Nghe được những lời bẩm báo của thị vệ, hoàng đế Ma La quốc - Võ Phi Dương có chút sửng sốt.
Sau đó lập tức hiểu ra, đây chính là lai giả bất thiện rồi, La Thiên Tông chắc chẳn đã biết được tin tức thủ tịch cùng các vị trưởng lão đã ngã xuống!
"Ra mời người vào."
Võ Phi Dương nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm của bản thân, phân phó thị vệ ra mời người.
Nhưng thị vệ chưa kịp đứng dậy rời đi thì đã có một thân ảnh nghênh ngang tiêu sái bước vào trong điện.
"Không cần"
"Lão phu tự ý tiền vào cung, mong bệ hạ không trách tội."
Người tới quả nhiên là nhị trưởng lão La Thiên Tông, một thân bận đạo bào trông có vẻ vô cùng hiền lành, nói chuyện
cũng khách khí lễ độ.
Nhưng Võ Phi Dương không ngu đến mức tin rẵng đối phương đang thực sự tạ lỗi với mình."Nhị trường lão cần gì phải nói như vậy, trưởng lão đã cất công đến đây thì bổn hoàng đáng ra phải tự mình nghênh đón,
là do bổn hoàng thất lễ trước mới đúng."
Võ Phi Dương vừa nói vừa xua xua tay bảo tất cả mọi người ở đây hãy lui ra ngoài.
Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Chỉ cần La Thiên Tông còn tồn tại một ngày, hoàng đế Ma La quốc hắn đây cũng phải tuân theo mệnh lệnh của ông ta.
Suy cho cùng, ai lại muốn để bản thân nhỏ bé, yếu ớt trước mặt người khác cơ chứ?
Đương nhiên, hắn ta đang nói đến nắm đấm.
"Có lẽ bệ hạ đã đoán được mục đích lão phu đến đây ngày hôm nay rồi đúng không?"
Nhị Trưởng Lão nghe được những lời Võ Phi Dương nói chỉ mỉm cười tỏ vẻ không để ý, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống.
Giống như ông ta mới chúng là chủ nhân của hoàng cung này.
"Theo ta suy đoán, lần này trưởng lão đến đây để điều tra chuyện đã xảy ra với thủ tịch đệ tử cùng với hai vị trưởng lão phải không?"
Nghe Võ Phi Dương nói xong, nhị trưởng lão cũng không đáp lại mà chỉ mỉm cười nhìn ông ta, vẻ mặt thư thái chờ ông †a nói tiếp.
Thân là hoàng đế bệ hạ, ngày thường đều là người khác dò xét tâm tư của hắn ta, nhưng mỗi khi đối mặt với người của La Thiên Tông, hẳn ta cũng chỉ có thể cẩn thận suy đoán xem đối phương đang nghĩ gì.
Cảm giác này khiến Võ Phi Dương rất không vui, nhưng hắn ta cũng không thể làm gì được.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn ta bỗng khao khát Lãnh Yên Nhiên có thể ra tay tiêu diệt La Thiên Tông trước nửa tháng, khiến tông môn bọn chúng không còn một ai sống sót!
Nhưng dù cho trong lòng có bất mãn đến đâu, hẳn ta cũng chỉ có thể tươi cười kể tường tận những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó cho Nhị trưởng lão nghe.
Lúc đầu trên mặt Nhị trưởng lão còn thấp thoáng ý cười, nhưng sau khi nghe đến chỉ cần một kích phát ra từ viên ngọc thần thông của Lãnh Yên Nhiên đã giết chết một vị trưởng lão, ông ta liền nhíu mày.
Đặc biệt ở đoạn cuối, khi nghe tin Tam trưởng lão chuẩn bị tiêu Lãnh gia, một tượng trời cao ba ngàn thước bất ngờ xuất hiện, giết chết ông ta ngay lập tức.
Sắc mặt của nhị trưởng lão lúc này càng trở nên u ám hơn.
Mới đầu ông ta còn nghĩ rằng hai vị trưởng lão đã gặp phải tông môn khác ở Ma La quốc hoặc là một cường giả tán tu nào đó, thậm chí là cường giả bên ngoài bắc vực.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện khác hoàn toàn so với suy đoán của ông ta.
Hóa ra một Ma La quốc mà bọn họ không thèm để mắt đến lại có thể giết chết thủ tịch đệ tử Trương Thiên Trạch cùng với hai vị trưởng lão Khư Cảnh, thậm chí trong đó còn có một vị trưởng lão Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên?
Theo ông ta được biết, người đạt đến cảnh giới cao nhất trong thủ đô Ma La này chính là Võ Phi Dương đang đứng trước mặt ông ta, kẻ chỉ đang ở cảnh giới Khư Cảnh Ngũ Trọng Thiên.
Ngoài ra, thứ gọi là tứ đại thế gia kia cũng chẳng có nổi ai đạt đến Khư Cảnh, thì làm sao có thể giết chết hai vị trưởng lão cơ chứt
Vấn đề năm ở ngọc bội trên người của Lãnh Yên Nhiên! Ông ta hoàn toàn không hề nghi ngờ những lời mà hoàng
đế Ma La Quốc nói, dù có nghĩ hắn đến hắn ta cũng không dám lừa dối ông ta.