới của chúng ta vào lớp nào.
Sau lời giới thiệu của cô 3 người họ bước vào. Mỗi người đều nở một nụ cười hết sức thân thiện với lớp mới. Lần lượt từng người giới thiệu. Rồi cô nói tiếp:
- Bây giờ 3 em sẽ ngồi bàn cuối, và Hân em tạm thời nên bàn trên ngồi với Vân nha.
- Vâng thưa cô. _ nó lễ phép rồi thu dọn đồ lên bàn Vân và nở một nụ cười thật tươi mà không để ý có ai đó đag nhìn nó bằg ánh mắt hình viên đạn.
- Nài. Lần này chắc tụi mình chết rồi _ Vân tỏ vẻ lo sợ
- Chết gì chứ.
- Thì 3 cái tên đó đó, giờ học cùng lớp, nhỡ họ bắt nạt bà thì sao.
- Ôi dào. tôi có sợ ai bắt nạt bao giờ đâu, chỉ sợ bà thôi. Mà kệ đi. đừng nghĩ vỡ vẩn nữa. Mở sách vở ra nào.
- Ừ đc rồi.
Đúng lúc đó thì 3 người kia đã yên vị với cái bàn học cuối lớp rồi.
- Lại gặp cô rồi. Hân à! _ Hắn nõi khẽ nhưg đủ cho nó nghe thấy tiếng.
- Có chuyện gì sao? _ Nó cũng đáp trả một cách bình thường nhưng tuyệt nhiên không quay lại.
- Rồi cô sẽ biết thôi. Cô đã vượt quá giới hạn của mình rồi đó.
- Tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ muốn bảo vệ bạn tôi thôi.
- Thân mình còn không lo nổi mà muốn bảo vệ người khác ư.
- Đó không phải chuyện của anh. đừng dở giọng dạy đời với tôi. Tôi với anh chẳng có liên quan gì đến nhau cả ngoài vụ việc vừa xảy ra.
- Thế còn sáng nay.
- Chỗ cuối lớp _ tiếng cô chủ nhiệm nhắc nhở.
- Tôi không biết chuyện gì cả. Nhưng giờ thì tôi phải học.
- Cứ chờ xem. đừng đánh trống lảng với tôi.
- Tôi không rảnh để làm mấy cái trò mèo đó.
- Thôi bà. học đi _ vân hích tay nó
- Ờ. hỳ.
Cuối giờ. Vì nó phải cầm chìa khoá phòng lớp lên luôn ở lại cuối cùng, nhỏ vân cũng ở lại cùng nó. 3 tên kia đã đứng ngoài cửa. Nhìn thấy nó ra, hắn cười:
- Cô ngủ trong đó sao mà lâu thế.
- Tôi có chuyện gì nói với anh sao.
- Có chứ. Chuyện sáng nay. Thái độ cô là sao.
- Tôi không hiểu.
- Giữa đám đông cô hét lên với giọng điệu không coi chúng tôi ra cái gì mà cô còn giám nói là không hiểu sao.
- Thế các anh là gì mà tôi phải coi trọng.
- Nài. Cô cũng mạnh mồn gớm _ Long cười khẩy.
- Sao các anh cứ thích gây chuyện với tôi. Tôi đâu có quen biết mấy người đâu chứ.
- Thế thì xin lỗi tụi này đi, chẳng phải sáng nay cố làm thế là để gây sự chú ý của tụi này sao. _ Hoàng dựa lưng vào tường nói không nhìn mặt nó.
- Lũ Khùng, lũ khinh người
Nói rồi nó kéo nhỏ Vân đi.
- Bà không sao chứ _ Vân nhìn nó
- Bà nhìn tôi giống người có chuyện gì lắm sao.
- Thôi mà, tôi đã nói là đừng dây dưa vào bọn đó mà.
- Tôi đâu muốn, tại chúng kiếm chuyện trước. thế nên tôi mới muốn bỏ đi sớm chứ, không đứg đó với giọng bộ của tôi là đánh nhau to ý.
- Không biết sau này tôi với bà ra sao nữa, nhưng mà tôi có linh cảm không hay.
- Oài. Tôi thì không sao, chỉ lo bà vì tôi mà liên lụy tôi cũng ngại lắm.
- Trời nói gì không biết. Tôi biết là bà sẽ bảo vệ tôi mà.
Quay lại với 3 người kia, họ đang rất nóng, ngay cả người điềm tĩnh như hoàng cũng phải ngạc nhiên trước câu nói lạnh lùg không cảm xúc của nó trước khi đi:
- Giờ ông định xử thế nào đây _ Long nhìn hắn.
- Con nhỏ này cũng kinh đấy, nhưng tôi muốn xem tôi thắng hay nhỏ đó thắng. _ Hắn cười khinh khỉnh.
- Biết là thế rồi, nhưng giờ ông định làm gì nó đầu tiên, sao chẳng trả lời đúng câu hỏi gì cả _ hoàng nhăn.
- đợi thằng em đến đưa thông tin về con nhỏ này đã. Mà sao bảo nó hết tiết chào cờ cơ mà sao giờ không thấy. _ Hắn nhíu mày.
- Nói tới tào tháo tào tháo tới kìa. _ Lòng hất hàm ra xa nơi có một thằng học sinh đang thục mạng chạy nhanh tới chỗ 3 người họ.
- Anh… Em.. Xin lỗi. Em quên. _ vừa nói gã vừa thở.
- Tạm tha, báo cáo đi. _ Hắn nói
- Dạ..! Con nhỏ đó tên đầy đủ là Thiên Ngọc Hân, nhà ở 1 khu ổ chuột, con nhỏ này đánh nhau cũng khá giỏi, nhà có 4 người nhưng nghèo vì nó có thằng em ốm đau suốt ngày, hiện giờ nó vẫn phải vừa đi học vừa đi làm, còn nữa thành tích học của con nhỏ này khá đỉnh anh ạ, nó hầu như không mất đồng học phí nào nhờ vào tiền học bổng mỗi kì thi, và nó rất hay ra nhà vào buổi tối, khi mà ít ai để ý là nó đi.
- Còn gì nữa không.
- Dạ hết rồi ạ.
- À. Có biết quán nó làm thêm ở đâu không.
- Nó bưng bê dọn dẹp ở một quán caphê cách trường mình tầm 500m đó ạ. tên là… à. Dream.
- được rồi. về đi.
- Em xin phép.
Giọng thầy hiệu trưởng nghiêm nghị.
“Trong buổi chào cờ ngày hôm nay, thầy muốn giới thiệu với các em học sinh mới của trường chúng ta, họ đã rời trường năm để tham gia một khoá học bóng rổ tại Nhật Và đó chính là em. Tạ kiều Phong, Phạm Thiên Hoàng và Lương Minh Long.”
Thầy vừa rứt lời thì người họ bước ra sân khấu, như một ngôi sao, tiếng vỗ tay của học sinh toàn trường và lời giới thiệu của thầy hiệu trưởng. Học sinh bên dưới bàn tán về hộ, nhiều người ghen tị, người thì ước ao được học cùng lớp, người thì xỉ vả đủ thứ, riêng nó thì vẫn đang lúi húi nghẹ nhạc và tập trung cao độ chơi game, mãi đến khi thầy hiệu trưởng nói qua là người họ sẽ học tại B. Nghe loáng thoáng thấy tên lớp mình nó mới tháo tai nghe và nhìn lên sân khấu. Rồi quay sang gõ vai nhỏ Vận:
- Ê bà. tên kia là ai vậy. Lại đấm đá nhau sao mà đầu tháng đã được nên cột cờ đứng rồi.
- Úi. người đó không phải hạng vừa đâu, nói lăng cẩn thận vào.
- Thế nhưng mà họ là ai.
- Học sinh mới về trường đó, Toàn là những cầu thủ bóng rổ đầy tiềm năng của trường mình đó.
- Úi zời. Toàn bọn công tử bột thì tiềm năng cái gì.
- Bà cẩn thận cái mồm cái miệng đó, cứ ăn nói lug tung là lại vác hoạ vào thân chẳng chơi.
- Nhưng tôi nói thật.
- Tôi biết, nhưng mà không phải cái gì thật cũng được nói ra đâu. Khổ lắm. Thôi bà chơi game đi.
- Ừ. Tí vào lớp gọi tôi với. haha.
- Biết rồi.
Sau đó là một hồi cả cẩm của bí thư đoàn trường về tình hình ý thức, lề nếp của các lớp nói riêng và từng khối nói chung. Cuối cùng thì ’ chào cờ cũng đã qua. học sinh mỗi lớp ai về lớp đó. Nó và Vân dắt tay nhau lên lớp vừa đi vừa cười vui vẻ lắm. Đi lên đến cầu thang vì mải trêu đùa nó quá Vân đâm sầm vào một ai đó trước mặt và ngã nhào xuống đất. Ngửa mặt lên Vân nhăn nhó nhìn nó.
- hix. Có sao không. đi với đứng _ nó hốt hoảng nâng nhỏ bạn đứng lên.
- Không sao. Tại tôi không chú ý thôi.
- Ừ. Thôi đi vào lớp.
đứa nó cứ đi mà mặc kệ cái kẻ đâm vào mình là ai. Hắn kéo vai Vân lại:
- ê. Đâm vào người ta rồi bỏ đi không một câu xin lỗi là sao
- ơ… mình _ Vân ấp úng
- Cậu là ai cơ chứ. Dù có là ai đâm đi nữa, nhưng là cậu ấy ngã, cậu đâu có sao mà bắt người ta phải xin lỗi chứ. Cậu là kiểu người ở đâu vậy
- Cô biết đang nói với ai không vậy. đâm vào người ta thì phải xin lỗi chứ.
- Tôi nói cậu không hiểu sao. Nếu cậu ấy cứ không muốn xin lỗi thì sao.
- Hãy biết lấy cái địa vị của mình đi. _ Hắn lừ lừ.
- Tôi vẫn luôn biết.
- Con nhỏ hỗn xược. đừng tưởng muốn gây sự chú ý trước bọn này là được nha. Bọn đây biết hết cả đấy.
- Anh nghĩ anh tốt đẹp lắm sao mà tôi phải gây sự chú ý với anh.
- Cô ……. _ hắn túm lấy cổ áo nó.
- anh chỉ làm được đến vậy thôi sao _ nó cười, một nụ cười nửa miệng.
Vân chạy tớii, kéo tay hắn ra. Để giải thoát cho cô bạn, nhưng vô tình hắn hất mạnh cô làm cô ngã xuống đất đau điếng. Nhìn thấy bạn mình bị người khác đối xử như vậy no vô cùng tức giận, từ lúc vào cấp tới giờ, nó chưa lần nào để người khác chạm vào Vân, vì nó biết Vân hiền lành yếu đuối lên rất dễ bị bắt nạt, nên lúc nào nó cũng phải đi cạnh Vân. Không thể nhường được nữa. Nó nhìn hắn, hắn đang cười, một nụ cười xấu xa nhất mà nó từg thấy từ trước tới nay. Nó nhẹ nhàng đưa một tay cầm lấy tay hắn, bước chéo chân về phía người hắn “ RẦM”. Một cú gã tuyệt đẹp đối với hắn, hắn đo đất, mặt hắn bắt đầu nóng dần nên. Từ trước đến nay cũng chưa ai giám động vào hắn dù chỉ là một cú đấm vậy mà đằng này lại là một đứa con , Long và Hoàng đứng ngoài mà mắt phải mở to hết cỡ. Nó đứng dậy:
- Cứ thử động vào bạn tôi lần nữa xem
Rồi no chạy đễn đỡ Vân dậy và đi vào lớp. Không phải vì nó sợ hắn mà là sắp đến giờ cô lên lớp, nó không muốn vào trễ chút nào hết.
Hắn đứng dậy, nhìn theo nó. Ngằn giọng:
- Hãy nhớ tôi đó, con nhỏ đáng ghet
- Mà Phong đó chẳng phải là con nhỏ Hân sáng nay sao. _ Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn.
- Vậy sao. Vậy thì nợ cũ nợ mới, tôi sẽ chả hết vào thời gian tới. Con nhỏ đág ghét, con nhỏ chết tiệt.
- Mà cô ta cũng lợi hại thật đó. _ Long cười
- Liệu có phải cô ta là đầu gấu không. _ Hắn mắt sáng nên nhìn thằng bạn.
- Thôi nào. Đi vào lớp thôi. Trò chơi còn dài mà. Đâu cần thiết phại vội thế _ Hoàng đưa tay khoắc vai hắn và Long kéo vào trong lớp.