Đứng đối diện với hắn, nó nhìn bằng con mắt khác lạ, khác với lần trước hắn thấy - một con mắt chứa đầy niềm đam mê của bóng rổ và sự quyết tâm, còn giờ là một con mắt như nhìn thấu hắn, như muốn biết được điều gì đó.
Bóng đang trong tay nó, nó đập dạo bóng một lúc rồi vượt qua hắn. Nhưng tất cả không còn đơn giản như nó nghĩ. Hắn đã chặn bóng lại, không biết nó đang nghĩ gì mà không hề giành giật như lần đấu trước nữa. Qua mắt nó, hắn cười, nụ cười nửa miệng và nghi bàn bằng cú bật nhảy nhẹ nhàng, lần này bóng ở tay hắn. Nhìn thẳng vào đối mắt quen thuộc trước mặt hắn phút chốc lơ đãng và nó đã bắt được cơ hội đó lao lên lấy bóng, nhưng trong tích tắc ngắn ngủi, hắn đã quay cả khuỷu tay vào đầu nó để lấy bóng. Cường và Duy trợn mắt nên nhìn vào sân bóng, Long và Hoàng vẻ lo lắng hiện rõ lên trên khuôn mặt. Nó ngã. Trước mắt nó tất cả đang quay cuồng. Nó ngồi gục xuống, ngửa mặt nên nhìn hắn nghi bàn tiếp theo. Duy lao vào sân đỡ nó đậy:
- Ch….. không Anh, mình về thôi.
- Không. Bỏ anh ra đi. Anh không sao _ nó nhìn Duy nói bằng giọng nói cương quyết.
- Anh điên hả. Đi về với em.
- Đã nói là không sao mà. Em ra ngoài đi _ nó đứng dây rồi đẩy Duy ra khỏi sân.
- đủ chưa thế _ hắn khó chịu
- Tiếp tục thôi. _ nó cười. Hắn nhận ra điều đó vì mắt nó hơi nheo lại.
- Tổt thôi. _ lại nữa, một nụ cười nửa miệng
Không hiểu vì sao cứ nhìn thấy nó chặn hoặc cướp bóng hắn đều muốn đẩy nó ra chứ không hề muốn dùng đến cú đấm một chút nào. Nhưng nó không nhận ra điều đó, ánh mắt nó duy nhất nhìn vào quả bóng và những bước chuyển và cách lấn bóng của hắn. Nó cứng đầu, dù đã quan sát kĩ nhưng những lúc nguy hiểm nó luôn lao vào để lấy bóng, và đương nhiên theo phản xạ hắn có thể đấm, đá, làm bất cứ điều gì để khiến nó tránh xa có bóng cam vô tình đó. Chỉ mới 20’ phút đầu thôi nó đã không biết bao nhiêu lần đo sàn. Mỗi lân như thế hắn chỉ nhìn rồi quay đi, không cười, không nói, không một chút cảm xúc, nhưng đôi mắt hắn đang ngày trở nên sâu hơn và lạnh hơn rất nhiều. Hắn không hiểu vì sao thế nhưng Long và Hoàng có thể biết là vì sao. Hắn vẫn đang suy nghĩ về nó, lửa trong hắn vẫn chưa tắt đi dù đã được đấu với người mà hắn yêu cầu. Nhưng phải chăng hai người họ vẫn chưa nhận ra ánh mắt của người chơi bóng rất đỗi quen thuộc như hắn đã nhìn thấy.
Với nó lúc này, dù có cứng rắn đến mấy, có mạnh mẽ tới đau nhưng thực sự phải nói rằng nó đang rất đau, toàn thân, không một chỗ nào thoát cả. Nếu là nó của những ngày bình thường nó còn phải thốt nên chứ đằng này nó là một người chưa đến ngày ra viện, Người vẫn chưa khoẻ hẳn vậy mà nó vẫn cố đi. Những người bị thương bên ngoài nhìn nó, thấy áy náy và một chút có lỗi, vì nó đến nên nó mới thành ra như vậy. Nó vẫn đứng trong sân khi tỉ số bây giờ là 26-0. Nó cảm tưởng như người nó muốn lả đi, toàn bộ cơ thể nó muốn nghỉ ngơi lắm rồi, vậy mà không biết nó lấy đâu ra lí trí và đứng trên đó nữa. Muộn rồi. Trên sân lúc này vắng bóng không còn ai ngoài 6 người, 2 đội quen thuộc nó, hắn, Cường, Duy, Long và Hoàng.
Chưa bao giờ nó ra sân mà không nghi được một điểm nào như hôm nay, bóng luôn ở phía hắn, nó không đủ khả năng để chạy lên lấy bóng, khi cơ thể nó sức lực để chạy cũng đã không còn. 2 cánh tay săn chắc mạnh mẽ của hắn luôn tìm mọi cách để giữ bóng cho mình, mỗi lần nó nó ngã xuống sân, Duy với Cường còn cảm thấy đau hơn nó. Nhưng không ai có thể vao sân, khi nó nhìn thẳng mắt 2 người và nói rằng “ Anh và Duy cứ thử bước vào xem, em không chắc mình sẽ làm gì nữa đâu, em biết khả năng và sự chịu đựng của mình nó đến đâu.” Vì thế mà 2 người họ giờ chỉ biết đứng ngoài thôi. Nếu như nó không nói thì có lẽ nó đã không còn ở sân giờ này nữa.
Nó ngẩng mặt nên, đây là lần đầu tiên từ đầu trận tơi giờ nó nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Nó thấy sự khác lạ. Khựng lại trong vòng 1 giây, nó lao lên. Một chân đạp nên đùi hắn và người cúi xuống luồn tay lấy bóng, phản ứng của một cầu thủ chuyên nghiệp hắn quay lại một cách nhanh chóng, nhưng thật không may tốc độ của nó, hắn không tưởng tượng nối. Nó ném bóng từ vạch 3 điểm không lệch một chút nào, nó cười và quay người lại. Giáp với mặt nó bây giờ là hắn – nhưng hắn trở nên đáng sợ, đôi mắt đỏ lên những tia máu, hai tay hắn nắm chặt lại. Khẽ cúi đầu và sau đó ngẩng nên nhìn nó. Hắn cười:
- Đẹp lắm.
Nó không nói gì. Lấy bóng và về vị trí. Hắn cũng đi theo. Không một chút trần trừ bóng vừa chạm xuống đất hắn nhìn nỏ, nhếch mép và mất bóng. Nó đơ người. Tốc độ. Nhanh như một con gió chỉ nhẹ lướt qua nó thôi. Ngoài trái bóng màu cam lờ mờ thì nó không còn nhận ra gì nữa cả. Vì hiện giờ nó đang trong trạng thái nằm dưới sàn và người thì không con cảm giác. Trước đây vài giây, hắn đã phũ phàng cướp bóng và cho nó ăn cả cái cùi trỏ tay vào mặt không chút thương tiếc. Chỉ chờ nó ngã sau khi đã nghi bàn hắn chạy tới định lật chiếc khẩu trang kia ra thì Cường đã nhanh chân hơn. Đến đỡ nó dậy và chặn bàn tay của hắn.
- Bỏ ra _ Hắn ngầm ngừ
- Anh không đủ tư cách để ra lệnh cho tôi.
- Tôi nói bỏ ra.
- Ngông cuồng. _ Nói rồi Cường bế nó dậy ra khỏi sân.
- Tôi muốn biết sau lớp khẩu trang đen đó là ai. _ Hắn nhìn theo và nói.
- Không phải chuyện của anh _ cường khựng lại
- Nhưng nếu như tôi muốn.
- Tuỳ anh. Nhưng tôi có quyền ngăn cản.
- Anh là gì.
- Là người bảo vệ. Là đồng đội.
Từ cái hôm ở bệnh viện về, hắn như người mất hồn luôn. Trừ những lúc đi học còn đâu hắn chỉ biết ngồi trong phòng, một mình trong căn nhà rộng thênh thang cứ ngắm chiếc balô của nó suốt, hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì và làm gì nữa. Hoàng và Long lúc này cũng chỉ biết im lặng nhìn hắn. Nhiều khi người họ đứng ở lan can mà hồn hắn cứ bay lơ lửng trên mây thôi, Long và Hoàng thì nhìn quanh quanh nhìn hắn thở dài. Có nhiều điều muốn nói muốn hỏi mà họ chẳng biết hỏi từ đâu nữa. Lên đành im lặng nhìn thằng bạn vậy. Và cũng suốt thời gian đó hắn không còn một lần nào bước vào viện nữa. Hoàng và Long cũng thỉnh thoảng vào, mỗi lần như thế nó đều nhìn xem có hắn trong phòng không, dù không nói ra nhưng nó như mong chờ nhìn thấy hắn lắm. Dường như nó muốn xác thực điều gì đó.
Nằm trên giường, hắn không thể nào diễn tả nổi cảm giác lúc này của mình. Gọi điện cho Hoàng:
- Alô. _hoàng trả lời
- Ông đang ở đâu vậy.
- Ở nhà thôi, có chuyện gì không.
- Gọi Long tối nay làm một trận bóng rổ đường phố nữa nha.
- Ừ. được đấy.
- Nói với cha quản lí là liên lạc với đội lần trước ta đấu nha.
- được rồi. Lát tôi gọi rồi thông báo sau.
- Ừ.
- À mà. GIờ ông sao rồi.
- Sao là sao.
- À không. Tôi nói sau vậy.
- Ừm. Tôi tắt máy đây_ rồi hắn cúp mắt.
Hoàng gọi cho bên tổ chức nhưng cha quản lí nói là đội bóng đó hiện giờ đang tạm nghỉ, hình như là có ai đó bị thương thì phải. Hắn biết được vẻ bực bội, đến tận nơi quản lí làm loạn hết cả lên, nhất định ngày hôm nay hắn phải đấu và đặc biệt là phải đấu với đội đó. Dù bên quản lí đã không ngừng giải thích và nói rằng có nhiều đội còn có khả năng chơi bóng hơn như vậy. Sau một hồi giằg co hai bên và sự khuyên căn của Long và Hoàng hắn mới thôi phá phách. Và tối nay là trận đấu - của hắn và bất kì đối thủ nào. Ngay lúc này đây cả Long và Hoàng còn thấy chùn bước khi nhìn thấy tâm trạng của hắn lúc này, hắn đủ khả năng giết chết ai nếu như trêu điên hắn.
Cường ngồi trong bệnh viện cầm chiếc điện vẻ mặt lo lắng nói qua với nó:
- Tình hình sân bóng vẻ như không ổn rồi.
- Chuyện gì ạ.
- Đội rồng đen lần trước đó, giờ muốn đấu với đối mình, nhưng anh báo là tạm nghỉ vì có người đang bị thương.
- Là đội của tên Phong đó sao.
- Ừ. Giờ hắn làm loạn hết cả. Nhưng cuối cùng cũng chịu đấu - với bất kì ai vào tối nay.
- Điên à. Sao quản lí lại để hắn đấu - cơ chứ. Với cái tính ngang ngược đó, hắn sẽ giết chết người ta mất.
- Nhưng hết cách rồi. hắn nói nếu như không đấu với đội mình thì hắn chỉ đấu - thôi.
- Không được, em phải lên sân.
- Em mới là người không được đó, mai là xuất viện rồi, em không để người em yên lành được hả.
- Nhưng mà………
- Không nhưng nhị gì hết. em ngồi yên đó. Anh nói qua với thầy.
- Anh………
- Em có giận anh lúc này anh cũng phải chịu.
Nói rồi Cường bỏ ra ngoài gọi điện báo qua cho thầy và Duy biết, hai người họ cũng đang lo lắng lắm.
Mục tiêu của hắn là được nhìn thẳng vào đôi mắt của người chơi bóng tối hôm đó một lần nữa nhưng thật là khó khăn mà. Vì thế mà giờ hắn như một con thú hoang vậy đó, gầm gừ và có thể nổi giận bất kì lúc nào luôn. Hoàng lo sợ không biết tối nay thằng bạn thân của mình nó sẽ làm ra những điều tồi tệ gì nữa.
h tối. Trận đấu bóng rổ hôm nay được bắt đầu sớm hơn mọi lần. Hắn đứng ngoài khởi động một chút, rồi bắt đầu vào sân. Hoàng và Long như đoán trước được mọi chuyện, chỉ đứng ngoài nhìn hắn lắc đầu ngán ngẩm và một chút lo lắng cho hành động của hắn bây giờ. Nhưng dù có nhảy vào can thì hắn cũng không dừng lại được, vì lửa tức giận của hắn và áp lực với chuyện của nó bao ngày nay đang bừng bừng cháy trong người hắn, thì hắn biết dừng lại làm sao đây. Không biết bao nhiêu người cứ vào lại ra, tàn tạ, sân bóng rổ giờ đây không còn thấy sự đam mê nữa mà chỉ toàn là bạo lực và sự nóng vội. Hắn đấu bóng mà như đi giết người vậy đó, cướp bóng cũng như chặn bóng hắn hoàn toàn đánh vào điểm yếu của họ, những đòn đó mà giáng vào ng`` bất cứ ai thì cứ nằm người vài tuần là nhẹ.
Lúc này ở bệnh viện. Một người gọi điện cho nó:
- Alô bóng quỷ à.
- Chuyện gì vậy _ Cường lại bắt máy và bật loa ngoài.
- Anh lên sân đi. Tất cả mọi người vào đấu đều bị đánh bại một cách thê thảm.
- Tôi không thể. _ Cường nhìn nó ánh mắt ái ngại
- Gì chứ. Không phải là bị thương nhẹ như thường đâu tên đó điên rồi, ai cũng bị thương nặng hết đó.
- …….. _ Im lặng
- Tôi xin anh đó, anh ra đi. ……… Nếu như anh không ra, cả cái thế giới bóng rổ này không còn ai chào đón anh nữa đâu. Đồ hèn hạ.
Nó xông nên cướp máy, tắt máy rồi nhắn tin lại cho người đó “ Tôi xin lỗi. Tôi sẽ ra nhanh nhất có thể”.
- em điên à_ Cường nhìn nó
- Em không điên, em làm đúng, giờ em phải đi. em không thể để mọi người như vậy được
- Em nghĩ cho người ta vậy, có ai nghĩ cho em không. Nhìn lại em đi, lành lặn gì. _ Cường giọng to dần nên.
- Anh mặc kệ em. Em phải đi.
- ANH NÓI EM NGỒI YÊN ĐẤY CƠ MÀ _ Cường gào nên.
- Anh gào thét không tác dụng với em lúc này đâu. _ lúc đầu nó hơi bỡ ngỡ nhưng rồi nó lại bỏ qua.
- Con đứng yên đó cho ta_ Thầy bước vào.
- Thầy à, con không thể, thầy biết mà.
- hắn ta sẽ phải dừng lại ngay thôi. _ thầy ôn tồn
- Hắn sẽ không dừng lại đâu. Con hiểu hắn ta mà, cái đồ ngông cuồng đó chưa thực hiện được thứ hắn muốn, hắn không bỏ cuộc đâu.
- Không được nhất định ta không cho con đi.
- Vậy thế này thì sao _ Nó đứng dậy vơ lấy con dao đưa nên mặt mình.
- Con làm cái gì thế.
- Thầy biết không, họ nói con không đến họ sẽ từ con khỏi sân bóng vậỵ thì thà con tự rạch mặt mình cho xong.
- Em điên à. _ Cường tiến lại gần nó.
- Anh cứ đến gần đây, con dao này vô tình lắm đó _ nó nói và nhìn thằng mặt Cường, không một chút cảm xúc nào hết.
- Con có chắc là con đủ sức để ra thi đấu không.
- Con tin.
- Vậy con đi đi.
- Thầy à _ Cường quay sao nhìn thầy.
- Con cảm ơn. _ nó nói rồi chạy phăng ra ngoài cửa.
- Ngăn cản nó cũng chẳng ích gì lúc này nữa, ta hết cách rồi, con đi theo nó đi.
Cường chỉ biết chạy nhanh đuổi theo nó và gọi gấp cho Duy chuẩn bị đồ. Lúc này nó như đang ngồi trên đống lửa vậy, không thể yên được, nó muốn đến dìm chết cái tên ngông cuông kia quá. Nó làm mọi thứ thật nhanh gọn rồi đi thẳg đến sân. Duy và Cường ngồi trên xe cũng chẳng giám nói câu nào nữa. Nó đã quyết như vậy rồi thì ai mà cấm được đây. Tính nó cũng cứng đầu như hắn vậy đó.
Xe vừa dừng ở ngoài nó liền chạy thẳng vào bên trong, thấy hắn đang cướp bóng và sử dụng đúng luật chơi của một tay bóng rổ đường phố với một người bạn của nó. Nó hét to “ĐỦ RỒI ĐÓ”. Rồi cả sân quay ra nhìn nó và dĩ nhiên có hắn, Long và Hoàng. Hắn cười:
- Cuối cùng anh cũng chịu suất hiện rồi sao.
- Anh nói nhiều quá đấy, giờ anh muốn sao đấu đội hay đâu một.
- Đấu một thú vị hơn nhiều chứ.
- Nếu như anh thích.
Nó bỏ balô xuống rồi vào sân. Cường và Duy không kịp chạy vào cản nó đấu một nữa. người họ lo lắng cho nó quá, vết thương còn chưa khỏi. Ba chữ thôi. NÓ QUÁ LIỀU.