Bỗng có một vài đứa trẻ chạy đến bu lấy A Nhân và nó bị đẩy sang một bên.
-A Nhân đẹp trai đây rùi! Sao mấy nay không thấy mặt anh đâu vậy?-một cô bé con nũng nịu nói
-Ờ! Tại mấy ngày nay anh bận-A Nhân gãi gãi đầu
-A! Còn chị này là ai thế ạ?-một cậu bé reo lên khi nhìn thấy nó
-Đây là bạn anh, cứ gọi cô ấy là Hân Như đi-A Nhân giới thiệu
-Chị Hân Như gì đó ơi, chị có muốn chơi cùng em không?-cô bé lúc nãy lại lên tiếng. Nó vừa mỉm cười định trả lời nhưng hình như công suất tàn phá của nụ cười kia quá lớn khiến cho nó chưa kịp mở lời thì tụi nhỏ đã reo òa lên.
-Á chị Như xinh quá cơ!
-Chị Như cười tuyệt đẹp!
-Chị Như xinh như mẹ em vậy
-A! Em muốn được xinh như chị Như
-Em sẽ cưới chị Như làm vợ
Bla.........bla.............................
Mắt nó dần dần đỏ lên trông đến đáng yêu. Khiến cho chàng trai đang đứng bên cạnh bị lạc mất một nhịp tim.
A Nhân ghé sát vào tai tụi nhỏ thì thầm nhưng cũng đủ để nó nghe thấy
-Các em mà khen chị ấy nhiều quá thì chị ấy sẽ lên mặt với anh đấy
Tụi nhỏ nghe vậy thì cười khúc khích. A Nhân từ lâu đã là anh đẹp trai vui tính trong lòng tụi nhỏ. Giờ lại xuất hiện thêm một chị đẹp gái tên Hân Như gì gì đó nữa. Chà! Chà! Trong đầu mấy đứa nhóc lúc này đang hiện lên cảnh đánh nhau tranh giành vị trí đẹp nhất trong làng thì đứng cười tủm tỉm. (mấy cô cậu nghĩ sâu xa quá!)
Nó nghe vậy thì đánh vào vai anh một cái.
-Nè tôi như thế bao giờ hả?
-Ơ...cậu nói gì vậy?-A Nhân giả bộ ngây thơ, đưa gương mặt vô (số) tội của mình ra làm nó tức trào máu.
Bỗng một cô bé chạy tới nắm lấy tay nó kéo đi làm nó chẳng hiểu gì nhưng cũng đi theo. Còn A Nhân thì bị tụi trẻ vậy lại bắt chơi đủ trò mà nó cũng không biết là trò gì.
Cô bé kéo cô đến một gốc cây to rồi ngồi xuống. Nó không hiểu gì nhưng cũng vui vẻ mở lời
-Em tên gì?
-...-cô bé không nói gì chỉ nhìn nó rồi lắc đầu
"Không lẽ con bé bị câm?"-nó nghĩ
-Em đang buồn hả?-nó nở nụ cười như thiên thần của mình
-.....-cô bé vẫn lắc đầu mắt vẫn nhìn nó chằm chằm.
Lần này nó có thể khẳng định rằng cô bé bị câm thật rồi.
-Em có muốn ăn kẹo không?-nó (đồ dụ dỗ trẻ con!)
Cô bé khẽ mỉm cười nhẹ gật đầu. Nó theo chân cô bé ra một tiệm tạp hóa nhỏ và mua một ít kẹo rồi quay về chỗ mọi người. A Nhận thấy nó quay lại thì cười
-Đi đâu thế cô nương?
-Đi quanh quanh thôi
-Ừ vậy thì về được chưa?
-Ừ
Rồi hai người chào tạm biệt tụi trẻ rồi quay về nhà. Thực ra lúc nãy hỏi là hỏi vậy thui chứ A Nhân đã nhìn thấy nó đi cùng cô bé ấy. Lúc đầu anh cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười nhẹ lòng: "Có lẽ cô ấy sẽ giúp được nó". Cũng sắp trưa rồi về nhà ăn cơm kẻo mẹ lo.
Bỗng có một vài đứa trẻ chạy đến bu lấy A Nhân và nó bị đẩy sang một bên.
-A Nhân đẹp trai đây rùi! Sao mấy nay không thấy mặt anh đâu vậy?-một cô bé con nũng nịu nói
-Ờ! Tại mấy ngày nay anh bận-A Nhân gãi gãi đầu
-A! Còn chị này là ai thế ạ?-một cậu bé reo lên khi nhìn thấy nó
-Đây là bạn anh, cứ gọi cô ấy là Hân Như đi-A Nhân giới thiệu
-Chị Hân Như gì đó ơi, chị có muốn chơi cùng em không?-cô bé lúc nãy lại lên tiếng. Nó vừa mỉm cười định trả lời nhưng hình như công suất tàn phá của nụ cười kia quá lớn khiến cho nó chưa kịp mở lời thì tụi nhỏ đã reo òa lên.
-Á chị Như xinh quá cơ!
-Chị Như cười tuyệt đẹp!
-Chị Như xinh như mẹ em vậy
-A! Em muốn được xinh như chị Như
-Em sẽ cưới chị Như làm vợ
Bla.........bla.............................
Mắt nó dần dần đỏ lên trông đến đáng yêu. Khiến cho chàng trai đang đứng bên cạnh bị lạc mất một nhịp tim.
A Nhân ghé sát vào tai tụi nhỏ thì thầm nhưng cũng đủ để nó nghe thấy
-Các em mà khen chị ấy nhiều quá thì chị ấy sẽ lên mặt với anh đấy
Tụi nhỏ nghe vậy thì cười khúc khích. A Nhân từ lâu đã là anh đẹp trai vui tính trong lòng tụi nhỏ. Giờ lại xuất hiện thêm một chị đẹp gái tên Hân Như gì gì đó nữa. Chà! Chà! Trong đầu mấy đứa nhóc lúc này đang hiện lên cảnh đánh nhau tranh giành vị trí đẹp nhất trong làng thì đứng cười tủm tỉm. (mấy cô cậu nghĩ sâu xa quá!)
Nó nghe vậy thì đánh vào vai anh một cái.
-Nè tôi như thế bao giờ hả?
-Ơ...cậu nói gì vậy?-A Nhân giả bộ ngây thơ, đưa gương mặt vô (số) tội của mình ra làm nó tức trào máu.
Bỗng một cô bé chạy tới nắm lấy tay nó kéo đi làm nó chẳng hiểu gì nhưng cũng đi theo. Còn A Nhân thì bị tụi trẻ vậy lại bắt chơi đủ trò mà nó cũng không biết là trò gì.
Cô bé kéo cô đến một gốc cây to rồi ngồi xuống. Nó không hiểu gì nhưng cũng vui vẻ mở lời
-Em tên gì?
-...-cô bé không nói gì chỉ nhìn nó rồi lắc đầu
"Không lẽ con bé bị câm?"-nó nghĩ
-Em đang buồn hả?-nó nở nụ cười như thiên thần của mình
-.....-cô bé vẫn lắc đầu mắt vẫn nhìn nó chằm chằm.
Lần này nó có thể khẳng định rằng cô bé bị câm thật rồi.
-Em có muốn ăn kẹo không?-nó (đồ dụ dỗ trẻ con!)
Cô bé khẽ mỉm cười nhẹ gật đầu. Nó theo chân cô bé ra một tiệm tạp hóa nhỏ và mua một ít kẹo rồi quay về chỗ mọi người. A Nhận thấy nó quay lại thì cười
-Đi đâu thế cô nương?
-Đi quanh quanh thôi
-Ừ vậy thì về được chưa?
-Ừ
Rồi hai người chào tạm biệt tụi trẻ rồi quay về nhà. Thực ra lúc nãy hỏi là hỏi vậy thui chứ A Nhân đã nhìn thấy nó đi cùng cô bé ấy. Lúc đầu anh cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười nhẹ lòng: "Có lẽ cô ấy sẽ giúp được nó". Cũng sắp trưa rồi về nhà ăn cơm kẻo mẹ lo.