- Không phải chuyện của anh.
- Đúng là không phải chuyện của tôi nhưng xin anh từ nay đừng đến nhà của bạn gái tôi nữa.
Nó sửng sốt.
- B...b...ạn....g....ái...
- Hóa ra vậy. - hắn cười nhạt rồi bước ra khỏi nhà nó.
- Này này không phải vậy đâu, này - nó cố gọi hắn - Anh sao anh lại nói vậy? Em đâu phải bạn gái anh.
- Anh đùa thôi mà. - Kai cười - Anh không muốn thấy hắn làm em phải khóc nữa.
-........
~ Hôm sau ~
Nó muốn ngồi ở mộ bà nó thêm chút nữa.
- Bà ơi, cháu nhớ có một lần cháu bị mấy thằng con trai trong xóm bắt nạt, bà đã ra đó quát mắng chúng là đừng có bắt nạt cháu bà. Lúc đó cháu vui lắm, vì ít ra cháu còn có người quan tâm đến mình... Bà ơi, cháu nhất định không phải con của gia đình đó phải không bà? Cháu là cháu của bà thì làm sao là con của gia đình đó được.
- Zen à...- cô Mild lên tiếng.
Nó lau nước mắt
- Cô Mild.
- Về nhà thôi, trời sắp mưa rồi.
~ Một lúc sau ~
Ngồi trên xe cô Mild nó hỏi:
- Cô Mild bà cháu mất lúc nào thế?
-....Sao cháu lại muốn biết - cô Mild ngập ngừng
- Cháu là cháu của bà, cô hiểu mà.
- À bà cháu chỉ bị trượt chân té thôi. - cô Mild tóat mồ hôi.
- Cô nói dối đúng không?
- Đâu có.
- Xin cô hãy nói thật với cháu.
-...........Một lúc nào đó rồi cháu sẽ biết.
Bỗng chốc xe dừng lại,
- Đến nhà rồi.
Cùng lúc đó, một đám người xông đến.
- Tiểu thư đã đến lúc trở về rồi.
- Còn chưa hết một tuần cơ mà.
- Bà chủ đã ra lệnh, đến lúc tiểu thư trở về đúng nơi của mình.
- Tôi không muốn trở về, đó không phải nơi của tôi, thế giới của tôi là ở đây.