Chiếc xe môtô dừng bánh..
Đến nơi rồi.
Nó xuống xe, ngập ngừng:
- Cảm ơn!
-....
Người đó không nói gì mà lạnh lùng nổ máy đi mất.
Nó cứ nhìn theo mãi.
Có lẽ nó muốn nhìn người đó lâu hơn.
~ Tối hôm đó ~
Kai bước ra từ phòng họp, đầu quay cuồng.
Mở điện thoại lên, anh nhìn thấy tin nhắn hộp thoại từ nó.
Nhanh chóng mở ra xem...
Kai giật mình.
Anh chạy hết sức ra ngoài.
~ Một lát sau ~
Tiếng chuông phòng nó reo lên.
Nó giật bắn mình, miễn cưỡng ra mở cửa
Là Kai.
- Zen! Em có sao không?
Kai nhìn xung quanh người nó.
- Cái này....- Kai chỉ vào mông nó nơi dán đầy miếng giảm đau.
- À...sáng nay em dậy muộn, mải chạy đến trường không để ý nên ngã..Thôi anh vào nhà đi, có chuyện em muốn nói.
Kai tháo giày bước vào nhà.
Nó khóa chặt cửa.
- Anh...chiều nay em đã nhìn thấy bà ta.
- Chắc chắn chứ?
- Em không nhầm đâu, rõ ràng em đã trông thấy bà ta..bước vào một cái xe taxi. Hình như là có ai đó đã ngồi đó chờ sẵn bà ta rồi thì phải. Điệu bộ của bà ta rất vội vã.
-.......
Kai ngẫm nghĩ một lúc.
- Chẳng lẽ...
-......
- Zen em hãy ở yên nhà, đừng đi đâu, anh sẽ trở lại ngay. Nhớ khóa chặt cửa, bất cứ ai em cũng không được mở cửa.
- Anh định đi đâu?
- Anh muốn xác minh vài thứ.
Nói rồi anh chạy nhanh ra ngoài.
Lái xe đến đồn cảnh sát.
~ 10 phút sau ~
- Anh cảnh sát..tôi muốn gặp phạm nhân này.
Kai đưa anh cảnh sát một tấm hình.
- Anh là gì của bà ấy?
- Tôi là...
- Bà ta đã bỏ trốn cách đây 2 ngày.
- Bỏ trốn?? Nhưng bằng cách nào?
- 2 ngày trước, các phạm nhân được chuyển ra ngoài để chuyển đi nhà tù khác. Bà ta đã mất tích sau một lần giả vờ đau bụng.
-.......
Kai bước ra ngoài ngẫm nghĩ..
- Bà ta đã bỏ trốn 2 ngày, nhưng tại sao hôm nay Zen lại thấy bà ta mặc áo tù nhân, chẳng lẽ bà ta cố tình để Zen trông thấy?....
Mọi thứ còn là ẩn số..
Kai đau đầu suy nghĩ..
Anh vừa lái xe..vừa suy nghĩ.
Một ý nghĩ vừa lóe lên..
Anh hoảng hốt..
Đạp ga chạy thật nhanh về nhà nó....
- Ý anh là sao?
- Không sao hết! Thôi cô ăn đi.
~ Một lát sau ~
- Ra đây làm gì?
- Chơi chứ còn gì nữa - hắn cười rồi kéo tay nó xuống biển.
Té nước tung tóe vào mặt nó, hắn cười:
- Có giỏi đuổi theo tôi này.
Nó cáu chạy theo hắn,
- Cái tên chết tiệt kia đứng lại.
Có lẽ lâu lắm rồi nó mới cười thỏai mái như vậy.
'' Lặn sâu vào làn nước lạnh giá
Ở nơi quá khứ quay về với cuộc sống
Ta chiến đấu chống lại nỗi đau ích kỷ
Và điều đó thật đáng giá biết biết bao.
Hãy giữ yên lặng trước khi chúng ta sụp đổ
Bởi vì cả hai ta đều biết đâu là điểm cuối cùng
Thời gian của chúng ta vẫn "tích tắc" cho đến khi nó phá tan khung cửa kính
Và em lại đắm chìm trong anh một lần nữa.
Vì em là một phần của anh
Em ước rằng mình không cần
Nhưng vẫn cứ không ngừng theo đuổi
Vẫn chiến đấu mà không biết lí do.
Nếu tình yêu của chúng ta là bi kịch, sao anh lại là phương thuốc của em?
Nếu tình yêu của chúng ta trở nên điên loạn, sao em phải làm cho nó trở nên rõ ràng đến thế?
Bước từng bước qua một đoàn diễu hành đỏ
Và từ chối việc bù đắp cho nhau
Để rồi nó cắt thật sâu vào nơi chúng ta
Và khiến chúng ta trở nên vô cảm.
Xin đừng nói rằng em sẽ bỏ lại
Vì cả hai ta đều biết điều mình sẽ chọn
Nếu anh kéo, thì em cũng sẽ đẩy lại thật sâu
Và khi đó em sẽ lại rơi vào vòng tay anh.
Vì anh là một phần của em
Em ước rằng mình không cần
Nhưng vẫn cứ không ngừng theo đuổi
Vẫn chiến đấu mà không biết lí do.
Nếu tình yêu của chúng ta là một bi kịch, sao anh lại là phương thuốc của em?
Nếu tình yêu của chúng ta trở nên điên loạn, sao em phải làm cho nó trở nên rõ ràng đến thế?
Tại sao anh là phương thuốc của em?''
~.Tối~
Nó cùng hắn bước vào một nhà nghỉ gần đó.
- Cô ơi cho chúng cháu phòng. - hắn cất tiếng,
Nhận lấy số phòng, nó bước vào...
- Này thỏ ngố, chờ đã.
Nó quay đầu lại.
Hắn chòang vào người nó một cái khăn.
- Vào phòng thay đồ đi kẻo ốm.
- Biết rồi! - nó đỏ mặt.
Hắn gõ cửa phòng nó.
Không thấy hồi âm, hắn mở cửa.
- Ê con thỏ kia ra đây nhanh...
Hắn nhìn ngó khắp phòng rồi dừng lại ở chiếc giường..
Thì ra là nó đang ngủ..
- Sao thỏ mà sống đời sống như heo vậy trời. Mà thế cũng tốt...
Nói rồi, hắn kéo chăn lên người nó.
- Ngủ ngon nhé heo lai thỏ.
Xong xuôi hắn bước ra cửa....
- Bà ơi bà đừng bỏ cháu, cháu biết lỗi rồi, cháu hứa sẽ không đi đâu nữa, bà đừng bỏ cháu mà bà... - nó mơ màng
Hắn quay đầu lại cầm lấy tay nó......
- Đừng khóc nữa thỏ ơi, tôi ở ngay bên cô đây, đừng khóc nữa nhé..