Môt lúc sau, khi nghe nó nói hắn từ từ mở mắt ra. HẮn đang đứng giữa một hình tròn được tạo bởi những bông cỏ lau mềm mại do những đứa trẻ cầm trên tay là đưa người theo nhịp bài hát Happy Birth Day. Hắn ngỡ ngàng chỉ biết đứng nhìn những đứa trẻ đó. Trong mắt hắn giớ đẹp chúng đẹp hơn bao giờ hết, hắn quên đi cái gianh giới thân phận giữa hắn và lũ trẻ. Mọi thứ với hắn đẹp hơn bao giờ hết, gió thổi những bông lau khẽ lay, những cánh hoa mong manh bay trước mặt hắn. Mọi thứ, chưa bao giờ hắn thấy đẹp đến vậy, dù đây không phải là nơi thuộc về hắn và đây là lần đầu tiên hắn bước vào. Vòng tròn tách ra, nó nâng trên tay một chiếc bánh kem nhỏ và đi đến trước mặt hắn:
- Happy Birth Day._ Nó cười.
Hắn không còn nhìn thấy gì nữa, ngoài khuôn mặt ấy và nụ cười của nó, nhẹ dịu như hoa lau, và thoang thoảng như gió. Chưa giây phút nào hắn thấy nó đẹp đến vậy.
- nài. _ nó gọi to làm hắn giật mình
- Gì.
- ước rồi thổi nên đi không kem chảy hết bây giờ
- Hả.
- Hả gì, nhanh nên
hắn nhắm mắt và đưa tay nên trước mặt. Hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ àm cái trò trẻ con này. Vừa thổi nên xong. Bọn nhóc bên ngoài hô to đếm ngươc 3 2 1. Cả cái bánh kem dễ thương đó úp thẳng vào mặt hắn không một chút thương tiếc. Chưa kịp định hình thì lũ nhóc cùng nó hô to một lần nữa. Happy birth day to Phong. Nếu nhứ là vài giây trước đây, có lẽ hắn rất tức giận nhưng mà giờ lời chúc mừng sinh nhật của tụi nhỏ bất ngờ đến nỗi xua tan mọi buồn bực trong long hắn.
- Cảm ơn nha. _ hắn nhìn nó và nói
- Không có gì. Đó là nhiệm vụ.
- Nhưng giờ tôi cần cô huỷ bỏ nhiệm vụ đó trong vài phút.
- Hả.
Chưa định hình được chuyện gì hắn đã lấy kem trên má mình rồi quệt tứ tung vào mặt nó. Và thế là trấn chiến bánh kem bắt đầu nổ ra. Lũ trẻ cùng nó và hắn, cứ nhảy xô vào rồi đanh nhau tranh giành mấy cái kẹo và gói bim bim. Ăn không ăn quang nhau là chủ yếu. Hắn thì có bao giờ thiếu mấy thứ này đâu, vậy mà lần này hắn chịu bò lăn lộn duới cát để cướp mấy cái kẹo của tụi nhóc và cười lăn lộn.
Tàn tiệc tụi nhỏ đi về. Còn nó với hắn ngồi bệt suồng đất tựa lưng vào chiếc cột duy nhất ở đó. Nó thở, cươi hỏi hắn:
- Vui không.
- Vui lắm.
- Giờ còn muốn đi đâu nữa không.
- Đi ăn đi, tôi đói rồi.
- Tôi tưởng lúc nãy anh ăn nhiều lắm rồi chứ.
- Gì. Đánh nhau với tụi nó mệt như ma ý.
- Vậy thì đi.
- Dẫn tôi đi rửa mặt đã
- Tôi biết rồi. Đứng dậy. _ Nó kéo tay hắn.
Nó và hắn, 2 khuôn mặt nhem nhuốc đầy bánh kem và một chút đất cát, đi xe đạp, ai đi qua cũng phải nhìn mà không nhịn được cười. hắn thì xấu hổ, không biết dấu mặt vào đâu, còn nó cứ cười một mình nhiều lúc khiến hắn phát tức. Nó đưa hắn đến một chỗ nước chảy từ trên khe đã xuống, rất trong và mát.
- Ở trong thành phố cũng có chỗ này sao.
- Chỗ duy nhất mà tôi tìm được đó.
- Ừ. Nước mát thật đó.
- Dĩ nhiên rồi. Rửa đi, giống hai con mèo quá.
- Ừ.
- À khoan đã.
- Gì vậy.
- Có được ăn nữa không _ hắn chớp chớp mắt nhìn nó
- Không.
- Vì sao.
- Thì không chứ sao
- Nhưng tôi đói lắm.
- Ăn thế còn kêu đói nữa.
- Không biết nhưng nó ngon mà.
- Có nhiều thứ ngon hơn nữa cơ.
- Nhưng tôi thích ăn nó.
- Tuỳ anh. Ngồi đây mà ăn một mình, tí anh đi bộ nha. Tôi đi trước đây _ Nó đấy nghế đứng dậy
- Ơ. Đợi tôi trả tiền.
- Con bé trả tiền rồi mà cháu _ Bác bán hàng nở nụ cuời.
- Hở. À Dạ _ Rồi hắn chạy ra xe. _ Sao cô lại trả.
- Có sao đâu, lên xe đi.
- Nhưng đi ăn để con gái trả dơ lắm cô biết hông. _ hắn ngồi sau xe.
- Chả có gì cả, với tôi là bình thường. Anh còn đi cùng thôi thì cứ quen nó đi.
- Nhưng mà….
- chẳng sao cả. Giờ là lúc nào rồi mà còn quan niệm điều đó chứ. Đúng là.
- Là gì.
- Không có gì.
- Mà cô trả lúc nào
- Lúc mà anh chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào bát bánh đa cua ý.
- Sao tôi không biết nhỉ.
- Làm sao mà anh biết được. Haha. _ nó cười mãn nguyện.
- Thế bây giờ cô lai tôi đi.
- Đi bán.
- Hả. Cô hâm à.
- Không.
- Cho tôi xuống.
- Làm gì.
- Chứ để cô lai tôi đi bán à.
- Nhát chết. thích thì nhảy xuống đi _ Nó nói rồi đạp nhanh hơn nữa.
- Gì đó. Tôi không giám nhảy.
- Vậy kệ anh. Tý có làm sao tôi không chịu.
- Ơ.
- Đùa anh thôi. Tôi đưa anh đi một nơi, nhưng hứa với tôi là anh phải làm những gì tôi nói đó.
- Đi đâu _ Giọng nói đầy nghi ngờ.
- Không đi bán là được chứ gì.
- Ư. Đâu cũng được.
- Hôm nay hiền thế _ nó quay lại chu môi.
- Gì đó. Hưrrrrrrrrrr _ hắn quay mặt đi, hai má hơi ửng hồng ( chả giống con trai tí nào)
- Ngồi đây nhá. _ nó dựng xe rồi chạy vào một đại lí.
- Đi đâu đó.
- Mua đồ. đừng đi đâu, lạc tôi bảo _ nó chạy vào. Một lúc sau đi ra và sách một túi đồ to, tòan là quà vặt không à.
- Mua gì nhiều thế, làm sao ăn hết.
- Tôi đâu nói là mua cho anh cơ chứ.
- Ơ. thế cô mua đi đâu.
- Lát nữa thì biết.
Rồi nó phóng xe đi. Nó lai hắn về khu ổ chuột, hắn ngồi sau có vẻ khó chịu lắm, nhưng hứa là sẽ làm theo điều nó nói nên không nói gì. Nó ra một bãi bóng rồi giật chiếc chuông treo ở đó. Một lúc sau thì rất nhiều trẻ con, nhìn khá là nhếch nhác chạy tới.
- Chị chị Hân.
- Lâu lắm không gặp mấy nhóc lớn à nha _ Nó xoa đầu mấy đứa trẻ gần đó. Còn hắn chỉ đứng nhìn không nói gì, rất bình thường.
- Chị đi đâu mà mất tích không nói với bọn em một câu vậy hả _ một nhóc lớn tuổi nhất đứng ra nói với nó
- Chị có chuyện mà, giờ chị đền nha _ nó giơ cao túi bánh kẹo mua được cho tụi nhỏ.
- Chỉ có chị Hân là yêu tụi em nhất thôi _ chúg nó hét nên.
- Được rồi, nhưng với điều kiện
- Gì vậy chị.
- Đi ra đây _ Hân kéo tụi nhỏ đi nói khẽ, khiến hắn đứng xe tò mò ngớp theo nhưng không tài nèo biết được nó đang nói gì.
- Tụi em không thích làm vậy với người lạ đâu.
- Thôi mà. Giúp chị đi.
- Lần thôi nhé.
- được rồi. như cũ nha.
- tụi em biết rồi.
Nó đi ra kéo tay hắn. Rồi lấy tay che mắt hắn vào:
- Gì nữa đây
- Cứ làm theo tôi đi. Nhắm mắt nha, không được mở đâu đó. Bao giờ tôi nói mới được mở biết chưa.
- Nhưng làm gì.
- Khổ lắm, nói nhiều, cứ biết thế đi.