- Rồi mà. Bà nhìn tôi nè. _ Nó cười típ mắt. Đúng lúc hắn quay lại, chút chút đơ người.
- NÀI. Đi nhanh nên. _ hắn quát nên.
- Giật mình. Anh điên hả.
- CÓ chuyện gì thế bà _ Vân nhìn ngố
- Oài. Chuyện dài lắm. Tôi sẽ nói với bà sau. Bi giờ nên lớp đi. Nhìn mặt hắn ta tôi ghét lắm. _ Nó kéo vân đi.
- Sao bà sách nhiều đố thế.
- Của cái tên chết bằm đằng sau kìa.
- Gì nữa. tôi chả hiểu gì cả _ Vân gãi đầu.
- được rồi, lát xuống canteen tôi nói cho, được chưa.
- Ừk. Tôi biết rồi._ Vân khoắc tay Hân đi vào lớp.
Đi lên đến cầu thang tầng 2. Có một vài học sinh nữ chạy nhanh như đầm phầm vào nó như không muốn dừng lại. Nó ôm Vân lao sang một bên. Không may ngã, nó chỉ kịp quay người để Vân không bị đau còn nó thì hứng hết. Chiếc cặp sách của hắn và của nó lăn xuống cầu thang. Vân thì nhắm tịt mắt lại nằm im trên người nó. Sắp khóc đến nơi rồi.
- Này. Bà có định dậy không thế. _ Hân nhăn nhó.
- Hic. Tôi quên, bà có làm sao không _ Vân ngôi dậy. Kéo nó lên.
- Không sao đâu, cũng chỉ hơi đau một chút thôi.
- Cả người úp xuống thế mà bảo không sao à.
- được rồi, đứng dậy tôi xem nào. Bẩn hết đồng phục rồi.
- Thôi được rồi, bà đi lấy cặp sách đi, cũng bẩn hết rồi.
- Ừ. Tôi biết rồi. Ui đau. _ nó ôm ôm cái hông.
- Tôi biết mà _ Vân cười.
- Thôi được rồi. Không sao đâu. Vẫn còn nhẹ mà.
- Lúc nào bà chẳng nói thế. Đau đến đâu cũng nói là không sao. Tôi đến bó tay với bà.
- được rồi đó. Lên lớp đi.
Nó và Vân đến lớp. Vừa bước vào chỗ, hắn đã hầm hừ:
- Cô vừa đi vừa ngủ đấy à.
- Gì chứ. Mà sao anh đi mà tôi không gặp.
- Tôi đi cầu thang từ canteen nên.
- À ừm.
- Đồ tôi đâu.
- Đây. _ Nó ném cho hắn cái cặp.
- Nhẹ nhàng rồi. Cái gì cũng rầm rầm nên.
- Anh nói ít thôi.
Vào lớp. Mọi thứ trở nên im lặng. 3 người, hắn hoàng long vẫn một thói quen như mọi ngày. Chỉ game, truyện với ngủ, chả học hành gì. Bỗng hắn kéo chiếc cặp ra lấy cái gì đó. Khuơ khuơ không thấy. Hắn lôi lên bàn, đập rầm rầm.
- Phong. Trật tự _ giáo viên nhắc nhở.
- Ông làm sao vậy _ Hoàng quay sang nhìn hắn
- Mất rồi.
Hắn đứng ngoài cửa, cắn chiếc tai nghe vào trong điện thoại, rồi đeo vào. Nó đi ra đeo chiếc balô đen lên lưng:
- Tôi xong rồi. đi được chưa.
- Cô lề mề quá đấy.
- Anh thích nhanh thì tự đi mà làm
- Cô nói thế thì tôi bắt cô làm osin để làm gì.
Nó không nói gì thêm nữa. Bỏ ra ngoài cồng.
- uầy. _ hắn gọi với theo nhưng nó không trả lời.
- Này. Dỗi à. Đúng đồ con gái mà _ hắn nhăn nhó dắt xe ra ngoài cổng. Hắn tung chìa khóa cho nó
- Khoá cổng vào rồi nên xe đi.
- Tôi không nên. Anh đi trước đi.
- Cô điên à. thế cô đi học bằng gì.
- Tôi đi bộ.
- Đầu óc cô hôm nay có vấn đề à. Lên xe _ hắn gần như hét nên.
- Tôi không lên.
- Thật không chịu nổi nữa. _ hắn xuống xe kéo tay nó _ đi theo tôi nhanh nên.
- Bỏ ra. Tôi không đi _ Nó giằng lại.
- Sao cô cứng đầu thế hả.
- Biết tôi cứng đầu thì anh bỏ tôi ra đi _ No đạp một cái đau điếng vào chân hắn.
- AAAAAAAAAAa. Con nhỏ đáng ghét này _ Nói thế hắn càng cố lôi nó đi thật mạnh.
- Tôi không đi mà, tôi đã nói là không đi mà.
- Cô cứ thử không đi xem. _ Hắn buông tay nó ra mà bế sốc nó nên xe. Nó vùng vằng nhưng vô ích. Hắn chụp cái mũ bảo hiểm to lù nên đầu. _ Ngôi yên đó _ Hắn hét nên.
- Anh đúng là đồ con lợn đáng ghét.
- Còn cô là đồ đầu gấu. _ rồi hắn mỉm cười phóng xe đi.
Nó ngồi sau, gió tạt qua, ngọn tóc thưa thớt khẽ bay. Nó cũng không nói gì, chỉ đột nhiên mỉm cười. Lạ lắm, nó cũng thấy lạ nữa.
Hắn và nó dừng xe ở cổng trường. Bao nhiêu ánh mắt xung quanh đều dồn về phía nó hết đó. Long với Hoàng chả biết từ đâu đến, cươi rích rích:
- Gì thế này. _ Long khoắc vai hắn.
- Ông có nghĩ là lộ liễu quá không hả _ Hoàng nháy mắt.
- Ngày đầu tiên mà.
- người này cũng biết sao _ nó chỉ chỉ
- Đó là ý nghĩ của anh mà. Hì hì. _ Long tự hào.
- Gì chứ. Là của anh sao. Hưrrrrr.
- Thôi mà thôi mà. đừng nhìn anh như thế _ Long che mắt
- Đi học. Cầm đồ đây _ hắn nói rồi ném cho nó cái cặp sách.
- Có mỗi một tí thôi mà cũng phải cầm hộ. _ Nó lầm bầm.
- Hân à Hân à. _ Vân từ đâu chạy nhào tới.
- Hi. Lâu lắm rồi không gặp bà ha.
- Ừm. Nhớ bà lắm đó. Bà khoẻ hẳn chưa thế.