]Duy đứng ở cầu thang, nhìn thấy Hân.Có lẽ cái suy nghĩ non nớt của Duy đã nghĩ ra điều gì đó. Duy cầm máy gọi cho Cường. Cường không nghe – có lẽ lúc này cường cần yên tĩnh. Cường lang thang khắp con đường mà không biết mình đang đi về đâu, nhưng điều duy nhất sai khiến Cường lúc này có lẽ là không bước về ngôi nhà đó.
Qua đêm. Không có Cường trong nhà, có lẽ mọi người sẽ đặt câu hỏi nhưng nó và Duy chỉ im lặng. Thầy quan sát rồi như hiểu ra gì đó. Nó đi học với một tâm trạng không khá là mấy, khi nó có cảm giác như tất cả quanh nó mất đi vậy. làm tổn thương một người và có cảm giác lạ khi rời xa cái gì đó quen thuộc.
đến lớp nó như đứa mất hồn, chỉ ngồi một chỗ rồi nhìn ra cái nào đó xa lắm, nhưg nó không biết là nó nhìn đi đâu và nó đang nghĩ về cái gì nữa.
-hù _ vân doạ nó
-Uầy, bà làm gì vậy. Giật cả mình.
-Bà mới là người làm sao đó.
-Tôi làm sao.
-Thế sao đến lớp mà ngồi đờ người ra như thế chứ.
-Tôi thích yên lặng thôi mà.
-Nhưng vấn đề là bà làm sao.
-Tôi đang không hiểu nổi chính mình nữa.
-Chuyện của Phong à
-Sao lại là hắn ta
-Chứ không của ai bây giờ, theo tôi được biết thì Huy hiện giờ điều trị bệnh rất đều đặn nên không thể phát bệnh được.
-Sao cứ có chuyện liên quan đến tôi là mọi người lại nhắc hắn sao chứ. _ nó đột nhiên nổi giận rồi bỏ chạy
-Này, bà đứng lại cho tôi.
-…………… Nó không trả lời chỉ chạy. Nó tìm đến bờ hồ mà nó đã rớt xuống khi tìm thấy cái móc treo cặp cửa hắn.
-Sao bà lại ra đây.
-Tôi muồn một mình _ nó nhìn xuống mặt hồ phằng lặng.
-Nhưng tôi không để bà một mình khi bà có chuyện như thế được.
-Sao bà ngang ngược thế.
-Tôi ngang ngược vì ai chứ.
-Nhưng tôi đã nói là tôi không cần mà _ nó gần như hét nên.
-Sao bà lại thế. Chưa bao giờ bà to tiếng với tôi.
-Tôi …. Tôi xin lỗi.
-Bà nói cho tôi biết đi, tôi muốn được chia sẻ với bà mà.
-Tôi cũng không biết phải nói từ đâu nữa. Mọi thứ cứ diễn ra nó không trong tầm kiểm soát của tôi.
-Có chuyện gì, bà kể rõ đi.
-Nhưng mà sắp vào lớp rồi, không đủ thời gian đâu, có lẽ chuyện dài lắm.
-Ngay trong lúc tôi rất khó chịu khi phải rời xa cái gì đó, thì Cường lại nói thích tôi.
-Bà nói sao.
-Với tôi cường chỉ là một người anh trai thôi.
-Vậy là bà từ chối
-Chứ không tôi đồng ý chắc.
-Vậy sao bà buồn.
-Tôi làm tổn thương anh Cường, tôi không nghĩ mình sẽ làm vậy.
-Không nghĩ là sao, bà cũng đâu có thích Cường đâu.
-Nhưng tôi sợ làm tổn thương người khác lắm.
-Hức. Chứ bà nghĩ người khác không tổn thương mà sẽ ổn lắm hả.
-Tôi không biết nữa, từ đêm qua giờ Cường không về nhà, Duy và Thầy cũng không nói gì với tôi cả.
-Duy biết à
-Có lẽ vậy.
-Còn thầy.
-Có lẽ thầy quan sát được và thầy biết được.
-Thế còn chuyện bà khó chịu là sao.
-Tôi không biết, đó là chuyện khiến tôi đau đầu nhất đây.
-Là Phong. Tôi thề là liên quan tới Phong.
-Lại là hắn ta.
-Tại bà rời xa cái cuộc sống quen thuộc khi có hắn ta bên cạnh thôi,
-Không đúng, hắn là mối nợ của tôi, tôi phải vui khi rời xa hắn mới đúng.
-Nhưng Phong trở thành một phần cuộc sống của bà từ lâu lắm rồi, Hân ạ.
-Tôi không biết nữa.
-Bà có cần tôi phân tích hộ không.
-Mà thôi, cứ kệ vậy, tôi không muốn nhắc tới nữa. Tôi tin vào số phận.
-Số phận.
-Ừ
-Bà nghĩ nó sẽ đi về đâu.
-Về đâu cũng được nhưng tôi sẽ cố để đối diện với nó.
-Bà vẫn cứ muốn mình mạnh mẽ như vậy sao.
-Trước giờ tôi vẫn thế mà, tôi quen rồi.
-Ơ … tôi chả thích bà như thế tí nào.
-Ơ. Sao lại thế tôi như vậy tôi có thể bảo vệ được mọi người quanh tôi cơ mà, trong đó có cả bà nữa.
-Tôi chả cần đâu.
-Tôi đọc tin nhăn cái đã.
-Dạo này gớm nha, tin nhắn đến suốt ngày.
-Sý, bà nói phét.
-Thế tôi nói có đúng không lại còn lắm chuyện lắm nữa.
-Không, chả đúng tý nào.
-Thế anh nào nhắn tin đấy. _ nó cướp máy.
-Uây, trả tôi đi.
-Xem số cái này. đuối 0544, Quen giữ.
-Trời, trên đời này biết bao nhiêu cái số giống nhau mà, bà cứ nghĩ linh tinh, trả tôi đây _ Vân cứ với, thì nó lại càng nghiêng nghiêng.
-Từ từ xem nào: “đi đâu mà không đi học vậy”.
-Trả cái coi _ Vân giật máy.
-E hèm, e hèm, chèm chèm chẹp. Cùng lớp phải không.
-Không có mà.
-Thế sao biết bà không đi học. Thế nhắn tin lâu chưa.
-Đã bảo là không có gì mà.
-Có mà không có gì ý.
-Khai mau, đây là ai.
-Không có, tôi không biết mà, bà đừng hỏi nữa, cuống nên chết tươi.
-Thế thì tôi phải để cho bà cuống chết thôi, kiểu gì cũng moi được thông tin gì.
-Tôi vào lớp đây.
-đứng lại cái coi, muốn chạy nứa à.
-Tôi không trốn nữa đâu, tôi vào lớp học đây.
-Vào gặp chàng đó hả. Tôi vào mới.
Nó chạy ton ton theo Vân. Vân hai má ửng nên, chả giám nói gì cả. Vào lớp nó tia tia cả lớp mà không thấy khuôn mặt ai khả nghi hết chả thấy ai có biểu hiện gì lạ cả. Hơi buồn tý. Nó ngồi vào bàn học. Có lẽ tâm trạng vừa bớt đi một chút thì lại có chuyện với nó.Duy nhắn tin
-Chị đang học à
-Ừ, có gì không em.
-Chị gặp em một chút được không.
-Chuyện của anh Cường hả.
-Vâng, chị gặp em được chứ hả.
-Ừ. Cúp tiết vậy.
-Hỳ. Liều kinh.
-Hi sinh vì sự nghiệp.
-Sự nghiệp gì đây.
-Chưa xác định.
-Quán caphê nha chị.
-DREAM. hỳ hỳ.
-Đúng ý em rồi.
Ra ngõ vai Vân.
-anh cúp tiết đây cưng, ở nhà mà ngắm cái thằng chết bằm bà giấu tôi nha.
-Ớ. Đi đâu đấy.
-Đi gặp Duy.
-Theo “ Dai “ bỏ bạn hả.
-Thôi mà, em biết “ Anh yêu em mà. đi có tí, tối cho đi ăn kem.
-Thật ý á.
-Phét thế.
-Ơ.
-Đi đây.
Nó đến quán caphê và gặp Duy. Duy đã ngồi đó, có lẽ cũng lâu rồi, thế nhưng trong con mắt Duy ẩn chứa điều gì đó lạ lắm, nó không thể nhìn ra nối.
-Chị tới rồi.
-Sao trầm tư thế.
-Anh Cường về Nam rồi.
-…………….. Im lặng.
-Anh nói, anh cần có thời gian suy nghĩ.
-thế còn em, sao em không về cùng.
-Em về thì ai sẽ ngồi nói với chị đây.
-Ừ. Vậy là em cũng sắp về hả.
-Vâng, có lẽ vậy. Bố mẹ em cũng sắp về nước rồi.
-Ừ. Hai anh em sống khoẻ nha.
-Nhưng chị.
-Hả.
-Sao chị từ chối anh trai em, anh không tốt sao.
-Phù. _ nó thở dài _ Không, có lẽ là chị không đủ tốt.
-Là sao.
-Trước giờ với Cường cũng như với em chị cũng dừng lại ở tình cảm anh chị em thôi, chưa bao giờ chị cho phép mình vượt quá cái giới hạn đó.
-Chị vậy thôi sao.
-Chị rất cảm ơn vì lòng tốt của hai anh em đã quan tâm tới chị và Huy trong thời gian qua.
-Không có gì mà chị.
-Ừ.
-Chị ăn kem đi.
-Em đủ tiền đãi chị không.
-Em chị sợ chị không ăn hết thôi, còn bao nhiêu với em cũng ổn hết mà.
-Em nói nhá.
Rồi hai người trêu đùa nhau, vừa ăn vừa hàn huyên lại những cậu truyện trước đây, nó vui lắm Duy cũng vậy nữa. Nhưng Duy đi nhanh hơn nó tưởng. Sau ngày hôm đó, Duy chỉ chào thầy và Huy mà bỏ đi lúc nào nó không hay. Chỉ để lại một dòng tin nhăn cho nó, chúc nó khoẻ và chúc nó may mắn. Nó mỉm cười. Chỉ trong chớp mắt thôi nó phải xa cả hai anh em nhà Duy. Có lẽ hơi hững nhưng nó hiểu lí do vì sao Cường và Duy lại quay về. [/code]
- Không.
- Tự nhiên lạ à. Thôi mình về đi, cũng muộn rồi. _ Nó đứng dậy bước vài bước
- Hân. Anh thích em. _ Cường vẫn ngồi nghế đá nói khá to
- Gì vậy, em không đùa kiểu này đâu nha.
- Em nghĩ anh giống đùa lắm sao _ Cường đứng dậy nhìn thẳng vào mắt nó.
- Nhưng mà….
- Nhưng gì. Anh thích em thật đó.
- Em … Em thì có cái gì để thích cơ chứ. Với lại anh cũng biết rồi mà, em không có hứng với mấy chuyện yêu đương vớ vẩn đó còn gì.
- Không có hứng. Yêu không phải là vớ vẩn.
- ……. Không trả lời.
- Anh thích em, vì tất cả con người em thôi.
- Nhưng em không hiểu.
- điều gì.
- Em chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ thích em được. Em cũng thích anh, nhưng đó là tình cảm anh em, em chưa từng nghĩ mình sẽ vượt quá giới hạn đó.
- Anh em. Anh không cần Anh em.
- Nhưng em không cho phép mình vượt quá cái giới hạn đó._ nó gần như hét nên
- Tại sao em phải đặt ra cái giới hạn đó làm gì.
- EM không biết … …. Nhưng em.
- Em không nói được. Vì sao, em thích người khác rồi ư.
- Không. Em không có. Em không thích ai cả.
- Có đấy, em thích thằng Phong, em thích hắn rồi.
- Không, em không bao giờ có tình cảm với hắn, anh đừng ăn nói linh tinh.
- Anh không nói linh tinh, em không thích sao em lại quan tâm với nó như thế, nó gọi là em đến, nó cần em cũng đến. em còn ở nhà nó còn gì.
- Nó là hắn ra điều kiện thôi.
- Điều kiện à.
- Anh đừng nói cái giọng đó.
- Anh nói đúng, anh khẳng định mình đúng sao anh lại không được nói cơ chứ.
- Không chả có gì đúng hết.
- Hay em cần thời gian. Anh cho em thời gian để suy nghĩ mà, em không thấy anh tốt với em sao.
- Đúng anh tốt, anh rất tốt là đằng khác, nhưng mà từ trước tới nay em chỉ coi anh là người anh trai mà thôi.
- Lại là anh trai.
- Em không cần thời gian, em luôn luôn có cầu trả lời: em cảm ơn đã giành tình cảm cho em, nhưng em cũng xin lỗi là em không đáp trả được nó.
- Anh không tin, anh không muốn nghe.
- Nhưng đó là sự thật. _ giọng nó trầm xuống _ em về đây.
Nó quay lưng đi, dù biết làm thế là có lỗi với Cường, để Cường một mình. nhưng nó làm đúng, nó không thể đứng lại đó thêm một giây một phút nào nữa. Sao những lúc thế này Cường lại nhắc đến tên hắn chứ. Nó đã không muốn nghĩ, không muốn gì cả. Sau ngày hôm nay nó và hắn coi như không liên quan gì đến nhau nữa. Cũng mày nó kìm nén được khi chưa tát cho Cường một cái. Nó không có tình cảm với hắn – đó là sự thật, không ai có thể phủ nhận được điều đó. Mà sao cường lại giám khẳng định như vậy. Mỗi một bước đi, từng dòng suy nghĩ của nó lại trở nên vô cùng rắc rối. Nó chạy, chạy thật nhanh về phía trước. Về đến nhà nó lao phầm nên giường, đóng cửa lại. Úp mặt xuống gối mà mắt mở trừng trừn. Nó làm tổn thương Cường rồi, làm tổn thương người anh trai mà nó yêu quý. Nó cảm thấy mệt mỏi kinh khủng. Mọi thứ cứ đến với nó ào ào rồi chống chất nên nhau – nó không biết phải làm gì. định gọi cho Vân, nhưng giờ này chắc Vân ngủ rồi, nó không làm phiền nữa. Nó thiếp đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
]Duy đứng ở cầu thang, nhìn thấy Hân.Có lẽ cái suy nghĩ non nớt của Duy đã nghĩ ra điều gì đó. Duy cầm máy gọi cho Cường. Cường không nghe – có lẽ lúc này cường cần yên tĩnh. Cường lang thang khắp con đường mà không biết mình đang đi về đâu, nhưng điều duy nhất sai khiến Cường lúc này có lẽ là không bước về ngôi nhà đó.
Qua đêm. Không có Cường trong nhà, có lẽ mọi người sẽ đặt câu hỏi nhưng nó và Duy chỉ im lặng. Thầy quan sát rồi như hiểu ra gì đó. Nó đi học với một tâm trạng không khá là mấy, khi nó có cảm giác như tất cả quanh nó mất đi vậy. làm tổn thương một người và có cảm giác lạ khi rời xa cái gì đó quen thuộc.
đến lớp nó như đứa mất hồn, chỉ ngồi một chỗ rồi nhìn ra cái nào đó xa lắm, nhưg nó không biết là nó nhìn đi đâu và nó đang nghĩ về cái gì nữa.
-hù _ vân doạ nó
-Uầy, bà làm gì vậy. Giật cả mình.
-Bà mới là người làm sao đó.
-Tôi làm sao.
-Thế sao đến lớp mà ngồi đờ người ra như thế chứ.
-Tôi thích yên lặng thôi mà.
-Nhưng vấn đề là bà làm sao.
-Tôi đang không hiểu nổi chính mình nữa.
-Chuyện của Phong à
-Sao lại là hắn ta
-Chứ không của ai bây giờ, theo tôi được biết thì Huy hiện giờ điều trị bệnh rất đều đặn nên không thể phát bệnh được.
-Sao cứ có chuyện liên quan đến tôi là mọi người lại nhắc hắn sao chứ. _ nó đột nhiên nổi giận rồi bỏ chạy
-Này, bà đứng lại cho tôi.
-…………… Nó không trả lời chỉ chạy. Nó tìm đến bờ hồ mà nó đã rớt xuống khi tìm thấy cái móc treo cặp cửa hắn.
-Sao bà lại ra đây.
-Tôi muồn một mình _ nó nhìn xuống mặt hồ phằng lặng.
-Nhưng tôi không để bà một mình khi bà có chuyện như thế được.
-Sao bà ngang ngược thế.
-Tôi ngang ngược vì ai chứ.
-Nhưng tôi đã nói là tôi không cần mà _ nó gần như hét nên.
-Sao bà lại thế. Chưa bao giờ bà to tiếng với tôi.
-Tôi …. Tôi xin lỗi.
-Bà nói cho tôi biết đi, tôi muốn được chia sẻ với bà mà.
-Tôi cũng không biết phải nói từ đâu nữa. Mọi thứ cứ diễn ra nó không trong tầm kiểm soát của tôi.
-Có chuyện gì, bà kể rõ đi.
-Nhưng mà sắp vào lớp rồi, không đủ thời gian đâu, có lẽ chuyện dài lắm.
-Ngay trong lúc tôi rất khó chịu khi phải rời xa cái gì đó, thì Cường lại nói thích tôi.
-Bà nói sao.
-Với tôi cường chỉ là một người anh trai thôi.
-Vậy là bà từ chối
-Chứ không tôi đồng ý chắc.
-Vậy sao bà buồn.
-Tôi làm tổn thương anh Cường, tôi không nghĩ mình sẽ làm vậy.
-Không nghĩ là sao, bà cũng đâu có thích Cường đâu.
-Nhưng tôi sợ làm tổn thương người khác lắm.
-Hức. Chứ bà nghĩ người khác không tổn thương mà sẽ ổn lắm hả.
-Tôi không biết nữa, từ đêm qua giờ Cường không về nhà, Duy và Thầy cũng không nói gì với tôi cả.
-Duy biết à
-Có lẽ vậy.
-Còn thầy.
-Có lẽ thầy quan sát được và thầy biết được.
-Thế còn chuyện bà khó chịu là sao.
-Tôi không biết, đó là chuyện khiến tôi đau đầu nhất đây.
-Là Phong. Tôi thề là liên quan tới Phong.
-Lại là hắn ta.
-Tại bà rời xa cái cuộc sống quen thuộc khi có hắn ta bên cạnh thôi,
-Không đúng, hắn là mối nợ của tôi, tôi phải vui khi rời xa hắn mới đúng.
-Nhưng Phong trở thành một phần cuộc sống của bà từ lâu lắm rồi, Hân ạ.
-Tôi không biết nữa.
-Bà có cần tôi phân tích hộ không.
-Mà thôi, cứ kệ vậy, tôi không muốn nhắc tới nữa. Tôi tin vào số phận.
-Số phận.
-Ừ
-Bà nghĩ nó sẽ đi về đâu.
-Về đâu cũng được nhưng tôi sẽ cố để đối diện với nó.
-Bà vẫn cứ muốn mình mạnh mẽ như vậy sao.
-Trước giờ tôi vẫn thế mà, tôi quen rồi.
-Ơ … tôi chả thích bà như thế tí nào.
-Ơ. Sao lại thế tôi như vậy tôi có thể bảo vệ được mọi người quanh tôi cơ mà, trong đó có cả bà nữa.
-Tôi chả cần đâu.
-Tôi đọc tin nhăn cái đã.
-Dạo này gớm nha, tin nhắn đến suốt ngày.
-Sý, bà nói phét.
-Thế tôi nói có đúng không lại còn lắm chuyện lắm nữa.
-Không, chả đúng tý nào.
-Thế anh nào nhắn tin đấy. _ nó cướp máy.
-Uây, trả tôi đi.
-Xem số cái này. đuối 0544, Quen giữ.
-Trời, trên đời này biết bao nhiêu cái số giống nhau mà, bà cứ nghĩ linh tinh, trả tôi đây _ Vân cứ với, thì nó lại càng nghiêng nghiêng.
-Từ từ xem nào: “đi đâu mà không đi học vậy”.
-Trả cái coi _ Vân giật máy.
-E hèm, e hèm, chèm chèm chẹp. Cùng lớp phải không.
-Không có mà.
-Thế sao biết bà không đi học. Thế nhắn tin lâu chưa.
-Đã bảo là không có gì mà.
-Có mà không có gì ý.
-Khai mau, đây là ai.
-Không có, tôi không biết mà, bà đừng hỏi nữa, cuống nên chết tươi.
-Thế thì tôi phải để cho bà cuống chết thôi, kiểu gì cũng moi được thông tin gì.
-Tôi vào lớp đây.
-đứng lại cái coi, muốn chạy nứa à.
-Tôi không trốn nữa đâu, tôi vào lớp học đây.
-Vào gặp chàng đó hả. Tôi vào mới.
Nó chạy ton ton theo Vân. Vân hai má ửng nên, chả giám nói gì cả. Vào lớp nó tia tia cả lớp mà không thấy khuôn mặt ai khả nghi hết chả thấy ai có biểu hiện gì lạ cả. Hơi buồn tý. Nó ngồi vào bàn học. Có lẽ tâm trạng vừa bớt đi một chút thì lại có chuyện với nó.Duy nhắn tin
-Chị đang học à
-Ừ, có gì không em.
-Chị gặp em một chút được không.
-Chuyện của anh Cường hả.
-Vâng, chị gặp em được chứ hả.
-Ừ. Cúp tiết vậy.
-Hỳ. Liều kinh.
-Hi sinh vì sự nghiệp.
-Sự nghiệp gì đây.
-Chưa xác định.
-Quán caphê nha chị.
-DREAM. hỳ hỳ.
-Đúng ý em rồi.
Ra ngõ vai Vân.
-anh cúp tiết đây cưng, ở nhà mà ngắm cái thằng chết bằm bà giấu tôi nha.
-Ớ. Đi đâu đấy.
-Đi gặp Duy.
-Theo “ Dai “ bỏ bạn hả.
-Thôi mà, em biết “ Anh yêu em mà. đi có tí, tối cho đi ăn kem.
-Thật ý á.
-Phét thế.
-Ơ.
-Đi đây.
Nó đến quán caphê và gặp Duy. Duy đã ngồi đó, có lẽ cũng lâu rồi, thế nhưng trong con mắt Duy ẩn chứa điều gì đó lạ lắm, nó không thể nhìn ra nối.
-Chị tới rồi.
-Sao trầm tư thế.
-Anh Cường về Nam rồi.
-…………….. Im lặng.
-Anh nói, anh cần có thời gian suy nghĩ.
-thế còn em, sao em không về cùng.
-Em về thì ai sẽ ngồi nói với chị đây.
-Ừ. Vậy là em cũng sắp về hả.
-Vâng, có lẽ vậy. Bố mẹ em cũng sắp về nước rồi.
-Ừ. Hai anh em sống khoẻ nha.
-Nhưng chị.
-Hả.
-Sao chị từ chối anh trai em, anh không tốt sao.
-Phù. _ nó thở dài _ Không, có lẽ là chị không đủ tốt.
-Là sao.
-Trước giờ với Cường cũng như với em chị cũng dừng lại ở tình cảm anh chị em thôi, chưa bao giờ chị cho phép mình vượt quá cái giới hạn đó.
-Chị vậy thôi sao.
-Chị rất cảm ơn vì lòng tốt của hai anh em đã quan tâm tới chị và Huy trong thời gian qua.
-Không có gì mà chị.
-Ừ.
-Chị ăn kem đi.
-Em đủ tiền đãi chị không.
-Em chị sợ chị không ăn hết thôi, còn bao nhiêu với em cũng ổn hết mà.
-Em nói nhá.
Rồi hai người trêu đùa nhau, vừa ăn vừa hàn huyên lại những cậu truyện trước đây, nó vui lắm Duy cũng vậy nữa. Nhưng Duy đi nhanh hơn nó tưởng. Sau ngày hôm đó, Duy chỉ chào thầy và Huy mà bỏ đi lúc nào nó không hay. Chỉ để lại một dòng tin nhăn cho nó, chúc nó khoẻ và chúc nó may mắn. Nó mỉm cười. Chỉ trong chớp mắt thôi nó phải xa cả hai anh em nhà Duy. Có lẽ hơi hững nhưng nó hiểu lí do vì sao Cường và Duy lại quay về. [/code]