Chả kịp nói gì nó đa chạy thẳng ra ngoài trời. dang rộng hai cánh tay và hét lên thích thú. Ngửa mặt nên trời đón những hạt mưa mùa thu lành lạnh. Nhưng nó thích cái cảm giác này. Còn hắn cứ đứng nhìn nó mãi. Rồi lại bất chợt cầm điện thoại lên chụp một kiểu ảnh của một con bé hâm hâm, tắm mưa mùa thu. Được nửa tiếng, hắn thấy hơi lo, gọi nó vào:
- Ê. Vào đi, nửa tiếng rồi.
- Ừm._ nó chạy vào _ grừ grừ lạnh thật _ nó xoa hai bàn tay vào nhau.
- Lạnh còn thích tắm.
- …. Run …. Run.
- Lạnh lắm không.
- Có.
- Trèo tường ra với tôi.
- Hả, bây giờ á.
- Ừ.
- LÀm gì.
- Trông xe.
- Khoá rồi mà.
- thế có đi không. Một là trèo, hai là chạy đường vòng cô chọn đi.
- Ashiiiiiiiiiiiiiiii.
- Hay là không giám trèo
- Sý. Anh đã trèo bằng tôi chưa.
Sau một hồi hì hục, 2 người cũng bật sang được tường bên kia. Tóc nó ướt hết, nước cứ chảy chảy xuống cổ áo. Giật mình hắn quay mặt đi, mở cốp xe, vất cho nó cái áo đồng phục thể dục:
- Nài.
- Làm gì.
- Lau tóc, lau người đi, con gái con đứa, không biết gì cả.
- Hử. Biết gì cơ.
- Không có gì. Nhanh nên tôi chở về, dù gì người cũng ướt rồi.
- Nhưng anh đâu có ướt.
- chứ không đứng đây đến bao giờ nó tanh mưa, xong nước mưa nó ngấm về lại ốm.
- Cũng được.
- Lên xe.
- Ừ. _ nó leo lên.
- Ôm chắc vào.
- Không ôm
- Không ôm ngã đừng bảo tôi không nói trước.
- Ừ thì ôm. _ Nó vươn người về đằng trước. ôm hắn, hờ hờ.
Hắn lao xe về phía trước. Tốc độ. Lúc đầu nó hét nên vì sợ, vì rát khi mưa cứ liên tiếp đập mặt đó. Sau, quen rồi nó cứ dang tay ra cản gió.:
- Ngã giờ.
- Không sao
Nói thế thôi nhưng nó vẫn để một tân vòng lên trước, ôm hắn thật chặt, Hắn nhìn xuống, mỉm cười. Rồi bỗng nhiên tim lại đập thình thịch, một lần nữa loạn nhịp không rõ lí do.
- Trên lớp.
- Cái gì. Tiết đầu môn gì
- Văn.
- Tôi có nghe nhầm không.
- Không đâu, hắn ta hôm nay ngồi trên lớp ngắm gái.
- Ai cơ.
- Thì đấy, ông hiểu ý tôi mà.
- À À. Thế này là không được. Liệu có thật không.
- Nghe cũng thật lắm, mới âm thầm thôi cũng không giam ho he gì.
- Ồg. bạn bè trong lớp mà nó chơi vớ vẩn là không được, ông lo dạy bảo nó đi.
- Này. Có cả nhiệm vụ của ông nữa đây.
- E hèm. Thôi thì tôi cũng biết là thế, nhưng mà.. tôi bận lắm chứ.
- Bận gì. Có mà bận khối.
- Ừ thì khối cái bận thây.
- Tôi bên văn mà phải chịu thua ông á.
- Thôi thôi. Cúp đây, lâu lâu nó nhiễu sóng, sét đánh bỏ bà.
- Ôi zời. Có mấy khi được thử cảm giác mạnh đâu. Sao ông phải chùn mà.
- Không, cái phúc đấy tôi nhường ông.
- Ấy chết, tôi lại không giám nhận, dù gì bạn bè cũng lâu nay, biết là phúc cùng hưởng hoạ mày chịu à nhầm hoạ cùng chịu, nhưng tôi không thế cướp giật giữa ban ngày như thế được.
- Không có gì. Tôi hiểu được tấm lòng của ông mà.
- Thôi cúp.
- Haha. Next đi. _ Hắn vừa cất điện thoại xong thì bị nó giáng cho một cú vào bụng, một cái đạp vào chân. Cầm tay lắc lư lắc lư người, chóng hết cả mặt:
- Sao anh có thể nghĩ ra cái lí do đấy chứ.
- thế không thì làm sao, gì cũng không chịu.
- Mai tôi biết đi học nhìn mọi ngươi làm sao _ nó cứ lắc lắc hắn
- Chóng mặt _ hắn hét nên.
- Ơ. Tôi tưởng cái bao cát.
- Nài, cô cận không.
- Không.
- Vậy mà cô nhìn một hotboy thế này thành cái bao cát là sao hả.
- Tôi lộn.. đứng cạnh anh nó áp lực quá.
- Sý. đồ con gái lắm chuyện
- Đã thế không thèm nói nữa.
- Đi ra chỗ khác.
Nói xong nó đi luôn, đi đứng típ ở cuối hiên. Hắn tựa lưng vào tường ngắm mưa, còn nó thì đưa tay ra hấng nước mưa chảy từ mái xuống. túc đầu là một tay, sau thành hai tay. Lạnh thật, nhưng nó thích lắm, cứ cười cười một mình làm hắn tò mò quay sang. Chút bối rối, nó đẹp, và chưa lần nào thấy nó ngây thờ trong sáng đến thế, có lẽ bình thường nó phải suy nghĩ quá nhiều.
- đứng lui vào khôgn lại ướt như tắm bây giờ.
- Sao không nói sớm
- Nói gì.
- Cầm cặp đây tôi đi tắm.
- Hả.
- Tắm mưa. Tôi thích tắm mưa lắm luôn.
- Ơ.