Kai sửng sốt..
Anh tìm mọi cách để xác minh đó là sự thật...
~ Ngày hôm sau ~
Kai nhấc điện thoại và bấm một số máy
Đó là Line..
~ Một lúc sau ~
- Có chuyện gì ư?
- Tôi muốn hỏi cô một chuyện.
- Anh nói đi.
- 2 năm trước..chính cô đã tráo mẫu máu đó phải không?
-......Anh đang nói chuyện gì thế..tôi không hiểu..
- Tôi sẽ hỏi cô lại lần nữa..cô thật sự..đã không tráo mẫu máu đó?
-...........
- Thôi được..cô không nói cũng không sao..
Nói rồi, Kai nhẹ nhàng đứng lên..vuốt lấy tóc của Line..
Khuôn mặt đó.. Line đỏ mặt..
Tim của cô lúc này muốn rớt ra khỏi lồng ngực..
Có thể vì Kai quá đẹp trai sao?:))))
- Nếu cô không muốn nói thì chịu vậy..- Kai cười.
Nói xong, anh đứng lên bước ra khỏi đó..
Cầm một sợi tóc..nhỏ..anh cười.
~ Chỗ Zen ~
Cả ngày hôm nay nó không gặp Bin.
Có thể vì chuyện hôm qua chăng.
Nó thở dài một hơi..
Bỗng nhiên, '' soạt '' một tiếng động từ phía cây đằng kia.
Đó chắc chắn là ai đó.
Nó cất tiếng
- Ai đó?
Nhưng không có ai trả lời.
Nó tiến dần lại phía bụi cây.
Quả nhiên đó có người, một người con trai với khẩu trang bịt kín đang núp dưới bụi cây.
Nó hỏi:
- Cậu..đang làm gì đấy?
- T...t...t...tôi..
Giọng nói đó nhất định nghe rất quen.
- Cậu là ai?
-.....
- Nói đi chứ? Cậu là ai?
Tên đó vẫn im lặng..
Hắn nhìn nó.
- Cậu quen tôi à?
-....Không, xin lỗi vì đã làm phiền.
Nói rồi, người đó bước đi.
-....
Nó cứ dõi theo người đó cho tới khi bóng dáng biến mất hẳn..
Mắt nó đỏ hoe..
- Sao anh lại ở đây? - Kai đưa mắt qua nhìn hắn
- Không phải chuyện của anh.
- Đúng là không phải chuyện của tôi nhưng xin anh từ nay đừng đến nhà của bạn gái tôi nữa.
Nó sửng sốt.
- B...b...ạn....g....ái...
- Hóa ra vậy. - hắn cười nhạt rồi bước ra khỏi nhà nó.
- Này này không phải vậy đâu, này - nó cố gọi hắn - Anh sao anh lại nói vậy? Em đâu phải bạn gái anh.
- Anh đùa thôi mà. - Kai cười - Anh không muốn thấy hắn làm em phải khóc nữa.
-........
~ Hôm sau ~
Nó muốn ngồi ở mộ bà nó thêm chút nữa.
- Bà ơi, cháu nhớ có một lần cháu bị mấy thằng con trai trong xóm bắt nạt, bà đã ra đó quát mắng chúng là đừng có bắt nạt cháu bà. Lúc đó cháu vui lắm, vì ít ra cháu còn có người quan tâm đến mình... Bà ơi, cháu nhất định không phải con của gia đình đó phải không bà? Cháu là cháu của bà thì làm sao là con của gia đình đó được.
- Zen à...- cô Mild lên tiếng.
Nó lau nước mắt
- Cô Mild.
- Về nhà thôi, trời sắp mưa rồi.
~ Một lúc sau ~
Ngồi trên xe cô Mild nó hỏi:
- Cô Mild bà cháu mất lúc nào thế?
-....Sao cháu lại muốn biết - cô Mild ngập ngừng
- Cháu là cháu của bà, cô hiểu mà.
- À bà cháu chỉ bị trượt chân té thôi. - cô Mild tóat mồ hôi.
- Cô nói dối đúng không?
- Đâu có.
- Xin cô hãy nói thật với cháu.
-...........Một lúc nào đó rồi cháu sẽ biết.
Bỗng chốc xe dừng lại,
- Đến nhà rồi.
Cùng lúc đó, một đám người xông đến.
- Tiểu thư đã đến lúc trở về rồi.
- Còn chưa hết một tuần cơ mà.
- Bà chủ đã ra lệnh, đến lúc tiểu thư trở về đúng nơi của mình.
- Tôi không muốn trở về, đó không phải nơi của tôi, thế giới của tôi là ở đây.