Mấy ngày rồi nhỏ Bin không đến trường.
Nó buồn bã.
Bỗng nhiên, cánh cửa bật ra..
Một cô gái với mái tóc ngắn và gương mặt trang điểm đậm.
Đó là Bin,
Nó ngạc nhiên.
- B....i....n...
Nhỏ Bin không đáp lại mà lạnh lùng tiến về phía chỗ ngồi.
- Có chuyện gì xảy ra với nó vậy chứ? - nó nói
- Bây giờ mày mới biết sao. - đó là nhỏ Pei
- Biết chuyện gì?
- Đó mới là con người thật của Bin..Những lúc tâm trạng nó không tốt nó sẽ xé phăng đi cái mái tóc của mình và đập phá mọi thứ.
- Tâm trạng không tốt..
Nó liếc qua Bin..
Rồi buồn bã.
Có lẽ lỗi là do nó ư?
Đúng lúc đó giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Nhìn khuôn mặt cô tỏ rõ vẻ tức giận
- Hôm nay..thư viện trường bị phá hoại..toàn bộ sách trong thư viện bị xé rách, tất cả bàn ghế đều bị đập gãy.
Nói rồi, cô liếc mắt nhìn phía Bin
- Có một học sinh đã nói..cậu ta nhìn thấy một cô gái tóc ngắn đã bước ra từ đó và cầm theo một cây gậy.
Nó giật mình..
Chẳng phải sáng nay..nhỏ Bin đã vào đó sao.
Nó nghe tiếp
- Và cậu ta cũng nói rằng đó là một học sinh nữ của lớp ta. Tôi sẽ cho cơ hội để các em nhận tội, nếu không nhận tội, bằng mọi cách tôi sẽ tìm ra và lập tức đuổi học học sinh đó.
Nó lo lắng..
- Nếu nhỏ Bin bị đuổi học thì..
Giáo viên tiếp lời.
- Nào, tôi sẽ cho các em 5 phút để tự nhận tội lỗi của mình
Nó lo lắng
3 phút trôi qua..
4 phút
- Thôi được nếu không ai nhận tội thì tôi..
Nó bật dậy
- Thưa cô, là em đã làm.
- Zen!!!
-.......
Cả lớp đều trầm trồ nhìn nó.
Ngay cả Bin cũng thế, sự kinh ngạc đang hiện trên mặt cô.
Không nghe nó nói gì, đám người đó lôi nó đi mặt sức nó vùng vẫy, đánh bao nhiêu người....Người phụ nữ đó bước xuống xe, tiến lại phía nó, tát mạnh vào mặt.
- Phải làm như thế nào thì con mới hiểu hả? Đây không phải là thế giới của con....
-....... - nó im lặng một cách đáng sợ.
- Còn đứng đấy làm gì nữa, đưa tiểu thư lên xe.
Đám người nó lại một lần nữa, túm người nó lôi lên xe.
-........
~ Biệt thự ~
Từ khi về biệt thự đó đã là ngày rồi, nó vẫn im ỉm đóng bỉm trong phòng.
- Tiểu thư thế nào rồi? - tiếng người phụ nữ đó,
- Tiểu thư vẫn không ăn gì ạ.
Bà ta thở dài,.
- Gọi cho cậu chủ đi.
- Dạ!
~ Một lúc sau ~
Mở cửa bước vào, hắn nói:
- Này con thỏ hâm dở kia, dậy mau!
-......
- Cô có nghe tôi nó không hả?
- Ra ngòai đi!
- Cô sao vậy, sao cô lại bỏ bữa?
- Chỉ là tôi không nuốt trôi thôi.
- Không nuốt trôi thì cô cũng cố mà nuốt vào chứ.
- Anh đang lo cho tôi đấy à?
-.......
- Về với vợ chưa cưới của anh đi, không cần lo cho tôi.
-............
Hắn bỗng đứng dậy, lôi nó từ trên giường...
- Đi theo tôi! Cô nhất định phải ăn thứ gì đó.
~ Tại một nhà hàng ~
Nó ngồi trước một bàn đầy thức ăn..nhưng nó chẳng hề đả động hay thậm chí là có ý định ăn.
- Cô ăn đi chứ.
- Tôi đã bảo là không nuốt trôi mà.
- Này thỏ ngố, cô đang muốn trở thành một bộ xác sống không hồn đấy à? Ăn đi chứ, mọi ngày cô tham ăn lắm cơ mà, ăn điên cuồng, ăn sống chết, ăn không chờ thời cơ.
Nó cười nhạt.
- Ngay cả nhìn mặt bà lúc sắp ra đi tôi còn chẳng làm được. Muốn tổ chức một lễ tang thì cũng đã quá trễ. Anh bảo bây giờ tôi còn tâm trí để ăn sao?
-....
- Chỉ vì về với gia đình anh, chỉ vì bị lôi kéo vào một đống hỗn độn này mà tôi đã mất đi người thân duy nhất, anh biết chứ?
- Đừng trách tôi, nếu muốn trách cô hãy trách mụ phù thủy kia. - hắn nói một cách tàn nhẫn.
-....