Nên trên phòng, nó nằm vật ra giường, sống mũi bỗng cay sộc, nó chả hiểu vì sao. đột nhiên tới ở cạnh hắn, rồi cũng đột nhiên cái đùng nó rời xa hắn. Nó buồn ư – nhưng vì sao mới được, nó với hắn là oan gia, xa hắn là một niềm vui lớn nhất đối với nó rồi mà. Sao nó lại cảm thấy khó chịu đến như vậy cơ chứ. bực mình nó úp mặt xuống giường, không khóc nhưng cũng chẳng biết phải làm gì cả. Nó cứ thỉnh thoảng lại vò đầu, vì nó không biết mình đang nghĩ cái gì nữa. Hic. Nó mệt mỏi sao sao ý, nó chưa bao giờ rơi vào tình huống này cả. điện thoại có tin nhắn của " con lợn đầu to " nó mở ra xem: " Tý đi sau khóa cổng cho tôi nha. Chìa khoá khi khác đưa cũng được, cảm ơn cô trong 3 ngày qua ". Nó thở dài. Ừ thì thôi vậy, hắn đã nói thế rồi nó cũng không biết làm sao hết nữa, coi như hoà, sòng phẳng hai bên. Tự nhiên chân tay ấn linh tinh vào vào album ảh và có một bức ảnh hiện ngay trên mặt nó, nó sững người. Là hắn hôm sinh nhật ở bãi bóng khu ổ chuột đây. Nhìn lúc này trong ảnh hắn thật dễ thương, nó cười nhẹ, định xoá rồi nhưng lại thôi. Đứng dậy nó chuẩn bị đồ ra về.
Bước ra khỏi cổng, nó quay lại ngắm ngôi nhà nó ở chưa được 3 ngày rồi nó quay đi. Nó về đến nhà lại phải làm một tiệc giải thích cho mọi người ở nhà về tất cả mọi chuyện. Rồi cũng về phòng, về căn phòng mới chính là của nó từ trước tới nay. Nó nhằm nghiền mắt, nó chả muốn nghĩ gì cả. Cường bước vào phòng, thấy nó ngủ nên lại bước ra. Cường đang băn khoăn không biết có nên nói cho nó biết về tình cảm của mình không.
- Anh _ Duy vỗ vai Cường khi thấy khuôn mặt đăm chiêu của anh mình.
- Gì vậy, làm anh giật cả mình.
- Anh nghĩ cái gì mà như người mất hồn thế.
- Nghĩ cái gì, em cứ suy đoán linh tinh. _ Cường bước về phòng.
- Oài. Em không đoán linh tinh đâu à nka. Anh thích chị Hân hả _ Duy lẽo đẽo theo sau.
- Gì. Em nói thế mọi người nghe thấy thì sao.
- Có ai mà mọi người. nhưng anh thú thật đi có phải không.
- Không.
- Thôi nha. Anh không dấu được em đâu. _ Duy cười cười.
- Thế còn em thì sao, em không thích hân chắc.
- Thưa vâng. Ngoài tình cảm chị em, em chả có chút đặc biệt nào như anh đâu.
- Ừ thì có, nhưng Hân đâu có thích anh.
- Anh không nói sao chị ý biết.
- Nhưng mà…
- Nhưng cái gì mà nhưng, bình thương anh mạnh dạn lắm cơ mà. Vướng vào tý mà đã…
- Gì. Anh hơi bị dũng cảm đó.
- Vâng.! Vậy anh tỏ tình đi, để lâu bốc hơi đó. Chị hân tốt thế mà, vào tay ai em cũng lo, nhưng là chị dâu em, em thấy ổn hết chỗ để ổn cơ.
- Ừ.
- Anh cứ ừ đi, nhanh thông báo cho em nhá. Em hóng
Duy đi, để lại mình Cường trong phòng suy nghĩ. Có lẽ Cường phải nhanh đưa ra quyết định cho chính mình.
Về tới nhà, đứa cũng ướt. Thay đồ xong nó xuống phòng khách đã thấy hắn ngồi lù lù ở đó rồi.
- Tôi đói, cô vào bếo xem có gì nấu tôi ăn đi.
- Ừ. Tôi cũng đang đói. h rồi, nấu cơm ăn luôn chắc cũng được.
- Tuỳ cô đằng nào nát tôi cũng đi có viêc.
- Ờ.
Nó vào bếp lúi húi nấu cơm. Chả hiểu sao hôm nay nó nấu toàn món ngon không à, nhiều ơi là nhiều. Nó bày mâm rồi gọi hắn ra:
- Sao hôm nay nhiều món vậy.
- Thì càng tốt chứ sao.
- Tôi là tôi sợ béo lắm.
- Anh béo được tôi đi bằng đầu đó nha.
- Sao không, người tôi hấp thu hơi bị tốt đó.
- Có mà tốt, nhìn như que củi mà lắm chuyện.
- Cô là người đầu tiên nói tôi như thế đó. Grừ
- Chứ sao
- Tôi được xếp vào hạng dáng chuẩn, dáng người mẫu à nha.
- Mẫu cái con khỉ khô thì có. Ha ha
- Cô muốn chết à.
- Tôi ít sợ.
- Thôi thôi, tôi không thèm chấp cô nữa, ăn cơm tôi còn đi có việc.
- Mấy giờ anh đi.
- – h. Bộ cô hỏi chị dợ.
- Thì tôi hỏi biết chứ, anh đi tôi cũng đi, chứ ở nhà mình buồn lắm.
- Cô đi đâu.
- Đi làm chứ đi đâu, Tôi nghỉ làm cũng lâu lắm rồi đó.
- À ừm.
Rồi hai người họ ăn cơm. Xong, nó dọn bàn rồi mang hoa quả ra bàn khách ngồi. Hắn ngẩng đầu lên hỏi nó:
- Hôm nay tốt thế, mọi hôm tôi không nói cô cũng đâu có mang.
- Chẳng qua tôi cảm ơn anh vì lai tôi về thôi.
- À ra thế.
- Chứ anh nghĩ làm sao.
- Không chả sao cả.
- Ừ. Thì biết thề.
- Mà này
- Gì.
- Hôm nay là ngày cuối cùng cô làm osin cho tôi đó.
- Tôi biết chứ _ nó thoáng giật mình.
- Cô vui lắm hả.
- Dĩ nhiên rồi, thoát khỏi địa ngục ai chả vui _ nó hơn hớn nhưng thoáng qua mắt có một nét buồn khó tả.
- Ừ _ hắn cũng chỉ trả lời cụt lủn như thế.
- Thôi rồi, anh đi đâu đi đi, tôi cũng chuẩn bị đi đây._ nó đứg dậy.
- À _ hắn gọi với.
- Gì vậy.
- Cô chuẩn bị đồ về nhà luôn cũng được, dù sao giờ đến tối, tôi cũng không có ở nhà, nên cũng không có việc gì làm đâu.
- Ừ. … Cũng tốt. _ nó nõi nhỏ rồi lững thững nên cầu thang.