- Rõ là em có chuyện nhá, không giấu được anh đâu.
- Làm sao anh giám khẳng định như thế.
- Nhìn mặt em anh biết liền à. Nhiều chuyện quá khiến em mệt hả.
- Chắc là vậy, em cứ ước như trước đây tốt hơn,
- Trước đây, anh không biết.
- À ừ. Thì có bố có mẹ có em trai, tuy vất vả chút nhưng cuộc sống bình yên mà hạnh phúc. Dù ngheo đấy nhưng mà vẫn còn đủ một gia đình, Tuy giờ có khá giả hơn trước vì nhờ thấy nhớ bạn bè mà Huy cũng đỡ bệnh, em bớt lo nhưng em cảm thấy thiếu thốn và lặng kiểu gì đó.
- Em nhớ bố mẹ à.
- Hỳ. Mới mà, anh bảo không nhớ sao được.
- Anh xin lỗi.
- Xời ơi, có gì đâu. Em không lặng nhọc về vấn đề đấy đâu.
- Ừ.
- Thế còn anh và Duy là anh em ruột hả, sao không ở trong Nam cùng bố mẹ ra bắc làm chi.
- Ừ. BỐ mẹ anh ra nước ngoài làm ăn, có mấy khi về nhà. Ở trong Nam buồn lắm, anh với Duy theo thầy ra bắc tìm cái gì đó mới lạ.
- Cũng xa bố xa mẹ nứa. Có bao giờ anh nhớ họ không.
- Có chứ. Có lẽ nhớ mẹ hơn – thèm ăn cơm mẹ nấu hơn là bác giúp việc.
- Chắc rồi. Em thế này không biết nhóc Huy sao nữa. Dạo này em không có thời gian tâm sự với nó nhiều lắm.
- Không sao đâu, có Duy nó chăm sóc rồi, hai anh em cũng hợp nhau lắm. Đứa 12 đứa 16 cũng không xa nhau mấy. Hơn nữa Huy có suy nghĩ người lớn lắm.
- Em dạy mà. Haha.
- Vừa đi học vừa đi làm có bao giờ em bị áp lực không.
- Có chứ. Nhất là thời gian kiểm tra, em cứ chạy như tên nữa ý, nhỏ Vân nó kêu nhiều lắm ý.
- Bạn em cũng tốt lắm hở.
- Dĩ nhiên rồi. Một ngày không nghe nó cằn nhằn em không chịu được đâu. Thành quen luôn rồi đó.
- Trời, lần đầu tiên anh thấy có người như vậy, thích người khác cằn nhằn nữa.
- Hỳ. Đặc biệt không.
- Ừ. đặc biệt lắm.
- ……….. nó không nói gì nữa, ngước mắt nên trời nhìn quanh quanh.
- Hân này _ Giọng cường chút run rutn
- Dạ.
- Em … Em thích ai bao giờ chưa.
- Trời, sao anh lại hỏi thế.
- Thì anh quan tâm thôi.
- Ừ. Em chưa, em không hứng với mấy chuyện đấy lắm, dù mấy đứa ở lớp cứ kể chuyện yêu đương hoài.
- Sao lại không hứng.
- Anh thấy đấy, em xí gái thế này mà hơn nữa lúc nào em cũng cắm đầu cắm cổ đi học lại đi làm thời gian đâu mà yêu mý chả đương cơ chứ.
- Gì, em dễ thương thế mà.
- Haha. Nói chung với em đã không thích thì nói thế nào nó cũng vậy thôi.
- Vậy à. Mà anh sao vậy.
- Ở lại nước đi, đừng sang đó. đừng đi … anh xin em….
Hắn cứ ngồi nói một hồi. CÒn nó cũng cứ đứng như thế. Nghe hắn nói, nghe hắn gọi tên cái người mà trong lúc hắn hôn mê không phải nó. sao tự nhiên nó thấy có cái gì nhói ở tim. Nó với hắn đâu có cái gì đâu, nó không thích hắn sao tự nhiên nó lại như vậy, nó không hiểu nổi mình nữa. nó với hắn là tình địch mà, nó tránh xa được hắn ra càng tốt cuộc sống của nó sẽ êm đềm hơn rất nhiều rất nhiều đúng không. Vậy sao nó lại có cái cảm giác lạ đến vậy. Nó không muốn nghĩ nữa, kéo tay hắn ra khi hắn đã ngừng nói cái điều gì đó mà nó không hiểu nối. Nó bước xuống cầu thang rồi ra về. Khoá cồng cần thận cho hắn. Nó đi bộ. Hai tay cho vào túi áo khoắc. đêm thu cũng lạnh thật. Giờ mới có h thôi. đường thưa người hẳn, có thì cũng chỉ vài chiếc xe máy của tụi thanh niên đua đòi lượn lờ ngoài đó. Nó thế này chắc cũng chẳng ai nghĩ nó là con gái nên nó cũng không lo ngại cho lắm. Bước chậm chậm từng bước một. Nó không biết mìh đag nghĩ cái gì. Nói thực sự ra nó không muốn nghĩ gì cả, nó ép mình phải quên đi, không được nhớ. nhưng nó lại không xác định được mình đang nhớ gì và phải quên gì. Khuôn mặt không một chút biểu hiện gì, nhưng sao trong đầu nó lúc này như rồi tung nên. đang trong lúc miên man thì nó bị đánh tỉnh bởi chuống điện thoại, là Cường:
- Dạ. em nghe
- Em đang ở đâu đấy.
- Ở ngoài đường ợ.
- Làm gì ngoài đấy thế, về nhà thôi.
- Em đi dạo thôi, lát em về.
- Thế em đang ở đâu để anh đến đi cùng với.
- Đường anh ợ.
- Ừ. đứng chỗ đó đợi anh lát.
- Vâng.
Nó tắt máy, Cường luôn như vậy, luôn cạnh nó khi nó ở một mình, dù là nó có cần hay không. Nhưng anh chỉ suy nghĩ đơn giản là, lúc nó một mình là lúc nó có nhiều tâm sự và nhiều chuyện để suy nghĩ, anh không muốn nó mệt mỏi anh muốn được chia sẻ cùng nó. Nhưng với nó Cường chưa quá giới hạn của một người anh trai. Trong suy nghĩ nó đột nhiên lại xuất hiện Cường – có lẽ là người tốt nhất đối với nó và cả thầy cả Huy và Duy đều tốt với nó.
Nó nghe có tiếng gọi, là Cường. anh đến nhanh hơn nó tưởng. Thực ra thì anh đi môtô và lai Duy đằng sau. Cường xuống xe, Duy đã ton ton nói:
- Em về ha, chúc anh chị một buổi tối vui vẻ.
- Này, nói cái gì đấy _ Cường liếc Duy một cái.
- Thôi em về.Pai pai chị.
- Ừ. _ Hân cười _ đi cẩn thận.
- Vâng
Duy vừa đi khuất, nó quay lưng lại bước tiếp mà không nói với Cường câu nào, Cường cũng chỉ biết đi theo thôi:
- Hôm nay em có chuyện buồn à.
- Hờ. Em thì buồn cái gì được chứ.
- Nhưng mà Anh thấy em hơi khác.
- Tại anh cứ hay nghĩ lung tung chứ em có gì khác đâu mà.
- Ừm. Học hành gì chưa mà đi lượn thế.
- À. Em chưa, nhưg mai toàn môn em có điểm rồi nên cũng không lo lắm.
- Lâu anh không thấy em đi chơi mý Vân. Hai đứa cãi nhau à.
- Không. Dạo này em hơi bận mà.
- Ừ anh quên.
- Mới có đây thôi đã quên rồi. Anh cứ như người trên trời rơi xuống ế nhể.
- Hài. Anh cũng đang gặp chuyện khó nghĩ mà.
- Chuyện gì vậy. Mà mình ra ghế đá ngồi đi, em mỏi chân.
- Mới đi tý đã mỏi chân rồi cơ.
- Ai bảo anh là em mới đi tý. Em đi hơi bị lâu ế.
- Vâng, anh biết em rồi.
- He he.
- Ngồi đây được rồi nè. _ Nó chỉ chỉ vào cái ghế đá.
- Ừ.
- Mà nài.
- Dạ.