Kể từ hôm đó, nó bị tống giam vào căn biệt thự..
~ Sáng hôm sau ~
Cánh cửa phòng nó bật ra.....người phụ nữ ném một tờ giấy xuống sàn..
- Con xem đi.
Nó nhặt tờ giấy lên...
- Không thể nào!
- Giờ con đã tin rồi chứ!
-.......
- Người đâu mang giám đốc đi sửa sọan chuẩn bị lên công ty.
Nó bị 1 nhóm hầu gái mang đi....
xuất hiện với một bộ quần áo công sở sang trọng..
Lên xe, nó tới công ty
~ 1 lúc sau ~
Bước vào công ty nó được chào đón nồng hậu......
- Đây là phòng của con
-.....Tôi làm gì ở đây chứ?
- Con nên xưng thôi xưng '' tôi ''
-......
- Đây là công ty đào tạo nghệ sĩ...anh con cũng từ đây mà ra đấy. Công việc của con đó là tìm ra những tài năng và đào tạo chúng thành những ngôi sao.
- Anh? Tô....Con... có anh sao?
- Rốt cuộc chúng đã làm gì con chứ?
~ Tối hôm đó ~
Nó trở về nhà sau ngày làm vất vả ở công ty.
Bước vào nhà....nó ngạc nhiên...
Đó...đó..là hắn và.......Sohy.....
- Phong Phong con lên phòng thay quần áo đi.
- Dạ.
Bước xuống bàn ăn..nó bẽn lẽn...ngồi xuống..
Hắn nhìn nó với ánh mắt kinh ngạc....
- Phong Phong con nhận ra ai đây chứ? - người phụ nữ chỉ tay về phía hắn.
-......C....Con...không biết...
Hắn nhìn nó ngạc nhiên...
- Bà đã làm gì với cô ấy? - hắn giận dữ.
- Con đang nói cái gì vậy?
- Tôi không phải là con bà.
-...
- Rốt cuộc các người đã làm gì với cô ta. Cô ta không phải là con của gia đình này. Tôi không chấp nhận cô ta là em gái.
'' Em gái?....''
Ánh mắt nó nhìn hắn '' Nếu mình là con gái của tập đòan này....chẳng lẽ...''
Sau ngày hôm đó, nó quyết tâm đi tìm hắn.....
~ ngày sau ~
Sau ngày vất vả đến với thành phố Jep, nó tìm kiếm.
- Rốt cuộc là hắn ở đâu chứ?
Cầm theo tấm hình của hắn, nó đi hết phố phường, con hẻm để tìm nơi hắn ở. Cuối cùng, công sức của nó cũng được đền đáp. Hắn đang ở khách sạn Pj.
Nó dồn hết tốc lực để chạy..
~ lúc sau ~
Nó thở hổn hển,
- Hề hề cuối cùng cũng tìm được anh rồi nhá. Kì này chết với tôi.
Định bước vào thì tiếng gọi khiến nó quay đầu lại
- Tiểu thư...tiểu thư...
-??
người đàn ông với bộ vest sang trọng tiến gần nó
- Đúng là tiểu thư bằng xương bằng thịt rồi...cô không sao chứ?- người đàn ông cất tiếng.
- Thật là may quá, công ty đang rất khó khăn, thật may mắn khi tiểu thư đã trở về.. - người đàn ông khác tiếp lời.
- Ơ.....các chú...hình như nhầm người rồi. Tui không phải là tiểu thư...
- Không thể nào nhầm được, đúng là tiểu thư rồi. Tiểu thư về với chúng tôi thôi.
Nói rồi, họ kéo nó vào chiếc xe hơi.
~ Tại công ty ~
- Chủ tịch, chủ tịch...chúng ta đã tìm thấy tiểu thư rồi...
Một người phụ nữ trạc tuổi đứng nhìn nó, mắt rớm lệ
- Đúng là con rồi....A...Phong..
Người phụ nữ đó ôm chầm nó.
- Bà...biết cháu sao?
- Con nói gì vậy? Ta là mẹ con mà..
- Hình như....mọi người nhầm rồi ạ..cháu cũng tên là A Phong nhưng mà không phải là con của mọi người đâu. Chắc là có gì đó nhầm lẫn thôi.
- Không thể nào! Con đúng con của mẹ.Về về nhà thôi con, mẹ sẽ mở tiệc để đón con về.
Đúng lúc đó, bác sĩ bước vào.
- Thưa chủ tịch, ông nhà...đã tỉnh lại rồi.
- Thật sao?
- Đúng thế.
Người phụ nữ đó quay sang nó
- Đi nào, con cần bố con, ông ấy chắc chắn sẽ rất nhớ con.