Khóe môi Cố Tử Khâm giật giật, đối mắt đờ đẫn biểu lộ rõ sự bất ngờ, không dám tin vào những gì xuất hiện trước mặt. Anh vội vàng rút tay về, lắc đầu thanh minh:
- Sao... sao em lại đến đây?
Cô gái kia cúi thấp đầu nhìn anh, ngạc nhiên cất tiếng hỏi:
- Ai vậy? Trông anh có vẻ sợ thế!
Cố Tử Khâm vội vàng đảo mắt ra hiệu với cô ta, nhưng chỉ nhận được cái nhìn đầy khinh bỉ của Châu Ly. Từ trước tới nay, cô căm ghét nhất những người đàn ông ngoại tình sau lưng vợ. Dám phản bội lại người đầu ấp tay gối bên cạnh mình, Cố Tử Khâm quả thực đã xem thường cô quá.
Ba người đứng đối diện nhau, hai kẻ trước mặt bối rối, quanh co tìm cách giải thích, còn thái độ của Châu Ly lại hết mức thản nhiên, bình tĩnh đến kì lạ. Cô không khóc, chỉ cảm thấy bản thân đang bị đá tảng đè thật chặt. Thất vọng thì có, đương nhiên rồi, đâu có khác gì Cố Tử Khâm ngang nhiên ném thẳng vào mặt cô một thùng phân hôi thối.
- Em nghe anh giải thích...! Anh với cô ta chỉ là đối tác!
Cố Tử Khâm đẩy xe lăn về phía Châu Ly, ấp úng mở miệng nói. Nhưng Châu Ly chỉ lạnh lùng quay người bước đi, không mắng, không trách thêm bất cứ một câu gì nữa.
Trên đường lái xe trở về nhà, tâm trạng của cô cực kì tồi tệ. Vận tốc lái xe cũng tăng cao hơn, nhưng trái tim đã sắp sửa nổ tung ngay lập tức. Những lời thề non, hẹn biển của Cố Tử Khâm cô vẫn còn nhớ rất rõ, gần như đã học thuộc lòng. Nhưng người đàn ông kia lại có thể tồi tệ đến mức này sao? Châu Ly cười nhạt, ruột gan kêu gào, cấu xé. Cánh cổng biệt thự Cố gia đang ở ngay trước mắt, nhưng với cô lại chẳng khác gì nhà tù.
Khi Châu Ly đỗ xe vào trong hầm, Thiệu Đình từ trong khu tập thể dục chạy vội ra. Cố Tử Khâm để Thiệu Đình về trước, anh cũng chỉ mới hay tin chủ nhân của mình ngoại tình thông qua tin mật báo.
- Thiếu phu nhân, hãy bình tĩnh. Mọi chuyện có lẽ không như thiếu phu nhân nghĩ.
Thiệu Đình đứng chắn trước mặt Châu Ly, muốn trấn an cô đừng nên quá kích động. Châu Ly vuốt lại mái tóc mềm mại, ngẩng đầu nhìn Thiệu Đình với gương mặt hết mực dửng dưng:
- Em đâu có trách Tử Khâm. Anh ấy muốn làm gì thì làm, em không rảnh mà can thiệp!
Thái độ lạnh nhạt của Châu Ly khiến Thiệu Đình hơi bất ngờ. Chẳng phải những người vợ khi gặp phải chuyện động trời này đều khóc lóc bù lu bù loa lên đó sao? Vậy mà Châu Ly lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng đến như thế.
Cô bước thẳng vào trong nhà, sau đó mất hút vào trong phòng ngủ. Khoảng chừng hơn một tiếng đồng hồ sau, Cố Tử Khâm cũng đã trở về. Anh được vệ sĩ hỗ trợ vào trong nhà, xe lăn vừa tới cửa chính liền gấp gáp hỏi Thiệu Đình:
- Thiếu phu nhân đâu rồi?
Thiệu Đình nhìn lên hướng phòng ngủ của chủ nhân, khó xử nói:
- Thiếu phu nhân ở trên đó. Cô ấy nhốt mình trong phòng từ lúc trở về đến bây giờ!
Sắc mặt Cố Tử Khâm sa sầm hẳn xuống. Anh vừa định đi lên phòng xem tình hình Châu Ly thế nào thì đã thấy cô xuất hiện. Châu Ly nhướn mày nhìn sang Cố Tử Khâm, rồi thong thả đi xuống. Một tay cô kéo valy, tay còn lại cầm một tờ giấy và bút viết.
- Em à... Nghe anh giải thích đã!
Cố Tử Khâm muốn thanh minh, trong lòng ngập tràn rối bời. Nhưng Châu Ly lại giơ một ngón tay trỏ đặt lên trên miệng mình, khẽ "suỵt" một tiếng đủ để Cố Tử Khâm nghe thấy.
Cô nhếch môi cười nhạt, đặt tờ giấy xuống bàn. Khi Cố Tử Khâm trông thấy ba từ "Đơn ly hôn" được viết tay rõ ràng, ngay ngắn ngay trước mắt, cả người anh lập tức chết lặng. Châu Ly đã từng nói, chỉ cần Cố Tử Khâm phản bội cô, cô sẽ lập tức làm đơn ly hôn ngay mà không cần suy nghĩ gì nhiều.bg-ssp-{height:px}
Cố Tử Khâm biết bản thân mình đã phạm phải một sai lầm lớn, quá lớn, có lẽ chẳng thế cứu vãn được cuộc hôn nhân này nữa.
- Em có tin tưởng vào anh không?
Giọng nói của Cố Tử Khâm có chút run rẩy. Anh muốn nghe Châu Ly nói ra những suy nghĩ của lòng mình. Tuy điều này quả thực rất khó, nhưng Cố Tử Khâm vẫn muốn thử một lần xem sao.
Châu Ly ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tâm tư cuộn trào như sóng biển. Nếu nói cô không tin tưởng Cố Tử Khâm thì còn gọi gì là tình yêu nữa. Nhưng tận mắt cô đã trông thấy người đàn ông này âu yếm phụ nữ trước mặt, cô có thể tự dối lòng sao được.
- Anh không cần phải nói gì thêm. Dù lý do của anh là gì đi chăng nữa, em vẫn muốn chúng ta có chút thời gian riêng với nhau. Khoảng thời gian xa cách, cả em và anh cùng suy nghĩ về cuộc hôn nhân này đi.
Khi Châu Ly vừa bước ngang qua, Cố Tử Khâm liền vươn tay giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Anh cúi đầu, trầm giọng nói thêm:
- Kể từ sau khi chuyện của em và gã khốn kia xảy ra, anh đã từng nghĩ rằng bản thân mình cao thượng lắm!
- Anh nói thế là có ý gì?
Cơ thể Châu Ly phút chốc cứng ngắc. Cô biết Cố Tử Khâm đang muốn nói đến vấn đề nảy sinh giữa mình và S cách đây vài tháng trước. Quả nhiên, bên ngoài Cố Tử Khâm luôn tỏ ra mình ổn, cao thượng lắm, nhưng trong lòng anh lại đang nhen nhóm ngọn lửa ghen tuông, ghét bỏ.
Khi nghe những lời chua xót này được thốt ra từ chính miệng người chồng luôn kề cận, vỗ về cô ngày đêm, cõi lòng Châu Ly gần như sắp tan nát. Khóe mắt cô cay xè, các đầu ngón tay hết mực run rẩy.
Ngừng một lát, Cố Tử Khâm quyết định nói hết lòng mình cho Châu Ly nghe. Anh cũng không muốn giấu diếm thêm bất kì điều gì nữa. Chẳng phải, hai người họ đã từng thống nhất, nếu gặp bất cứ vấn đề gì cũng nên thành thật với nhau đó sao.
- Châu Ly à! Anh cũng chỉ muốn thử cảm giác mới. Em đã được thử rồi, công bằng cũng nên dành cho anh chứ!
Nghe Cố Tử Khâm nói vậy, trái tim Châu Ly thực sự đã vỡ vụn. Cô quay phắt người lại, nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh đến kì lạ của người đàn ông đầu ấp tay gối ngày ngày với mình kia, không dám tin anh lại là một con người trơ trẽn như thế.
- Ông ăn chả, bà ăn nem! À không, anh muốn mọi thứ đều phải công bằng ư?
Châu Ly run run hỏi lại Cố Tử Khâm. Anh gật nhẹ đầu, hai mắt nhắm hờ lại. Thái độ dửng dưng như không có gì của Cố Tử Khâm làm Châu Ly hết sức bất ngờ. Cô đến trước mặt Cố Tử Khâm, vung tay tát bốp vào mặt anh một cái.
Cố Tử Khâm không né tránh, để mặc cho Châu Ly thỏa sức trút giận lên người mình. Một bên má anh đã đỏ ửng, in hằn rõ năm vết ngón tay của Châu Ly. Cô đưa tay quệt ngang mắt, hít thở thật sâu để điều tiết lại hô hấp sao cho bình ổn nhất, sau đó gằn giọng mỉa mai:
- Cố Tử Khâm ơi là Cố Tử Khâm, tôi không thể ngờ anh lại khốn nạn đến như thế!
Anh đem cái mớ suy nghĩ thối nát khi cô bị S cưỡng chế chiếm đoạt để so sánh với hành động ngoại tình của mình một cách dửng dưng như không có bất cứ vấn đề gì. Bây giờ cô mới hiểu bộ mặt thật đằng sau vẻ ngoài giả tạo là như thế nào.
Châu Ly kéo valy bước đi, ra khỏi chính ngôi nhà mà cô tự cho rằng đây là bến đỗ cả đời của cô. Ngay khi Châu Ly rời đi, Cố Tử Khâm cũng không do dự thêm một giây phút nào nữa. Anh cầm bút, đọc lại nội dung trên tờ đơn ly hôn, sau đó lạnh lùng ký tên vào.
Xong xuôi hết mọi việc, Cố Tử Khâm đưa đơn ly hôn cho Thiệu Đình, lạnh lùng căn dặn:
- Chuyển toàn bộ hồ sơ ly hôn lên tòa án đi! Giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt!