Nó nhanh tay vẫy chiếc taxi..
Đuổi theo bà ta..
~ Một lát sau ~
Chiếc xe mất dấu ở một con ngõ nhỏ.
Nó xuống xe..
Thận trọng bước vào con ngõ đó.
Nó dừng lại ở một căn biệt thự cũ kĩ..
Bước vào trong..
Cánh cửa của căn biệt thự bám đầy những màng nhện..
Có lẽ nó đã được bỏ hoang khá lâu.
Nó mở cánh cửa bước vào trong.
Ngắm nghía từng bức tường, từng đồ vật.
Bỗng nhiên, tiếng giày cao gót đập xuống đất khiến nó giật mình.
Một cô gái từ trong bóng tối bước ra.
Nó bất ngờ..
- Cô....
- Tôi là Line.
-........
- Bất ngờ lắm đúng không?
- Tại sao cô lại ở đây?
- Cô đoán xem..
Line cười khẩy, trông cô ta thật bí ẩn
Nó không đáp lại mà nhìn thẳng vào mặt Line.
- 2 năm về trước..cô biết tại sao bà cô lại chết không?
-.....
- Để tôi nói cho cô biết...nguyên nhân mà bà cô chết..chính là do cô..
-....
- Cô bỏ đi tìm tình yêu của mình mà quên đi chính người bà đã nuôi cô từ bé, bao bọc cô. Và...vào ngày bà cô sắp mất, cô biết ai đã ở bên bà cô không? Là tôi..Bà ấy tưởng tôi là cô..bà đã chết một cách đau đớn..
- Cô....nói xong chưa?
Line cười bí hiểm..
- Chưa đâu..còn một chuyện tôi muốn nói với cô nữa...
Line ghé mặt vào tai nó..nói khẽ.
- Thực ra..bà cô sẽ không chết sớm như thế đâu..nếu như mỗi ngày bà ta không uống một chén canh độc của tôi....
Nó bàng hoàng.
Ánh mắt nó..là sự căm giận đang dồn nén.
- Sao..tức giận lắm à? Để tôi chỉ cô một cách để bớt giận nhé..
Line rút trong túi ra một lọ thuốc độc..
Cô ném xuống đất.
- Lọ thuốc này là một loại thuốc cực độc, nó có thể giết người ta trong 30 phút.
-......
- Zen..tôi sẽ uống lọ thuốc này...và cô sẽ trả thủ được cho bà..Nhưng...với một điều kiện nếu cô chịu quỳ xuống và van nài tôi uống, thì tôi sẽ giúp cô toại nguyện.
Nó tức giận rút điện thoại ra..
Lập tức..một khẩu súng chĩa vào người nó.
- Nếu cô dám báo cảnh sát thì tôi sẽ giết cô.
Nó tức giận..
Bỏ điện thoại xuống..
Line bước tới dùng khẩu súng bắn vỡ chiếc điện thoại đang nằm dưới sàn và ngay tức khắc cô cũng vứt khẩu súng đi.
- Khẩu súng đó chỉ có một viên đạn mà thôi..là tôi dọa cô đấy..
-.......
- Zen cô sẽ không chạy trốn đúng không? Cô sẽ trả thù cho bà bằng mọi giá nhỉ..vậy thì hãy quỳ xuống và cầu xin sự giúp đỡ từ tôi..
-........
Tay nó đang siết chặt..
Nó tức giận lắm..
Từng giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má nó..
Nó hoàn toàn bất lực..
~ Sáng hôm sau ~
Nó tỉnh dậy bước vào phòng tắm, xả nước....
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nó mặc quần áo bước ra ngòai.
- Dậy rồi à?!
- Ờ!
Bỗng nhiên, điện thoại của nó reo lên, cô Mild.
- Dì Mild cháu đây.
- Z....Zen..- tiếng cô Mild nức nở.
- Có chuyện gì hả cô?
Loạng chọang,nó chạy như bay ra ngòai khiến hắn lo lắng chạy theo.
- Này có chuyện gì vậy hả?
-.......Bà...tôi... - nó rưng rưng
- Bà cô làm sao?
- Tôi...sẽ kể với anh sau.
Nói rồi, nó với taxi..
Hắn nắm lấy tay nó..
- Đi thôi, tôi sẽ chở cô đi.
~ Lát sau ~
- Cô Mild....
- Zen...
- Bà cháu....
Cô Mild nhét vào tay nó một bức thư..
'' Gửi cháu.....
Zen này, à không bà phải gọi là Phong Phong yêu quý của ta chứ!
Chắc lúc cháu đọc lá thư này bà không còn ở bên cháu nữa....Phong Phong cháu có nhớ lúc nhỏ, khi cháu đòi một bộ sách mới không? Lúc đó cháu đòi ta suốt ngày. Kể từ ngày đó, ta làm mọi thứ để có thể đủ tiền mua cho cháu bộ sách...
Nó không dám đọc tiếp, nước mắt trên má nó cứ rơi...
Nó không tự chủ được bản thân nữa rồi, nó òa khóc....
'' Ngày mai có thể ta không ở bên cháu....nhưng hãy mạnh mẽ lên cháu gái yêu dấu của ta ạ.Tiếc là ta không thể thấy cháu những ngày cuối đời..Hãy làm theo những việc trái tim mách bảo...đừng làm điều gì trái với lương tâm.. '' Yêu cháu gái của ta.. Bà! ''- Bà ơi! Cháu xin lỗi.......
~ Một lúc sau ~
Nó ngồi một mình tĩnh lặng trong phòng..
- Zen à....ra ăn cơm thôi cháu.
- Cô Mild.....kể sự thật với cháu đi...Bà cháu....mất từ lúc nào...
-.......
- Xin cô đấy, cháu là cháu của bà mà.
- Được cô sẽ kể cho cháu.....nhưng cháu phải hứa với cô rằng đừng làm điều gì bậy bạ khi nghe được điều cô sắp kể đây.
- Cháu hứa!.
- Cháu còn nhớ ngày cháu lên thành phố tìm Dian chứ. Vào đêm hôm đó, bà cháu bỗng trở bệnh...bà không thể gọi ai được. May là đêm hôm đó cô đi ngang qua thấy đã khuya rồi mà vẫn còn bật đèn, tưởng bà còn ngủ cô định vào nhắc bà đi ngủ thì phát hiện bà trở bệnh nằm ngất trên sàn nhà..Cô đã nhanh chóng đưa bà tới bệnh viện..bác sĩ nói rằng chỉ cần trễ chút nữa là bà xảy ra chuyện. Bà đã già và không còn khỏe nữa nên bà hay trở bệnh.....Mặc dù đã dùng đủ thuốc nhưng bệnh tình của bà vẫn không thuyên giảm...Bà đã qua đời...trong cơn đau của căn bệnh...Lúc bà đi bà rất mãn nguyện không có gì là tỏ ra đau đớn cả. Cháu biết không, trong thời gian cháu không có nhà bà suốt ngày nhắc cháu ngay cả đến lúc sắp mất, bà cũng nhắc tên cháu....có lẽ bà đã mong gặp cháu đến nhường nào...
- Cô Mild...- giọng nó run run
-......
- Cô để cháu một mình được không?
- Zen à!
- Cháu xin cô hãy để cháu một mình, một lúc thôi...