- Em nhìn gì vậy?
Giọng nói của S vang lên làm Châu Ly giật thót.
Cô trợn trừng mắt nhìn anh, cảm xúc nghi hoặc đan xen lẫn lộn, không biết nên phải làm gì lúc này. Vẻ mặt bối rối kia đã triệt để git chết những lời muốn nói của S.
Trông thấy chiếc điện thoại của mình bị rơi dưới đất kia, S đã hiểu ra tất cả. Anh nén đau cúi xuống nhặt lên, cúi gằm mặt. Châu Ly hít sâu một hơi, lắp bắp lên tiếng.
- Tại sao điện thoại của anh lại đặt ảnh của tôi và Cố Tử Khâm làm hình nền?
S quay mặt né tránh, nhưng Châu Ly không cho anh cơ hội lờ đi.
Cô dùng hai tay ghì chặt khuôn mặt đẹp trai của S, bắt anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.
- Nói đi, S, tại vì sao hả? Anh chính là Cố Tử Khâm có phải không?
S hất tay Châu Ly ra, kiên định lắc đầu, một mực phủ nhận.
- Không có. Tôi là tôi, Cố Tử Khâm là Cố Tử Khâm.
- Anh nói láo! Nếu vậy thì tôi đang nhìn thấy thứ gì đây?
Châu Ly hét lên, đứng phắt dậy quát lớn.
S bị thái độ của cô làm cho giật nảy cả mình, lập tức cả người cứng đờ lại. Cô chỉ biết nhìn anh chằm chằm, giống như muốn nhảy vào trong sâu bên trong con người anh chỉ để hiểu rõ hơn từng tâm cơ bé nhất.
- Anh giải thích đi. Tôi không thích cằn nhằn nhiều, anh thừa hiểu tính tôi mà.
Bị Châu Ly chất vấn đến mức quá khích, S chỉ còn biết lắc đầu thở dài.
- Điều tôi nói là sự thật. Cho dù em không tin tôi cũng phải chịu. Tôi và Cố Tử Khâm là hai người hoàn toàn khác nhau, em có thể lấy mẫu tóc của tôi và anh ta đi xét nghiệm ADN.
Nhưng nếu không phải Cố Tử Khâm, tại sao S lại có những hành động đáng ngờ này cơ chứ. Châu Ly đi về phía tủ, mở ngăn kéo lấy ra chiếc kéo nhỏ của mình, sau đó không nói gì mà cắt đi một cụm tóc nhỏ của S.
S không ngăn cản cô, để mặc cho cô tùy ý làm theo những gì cô muốn. Cắt tóc xong, Châu Ly đem bọc vào túi zip, cất lại cẩn thận. Cô phải xác nhận cho chính xác những lời S nói, không thể để bất cứ người nào cố tình dắt mũi được.
Xong xuôi mọi việc, Châu Ly mở cửa xuống bếp, mang lên cho S một tô cháo nóng. Mọi người đã đi vắng hết cả, chỉ có hai người họ ở lại phòng. Vì tay S bị thương nên Châu Ly cẩn thận đút từng muỗng cháo cho anh. Dạ dày được sưởi ấm, trong lòng S cũng trở nên thoải mái và dễ chịu hơn hẳn.
Chờ anh ăn xong, Châu Ly kéo lại đem cửa sổ, còn không quên chốt khóa trong để không ai vào được. S nhìn theo từng động tác của cô, miệng bỗng nhoẻn cười trìu mến.
- Em đang giận tôi hả?
- Anh còn giấu tôi những gì, anh thừa biết mà.
Châu Ly hờ hững nói.bg-ssp-{height:px}
S cười xòa, buột miệng giải thích.
- Tôi nhặt được điện thoại của Cố Tử Khâm nên tiện tay đút túi. À, hắn đã an toàn quay trở về Cố gia cùng ả tình nhân bé nhỏ rồi đấy. Thế nào, em có muốn xem thử nội dung bên trong điện thoại là gì không?
Khóe mắt Châu Ly giật giật.
Cô xì một tiếng thật dài, ghét bỏ từ chối.
- Không cần. Tôi chỉ cần biết anh ấy vẫn an toàn là được rồi.
Lời vừa dứt, chuông điện thoại của Châu Ly reo vang. Thấy tên người trong danh bạ là mẹ chồng, cô có chút bất ngờ. Đã lâu rồi bà Gia Linh chưa gọi cho cô, từ khi hai ông bà dọn về quê sống ẩn dật, họ ít liên lạc hơn hẳn. Sau cái chết của Cố Tịch, ông bà không muốn dây dưa vào chuyện riêng của vợ chồng Cố Tử Khâm nữa. Có lẽ, oán hận trên đời, vốn dĩ không nên tồn tại thì tốt biết mấy.
Châu Ly nhấc máy, bật loa ngoài để nghe cho rõ hơn.
- Mẹ ạ, con nghe đây mẹ.
- Châu... Châu Ly!
Giọng bà Gia Linh trở nên vô cùng gấp gáp, xen lãn tiếng sụt sịt đứt quãng.
Châu Ly lập tức ngồi thẳng lưng, cảm giác trong lòng bất an cuộn trào, vội vàng hỏi bà.
- Mẹ, có chuyện gì xảy ra với bố mẹ sao? Giọng mẹ nghe không ổn lắm thế.
Bà Gia Linh đột ngột òa khóc nức nở, bà lắp bắp, nói không ra hơi. Tiếng khóc ai oán xen theo chút xót xa vang lên như muốn gào xé rách toác cả hai bên tai Châu Ly vậy.
- Chết... Chết rồi, Tử Khâm, chết rồi con ơi.
Châu Ly há hốc miệng nhìn S, toàn thân lạnh buốt.
Cô kinh hãi không dám tin vào những gì tai mình nghe thấy, run rẩy hỏi lại mẹ chồng lần nữa.
- Mẹ nói gì cơ, sao anh ấy lại chết. Không phải, Cố Tử Khâm vẫn còn sống, hay là mẹ có nhầm lần với ai?
Bà Gia Linh vẫn gào khóc tức tưởi. Bà đấm ngực thùm thụp, ai oán kêu lên.
- Nó chết rồi, mẹ vừa nhận được tin từ trụ sở cảnh sát. Bố mẹ đang trên đường quay trở lại thành phố, khoảng hai tiếng nữa sẽ đến nơi. Châu Ly, con đến nhà xác trước rồi báo tình hình cho bố mẹ nhé.
Châu Ly cúp máy, ánh mắt thẫn thờ. Người kinh ngạc nhất lúc này là S. Anh liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm từng chữ.
- Không thể nào, không thể nào!