Chúng đến gần 2 đứa nó. Nó kéo Vân sau lưng mình. Việc quan trọng nhất bây giờ là nó phải bảo vệ Vân.
- Đứng yên sau lưng tôi nhá.
- Híc. Bà cẩn thận đó.
- được rồi. Tý cứ cầm cây trên tay, thằng nào xông đến thì đập nha.
- Tôi sợ lắm.
- Thôi nào. Bĩnh tình đi. Cứ đầu nó mà đập.
- Ừ.
Một thằng cạo 1 bên đầu, đi lên nhìn 2 đứa nó:
- Sao giờ này 2 cô em vẫn còn ở đây, bị lạc sao.
- Tránh xa tụi tao ra. _ nó nói rất bình thường
- Ồg. kinh quá ha. Tụi này không tránh thì em làm gì được nào _ rồi tên đó cười ha hả thật kinh tởm.
- Thôi. Đi với tụi anh đi. _ một tên nữa đi nên, đưa tay cầm lấy cằm nó, rồi cười.
- Bỏ ra. _ nó ngước nên nhìn hắn, đôi mắt đầy sự căm thù.
- Ôi. Kinh chưa kìa. _ hắn cười ha hả.
Nó không nói gì. Cầm lấy tay của hắn chặt thật chặt sau đó vặn ngược lại sau, ém cổ ăn 2 cái lên gối và đòn cuối là đòn chẻ chân từ độ cao gần 2m xuống ngang lưng. Hắn thét nên như con thú điên rồi nằm vật xuống đất.
- đã bảo là bỏ ra cơ mà. Hưrrrrrrr. _ giọng nó bình thường, nhìn kẻ nằm dưới chân nó cười, nụ cười nhạt hết mức
- Mày cười gì, con nhỏ láo toét kia.
- Tao cười tên ngu ngốc không biết lượng sức mình, cười cái loại chỉ biết ăn chơi phá hoại, ức hiếp con gái nhà lành, dù không có tao trong đó, nhưng tao khinh. được chứ.
- Mày… mày đánh đc 1 thằng liệu 20 thằng tụi tao mày đánh làm sao.
- Tuỳ mày thôi.
Nó vừa rứt câu thì cả 20 thằng đều xông nên. Nếu như là mình nó thì cũng không vấn đề gì là khó khăn lắm, nhưng đi cạnh nó còn có Vân, nó không thể để Vân sảy ra chút vấn đề gì. Nó lao thẳng vào đám đông. Rút trong cặp nó là một cay típ nhỏ, cứ ai đến chỗ nó, nó cũng đều dùng típ đập, đầu tiên là tay sau đó là cổ, cuối cùng là lưg bụng và chân. Tên cầm đầu như nhìn ra chỗ hở của nó là Vân đã ra hiệu cho một thằng luôn ra sau túm Vân. Trong tay Vân có cây, vân cứ đập đập tứ tung vậy mà cũng vào mặt hắn mấy cái. Tuy thế nhưng hắn vẫn tóm được Vân. Tên cầm đầu cười ha hả:
- Đánh thế đủ chưa.
- Ý gì. Nói thằng ra.
- Mày đánh hết lũ em tao vậy tao đánh đứa bạn mày chắc là hoà.
- VÂN…. _ nó quay ra sau thì đã thấy Vân nằm trong tay 1 thằng côn đồ. Nó quay lại nhìn thẳng vào hắn _ Mày. Thả bạn tao ra.
- Đơn giản vậy sao.
- Mày muốn gì.
- Mày thay vào chỗ bạn mày đi.
- đừng mà. đừng mà Hân. kệ tôi đi. Bà chạy đi _ Vân gào nên.
- Im. _ tên đang giữ Vân quát
- đừng động vào bạn tao. Tao đồng ý với mày. Thả Vân ra.
- Mày tự chói tay vào đi. _ tên đó ném cho hắn cái dây
- được thôi. _Nó bắt lấy cái dây rồi tự chói tay mình vào. Đi đến trước mặt Vân
- Thả bạn tao ra.
- Thả con bé ra_ tên cầm đầu ra hiệu
- Chạy đi. Đừng quay lại. Tôi tự lo được. _ nó nhìn Vân
- Tôi không thể. _ Vân khóc
- Chạy đi. Nhanh lên _ nó hét nên.
Vân khóc vừa chạy vừa nhìn nó. Vân không biết làm gì, Vẫn nghĩ là mình chạy để tim người cứu. Vừa chạy Vân vừa ngã, đau lắm nhưng Vân phải đứng dậy để tim ngươì cứu nó. Nó đang gặp nguy hiểm.
Vân hí hửng kéo tay nó:
- Bà chơi hay quá.
- Hì. Có gì đâu mà.
- Mình về thôi.
- Ừ. Mà Bà bắt đầu chơi từ bao giờ thế.
- Cũng mới từ năm ngoái.
- Lí do.
- Trời. Chuyện cũng dài lắm.
- Hic. kể tôi nghe đi.
- Vậy vừa đi vừa kể nha.
năm về trước. Hôm nay nó đi làm về muộn. Vì vậy nó đi đường tắt về nhà. Đi qua phía sau khu công trình xây dựng nó thấy một đám đông người đang tụ tập. Nó tò mò đi tới thì mới biết là họ đang chơi bóng rổ đường phố. Nó cũng thích bóng rổ lắm. nhưng ở trường lại không có câu lạc bộ bóng rổ cho nữ. Hơn nữa nó cũng không có điều kiện để đến tập tại cái club thể thao trong trung tâm thành phố. Bỗng có một người đàn ông đến vỗ vai nó:
- Làm gì vậy cô bé.
- ơ. Dạ cháu
- Cháu thích bóng rổ lắm sao
- Vâng ạ! Nhưng cháu….
- Cháu có thực sự có niềm đam mê với bóng rổ không.
- Dạ có chứ.
- Vậy chá có sẵn sàng học không, ta có thể dạy.
- Thật không ạ. Cháu cảm ơn. Cảm ơn chú nhiều lắm ạ.
đợi khi trận đấu kết thúc, mọi người về hết. Nó đứng đối diện với ông.
- Cháu sẽ phả vượt qua thử thách của ta.
- Vâng. Cháu sẽ cố
Ông chỉ cười mà không nói gì thêm cả. Cầm quả bóng trên tay ông ném thẳng thật mạnh vào mặt nó. Nó ngã. rất đau. Nhưng nó vẫn đứng dậy. Chỉ nhìn ông, đôi mắt đó, không ai đoán được điều gì cả. Tiếp tục một quả bóng mạnh từ cao xuống nữa. Nó chỉ kịp dơ tay nên đỡ trên mặt. Khoé môi nó rát và mặn. Thì ra là chảy máu. Nó vẫn chống tay đứng dậy. Vẫn vị trí đó. Nó liên tục bị ông ném đến không biết bao nhiêu quả bóng, khiến người nó như muốn rời ra từng bộ phận vậy. Nó đau, đau lắm chứ. Nhưng hình như cái đam mê trong người nó đã là nghị lực để nó vượt qua nỗi đau này.
- Tốt lắm cô bé. _ ông cười hiền
- Dạ. _ nó vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra
- Ta đã thấy được niềm đam mê trong cháu. Vậy từ nay ta sẽ là thầy dậy của con.
- Con… con… cảm ơn chú nhiều lắm.
- Sao lại là chú. phải là thầy chứ.
- Vâng ạ.! _ nó cúi đầu chào một cách lễ phép.
- Nhưng con hãy nên nhớ, bóng rổ đường phố không dành cho con gái, vì thế con phải cải trang để người ta không nhìn ra con là ai. Và bóng rổ đường phố là một môn vô cùng bạo lực. Họ có thể đập con bị thương thật nặng để cướp bóng nên con phải hết sức chú ý. Hãy biết bảo vệ mình khi chơi bóng rỏ đường phố. Con có chắc là con giám chơi không.
- Con chắc ạ.
- Tốt lắm
Từ đó ôg dậy nó tập hàng ngày vào giờ này, khi các trận đấu kết thúc, nó đều ở lại để luyện tập. Qua bao ngỳa tháng cần cù và chăm chỉ, nó đã trở thành như ngày hôm nay. Với nó như thể chưa là thành công, nhưng nó đã vượt qua chíh mình, vượt qua thân phận là một đứa con gái để đến với bóng rổ đường phố. Bất chấp mọi nguy hiểm để đạt được niềm đam mê của mình.
- đó là tất cả những gì tôi kể được cho bà nghe đó
- Ui. Cứ như trong phim ý. Thích thế.
- Hờ. Thích gì mà thích chứ. Mỗi mình thầy và bà biết tôi là con gái khi chơi bóng đó.
- Thế thầ giờ ở đâu.
- Thầy vào Nam rồi. Trước khi đi thầy có tặng tôi một quả bóng. Và một bộ quần áo để tôi đi đấu. Nhưng chẳng bao giờ tôi động vào nó vì đó là thứ duy nhất để tôi nhớ về thầy.
- Tôi gưỡng mộ bà thật đó.
- Có gì đâu chứ. Trước tôi chỉ định chơi cho thích thôi, nhưng sau này vì biết tới chuyện thi đấu có thể có tiền nên tôi đã tham gia, một cách để thêm thu nhập.
- Thảo nào. Bà hay ra khỏi nhà tối lắm sao.
- Ừ. Cũng hơi. Khi nào Huy ngủ tôi khoá cửa rồi lại đi.
- Bà không sợ nguy hiểm sao.
- Thế này bà nhìn tôi có giống con gái không mà nguy hiểm cơ chứ. Ngố thế_ nói rồi nó nhấn đầu Vân
- Hì. hì. Hôm nay cho tôi ngủ với bà nha.
- Gì. Bà ngủ sao đuợc ở nhà tôi.
- cÓ gì mà không thể chứ.
- Không được mà. Còn chưa xin phép bác nữa.
- được hết. Tôi xin phép từ lâu rồi. Hì hì.
- Bất lực.
đứa nó tay trong tay đi trên đường về. Nhưng giờ nó đã bỏ đi bộ quần áo bóng rổ đường phố mà thực sự là cô gái xin xắn ( vừa thay quần áo rồi ý). Mà cũng không hiểu là người này nghĩ gì mà đêm hôm khuya khoắt vẫn còn dung dăng dung dẻ trên đường không biết nữa.
Thực sự mà nói thì con gái đi đêm vô cùng là nguy hiểm. Và đúng như thế. Gần về đến con hẻm. đứa nó gặp một lũ côn đồ đi ngược đường, nhìn kĩ ra thì chẳng thằng nào ra hồn cả. Vân thấy lo sợ còn nó thì đã chuẩn bị tinh thần chống trả rồi.